Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 19: Gỡ Ngọc
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Tiếu Tri Vi bất cẩn không phát hiện ra Tạ Ngọc lại nhíu mày. Nàng đặt tách trà xong bèn rời đi, nào biết vào khoảnh khắc lúc nàng xoay người Tạ Ngọc lại nắm cổ tay của nàng.
Sức lực của Tạ Ngọc mạnh đến kinh người, Tiếu Tri Vi cũng không phản ứng kịp hắn đang làm gì nữa. Khi nàng ngẩn người nhìn lại thì phát hiện ra là mới vừa rồi lúc phụng trà nàng đến quá gần, tua túi thơm bên hông của nàng móc vào ngọc bội của Tạ Ngọc.
Túi thơm này của Tiếu Tri Vi là được một tiểu nha hoàn trong phủ “thượng cống” cho nàng, bởi vì Tiếu Tri Vi đã từng cho tiểu nha hoàn này giặt xiêm y của Tạ Ngọc. Nha hoàn kia được như ước nguyện bèn thêu túi thơm lấy lòng Tiếu Tri Vi.
Đường may túi thơm này thô ráp, bên trong nhồi hương liệu cũng thấp kém nhưng Tiếu Tri Vi nhìn thấy đáng yêu nên mới tiện tay mang theo trên người.
Nhưng ngọc bội trên người Tạ Ngọc lại có giá trị ngàn vàng. Xem chất ngọc trong sáng kia sợ là bán mười người như nàng cũng không mua nổi. Tiếu Tri Vi sợ làm đứt sợi dây trên ngọc bội khiến cho bảo ngọc bị vỡ.
“Công tử thứ tội, ta cũng không phải là cố ý, ta sẽ tháo nó ra ngay lập tức.”
Nàng vừa nói, vừa khẩn trương hề hề nắm khối ngọc bội này, hơi cong đầu gối, cúi đầu gỡ những nút thắt đang móc vào nhau.
Tư thế này của nàng giống như cuộn tròn ở bên chân Tạ Ngọc. Hai người đứng cách nhau rất gần nhưng Tiếu Tri Vi vội vàng cởi bỏ nút thắt nên cũng không lưu ý đến Tạ Ngọc đang cúi đầu đánh giá nàng.
Nàng dường như có chút vội vàng, một đôi mày lá liễu hơi nhíu lại, đôi môi đỏ khẽ hé mở, chóp mũi thanh tú hơi ẩm ướt. Trên gương mặt, đôi má đỏ ửng lộ ra một lớp phấn hồng, không đơn thuần chỉ là phấn mặt mà nó giống như là làn da tự ửng hồng hơn.
Tạ Ngọc lại ngửi thấy mùi hăng hắc gay mũi rẻ tiền kia làm cho hắn vô cùng bực bội. May mà lúc này Tiếu Tri Vi đã tháo được nút thắt tua rua túi thơm và dây ngọc bội. Nàng vuốt lại sợi dây xanh nhạt của ngọc bội cẩn thận xong thì giống như nai con hoảng sợ bật dậy né ra.
Sau khi cách Tạ Ngọc ước chừng sáu thước.
Nàng đứng ra xa, lúc này Tạ Ngọc mới chú ý tới toàn cảnh của nàng. Búi tóc của nàng lỏng lẻo, trên ống tay áo lả lơi.
Thậm chí có chuyện khó coi đập vào mắt hơn chính là ống quần và giày của nàng đều ướt. Bởi vì giày và quần của nàng đều đã cũ và phai màu đến lợi hại cho nên vệt nước dính trên đó không quá rõ ràng.
Lông nàng của Tạ Ngọc không giãn ra được nữa, hắn rất tức giận, hắn là người trọng lễ nghi, quả thực Tiếu Tri Vi lôi thôi luộm thuộm đến mức không nỡ nhìn thẳng. Huống hồ, bộ dáng lôi thôi luộm thuộm này của nàng lại thật sự vi diệu, giống như là bất chấp tất cả dùng một chút thủ đoạn hạ lưu.
Sức lực của Tạ Ngọc mạnh đến kinh người, Tiếu Tri Vi cũng không phản ứng kịp hắn đang làm gì nữa. Khi nàng ngẩn người nhìn lại thì phát hiện ra là mới vừa rồi lúc phụng trà nàng đến quá gần, tua túi thơm bên hông của nàng móc vào ngọc bội của Tạ Ngọc.
Túi thơm này của Tiếu Tri Vi là được một tiểu nha hoàn trong phủ “thượng cống” cho nàng, bởi vì Tiếu Tri Vi đã từng cho tiểu nha hoàn này giặt xiêm y của Tạ Ngọc. Nha hoàn kia được như ước nguyện bèn thêu túi thơm lấy lòng Tiếu Tri Vi.
Đường may túi thơm này thô ráp, bên trong nhồi hương liệu cũng thấp kém nhưng Tiếu Tri Vi nhìn thấy đáng yêu nên mới tiện tay mang theo trên người.
Nhưng ngọc bội trên người Tạ Ngọc lại có giá trị ngàn vàng. Xem chất ngọc trong sáng kia sợ là bán mười người như nàng cũng không mua nổi. Tiếu Tri Vi sợ làm đứt sợi dây trên ngọc bội khiến cho bảo ngọc bị vỡ.
“Công tử thứ tội, ta cũng không phải là cố ý, ta sẽ tháo nó ra ngay lập tức.”
Nàng vừa nói, vừa khẩn trương hề hề nắm khối ngọc bội này, hơi cong đầu gối, cúi đầu gỡ những nút thắt đang móc vào nhau.
Tư thế này của nàng giống như cuộn tròn ở bên chân Tạ Ngọc. Hai người đứng cách nhau rất gần nhưng Tiếu Tri Vi vội vàng cởi bỏ nút thắt nên cũng không lưu ý đến Tạ Ngọc đang cúi đầu đánh giá nàng.
Nàng dường như có chút vội vàng, một đôi mày lá liễu hơi nhíu lại, đôi môi đỏ khẽ hé mở, chóp mũi thanh tú hơi ẩm ướt. Trên gương mặt, đôi má đỏ ửng lộ ra một lớp phấn hồng, không đơn thuần chỉ là phấn mặt mà nó giống như là làn da tự ửng hồng hơn.
Tạ Ngọc lại ngửi thấy mùi hăng hắc gay mũi rẻ tiền kia làm cho hắn vô cùng bực bội. May mà lúc này Tiếu Tri Vi đã tháo được nút thắt tua rua túi thơm và dây ngọc bội. Nàng vuốt lại sợi dây xanh nhạt của ngọc bội cẩn thận xong thì giống như nai con hoảng sợ bật dậy né ra.
Sau khi cách Tạ Ngọc ước chừng sáu thước.
Nàng đứng ra xa, lúc này Tạ Ngọc mới chú ý tới toàn cảnh của nàng. Búi tóc của nàng lỏng lẻo, trên ống tay áo lả lơi.
Thậm chí có chuyện khó coi đập vào mắt hơn chính là ống quần và giày của nàng đều ướt. Bởi vì giày và quần của nàng đều đã cũ và phai màu đến lợi hại cho nên vệt nước dính trên đó không quá rõ ràng.
Lông nàng của Tạ Ngọc không giãn ra được nữa, hắn rất tức giận, hắn là người trọng lễ nghi, quả thực Tiếu Tri Vi lôi thôi luộm thuộm đến mức không nỡ nhìn thẳng. Huống hồ, bộ dáng lôi thôi luộm thuộm này của nàng lại thật sự vi diệu, giống như là bất chấp tất cả dùng một chút thủ đoạn hạ lưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.