Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 49: Trong Đầu Hắn Tất Cả Đều Là Nàng
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Nếu nàng thật sự thích nó như trong miệng nàng nói như vậy thì làm sao lại có lệ bỏ vào trong túi áo như thế, ngay cả nhìn nàng cũng đều không muốn nhìn lâu một chút? Chẳng lẽ nàng sợ bị người khác phát hiện ra nàng nhận lễ vật hắn tặng sao?
Trong lòng Bá An sóng to gió lớn nhưng cuối cùng cũng chỉ cười nhẹ nhàng với Tiếu Tri Vi, nói: “Phòng thu chi còn có một số chuyện cần phải làm, huynh không thể ở chỗ này cùng với Tri Vi được, nếu muội đã phơi nắng xong rồi thì đi thay giày vớ khác sớm một chút đi…”
Hắn còn muốn dặn dò thêm hai câu thì lại bị Tiếu Tri Vi đánh gãy: “Muội biết rồi, Bá An ca ca, huynh đừng lo lắng muội nữa, chắc chắn muội sẽ không để cho bản thân mình lạnh đâu!”
Cuối cùng Bá An cũng đi, Tiếu Tri Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân cũng thả lỏng người ra. Nàng không hiểu vì sao bản thân nàng lại mâu thuẫn như thế, lúc không nhìn thấy Bá An thì lại muốn gặp hắn, gặp được hắn rồi thì lại ước gì hắn rời đi ngay.
Có lẽ đây là nỗi khổ của tình yêu chăng?
Tiếu Tri Vi ngồi trên thạch đôn vặn eo lắc mông, một đôi chân trần no đủ lắc qua lắc lại, giống như nàng muốn lắc thành con cá bơi trong nước vậy. Mà sau hành lang gấp khúc Tạ Ngọc đã thu hết tất cả vào trong đáy mắt.
Sau khi Tạ Ngọc đuổi Tiếu Tri Vi đi thì hắn vẫn ngồi trong phòng trà đọc sách nhưng một chữ cũng không nhập được vào đầu hắn. Trong đầu hắn tất cả đều là đôi giày ướt đẫm kia của Tiếu Tri Vi cùng với khóe mắt đuôi lông mày ướt át của nàng. Khi nàng rũ đầu cúi xuống thì tóc mái bên tai đung đưa nhẹ nhàng theo gió, lại giống như cào ở trên ngực hắn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong đình gió thổi cũng lạnh buốt. Nếu đi một đôi giày ướt thì sợ rằng cái lạnh sẽ truyền từ mũi chân thẳng lên dạ dày mất. Dường như Tạ Ngọc đã hiểu ra vì sao vừa rồi Tiếu Tri Vi lại phải cắn môi, nhìn hắn với bộ dạng yêu ớt đáng thương như vậy.
Hắn tâm phiền ý loạn đặt quyển sách trở lại trên bàn đá, lại bỗng nhiên thoáng thấy những vệt nước trên mặt đất nàng đã đứng trước đó. Dọc theo đường nàng đi qua thì gần như trên mặt đá đều nở ra từng đóa hoa sen đen.
Cuối cùng Tạ Ngọc không thể ngồi yên được nữa, rũ quần áo đứng lên đi ra khỏi phòng trà.
Sau khi hắn đi đến chỗ hành lang gấp khúc thì phát hiện ra nàng để chân trần, trêu đùa với đủ loại kiểu dáng nam nhân trong phủ. Tươi cười trên mặt nàng có bao nhiêu quyến rũ thì hành vi cũng đồi bại bấy nhiêu.
Trong lòng Bá An sóng to gió lớn nhưng cuối cùng cũng chỉ cười nhẹ nhàng với Tiếu Tri Vi, nói: “Phòng thu chi còn có một số chuyện cần phải làm, huynh không thể ở chỗ này cùng với Tri Vi được, nếu muội đã phơi nắng xong rồi thì đi thay giày vớ khác sớm một chút đi…”
Hắn còn muốn dặn dò thêm hai câu thì lại bị Tiếu Tri Vi đánh gãy: “Muội biết rồi, Bá An ca ca, huynh đừng lo lắng muội nữa, chắc chắn muội sẽ không để cho bản thân mình lạnh đâu!”
Cuối cùng Bá An cũng đi, Tiếu Tri Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân cũng thả lỏng người ra. Nàng không hiểu vì sao bản thân nàng lại mâu thuẫn như thế, lúc không nhìn thấy Bá An thì lại muốn gặp hắn, gặp được hắn rồi thì lại ước gì hắn rời đi ngay.
Có lẽ đây là nỗi khổ của tình yêu chăng?
Tiếu Tri Vi ngồi trên thạch đôn vặn eo lắc mông, một đôi chân trần no đủ lắc qua lắc lại, giống như nàng muốn lắc thành con cá bơi trong nước vậy. Mà sau hành lang gấp khúc Tạ Ngọc đã thu hết tất cả vào trong đáy mắt.
Sau khi Tạ Ngọc đuổi Tiếu Tri Vi đi thì hắn vẫn ngồi trong phòng trà đọc sách nhưng một chữ cũng không nhập được vào đầu hắn. Trong đầu hắn tất cả đều là đôi giày ướt đẫm kia của Tiếu Tri Vi cùng với khóe mắt đuôi lông mày ướt át của nàng. Khi nàng rũ đầu cúi xuống thì tóc mái bên tai đung đưa nhẹ nhàng theo gió, lại giống như cào ở trên ngực hắn.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong đình gió thổi cũng lạnh buốt. Nếu đi một đôi giày ướt thì sợ rằng cái lạnh sẽ truyền từ mũi chân thẳng lên dạ dày mất. Dường như Tạ Ngọc đã hiểu ra vì sao vừa rồi Tiếu Tri Vi lại phải cắn môi, nhìn hắn với bộ dạng yêu ớt đáng thương như vậy.
Hắn tâm phiền ý loạn đặt quyển sách trở lại trên bàn đá, lại bỗng nhiên thoáng thấy những vệt nước trên mặt đất nàng đã đứng trước đó. Dọc theo đường nàng đi qua thì gần như trên mặt đá đều nở ra từng đóa hoa sen đen.
Cuối cùng Tạ Ngọc không thể ngồi yên được nữa, rũ quần áo đứng lên đi ra khỏi phòng trà.
Sau khi hắn đi đến chỗ hành lang gấp khúc thì phát hiện ra nàng để chân trần, trêu đùa với đủ loại kiểu dáng nam nhân trong phủ. Tươi cười trên mặt nàng có bao nhiêu quyến rũ thì hành vi cũng đồi bại bấy nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.