Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 18: Pha Trà
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Tiếu Tri Vi vô cùng buồn bực, may mắn nàng nắm chắc bình lưu li trong tay nên không làm đổ nước vừa đổ vào trong bình, nếu không thật là phí công bận rộn làm việc từ nãy đến giờ.
Nàng không có thời gian để ý đến ống quần, giày vớ ướt nước của mình mà vội vàng trở lại sân của Tạ Ngọc.
Tiếu Tri Vi vẫn giống như những ngày thường đưa bình lưu li giao cho gã sai vặt của Tạ Ngọc. Lúc nàng đang chuẩn bị quay lại trong phòng của mình để đổi một bộ trang phục khác thì gã sai vặt lại nhét bình lưu li trở lại trong tay của nàng, sau đó gã còn đưa một ấm pha trà bằng sứ màu trắng cho nàng.
Gã sai vặt năn nỉ nàng một cách vô cùng đáng thương: “Tri Vi tỷ tỷ giúp ta pha một bình trà cho công tử đi! Chuồng ngựa có một con ngựa chân bị mưng mủ, nhưng con ngựa kia lại thật sự bướng bỉnh hung dữ, nó không cho thợ sửa móng tới gần, cứ ai tới gần thì nó lại đá người đó, cho nên ta phải đi đến bên kia giúp đỡ một tay.”
Hắn vừa nói, vừa xắn tay áo lên.
“Này, từ từ!” Tiếu Tri Vi còn chưa kịp đồng ý, gã sai vặt kia đã vội vội vàng vàng đi về phía chuồng ngựa giống như một cơn gió lốc.
Tiếu Tri Vi cầm ấm pha trà tinh xảo và nhìn đôi giày bị ướt nước ở dưới mặt đất của mình, trong lòng càng thêm buồn bực.
Lúc mới đầu đến Tạ phủ đã có bà lão dạy cho bọn nha hoàn một số cách hầu trà cơ bản. Mặc dù Tiếu Tri Vi chỉ học được qua loa đại khái nhưng cũng chỉ là nấu nước pha trà mà thôi, Tiếu Tri Vi cảm thấy chuyện này cũng không làm khó được nàng.
Nàng đổ nước ở trong bình lưu li vào trong ấm đặt lên lò lửa nấu sôi lên. Sau khi nước sôi, nàng rót nước vào chén sứ đã để lá trà vào. Tiếu Tri Vi dùng que pha trà chuyên dụng khuấy đều, cổ tay xoay tròn, lớp bọt nhỏ mịn dần dần nổi lên trên mặt nước trong vắt.
Nàng cảm thấy không sai biệt lắm bèn nâng khay trà kia đi về phía phòng trà cạnh thư phòng. Tạ Ngọc đã ngồi ở phòng trà, trong tay cầm quyển sách. Hắn luôn luôn là người có kỷ luật, kể cả có thời gian nhàn rỗi nhưng hắn cũng không để cho mắt mình nghỉ ngơi lấy một giây.
Lúc Tiếu Tri Vi đi đến, Tạ Ngọc cũng chưa từng nhấc mí mắt lên một chút nào.
Tiếu Tri Vi cho rằng Tạ Ngọc quá tập trung nên không lưu ý đến mình. Nàng muốn nhắc nhở Tạ Ngọc một chút là mình tới nhưng lại sợ quấy rầy đến chuyện đọc sách của hắn, bị hắn trách tội. Do do dự dự nửa ngày, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc: “Đặt ở bên tay phải của ta.”
“Vâng, công tử.” Tiếu Tri Vi bưng khay trà đã một lúc lâu, tay cũng đã nhức mỏi. Tạ Ngọc vừa ra lệnh, nàng vội vàng đi đến phía bên phải của Tạ Ngọc, nhẹ nhàng đặt khay trà lên trên bàn đá. Lúc pha trà nàng sợ nước trà bắn lên trên cổ tay áo của mình cho nên nàng đã xắn cổ tay áo lên, hiện giờ cũng chưa buông xuống, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh thon thả.
