Chương 25
Lục Quang
16/02/2017
"Hoàng quý phi có thai, lại bị Bàng hoàng hậu đẩy mạnh vào trong ao chết
đuối?" Trong Ngọc Tuyền cung vang lên tiếng nói khó có thể tin của Tân
Thiểu Mẫn.
Sau khi Hạ Hầu Hoan trở về Ngọc Tuyền cung, nàng liền truy hỏi nguyên do từ đầu đến cuối, sau khi nghe xong, nàng há hốc mồm, không thể tin được hậu cung tranh đấu mà ngay cả đứa nhỏ chưa sinh ra đều không buông tha, cùng lúc lại thấy hắn để một nữ nhân khác có bầu mà cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Vẻ mặt Hạ Hầu Hoan tự nhiên thuật lại: "Nhưng cuối cùng vẫn không thể định tội Bàng hoàng hậu, bởi vì một người cung nữ trong cung nàng gánh tội thay nàng."
"Vậy..." Tân Thiểu Mẫn đang lơ đễnh, đột nhiên nhớ tới Hà Bích chính là cung nữ Ngọc Ninh cung, không nhịn được thử: "Không biết cung nữ kia tên gọi là gì?"
Trong nháy mắt, đôi mắt Hạ Hầu Hoan trầm lại, một bên Chúc Bình An thủy chung buông tầm mắt suy nghĩ không tiếng động thở dài.
Không có câu trả lời của hắn, Tân Thiểu Mẫn cũng không để ý, thầm nghĩ tìm cơ hội đi tìm Hà Bích.
"Nàng tên là Hà Bích." Hạ Hầu Hoan nói khẽ.
Tân Thiểu Mẫn giương mắt: "Hà Bích?" Tâm của nàng nháy mắt như là bị cái gì nắm lấy.
"Ừ, nàng nói nàng bất mãn Hoàng quý phi đến trước mặt hoàng hậu khoe vinh sủng, cho nên thừa dịp lúc nàng phải rời khỏi, đẩy nàng vào trong ao." Hạ Hầu Hoan không chút để ý nói qua, đôi mắt đen lại dần dần mất đi độ ấm
"Làm sao có thể, nàng --" nàng đột nhiên dưng lại, nhớ tới hắn vừa mới nhắc tới Nhiếp Chính vương đã ở hiện trường, vậy không phải hàm ý căn bản là Nhiếp Chính vương muốn Hà Bích trở thành cừu non gánh đại tội sao? Rất đáng giận! Cả nhà Hà gia chết đi, nàng cho rằng Nhiếp Chính vương căn bản có quan hệ, hiện thời ngay cả Hà Bích cũng không tha? Vì thỏa mãn ham muốn bản thân cần gì phải làm đến mức này?!
"Tại sao không có khả năng? Theo ta thấy, nàng căn bản là cơ sở ngầm Hạ Hầu Quyết sắp xếp vào trong Ngọc Ninh cung."
"Nhưng mà --"
"Ngươi biết nàng?" Hắn lạnh giọng hỏi.
"Ta..." Nàng cúi xuống, suy nghĩ nên nói như thế nao với hắn. Hắn nói thẳng ra là, cho rằng Hà Bích là cơ sở ngầm của Nhiếp Chính vương, nếu nói nàng biết Hà Bích, hắn có hay không hiểu lầm? Nếu nàng nói nàng không phải, hắn sẽ tin sao?
"Hả?"
Sau khi cân nhắc, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn nói dối. "Không biết."
Ánh mắt Hạ Hầu Hoan lạnh như băng, mím môi thật chặt, chưa mở miệng lại nghe nàng: "Nhưng mà đã biết nàng là cừu non gánh đại tội, vậy thì nhất định có biện pháp có thể giúp nàng lật lại phán quyết, đúng không?"
"Không có biện pháp." Hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói.
"Có lẽ ta có biện pháp, để ta đến hiện trường đi, có lẽ ta có thể tìm được dấu vết để lại giúp nàng--"
"Thiểu Mẫn!" Hạ Hầu Hoan lạnh giọng đánh gãy lời chưa nói xong của nàng.
Tân Thiểu Mẫn dừng lại, không hiểu nhìn hắn.
"Ngươi vừa nói không biết nàng, cần gì phải vì nàng tận tâm tận lực như vậy?"
"Ta..."
"Nàng mắc tử tội, ngày mai xử trảm." Hắn lạnh giọng nói qua, tận lực để nàng hiểu rõ tình hình.
Tân Thiểu Mẫn trừng con mắt, nhẹ cầm lấy tay hắn. "Đại ca, cho ta một chút thời gian, ta thật sự có thể tìm dấu vết để lại, bởi vậy, cũng có thể đem Bàng hoàng hậu ra công lý!" Nàng dù sao cũng là một nhân viên pháp y chuyên nghiệp, nàng sẽ cố gắng tìm ra chứng cứ, tuyệt đối cứu được Hà Bích.
"Tân Thiểu Mẫn, trẫm nói cho ngươi nghe, không có mệnh lệnh của trẫm, chỗ nào ngươi cũng không thể đi." Thanh âm hắn có sự lãnh khốc không được nói chen vào, kéo tay nàng.
"Nhưng mà - -"
"Không có nhưng mà, lui ra."
Tân Thiểu Mẫn không thể tin được nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn trở nên lạnh lùng như thế, giống như là xây lên một bức tường cự tuyệt nàng tới gần, nhưng nàng không có tâm tư suy nghĩ, chỉ nghĩ đến phải làm như thế nào rửa sạch oan khuất cho Hà Bích, tuyệt đối không thể để nàng bị xử quyết.
Cửa điện lại mở ra, Hạ Hầu Hoan chậm rãi giương mắt, bàn tay đã sớm nắm chặt quyền.
Vì sao... Vì sao phản bội hắn! Hắn cho nàng cơ hội, chỉ cần nàng chịu nói thật, có thể có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng vì sao nàng vẫn lựa chọn nói dối?
Hắn cho rằng hắn được đền bù, nhưng sự thực chứng minh, nàng không thuộc về hắn.
Chậm rãi mở tay ra, hắn cho rằng hắn đã đạt được, nhưng trong tay là trống rỗng... Hai bàn tay trắng.
"Cầu xin ngươi, Thành Hâm, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp ta."
Khói mù lúc mới tối, thừa dịp Hạ Hầu Hoan dùng bữa lại không muốn gặp nàng, Tân Thiểu Mẫn lùi vào phòng bếp nhỏ kính nhờ Thành Hâm.
Thành Hâm nghe chân tướng, mày rậm cau chặt. "Ta không có cách nào giúp ngươi." Hạ Hầu Hoan lén lút làm, không nhất thiết sẽ nói cho hắn toàn bộ, việc hoàng quý phi rơi xuống nước bỏ mình hắn không rõ bảo hắn biết, nhưng Tân Thiểu Mẫn nói như vậy, hắn liền đoán được một it, sao có khả năng giúp nàng? Cho dù có thể giúp đỡ, hắn cũng không thể giúp.
"Có thể, trước kia ngươi không phải đã nói trong núi giả ven hồ Ngọc Tuyền cung có ám đạo? Ám đạo này không chỉ có thể hướng ra ngoài cung, cũng có thể đi khắp cung điện, không phải sao? Nếu ngươi không thể mang ta đi, vậy ngươi chỉ cần nói cho ta đi như thế nào là được." Hai tay Tân Thiểu Mẫn tạo thành chữ thập khẩn cầu, giống như xem hắn là tia hy vọng cuối cùng.
Thành Hâm không kiên nhẫn đảo mắt. "Ngươi đi Ngọc Ninh cung làm cái gì? Ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể tìm thấy dấu vết gì để lại?" Hắn khó mà chống đỡ ánh mắt nàng năn nỉ, chỉ có thể vội làm cho nàng hết hy vọng.
"Ta không biết, nhưng nếu ta cái gì cũng không làm, vậy thì cái gì cũng làm không làm được."
