Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 24: Hong Chân
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Tiếu Tri Vi lại muốn lấy một chút củi nhưng trong phòng chứa củi chỉ còn lại có một chút rơm rạ. Tiếu Tri Vi nhớ lại đến mùi khói khi đốt sặc chết người kia, còn có tro bụi rơi đầy người khiến nàng còn phải giặt lại xiêm y, chỉ nghĩ thôi đã thấy nên quên đi.
Nàng ngồi trên một đôn đá ở trong viện. Cái sân này đều là hạ nhân, lúc này nắng sớm vừa lên, mọi người đều đang vội vàng đi làm việc, trong viện chỉ có một mình Tiếu Tri Vi còn nhàn nhã ngồi ở nơi này.
Mặt trời dần dần ló dạng, một tia nắng ấm áp xuyên qua mái hiên chiếu lên trên người Tiếu Tri Vi, đổ bóng nàng lên phiến đá xanh. Tiếu Tri Vi nhìn xung quanh thấy không có ai bèn cởi đôi giày ướt đẫm của mình ra, lại cởi cả vớ đang ướt sũng ra nữa, nhẹ nhàng đặt đôi chân của mình lên phiến đá xanh rêu phong.
Màu xanh rêu vô cùng sạch sẽ, cũng rất mềm mại. Ở dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, Tiếu Tri Vi mới cảm thấy hai chân này của mình dần dần khôi phục tri giác. Nàng ham chơi bèn ngồi trên đôn đá, chân trần dẫm tới dẫm lui trên lớp rêu mềm mại giống như khi còn nhỏ chơi với bùn.
Chân nàng vốn đã trắng, khi đặt nó lên trên nền rêu xanh biếc trông giống như một miếng ngọc bích. Bọn hạ nhân không chú ý đến kiêng kỵ nam nữ như vậy, nhưng cũng không giống các tiểu thư không thể để cho nam nhân ở ngoài nhìn thấy gót chân.
Có khi mưa to vừa dứt, các hạ nhân trong viện của bọn họ sẽ hẹn cùng nhau chơi dẫm nước, đương nhiên là lúc rảnh rỗi. Vô luận là nha hoàn hay là gã sai vặt, họ đều cởi giày, kéo cao ống quần lên, dẫm cho bọt nước bắn tung toé. Mặc dù Tiếu Tri Vi rất vô dụng trong công việc nhưng ở trong trò chơi thì nàng chơi cực giỏi.
Mỗi lần chơi nàng đều là giỏi nhất, nàng vừa nghiêng bàn chân lại vung lên thật mạnh đá vũng nước bắn hết lên người ở phía trước. Nàng đặt chân rất có kỹ xảo, một đóa bọt nước to bay thẳng đến người nọ, người đứng đằng trước cũng không kịp trốn tránh, mà bản thân Tiếu Tri Vi cũng sẽ không bị bắn đến.
Thừa dịp người khác còn chưa kịp phản ứng, Tiếu Tri Vi đã âm hiểm cười ha ha, lại lập tức nhảy đến một vũng nước khác ở bên cạnh, bắt đầu tính kế kẻ xui xẻo tiếp theo.
Sau vài lần chơi, mọi người đều biết Tiếu Tri Vi là người hung mãnh nhất. Vì thế họ đoàn kết nhau lại nhằm vào nàng, về sau mỗi lần nàng đều bị nước bắn vào người thảm nhất, cũng là người la hét nhiều nhất.
Nàng cũng có nhân duyên cũng không tệ lắm với các hạ nhân, đặc biệt là khi nàng khai thông “kế hoạch chia sẻ quần áo của Tạ Ngọc” xong thì mạng lưới nhân mạch của nàng đã nhanh chóng lớn mạnh, ngay cả quần áo bẩn của nàng cũng sẽ có tiểu nha hoàn hiểu chuyện thuận tay giúp nàng giặt sạch.
Có thể nói Tiếu Tri Vi đã sống cuộc sống thần tiên ở trong Tạ phủ.
Nàng ngồi trên một đôn đá ở trong viện. Cái sân này đều là hạ nhân, lúc này nắng sớm vừa lên, mọi người đều đang vội vàng đi làm việc, trong viện chỉ có một mình Tiếu Tri Vi còn nhàn nhã ngồi ở nơi này.
Mặt trời dần dần ló dạng, một tia nắng ấm áp xuyên qua mái hiên chiếu lên trên người Tiếu Tri Vi, đổ bóng nàng lên phiến đá xanh. Tiếu Tri Vi nhìn xung quanh thấy không có ai bèn cởi đôi giày ướt đẫm của mình ra, lại cởi cả vớ đang ướt sũng ra nữa, nhẹ nhàng đặt đôi chân của mình lên phiến đá xanh rêu phong.
Màu xanh rêu vô cùng sạch sẽ, cũng rất mềm mại. Ở dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, Tiếu Tri Vi mới cảm thấy hai chân này của mình dần dần khôi phục tri giác. Nàng ham chơi bèn ngồi trên đôn đá, chân trần dẫm tới dẫm lui trên lớp rêu mềm mại giống như khi còn nhỏ chơi với bùn.
Chân nàng vốn đã trắng, khi đặt nó lên trên nền rêu xanh biếc trông giống như một miếng ngọc bích. Bọn hạ nhân không chú ý đến kiêng kỵ nam nữ như vậy, nhưng cũng không giống các tiểu thư không thể để cho nam nhân ở ngoài nhìn thấy gót chân.
Có khi mưa to vừa dứt, các hạ nhân trong viện của bọn họ sẽ hẹn cùng nhau chơi dẫm nước, đương nhiên là lúc rảnh rỗi. Vô luận là nha hoàn hay là gã sai vặt, họ đều cởi giày, kéo cao ống quần lên, dẫm cho bọt nước bắn tung toé. Mặc dù Tiếu Tri Vi rất vô dụng trong công việc nhưng ở trong trò chơi thì nàng chơi cực giỏi.
Mỗi lần chơi nàng đều là giỏi nhất, nàng vừa nghiêng bàn chân lại vung lên thật mạnh đá vũng nước bắn hết lên người ở phía trước. Nàng đặt chân rất có kỹ xảo, một đóa bọt nước to bay thẳng đến người nọ, người đứng đằng trước cũng không kịp trốn tránh, mà bản thân Tiếu Tri Vi cũng sẽ không bị bắn đến.
Thừa dịp người khác còn chưa kịp phản ứng, Tiếu Tri Vi đã âm hiểm cười ha ha, lại lập tức nhảy đến một vũng nước khác ở bên cạnh, bắt đầu tính kế kẻ xui xẻo tiếp theo.
Sau vài lần chơi, mọi người đều biết Tiếu Tri Vi là người hung mãnh nhất. Vì thế họ đoàn kết nhau lại nhằm vào nàng, về sau mỗi lần nàng đều bị nước bắn vào người thảm nhất, cũng là người la hét nhiều nhất.
Nàng cũng có nhân duyên cũng không tệ lắm với các hạ nhân, đặc biệt là khi nàng khai thông “kế hoạch chia sẻ quần áo của Tạ Ngọc” xong thì mạng lưới nhân mạch của nàng đã nhanh chóng lớn mạnh, ngay cả quần áo bẩn của nàng cũng sẽ có tiểu nha hoàn hiểu chuyện thuận tay giúp nàng giặt sạch.
Có thể nói Tiếu Tri Vi đã sống cuộc sống thần tiên ở trong Tạ phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.