Nó trắng giống như tuyết mùa xuân.
Nàng không có thời gian để ý đến ống quần, giày vớ ướt nước của mình mà vội vàng trở lại sân của Tạ Ngọc.
Tiếu Tri Vi vẫn giống như những ngày thường đưa bình lưu li giao cho gã sai vặt của Tạ Ngọc. Lúc nàng đang chuẩn bị quay lại trong phòng của mình để đổi một bộ trang phục khác thì gã sai vặt lại nhét bình lưu li trở lại trong tay của nàng, sau đó gã còn đưa một ấm pha trà bằng sứ màu trắng cho nàng.
Gã sai vặt năn nỉ nàng một cách vô cùng đáng thương: “Tri Vi tỷ tỷ giúp ta pha một bình trà cho công tử đi! Chuồng ngựa có một con ngựa chân bị mưng mủ, nhưng con ngựa kia lại thật sự bướng bỉnh hung dữ, nó không cho thợ sửa móng tới gần, cứ ai tới gần thì nó lại đá người đó, cho nên ta phải đi đến bên kia giúp đỡ một tay.”
Hắn vừa nói, vừa xắn tay áo lên.
“Này, từ từ!” Tiếu Tri Vi còn chưa kịp đồng ý, gã sai vặt kia đã vội vội vàng vàng đi về phía chuồng ngựa giống như một cơn gió lốc.
Tiếu Tri Vi cầm ấm pha trà tinh xảo và nhìn đôi giày bị ướt nước ở dưới mặt đất của mình, trong lòng càng thêm buồn bực.
Lúc mới đầu đến Tạ phủ đã có bà lão dạy cho bọn nha hoàn một số cách hầu trà cơ bản. Mặc dù Tiếu Tri Vi chỉ học được qua loa đại khái nhưng cũng chỉ là nấu nước pha trà mà thôi, Tiếu Tri Vi cảm thấy chuyện này cũng không làm khó được nàng.
Nàng đổ nước ở trong bình lưu li vào trong ấm đặt lên lò lửa nấu sôi lên. Sau khi nước sôi, nàng rót nước vào chén sứ đã để lá trà vào. Tiếu Tri Vi dùng que pha trà chuyên dụng khuấy đều, cổ tay xoay tròn, lớp bọt nhỏ mịn dần dần nổi lên trên mặt nước trong vắt.
Nàng cảm thấy không sai biệt lắm bèn nâng khay trà kia đi về phía phòng trà cạnh thư phòng. Tạ Ngọc đã ngồi ở phòng trà, trong tay cầm quyển sách. Hắn luôn luôn là người có kỷ luật, kể cả có thời gian nhàn rỗi nhưng hắn cũng không để cho mắt mình nghỉ ngơi lấy một giây.
Lúc Tiếu Tri Vi đi đến, Tạ Ngọc cũng chưa từng nhấc mí mắt lên một chút nào.
Tiếu Tri Vi cho rằng Tạ Ngọc quá tập trung nên không lưu ý đến mình. Nàng muốn nhắc nhở Tạ Ngọc một chút là mình tới nhưng lại sợ quấy rầy đến chuyện đọc sách của hắn, bị hắn trách tội. Do do dự dự nửa ngày, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc: “Đặt ở bên tay phải của ta.”
“Vâng, công tử.” Tiếu Tri Vi bưng khay trà đã một lúc lâu, tay cũng đã nhức mỏi. Tạ Ngọc vừa ra lệnh, nàng vội vàng đi đến phía bên phải của Tạ Ngọc, nhẹ nhàng đặt khay trà lên trên bàn đá. Lúc pha trà nàng sợ nước trà bắn lên trên cổ tay áo của mình cho nên nàng đã xắn cổ tay áo lên, hiện giờ cũng chưa buông xuống, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh thon thả.
Nó trắng giống như tuyết mùa xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.