"Cũng nữa này đến cùng giao tình như thế nào với ngươi? Ngươi thật sự không biết?" Thành Hâm cũng không liếc nhìn nàng. Ngay cả hắn đều có thể nhìn ra thiểu Mẫn cùng cung nữ gọi Hà Bích kia có liên quan, Hạ Hầu Hoan há có thể không phát giác, khó trách đến thời gian dùng bữa cũng không cần nàng đi theo, khẳng định là không vùa lòng lời nói dối của nàng, nhưng ánh mắt nàng hỏng rồi, ngay cả như vậy cũng nhìn không ra.
"Ta..." Nàng cúi mặt, cắn chặt răng. "Kỳ thực trước kia ta mất đi trí nhớ, rất nhiều việc đều không nhớ rõ, Hà Bích nói là hảo tỷ muội của ta, nàng giúp ta rất nhiều, cho nên ta không thể trơ mắt nhìn nàng thành kẻ chết thay Bàng hoàng hậu."
"Ngươi có có đem việc này nói cho hoàng thượng?"
"Không có, ta sợ hắn hiểu lầm, hắn... Thoạt nhìn có chút kỳ lạ, ta sợ nói càng nhiều càng rối." Tân Thiểu Mẫn cứ lôi kéo tay hắn. "Thành Hâm, giúp ta, Hà Bích thật sự đối ta tốt lắm, chúng ta có rất nhiều ước định, cho dù... Ta thật sự không cứu được nàng, nhưng ít ra ngươi để ta thử qua, để ta chết tâm a."
Thành Hâm chăm chú nhìn nàng thật lâu sau, mệt mỏi ngửa đầu thở dài. "Ngươi ăn cháo trước đã."
Tân Thiểu Mẫn vui mừng quá đỗi nắm chặt tay hắn. "Cảm ơn ngươi, Thành Hâm."
Tâm Thành Hâm chợt động, vội vàng rút tay về.
Chờ nàng cấp tốc ăn xong chén cháo, Thành Hâm thay cung phục, dẫn theo đèn cung đình, mang theo nàng hướng thẳng núi giả bên hồ Ngọc Tuyền cung, hắn ấn xuống một tảng đá phía dưới núi giả, nàng lại thấy bên trong vách đá tự động trầm xuống, lộ ra một thềm đá đi xuống.
"Đi thôi." Thành Hâm thấp giọng nói, dắt nàng vào ám đạo, sau khi đóng cửa ngầm, bước xuống bậc thang, đèn cung đình trong tay chiếu rọi đường, trong lòng đất lại giống như mê cung, nàng xem thế là đủ rồi.
"Cẩn thận một chút, nơi này có rất nhiều cơ quan, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện." Thành Hâm nắm chặt tay nàng, chỉ sợ nàng không cẩn thận động đến cơ quan. "Cũng đừng loạn chạm vào vách tường, nếu đụng đến nút cơ quan, vách tường phía trên sẽ sập xuống."
"Làm sao có thể có loại địa phương này?" Tân Thiểu Mẫn xem như mở mang tầm mắt, nơi nào cũng không dám chạm vào, đi theo bước chân Thành Hâm từng bước một đi về phía trước.
"Nghe Hoàng thượng nói, là năm đó tiên hoàng vì mang chủ tử Ngọc Tuyền cung xuất cung mà xây ám đạo, sau này cảm thấy hảo ngoạn, cho nên thầm nghĩ cũng có thể thông hướng các, thiết kế cơ quan là vì hù dọa người." Thành Hâm nói qua, không dám xem thường, nghĩ kĩ, hướng thẳng Ngọc Ninh cung mà đi.
"Chẳng qua là hù dọa người, nếu quậy đến chết người liền không hảo ngoạn rồi."
" Có quậy đến chết người hay không, ta cũng không thể biết được." Thành Hâm đi vài bước, không khỏi thấp giọng cảnh cáo. "Lúc này Ngọc Ninh cung cũng không biết có người trông coi không, bản thân ngươi nên cân nhắc."
"Ta nghe Chúc công công nói, Bàng hoàng hậu giống như bị dọa đến sinh bệnh, cho nên tạm thời ở Ngọc Lan cung tĩnh dưỡng, cho nên trong Ngọc Ninh cung hẳn là không có một bóng người."
"Vậy là tốt rồi, bởi vì ta không đi qua Ngọc Ninh cung, không biết ám đạo nối liền ở chỗ nào của Ngọc Ninh cung"
"Không phải tại ven núi giả bên hồ?"
"Hơn phân nửa là chỗ kín, chưa hẳn là núi giả ven hồ."
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, đi gần một phút đồng hồ, tận cùng xuất hiện thềm đá, hai người bước lên, Thành Hâm đẩy ra cửa ngần, ra bên ngoài trộm dò xét, không thấy nửa điểm đèn đóm, mới kéo ra cửa ngầm, xác định bốn bề vắng lặng, quay đầu đem Tân Thiểu Mẫn lôi ra ngoài ám đạo.
" Thật sự là ở núi giả ven hồ." Nàng vừa đi ra bên ngoài, thật sự là xen hồ, mà cả tòa cung điện không thấy đèn đuốc, chỉ nghe thanh âm gió thổi qua ngọn cây.
"Tốt lắm, Ngọc Ninh cung dường như thật sự trống rỗng, kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào?"
"Chuyện xảy ra ở ven hồ, tự nhiên là tra từ ven hồ." Cho nên, nàng bớt phiền hơn, tội gì lãng phí thời gian tìm kiếm hồ nhân tạo Ngọc Ninh cung.
Nàng dẫn theo đèn, dọc theo ven hồ tìm kiếm dấu vết để lại, Thành Hâm đứng sau lưng nàng, ngắm nhìn bốn phía, bảo đảm người trong Ngọc Ninh cung quả thật đã đi theo qua Ngọc Lan cung, mới thấp giọng hỏi: "Ngươi đến cùng đang tìm cái gì?"
"Chứng cớ."
"Di thể Hoàng quý phi đã sớm chuyển đi, lời chứng người liên quan đều hỏi một rõ hai ràng, còn có thể có chứng cớ gì." Không phải muốn hắt nước lạnh vào nàng, mà là phương pháp này thật sự không làm nên chuyện gì.
"Thành Hâm, ta vẫn cảm thấy có một chút kỳ quái."
"Điểm nào?"
"Giả dụ hoàng quý phi thật muốn quay đầu tìm Bàng hoàng hậu, nàng vì sao lại muốn cung nữ bên người về Ngọc Đức cung trước?"
Nàng khom thắt lưng có chút mỏi nhừ , đứng thẳng người quay đầu lại nói: "Nói như vậy, nếu nàng mang thai tới cùng Bàng hoàng hậu, khoe ra vinh sủng bản thân, hẳn là muốn dẫn một đám cung nữ, như vậy không những có vẻ uy phong, cũng có thể thêm chút khí thế, không phải sao?"
Đôi mắt Thành Hâm ở trong màn đêm có vẻ đen bóng, lập tức đảo mắt. "Có lẽ là nàng có nói cái gì không để các cung nữ nghe thấy."
"Có lẽ vậy, nhưng mà ta cảm thấy không hợp lí." Nàng lại bắt đầu đi về phía trước, nhìn chăm chú vào cỏ ven hồ cùng thùy dương. "Giả thiết thật là Bàng hoàng hậu đẩy hoàng quý phi xuống nước, nói như vậy, hoàng quý phi đang có mang, nàng nhất định sẽ không tới gần hồ nước, Bàng hoàng hậu nếu muốn đẩy nàng, khả năng hai người cách ven hồ vài bước liền bắt đầu lôi kéo, nhưng mà... Ta tìm không thấy dấu chân của nữ nhân."
Nàng chỉ vào trên đất, trên mặt đất có dấu chân, nhưng vừa nhìn liền biết là dấu chân nam nhân.
Thành Hâm không đoán trước nàng mà lại thận trọng như vậy. "Ngày hôm nay Ngọc Ninh cung gặp chuyện không may, người đi lại ven hồ chỉ sợ không ít, có lẽ là đè lên dấu chân các nàng đi qua."
