Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 23: Nha Đầu Không Dùng Được
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Ánh mắt hắn ảm đạm buồn bã. Sau một lúc lâu, hắn làm như vô tình hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Phụ thân vội vội vàng vàng đưa nha hoàn này cho hắn nên cũng không nói với hắn địa vị và tên nha hoàn này. Nàng hầu hạ mình lâu như vậy nhưng Tạ Ngọc và nàng gần như là chưa từng nói chuyện, tất nhiên hắn cũng sẽ không hạ thấp tự tôn của mình đi hỏi thăm tên của một tiện tì.
Nếu không phải hôm nay nàng cố ý làm ra những chuyện này thì Tạ Ngọc cũng sẽ không đặt ánh mắt dư thừa của mình lên trên người nàng.
Tiếu Tri Vi vội vàng trả lời: “Công tử, ta họ Tiếu, tên là Tri Vi.”
“Tiếu Tri Vi?” Giọng nói của Tạ Ngọc rất lạnh lùng.
Lòng người có những toan tính thầm kín, kẻ biết điều ít nên giấu giếm cho kỹ. Tạ Ngọc nghĩ thầm, cái tên này đặt đúng là chuẩn xác, xác thật tâm tư của nàng yếu ớt nhưng mà thủ đoạn lại quá mức vụng về.
“Đúng vậy! Lúc nương ta mang thai ta, cha ta muốn đứa nhỏ trong bụng không quên uy nghiêm trong nhà của hắn cho nên đặt tên ta là ‘ Tri Uy ’, kết quả ta sinh ra là một nữ hài, cho nên mới đổi ‘ uy nghiêm ’ ‘ uy ’ thành ‘ mỏng manh ’ ‘ Vi’, ý tứ là để cho ta ghi nhớ bản thân mình là một nha đầu không dùng được.”
Tạ Ngọc:…
Tạ Ngọc liếc mắt nhìn tách trà khó có thể uống vào trong miệng kia, nhẹ nói: “Xác thật rất không dùng được.”
Tiếu Tri Vi xấu hổ lúng túng cười một chút, dùng cổ tay áo lau cái trán thấm ra mồ hôi. Tuy nhiên Tạ Ngọc dường như cũng không thật sự có ý định muốn trừng phạt nàng, điều này làm cho tảng đá trong lòng nàng rơi xuống. Nước dính nhớp nháp trên chân kia cũng càng ngày càng lạnh.
Tạ Ngọc quét mắt nhìn giày của nàng, nhếch nhác đến cực điểm. Dù sao cũng là một nữ nhi gia, để cho nàng đi giày ướt lâu như vậy cũng gõ nàng đủ rồi. Tạ Ngọc thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: “Ngươi đi xuống đi, lần này coi như xong, hi vọng ngươi nhớ kỹ bài học hôm nay của ngươi.”
Sau khi nói xong hắn lại cầm quyển sách lên, không định nói chuyện với nàng nữa.
“Dạ, vâng.” Tiếu Tri Vi mơ mơ màng màng lui xuống, nhưng nàng không hiểu lời nói của Tạ Ngọc là có ý tứ gì. Tạ Ngọc đã dạy nàng cái gì? Hắn rõ ràng không trừng phạt nàng, thậm chí một câu quở trách cũng không có.
Tiếu Tri Vi đột nhiên cảm thấy thật ra Tạ Ngọc khá tốt, ngoại trừ khuôn mặt có thối một chút
Tiếu Tri Vi trở về phòng của mình. Chân nàng đã lạnh đến chết lặng, nàng múc một xô nước xách đi phòng chứa củi, chuẩn bị đun một bồn nước ấm ngâm chân. Nhưng ma ma ở phòng chứa củi lại nói hôm nay người giao than còn chưa tới, than hôm qua dư lại không nhiều lắm, vì vậy cần phải để lại chuẩn bị cho các chủ tử.
Phụ thân vội vội vàng vàng đưa nha hoàn này cho hắn nên cũng không nói với hắn địa vị và tên nha hoàn này. Nàng hầu hạ mình lâu như vậy nhưng Tạ Ngọc và nàng gần như là chưa từng nói chuyện, tất nhiên hắn cũng sẽ không hạ thấp tự tôn của mình đi hỏi thăm tên của một tiện tì.
Nếu không phải hôm nay nàng cố ý làm ra những chuyện này thì Tạ Ngọc cũng sẽ không đặt ánh mắt dư thừa của mình lên trên người nàng.
Tiếu Tri Vi vội vàng trả lời: “Công tử, ta họ Tiếu, tên là Tri Vi.”
“Tiếu Tri Vi?” Giọng nói của Tạ Ngọc rất lạnh lùng.
Lòng người có những toan tính thầm kín, kẻ biết điều ít nên giấu giếm cho kỹ. Tạ Ngọc nghĩ thầm, cái tên này đặt đúng là chuẩn xác, xác thật tâm tư của nàng yếu ớt nhưng mà thủ đoạn lại quá mức vụng về.
“Đúng vậy! Lúc nương ta mang thai ta, cha ta muốn đứa nhỏ trong bụng không quên uy nghiêm trong nhà của hắn cho nên đặt tên ta là ‘ Tri Uy ’, kết quả ta sinh ra là một nữ hài, cho nên mới đổi ‘ uy nghiêm ’ ‘ uy ’ thành ‘ mỏng manh ’ ‘ Vi’, ý tứ là để cho ta ghi nhớ bản thân mình là một nha đầu không dùng được.”
Tạ Ngọc:…
Tạ Ngọc liếc mắt nhìn tách trà khó có thể uống vào trong miệng kia, nhẹ nói: “Xác thật rất không dùng được.”
Tiếu Tri Vi xấu hổ lúng túng cười một chút, dùng cổ tay áo lau cái trán thấm ra mồ hôi. Tuy nhiên Tạ Ngọc dường như cũng không thật sự có ý định muốn trừng phạt nàng, điều này làm cho tảng đá trong lòng nàng rơi xuống. Nước dính nhớp nháp trên chân kia cũng càng ngày càng lạnh.
Tạ Ngọc quét mắt nhìn giày của nàng, nhếch nhác đến cực điểm. Dù sao cũng là một nữ nhi gia, để cho nàng đi giày ướt lâu như vậy cũng gõ nàng đủ rồi. Tạ Ngọc thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: “Ngươi đi xuống đi, lần này coi như xong, hi vọng ngươi nhớ kỹ bài học hôm nay của ngươi.”
Sau khi nói xong hắn lại cầm quyển sách lên, không định nói chuyện với nàng nữa.
“Dạ, vâng.” Tiếu Tri Vi mơ mơ màng màng lui xuống, nhưng nàng không hiểu lời nói của Tạ Ngọc là có ý tứ gì. Tạ Ngọc đã dạy nàng cái gì? Hắn rõ ràng không trừng phạt nàng, thậm chí một câu quở trách cũng không có.
Tiếu Tri Vi đột nhiên cảm thấy thật ra Tạ Ngọc khá tốt, ngoại trừ khuôn mặt có thối một chút
Tiếu Tri Vi trở về phòng của mình. Chân nàng đã lạnh đến chết lặng, nàng múc một xô nước xách đi phòng chứa củi, chuẩn bị đun một bồn nước ấm ngâm chân. Nhưng ma ma ở phòng chứa củi lại nói hôm nay người giao than còn chưa tới, than hôm qua dư lại không nhiều lắm, vì vậy cần phải để lại chuẩn bị cho các chủ tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.