"Không đúng, tối hôm qua có mưa, đến thời điểm buổi sáng bùn đất hút nước trở nên rất mèm, dấu chân buổi sáng khẳng định là sâu nhất, mà mấy dấu chân này so sáng cùng một dấu chân khác..." Nàng chỉ vào dấu chân gần ven hồ. "Dấu chân này đặc biệt sâu."
Nàng nói qua, đi về hướng dấu chân, chỉ thấy dấu chân dĩ nhiên là bắt đầu xuất hiện cách núi giả vài bước, tới gần núi giả dấu chân liền nông hơn chút, nhưng so sánh dấu chân lớn nhỏ, hơn nữa dấu vết đáy giày này, cơ hồ có thể chắc chắn là cùng một người.
Thành Hâm nhìn lại, trong lòng run lên. "Ngươi nói điều này có ích lợi gì? Căn bản không thể - -"
"Thành Hâm, nam nhân có thể tùy ý đi lại ở hậu cung, cũng chỉ có hoàng thượng đúng không?" Nàng bất ngờ nói, mấy manh mối ở trong đầu nàng chậm rãi chắp vá, nàng trừng mắt núi giả ven hồ.
"Có lẽ."
"Thành Hâm, không có có lẽ như vậy, là nhất định, không phải sẽ là không phải!" Nàng hơi hơi nổi nóng, bỗng dưng quay đầu.
"Ngươi đang che dấu ai?"
Thành Hâm thở sâu, thần sắc không thay đổi hỏi: "Ta có cái gì để che dấu?"
"Cấm vệ Ngọc Ninh cung nói, trừ bỏ hoàng quý phi bên ngoài, không người nào ra ngoài, nhưng mà nơi này lại xuất hiện dấu chân nam nhân..."
Thành Hâm phát hiện tâm tư của nàng, cố hết sức muốn dời đi lực chú ý của nàng. "Cho dù xuất hiện dấu chân nam nhân thì như thế nào, Ngọc Ninh cung cũng có thái giám, có lẽ là bọn hắn lưu lại dấu chân, hơn nữa bản thân ngươi xem, dấu chân này mức độ nông sâu không đồng nhất, có lẽ căn bản là hai người khác biệt."
Tân Thiểu Mẫn đột nhiên giơ cao ngọn đuốc, để hắn thấy rõ cỏ cùng thùy dương ven hồ. "Ta vừa mới phát hiện một điểm không thích hợp, nếu hoàng quý phi là bị người đẩy xuống hồ, vì sao cỏ cùng thùy dương ven hồ cũng không có dấu vết bị bẻ gãy? Căn cứ vào bản năng muốn sống của con người, trước khi rơi xuống nước, nhất định sẽ muốn dùng tất cả biện pháp bắt lấy cái gì, không ngừng mà quơ hai tay, khả năng cực cao bắt được thùy dương hoặc cỏ, nhưng... Cái gì cũng không có."
"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"
"Nếu nói., hoàng quý phi không phải bị đẩy vào trong hồ chết chìm, mà là bị người giết chết rồi quăng vào trong hồ, như vậy toàn bộ đều rõ ràng rồi." Nàng nói qua, tâm hơi kinh hãi, hy vọng chân tướng sự thật không phải kinh khủng như thế, nhưng kì lạ nàng là nhân viên pháp y chuyên nghiệp, phát hiện khắp vụ án đều là chứng cớ, chỉ cần để tâm tìm kiếm, chứng cớ liền ở ngay trước mắt.
"Vậy rất hoang đường, nếu hoàng quý phi bị giết chết, chẳng lẽ trước khi nàng chết lại không la lên, Bàng hoàng hậu cùng người trong điện há có thể không nghe thấy?"
"Đúng vậy, cho nên khả năng duy nhất," nàng dừng một chút, mặt lộ vẻ đau thương giương mắt. "Hoàng quý phi chết ở trong tay người quen biết, cho nên nàng không kịp kêu, cho nên nàng muốn cung nữ về điện trước, bởi vì nàng muốn người quen biết bồi nàng tiến vào trong điện áp xuống nhuệ khí Bàng hoàng hậu, thật không ngờ cuối cùng - -"
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?!" Thành Hâm khiển trách.
"Dấu chân nông, là vì hắn ngay từ đầu đứng ở chỗ này, nhìn... Ở chỗ này tìm được dấu chân của nữ nhân, chiếu phương hướng xem ra hai người đang đối mặt, sau đó dấu chân tiếp theo bắt đầu sâu dần, đó là bởi vì trên người hắn có thêm một người, dấu chân càng sâu, rồi sau đó từng bước một đi đến ven hồ, ném thi thể vào..." Nàng nói qua, ánh mắt nhìn lại, dường như vụ án trong nháy mắt hiện ra trước mắt, nàng hô hấp dần khó khăn.
"Ngươi căn bản chính là nói miệng không bằng chứng!"
"Không, còn có một bằng chứng."
"Ở đâu?"
"Hồi Ngọc Tuyền cung sẽ biết."
Hai người từ núi giả Ngọc Tuyền cung đi ra, muốn tránh né cung nhân hồi Ngọc Tuyền cung, trên đường trở về lại gặp một đám cung nhân tụ tập ở sân rộng trước Xuân Phúc môn. Muốn trở về Ngọc Tuyền cung phải đi qua cánh cửa này, mà lúc này theo lý không nên có nhiều cung nhân tụ tập như vậy.
"Không cần phải xen vào, đi mau." Thành Hâm thấp giọng nói.
Tân Thiểu Mẫn đáp lại, vô tâm để ý tới trên quảng trường phát sinh chuyện gì, thầm nghĩ trở lại Ngọc Tuyền cung xác định suy đoán bản thân.
Hai người trở lại Ngọc Tuyền cung, Tân Thiểu Mẫn hướng thẳng tẩm điện Hạ Hầu Hoan mà đi, nhưng mà từ xa liền nhìn thấy người đứng ngoài tẩm điện.
"Các ngươi đi đâu vậy?" Vẻ mặt Hạ Hầu Hoan không biểu cảm hỏi.
Trong lòng Tân Thiểu Mẫn thắt chặt, cảm thấy hôm nay hắn làm người ta không rét mà run, nhưng chuyện này nàng không thể không hỏi. "Đại ca, có thể cho ta vào tẩm phòng của ngươi không?"
" Ngươi thực tủy tri vị, khẩn cấp muốn thay trẫm làm ấm giường?" Nụ cười hắn nhàn nhạt, ý cười lại không được ấm áp cùng cặp mắt đông lạnh.
Thành Hâm trừng mắt nhìn hắn, tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
Chúc Bình An đứng ở phía sau Hạ Hầu Hoan, vẻ mặt lo lắng trùng trùng, không ngừng hướng Thành Hâm đưa mắt ra hiệu.
Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, xấu hổ nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Vì sao muốn dùng từ quá quắt như vậy, giống như đang nhục nhã nàng!
"Trẫm nói sai rồi sao? Tối hôm qua trẫm không cho ngươi. . ."
"Không cần nói nữa, ta muốn vào tẩm điện của ngươi tìm một vật!" Nàng căm tức đánh gãy lời nói sỉ nhục người của hắn. "Có đáp ứng hay không, nói một câu!"
"Tìm cái gì?" Hắn đạm thanh hỏi, đã bước vào trong tẩm điện.
"Giày hôm nay ngươi mang." Tân Thiểu Mẫn đi theo bước vào tẩm điện, ngắm nhìn bốn phía, cảm giác hắn đã đi tới phía sau, một tay ôm lấy nàng.
" Hôm nay trẫm mang không phải là đôi giày của ngươi?" Bên tai nàng vang lên tiếng nói trầm thấp, không có nùng tình mật ý ngày hôm qua, chỉ có ác ý không chút ác ý.
"Hạ Hầu Hoan!"
"Làm càn, trẫm đồng ý để ngươi gọi thẳng tục danh rồi hả ?"
"Ngươi. . ." Tân Thiểu Mẫn cắn chặt răng, bắt buộc bản thân không được chuyển tầm mắt. "Ta hỏi ngươi, sáng sớm nay, ngươi đi đâu?"
"Ngươi cho là ngươi là ai, dựa vào cái gì mà hỏi?" Hắn thật sự đến gần, hơi thở phun ở trên mặt của nàng, chứa nồng đậm mùi rượu.
"Ta. . . Ngươi đến cùng là muốn như thế nào?"
"Trẫm muốn như thế nào?" Hắn cúi đầu cười, tiếng cười khiến người ta sợ hãi. "Trẫm bất quá là làm câu chuyện cười thôi."
Thành Hâm thấy thế, khẩn trương can dự vào. "Thiểu Mẫn, trước về Đông Noãn các."
"Không, ta còn có chuyện chưa hỏi xong."
"Ngày mai hỏi lại." Thành Hâm nắm chặt tay nàng, đang muốn kéo nàng rời đi, tay lại bị Hạ Hầu Hoan gắt gao chế trụ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Hạ Hầu Hoan tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.
"Các ngươi vừa rồi đi đâu? Như thế nào không tìm trẫm cùng nhau?"
"Hoàng thượng uống say, sớm nghỉ ngơi thôi." Thành Hâm vừa nói, chưa kịp đi lại bị người nắm chặt.
"Thế nào, nàng tìm ngươi vui đùa đi? Ngoạn rất vui vẻ?"
"Ngươi - -" Thành Hâm cắn răng, đã thấy Tân Thiểu Mẫn động tác cực nhanh tát một cái trên má Hạ Hầu Hoan.
"Ngươi làm cái gì? !" Một cái tát xoá sạch khuôn mặt tươi cười của Hạ Hầu Hoan.
"Ngươi vô sỉ! Ta còn không hưng sư vấn tội, ngươi lại lần nữa nhục nhã ta!" Tại sao trong một đêm hắn lại thay đổi, đến cùng là xảy ra vấn đề gì?
"Ngươi dựa vào cái gì hưng sư vấn tội? !"
"Chỉ bằng ta là tỷ muội của Hà Bích, chỉ bằng ta cho rằng ngươi mới là hung thủ!" Nàng rống giận.
Hạ Hầu Hoan ngoài ý muốn chưa từng bị nói trúng tâm sự, ngược lại cúi đầu cười. "Tỷ muội? Ngươi không phải nói không biết nàng sao?"
Thành Hâm thấy sắc mặt hắn không đúng, vội vàng nói: "Hoàng thượng, Thiểu Mẫn nói nàng không có trí nhớ, là Hà Bích nhiều lần chăm sóc, hai người tình giống như..."
"Im miệng, cút đi qua một bên, nơi này không có chuyện của ngươi!"
Chúc Bình An nhanh chóng tiến lên đem Thành Hâm kéo qua một bên, chỉ sợ việc này càng nháo càng lớn.
"Lời nói dối này lấy ra để lừa trẫm, hiện tại lấy ra để lừa Thành Hâm... Ngươi thật là có bản lĩnh, thông đồng với Thành Hâm muốn làm cái gì?" Hắn hừ cười hỏi, ánh mắt như lưỡi dao.
Tân Thiểu Mẫn tức giận đến nước mắt chảy ra ở đáy mắt. "Hạ Hầu Hoan, ta không có lừa gạt ngươi!"
"Ngươi còn muốn nói dối tới khi nào?! Ngươi là thái giám cuối cùng thử độc hôm yến tiệc khai triều trăm năm lễ mừng, Thành Hâm trúng độc, ngươi lại không sao, đó là bởi vì trước đó ngươi đã uống giải dược. Sau này ngươi tiếp cận trẫm, khiến cho trẫm chú ý, thân thủ nhanh nhẹn bảo hộ trẫm, rốt cục giải trừ tâm nghi ngờ của trẫm, dẫn ngươi hồi Ngọc Tuyền cung.
"Nhưng trên thực tế, ngươi tiếp cận trẫm, bất quá là vì xác định người trúng độc chính là người khác, bởi vì đêm đó trẫm quả thật dùng cơm xong lại không có dấu hiệu trúng độc, việc này khiến ngươi có được nghi hoặc của Hạ Hầu Quyết, cho nên khi ngươi nhìn thấy Thành Hâm, ngươi một chút cũng không ngờ, bởi vì phía trên đã sớm chỉ thị ngươi điều tra rõ việc này... Ngươi, luôn luôn tại diễn trò với trẫm, miệng toàn nói dối, ngươi còn muốn ngụy biện?!"
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra trừng mắt nhìn hắn, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Nàng giải thích như thế nào đây? Nói nàng không trúng độc, đó là bởi vì Thọ Cầu chân chính đã chết, nàng bất quá là linh hồn tương lai bám vào thân thể nàng? Hắn sẽ tin sao?
"Trẫm tin tưởng ngươi, trẫm muốn tin tưởng ngươi, nhưng mà ngươi lại nói dối trẫm, nói ngươi không biết Hà Bích, nhưng ngươi lại thay nàng điều tra việc này.. Không, ngươi không phải vì thay nàng sửa lại án sai, ngươi là vì xác định tội danh của trẫm!" Hắn không kiềm chế tức giận được, cơ hồ mất đi lý trí mà gào thét.
Hắn luôn luôn tin tưởng nàng, mặc kệ bao nhiêu người nói hắn phải đề phòng, nhưng hắn tin tưởng nàng, không kể lý do tin tưởng nàng tất cả! Nhưng mà nàng phản bội hắn! Khi nàng cùng Thành Hâm rời đi Ngọc Tuyền cung, hắn biết nàng muốn làm cái gì, hắn nói với bản thân, lại cho nàng một cơ hội, lại tin tưởng nàng một lần, nàng lại trực tiếp chỉ ra hắn là hung thủ, đánh nát hy vọng của hắn, khiến tâm của hắn triệt để lạnh lẽo.
"Không phải, ta chỉ là không đồng ý Hà Bích trở thành cừu non gánh đại tội, mà ta không nghĩ tới hung thủ sẽ là ngươi!"
"Cho nên?" Hắn tiến sát từng bước, nàng từng bước lui về phía sau . "Ngươi muốn làm cái gì? Tìm ra chứng cứ, để bách quan biết được là trẫm làm, để cho Hạ Hầu Quyết thanh thế lớn mạnh, bức trẫm thoái vị?"
"Ngươi vì sao phải làm như vậy? Đứa nhỏ trong bụng Hoàng quý phi là của ngươi!" Hắn thừa nhận rồi.... Thật là hắn!
"Trẫm không cần đứa trẻ này, đứa trẻ này chỉ là quân cờ trong kế hoạch của trẫm." Tiếng nói hắn lạnh nhạt, ánh mắt hàn lệ, từ trong lòng nàng phát lạnh.
"Ngươi thế nào có thể. . ."
"Bởi vì trẫm muốn chính quyền thuộc về trẫm, trẫm muốn thu hồi binh phù, trẫm nghĩ đến..." Hắn nghĩ đến hạnh phúc, nhưng mà... Không có, cái gì hắn đều không có, tất cả chỉ là nàng diễn trò, tất cả đều là giả, hư tình giả ý..
"Cho dù ngươi muốn có lại chính quyền, ngươi cũng không hẳn phải làm như vậy, ngươi..." Nàng cúi xuống, bỗng dưng giương mắt, giọng nói khàn khàn: "Đức Phi, Hiền phi, Thục phi, hoàng quý phi... Tất cả đều là ngươi giết?!"
"Đúng thì như thế nào? Bất quá là một đám nữ nhân ngu muội ngạo mạn, chết chưa hết tội."
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra chống lại cặp mắt đã từng nhu tình như nước, hiện tại lại là đôi mắt lạnh lẽo chết người. "Hạ Hầu Hoan, lòng ngươi đã thay đổi rồi..." Nàng biết hắn chịu nhiều đau hổ, nàng biết hắn muốn đoạt lại chính quyền, nhưng hắn không nên lợi dụng sinh mệnh vô tội để đạt thành mục đích của hắn.
"Thay đổi?" Hắn khẽ cười một tiếng. "Chỉ sợ còn kém Hạ Hầu Quyết, ngươi chưa thấy qua hắn mỗi ngày nhìn chằm chằm trẫm một lần một lần ăn độc, hắn nhìn trẫm thống khổ ngã xuống đất mà cất tiếng cười to, hắn hưởng thụ trẫm ở trước mặt hắn yếu đuối, hắn đem trẫm ở dưới chân, lấy mệnh người trẫm để ý để bắt buộc trẫm!"
Tân Thiểu Mẫu nhìn vẻ mặt dữ tợn điên cuồng của hắn, nước mắt không nhịn được hạ xuống.
" Tất cả nữ nhân này đều là hắn chọn lựa vào cung, trẫm vừa thấy nữ nhân này đã muốn nôn, nhưng mà trẫm phải dựa vào các nàng trọng chưởng quyền to, cho nên trẫm hàng đêm sủng hạnh các nàng, bởi vì trẫm muốn khơi mào tranh đấu hậu cung, bởi vì muốn một đứa nhỏ trở thành lợi thế, trẫm lợi dụng các nàng phân hoá thế lực Hạ Hầu Quyết... Nữ nhân này, khiến người ta tàn ác, mà ngươi... Càng làm cho trẫm chán ghét!"
Tân Thiểu Mẫn nhịn xuống xúc động kêu khóc, khàn giọng hô, "Nếu ta là cơ sở ngầm của Hạ Hầu Quyết, ta từng làm qua chuyện thật có lỗi với ngươi sao, ta từng làm cái gì sao?!" Chỉ bằng một ít suy luận liền định tội nàng, vì sao không nghĩ lại tình tình của nàng?
"Ngươi không làm cái gì, là trẫm ngốc." Hắn nhẹ gật đầu, thừa nhận bản thân ngu xuẩn. "Ngươi không cần làm cái gì, dùng một cái nhăn mày một nụ cười của ngươi, là có thể để trẫm quên chính sự... May mắn thay, trẫm hiểu rõ ngươi, tất cả đều còn kịp."
Tân Thiểu Mẫn cau mày, nước mắt rơi như mưa. "Ta nói rồi, ta không có trí nhớ!"
"Nếu ngươi không có trí nhớ, vì sao ngươi nhớ được nhiều món ăn nổi tiếng như vậy, ngươi sẽ biết đun nấu như thế nào? Ngươi căn bản chính là chờ đợi thời cơ chín muồi, muốn hạ độc trong thức ăn của trẫm!" Đây là điểm đáng ngờ lớn nhất, không phải sao? Hắn làm như không thấy, là vì hắn tín nhiệm nàng, nhưng nàng lại phản bội hắn!
Tân Thiểu Mẫn đóng chặt mắt, muốn giải thích lại giải thích không xong, cho dù nàng nói cho hắn, nàng đến từ nơi nào, hắn sẽ tin sao? "Hạ Hầu Hoan, ta quả thật không có trí nhớ, lúc ngươi ở ngoài cung gặp ta, là vì Hà Bích phát hiện Hạ Hầu Quyết không thích hợp, cho nên muốn tìm cách để ra rời hoàng cung, muốn ta nương nhờ Hà gia, nhưng mà Hà gia đã không còn, một nhà sáu người từ khi Hà Bích tiến cung đã bị diệt khẩu, ta không nói cho Hà Bích chuyện này, chúng ta còn ước hẹn sau khi rời cung muốn cùng nhau làm ăn buôn bán, chúng ta..."
"Thật đáng tiếc, trẫm đã làm vỡ mộng, mộng của ngươi nhất định đã bị tiêu diệt." Hạ Hầu Hoan lạnh giọng đánh gãy nàng.
"Có ý gì?" Giọng nói lạnh như băng khiến cả người nàng nổ bung.
"Vừa rồi lúc hồi Ngọc Tuyền cung, không nhìn thấy trước Xuân Phúc môn đang có gì náo nhiệt sao?" Hắn giơ lên ác ý cười.
Tân Thiểu Mẫn chứa nước mắt trừng hắn, cả người run run. "Không..."
"Không nhìn thấy?" Hắn hướng Chúc Bình An cùng Thành Hâm đứng ở một bên. "Bình An, trẫm không phải đã nói, muốn treo cao một chút, muốn để mọi người đều thấy được?"
"Nô tài..."
"Ngươi treo cổ Hà Bích?" Hơi thở nàng mong manh nói.
"Cũng nữ giết hoàng quý phi, ngươi cho là nàng còn có thể sống sao?" Hắn cười hỏi, dường như nàng càng thống khổ, hắn càng thống khoái.
"Vô lại! Ngươi đã nói là ngày mai! Ngươi làm sao có thể giết Hà Bích, ngươi mới là hung thủ!" Nàng bước lên trước, một phen níu chặt vạt áo của hắn.
Hạ Hầu Hoan không lưu tình chút nào quăng nàng ra. "Trẫm không phải hung thủ! Ngươi muốn trách thì trách Hạ Hầu Quyết, hắn mới là hung thủ tạo thành tất cả!"
Thành Hâm lập tức nâng Tân Thiểu Mẫn dậy, Tân Thiểu Mẫn gào khóc ở trong hắn.
"Thành Hâm, dẫn nàng về Đông Noãn các, một bước cũng không cho nàng bước ra, bằng không đừng trách trẫm vô tình!"
Hạ Hầu Hoan vừa dứt lời, ngồi xuống ở trên giường, không thèm nhìn nàng một cái.
Thành Hâm căng thẳng, một tay lấy ôm lấy Tân Thiểu Mẫn, bước nhanh rời đi tẩm điện.
Trở lại Đông Noãn các, Tân Thiểu Mẫn cuộn mình ở trên giường, giống như tan vỡ khóc đến không kềm chế được.
Nhớ tới Hà Bích khắp nơi suy nghĩ vì nàng, nhớ tới ước định cùng Hà Bích, nhớ tới Hà Bích lấy tiếng nói ngọt nào kể ra giấc mộng... Không có, toàn bộ đều không có, mà người giết Hà Bích là nam nhân nàng yêu nhất, trong nháy mắt, thế giới của nàng giống như bị hủy diệt hoàn toàn.
Thành Hâm thấy thế, từ trên người lấy ra một cái bình nhỏ, tiến đến trước mũi của nàng để nàng khẽ ngửi, một lát sau nàng liền ngủ thật say. Hắn không bỏ đi mà ngồi ở cạnh mép giường lau đi nước mắt của nàng, nhưng nàng đi vào giấc ngủ, nước mắt vẫn như trước chảy không ngừng, hắn buồn bực bước ra Đông Noãn các tìm Hạ Hầu Hoan lý luận.
"Đừng đi vào." Thái Đấu ở ngoài tẩm điện ngăn hắn lại.
Thành Hâm gạt hắn ra, bước nhanh vào tẩm điện, chỉ thấy Hạ Hầu Hoan ngồi trên giường gấm, trên tay cầm bầu rượu chạm ngọc, miệng liên tục uống.
"Lúc trước khi nói cho ngươi, ngươi không tin, hiện tại ngươi đến cùng là nổi điên làm gì?"
"Là trẫm phạm sai lầm." Hắn bộc trực nhận sai.
"Đoạn thời gian ở chung, nàng không giống như là cơ sở ngầm, nếu thật là nàng, ngươi sớm đã chết vài lần!"
"Đây là thủ đoạn cao minh của nàng, để trẫm không còn phòng bị nàng, mà lúc này trẫm chỉ cần nghĩ đến nàng là nữ nhân Hạ Hầu Quyết phái đến bên cạnh trẫm, trẫm nghĩ đã muốn nôn." Buồn cười nhất chính là hắn thật sự bị lừa, hắn thật sự là thông minh bị thông minh lừa!
Thành Hâm thấy hắn dường như tâm ý đã quyết, thẳng thắn nói: "Một khi đã như vậy, vậy thì đem nàng cho ta đi."
Khẩn cầu này giống như đoán trúng ý Hạ Hầu Hoan, vẻ mặt hắn không thay đổi mà nói: "Ngươi cũng muốn giống như nàng phản bội trẫm?"
"Nàng không có phản bội hoàng thượng, nhưng hoàng thượng đã không cần nàng nữa, liền đem nàng ban cho ta đi."
"Trẫm không cần, cũng sẽ không cho ngươi. . ." Hắn cúi xuống khẽ gọi, "Thái Đấu."
"Ty chức ở đây." Thái Đấu từ ngoài cửa đi tới.
"Đem thành Hâm giam ở trong phòng, không có lệnh của trẫm, không cho hắn bước ra cửa phòng một bước."
"Hạ Hầu Hoan, ngươi đến cùng muốn làm cái gì? !" Thành Hâm căm tức gào thét.
"Giải xuống!"
Thái Đấu bất đắc dĩ, nhưng vẫn là đưa Thành Hâm đi ra ngoài.
"Hạ Hầu Hoan, ngươi điên rồi!"
Thành Hâm rống giận ở ngoài điện, Hạ Hầu Hoan mặt không biểu cảm uống rượu.
Hắn điên rồi? Có lẽ hắn căn bản chưa từng thanh tỉnh. . . Vậy thì vĩnh viễn đừng cho hắn thanh tỉnh.
Sau khi Hạ Hầu Hoan trở về Ngọc Tuyền cung, nàng liền truy hỏi nguyên do từ đầu đến cuối, sau khi nghe xong, nàng há hốc mồm, không thể tin được hậu cung tranh đấu mà ngay cả đứa nhỏ chưa sinh ra đều không buông tha, cùng lúc lại thấy hắn để một nữ nhân khác có bầu mà cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Vẻ mặt Hạ Hầu Hoan tự nhiên thuật lại: "Nhưng cuối cùng vẫn không thể định tội Bàng hoàng hậu, bởi vì một người cung nữ trong cung nàng gánh tội thay nàng."
"Vậy..." Tân Thiểu Mẫn đang lơ đễnh, đột nhiên nhớ tới Hà Bích chính là cung nữ Ngọc Ninh cung, không nhịn được thử: "Không biết cung nữ kia tên gọi là gì?"
Trong nháy mắt, đôi mắt Hạ Hầu Hoan trầm lại, một bên Chúc Bình An thủy chung buông tầm mắt suy nghĩ không tiếng động thở dài.
Không có câu trả lời của hắn, Tân Thiểu Mẫn cũng không để ý, thầm nghĩ tìm cơ hội đi tìm Hà Bích.
"Nàng tên là Hà Bích." Hạ Hầu Hoan nói khẽ.
Tân Thiểu Mẫn giương mắt: "Hà Bích?" Tâm của nàng nháy mắt như là bị cái gì nắm lấy.
"Ừ, nàng nói nàng bất mãn Hoàng quý phi đến trước mặt hoàng hậu khoe vinh sủng, cho nên thừa dịp lúc nàng phải rời khỏi, đẩy nàng vào trong ao." Hạ Hầu Hoan không chút để ý nói qua, đôi mắt đen lại dần dần mất đi độ ấm
"Làm sao có thể, nàng --" nàng đột nhiên dưng lại, nhớ tới hắn vừa mới nhắc tới Nhiếp Chính vương đã ở hiện trường, vậy không phải hàm ý căn bản là Nhiếp Chính vương muốn Hà Bích trở thành cừu non gánh đại tội sao? Rất đáng giận! Cả nhà Hà gia chết đi, nàng cho rằng Nhiếp Chính vương căn bản có quan hệ, hiện thời ngay cả Hà Bích cũng không tha? Vì thỏa mãn ham muốn bản thân cần gì phải làm đến mức này?!
"Tại sao không có khả năng? Theo ta thấy, nàng căn bản là cơ sở ngầm Hạ Hầu Quyết sắp xếp vào trong Ngọc Ninh cung."
"Nhưng mà --"
"Ngươi biết nàng?" Hắn lạnh giọng hỏi.
"Ta..." Nàng cúi xuống, suy nghĩ nên nói như thế nao với hắn. Hắn nói thẳng ra là, cho rằng Hà Bích là cơ sở ngầm của Nhiếp Chính vương, nếu nói nàng biết Hà Bích, hắn có hay không hiểu lầm? Nếu nàng nói nàng không phải, hắn sẽ tin sao?
"Hả?"
Sau khi cân nhắc, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn nói dối. "Không biết."
Ánh mắt Hạ Hầu Hoan lạnh như băng, mím môi thật chặt, chưa mở miệng lại nghe nàng: "Nhưng mà đã biết nàng là cừu non gánh đại tội, vậy thì nhất định có biện pháp có thể giúp nàng lật lại phán quyết, đúng không?"
"Không có biện pháp." Hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói.
"Có lẽ ta có biện pháp, để ta đến hiện trường đi, có lẽ ta có thể tìm được dấu vết để lại giúp nàng--"
"Thiểu Mẫn!" Hạ Hầu Hoan lạnh giọng đánh gãy lời chưa nói xong của nàng.
Tân Thiểu Mẫn dừng lại, không hiểu nhìn hắn.
"Ngươi vừa nói không biết nàng, cần gì phải vì nàng tận tâm tận lực như vậy?"
"Ta..."
"Nàng mắc tử tội, ngày mai xử trảm." Hắn lạnh giọng nói qua, tận lực để nàng hiểu rõ tình hình.
Tân Thiểu Mẫn trừng con mắt, nhẹ cầm lấy tay hắn. "Đại ca, cho ta một chút thời gian, ta thật sự có thể tìm dấu vết để lại, bởi vậy, cũng có thể đem Bàng hoàng hậu ra công lý!" Nàng dù sao cũng là một nhân viên pháp y chuyên nghiệp, nàng sẽ cố gắng tìm ra chứng cứ, tuyệt đối cứu được Hà Bích.
"Tân Thiểu Mẫn, trẫm nói cho ngươi nghe, không có mệnh lệnh của trẫm, chỗ nào ngươi cũng không thể đi." Thanh âm hắn có sự lãnh khốc không được nói chen vào, kéo tay nàng.
"Nhưng mà - -"
"Không có nhưng mà, lui ra."
Tân Thiểu Mẫn không thể tin được nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn trở nên lạnh lùng như thế, giống như là xây lên một bức tường cự tuyệt nàng tới gần, nhưng nàng không có tâm tư suy nghĩ, chỉ nghĩ đến phải làm như thế nào rửa sạch oan khuất cho Hà Bích, tuyệt đối không thể để nàng bị xử quyết.
Cửa điện lại mở ra, Hạ Hầu Hoan chậm rãi giương mắt, bàn tay đã sớm nắm chặt quyền.
Vì sao... Vì sao phản bội hắn! Hắn cho nàng cơ hội, chỉ cần nàng chịu nói thật, có thể có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng vì sao nàng vẫn lựa chọn nói dối?
Hắn cho rằng hắn được đền bù, nhưng sự thực chứng minh, nàng không thuộc về hắn.
Chậm rãi mở tay ra, hắn cho rằng hắn đã đạt được, nhưng trong tay là trống rỗng... Hai bàn tay trắng.
"Cầu xin ngươi, Thành Hâm, hiện tại chỉ có ngươi có thể giúp ta."
Khói mù lúc mới tối, thừa dịp Hạ Hầu Hoan dùng bữa lại không muốn gặp nàng, Tân Thiểu Mẫn lùi vào phòng bếp nhỏ kính nhờ Thành Hâm.
Thành Hâm nghe chân tướng, mày rậm cau chặt. "Ta không có cách nào giúp ngươi." Hạ Hầu Hoan lén lút làm, không nhất thiết sẽ nói cho hắn toàn bộ, việc hoàng quý phi rơi xuống nước bỏ mình hắn không rõ bảo hắn biết, nhưng Tân Thiểu Mẫn nói như vậy, hắn liền đoán được một it, sao có khả năng giúp nàng? Cho dù có thể giúp đỡ, hắn cũng không thể giúp.
"Có thể, trước kia ngươi không phải đã nói trong núi giả ven hồ Ngọc Tuyền cung có ám đạo? Ám đạo này không chỉ có thể hướng ra ngoài cung, cũng có thể đi khắp cung điện, không phải sao? Nếu ngươi không thể mang ta đi, vậy ngươi chỉ cần nói cho ta đi như thế nào là được." Hai tay Tân Thiểu Mẫn tạo thành chữ thập khẩn cầu, giống như xem hắn là tia hy vọng cuối cùng.
Thành Hâm không kiên nhẫn đảo mắt. "Ngươi đi Ngọc Ninh cung làm cái gì? Ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể tìm thấy dấu vết gì để lại?" Hắn khó mà chống đỡ ánh mắt nàng năn nỉ, chỉ có thể vội làm cho nàng hết hy vọng.
"Ta không biết, nhưng nếu ta cái gì cũng không làm, vậy thì cái gì cũng làm không làm được."
"Cũng nữa này đến cùng giao tình như thế nào với ngươi? Ngươi thật sự không biết?" Thành Hâm cũng không liếc nhìn nàng. Ngay cả hắn đều có thể nhìn ra thiểu Mẫn cùng cung nữ gọi Hà Bích kia có liên quan, Hạ Hầu Hoan há có thể không phát giác, khó trách đến thời gian dùng bữa cũng không cần nàng đi theo, khẳng định là không vùa lòng lời nói dối của nàng, nhưng ánh mắt nàng hỏng rồi, ngay cả như vậy cũng nhìn không ra.
"Ta..." Nàng cúi mặt, cắn chặt răng. "Kỳ thực trước kia ta mất đi trí nhớ, rất nhiều việc đều không nhớ rõ, Hà Bích nói là hảo tỷ muội của ta, nàng giúp ta rất nhiều, cho nên ta không thể trơ mắt nhìn nàng thành kẻ chết thay Bàng hoàng hậu."
"Ngươi có có đem việc này nói cho hoàng thượng?"
"Không có, ta sợ hắn hiểu lầm, hắn... Thoạt nhìn có chút kỳ lạ, ta sợ nói càng nhiều càng rối." Tân Thiểu Mẫn cứ lôi kéo tay hắn. "Thành Hâm, giúp ta, Hà Bích thật sự đối ta tốt lắm, chúng ta có rất nhiều ước định, cho dù... Ta thật sự không cứu được nàng, nhưng ít ra ngươi để ta thử qua, để ta chết tâm a."
Thành Hâm chăm chú nhìn nàng thật lâu sau, mệt mỏi ngửa đầu thở dài. "Ngươi ăn cháo trước đã."
Tân Thiểu Mẫn vui mừng quá đỗi nắm chặt tay hắn. "Cảm ơn ngươi, Thành Hâm."
Tâm Thành Hâm chợt động, vội vàng rút tay về.
Chờ nàng cấp tốc ăn xong chén cháo, Thành Hâm thay cung phục, dẫn theo đèn cung đình, mang theo nàng hướng thẳng núi giả bên hồ Ngọc Tuyền cung, hắn ấn xuống một tảng đá phía dưới núi giả, nàng lại thấy bên trong vách đá tự động trầm xuống, lộ ra một thềm đá đi xuống.
"Đi thôi." Thành Hâm thấp giọng nói, dắt nàng vào ám đạo, sau khi đóng cửa ngầm, bước xuống bậc thang, đèn cung đình trong tay chiếu rọi đường, trong lòng đất lại giống như mê cung, nàng xem thế là đủ rồi.
"Cẩn thận một chút, nơi này có rất nhiều cơ quan, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện." Thành Hâm nắm chặt tay nàng, chỉ sợ nàng không cẩn thận động đến cơ quan. "Cũng đừng loạn chạm vào vách tường, nếu đụng đến nút cơ quan, vách tường phía trên sẽ sập xuống."
"Làm sao có thể có loại địa phương này?" Tân Thiểu Mẫn xem như mở mang tầm mắt, nơi nào cũng không dám chạm vào, đi theo bước chân Thành Hâm từng bước một đi về phía trước.
"Nghe Hoàng thượng nói, là năm đó tiên hoàng vì mang chủ tử Ngọc Tuyền cung xuất cung mà xây ám đạo, sau này cảm thấy hảo ngoạn, cho nên thầm nghĩ cũng có thể thông hướng các, thiết kế cơ quan là vì hù dọa người." Thành Hâm nói qua, không dám xem thường, nghĩ kĩ, hướng thẳng Ngọc Ninh cung mà đi.
"Chẳng qua là hù dọa người, nếu quậy đến chết người liền không hảo ngoạn rồi."
" Có quậy đến chết người hay không, ta cũng không thể biết được." Thành Hâm đi vài bước, không khỏi thấp giọng cảnh cáo. "Lúc này Ngọc Ninh cung cũng không biết có người trông coi không, bản thân ngươi nên cân nhắc."
"Ta nghe Chúc công công nói, Bàng hoàng hậu giống như bị dọa đến sinh bệnh, cho nên tạm thời ở Ngọc Lan cung tĩnh dưỡng, cho nên trong Ngọc Ninh cung hẳn là không có một bóng người."
"Vậy là tốt rồi, bởi vì ta không đi qua Ngọc Ninh cung, không biết ám đạo nối liền ở chỗ nào của Ngọc Ninh cung"
"Không phải tại ven núi giả bên hồ?"
"Hơn phân nửa là chỗ kín, chưa hẳn là núi giả ven hồ."
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, đi gần một phút đồng hồ, tận cùng xuất hiện thềm đá, hai người bước lên, Thành Hâm đẩy ra cửa ngần, ra bên ngoài trộm dò xét, không thấy nửa điểm đèn đóm, mới kéo ra cửa ngầm, xác định bốn bề vắng lặng, quay đầu đem Tân Thiểu Mẫn lôi ra ngoài ám đạo.
" Thật sự là ở núi giả ven hồ." Nàng vừa đi ra bên ngoài, thật sự là xen hồ, mà cả tòa cung điện không thấy đèn đuốc, chỉ nghe thanh âm gió thổi qua ngọn cây.
"Tốt lắm, Ngọc Ninh cung dường như thật sự trống rỗng, kế tiếp ngươi muốn làm như thế nào?"
"Chuyện xảy ra ở ven hồ, tự nhiên là tra từ ven hồ." Cho nên, nàng bớt phiền hơn, tội gì lãng phí thời gian tìm kiếm hồ nhân tạo Ngọc Ninh cung.
Nàng dẫn theo đèn, dọc theo ven hồ tìm kiếm dấu vết để lại, Thành Hâm đứng sau lưng nàng, ngắm nhìn bốn phía, bảo đảm người trong Ngọc Ninh cung quả thật đã đi theo qua Ngọc Lan cung, mới thấp giọng hỏi: "Ngươi đến cùng đang tìm cái gì?"
"Chứng cớ."
"Di thể Hoàng quý phi đã sớm chuyển đi, lời chứng người liên quan đều hỏi một rõ hai ràng, còn có thể có chứng cớ gì." Không phải muốn hắt nước lạnh vào nàng, mà là phương pháp này thật sự không làm nên chuyện gì.
"Thành Hâm, ta vẫn cảm thấy có một chút kỳ quái."
"Điểm nào?"
"Giả dụ hoàng quý phi thật muốn quay đầu tìm Bàng hoàng hậu, nàng vì sao lại muốn cung nữ bên người về Ngọc Đức cung trước?"
Nàng khom thắt lưng có chút mỏi nhừ , đứng thẳng người quay đầu lại nói: "Nói như vậy, nếu nàng mang thai tới cùng Bàng hoàng hậu, khoe ra vinh sủng bản thân, hẳn là muốn dẫn một đám cung nữ, như vậy không những có vẻ uy phong, cũng có thể thêm chút khí thế, không phải sao?"
Đôi mắt Thành Hâm ở trong màn đêm có vẻ đen bóng, lập tức đảo mắt. "Có lẽ là nàng có nói cái gì không để các cung nữ nghe thấy."
"Có lẽ vậy, nhưng mà ta cảm thấy không hợp lí." Nàng lại bắt đầu đi về phía trước, nhìn chăm chú vào cỏ ven hồ cùng thùy dương. "Giả thiết thật là Bàng hoàng hậu đẩy hoàng quý phi xuống nước, nói như vậy, hoàng quý phi đang có mang, nàng nhất định sẽ không tới gần hồ nước, Bàng hoàng hậu nếu muốn đẩy nàng, khả năng hai người cách ven hồ vài bước liền bắt đầu lôi kéo, nhưng mà... Ta tìm không thấy dấu chân của nữ nhân."
Nàng chỉ vào trên đất, trên mặt đất có dấu chân, nhưng vừa nhìn liền biết là dấu chân nam nhân.
Thành Hâm không đoán trước nàng mà lại thận trọng như vậy. "Ngày hôm nay Ngọc Ninh cung gặp chuyện không may, người đi lại ven hồ chỉ sợ không ít, có lẽ là đè lên dấu chân các nàng đi qua."
"Không đúng, tối hôm qua có mưa, đến thời điểm buổi sáng bùn đất hút nước trở nên rất mèm, dấu chân buổi sáng khẳng định là sâu nhất, mà mấy dấu chân này so sáng cùng một dấu chân khác..." Nàng chỉ vào dấu chân gần ven hồ. "Dấu chân này đặc biệt sâu."
Nàng nói qua, đi về hướng dấu chân, chỉ thấy dấu chân dĩ nhiên là bắt đầu xuất hiện cách núi giả vài bước, tới gần núi giả dấu chân liền nông hơn chút, nhưng so sánh dấu chân lớn nhỏ, hơn nữa dấu vết đáy giày này, cơ hồ có thể chắc chắn là cùng một người.
Thành Hâm nhìn lại, trong lòng run lên. "Ngươi nói điều này có ích lợi gì? Căn bản không thể - -"
"Thành Hâm, nam nhân có thể tùy ý đi lại ở hậu cung, cũng chỉ có hoàng thượng đúng không?" Nàng bất ngờ nói, mấy manh mối ở trong đầu nàng chậm rãi chắp vá, nàng trừng mắt núi giả ven hồ.
"Có lẽ."
"Thành Hâm, không có có lẽ như vậy, là nhất định, không phải sẽ là không phải!" Nàng hơi hơi nổi nóng, bỗng dưng quay đầu.
"Ngươi đang che dấu ai?"
Thành Hâm thở sâu, thần sắc không thay đổi hỏi: "Ta có cái gì để che dấu?"
"Cấm vệ Ngọc Ninh cung nói, trừ bỏ hoàng quý phi bên ngoài, không người nào ra ngoài, nhưng mà nơi này lại xuất hiện dấu chân nam nhân..."
Thành Hâm phát hiện tâm tư của nàng, cố hết sức muốn dời đi lực chú ý của nàng. "Cho dù xuất hiện dấu chân nam nhân thì như thế nào, Ngọc Ninh cung cũng có thái giám, có lẽ là bọn hắn lưu lại dấu chân, hơn nữa bản thân ngươi xem, dấu chân này mức độ nông sâu không đồng nhất, có lẽ căn bản là hai người khác biệt."
Tân Thiểu Mẫn đột nhiên giơ cao ngọn đuốc, để hắn thấy rõ cỏ cùng thùy dương ven hồ. "Ta vừa mới phát hiện một điểm không thích hợp, nếu hoàng quý phi là bị người đẩy xuống hồ, vì sao cỏ cùng thùy dương ven hồ cũng không có dấu vết bị bẻ gãy? Căn cứ vào bản năng muốn sống của con người, trước khi rơi xuống nước, nhất định sẽ muốn dùng tất cả biện pháp bắt lấy cái gì, không ngừng mà quơ hai tay, khả năng cực cao bắt được thùy dương hoặc cỏ, nhưng... Cái gì cũng không có."
"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"
"Nếu nói., hoàng quý phi không phải bị đẩy vào trong hồ chết chìm, mà là bị người giết chết rồi quăng vào trong hồ, như vậy toàn bộ đều rõ ràng rồi." Nàng nói qua, tâm hơi kinh hãi, hy vọng chân tướng sự thật không phải kinh khủng như thế, nhưng kì lạ nàng là nhân viên pháp y chuyên nghiệp, phát hiện khắp vụ án đều là chứng cớ, chỉ cần để tâm tìm kiếm, chứng cớ liền ở ngay trước mắt.
"Vậy rất hoang đường, nếu hoàng quý phi bị giết chết, chẳng lẽ trước khi nàng chết lại không la lên, Bàng hoàng hậu cùng người trong điện há có thể không nghe thấy?"
"Đúng vậy, cho nên khả năng duy nhất," nàng dừng một chút, mặt lộ vẻ đau thương giương mắt. "Hoàng quý phi chết ở trong tay người quen biết, cho nên nàng không kịp kêu, cho nên nàng muốn cung nữ về điện trước, bởi vì nàng muốn người quen biết bồi nàng tiến vào trong điện áp xuống nhuệ khí Bàng hoàng hậu, thật không ngờ cuối cùng - -"
"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?!" Thành Hâm khiển trách.
"Dấu chân nông, là vì hắn ngay từ đầu đứng ở chỗ này, nhìn... Ở chỗ này tìm được dấu chân của nữ nhân, chiếu phương hướng xem ra hai người đang đối mặt, sau đó dấu chân tiếp theo bắt đầu sâu dần, đó là bởi vì trên người hắn có thêm một người, dấu chân càng sâu, rồi sau đó từng bước một đi đến ven hồ, ném thi thể vào..." Nàng nói qua, ánh mắt nhìn lại, dường như vụ án trong nháy mắt hiện ra trước mắt, nàng hô hấp dần khó khăn.
"Ngươi căn bản chính là nói miệng không bằng chứng!"
"Không, còn có một bằng chứng."
"Ở đâu?"
"Hồi Ngọc Tuyền cung sẽ biết."
Hai người từ núi giả Ngọc Tuyền cung đi ra, muốn tránh né cung nhân hồi Ngọc Tuyền cung, trên đường trở về lại gặp một đám cung nhân tụ tập ở sân rộng trước Xuân Phúc môn. Muốn trở về Ngọc Tuyền cung phải đi qua cánh cửa này, mà lúc này theo lý không nên có nhiều cung nhân tụ tập như vậy.
"Không cần phải xen vào, đi mau." Thành Hâm thấp giọng nói.
Tân Thiểu Mẫn đáp lại, vô tâm để ý tới trên quảng trường phát sinh chuyện gì, thầm nghĩ trở lại Ngọc Tuyền cung xác định suy đoán bản thân.
Hai người trở lại Ngọc Tuyền cung, Tân Thiểu Mẫn hướng thẳng tẩm điện Hạ Hầu Hoan mà đi, nhưng mà từ xa liền nhìn thấy người đứng ngoài tẩm điện.
"Các ngươi đi đâu vậy?" Vẻ mặt Hạ Hầu Hoan không biểu cảm hỏi.
Trong lòng Tân Thiểu Mẫn thắt chặt, cảm thấy hôm nay hắn làm người ta không rét mà run, nhưng chuyện này nàng không thể không hỏi. "Đại ca, có thể cho ta vào tẩm phòng của ngươi không?"
" Ngươi thực tủy tri vị, khẩn cấp muốn thay trẫm làm ấm giường?" Nụ cười hắn nhàn nhạt, ý cười lại không được ấm áp cùng cặp mắt đông lạnh.
Thành Hâm trừng mắt nhìn hắn, tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
Chúc Bình An đứng ở phía sau Hạ Hầu Hoan, vẻ mặt lo lắng trùng trùng, không ngừng hướng Thành Hâm đưa mắt ra hiệu.
Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, xấu hổ nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" Vì sao muốn dùng từ quá quắt như vậy, giống như đang nhục nhã nàng!
"Trẫm nói sai rồi sao? Tối hôm qua trẫm không cho ngươi. . ."
"Không cần nói nữa, ta muốn vào tẩm điện của ngươi tìm một vật!" Nàng căm tức đánh gãy lời nói sỉ nhục người của hắn. "Có đáp ứng hay không, nói một câu!"
"Tìm cái gì?" Hắn đạm thanh hỏi, đã bước vào trong tẩm điện.
"Giày hôm nay ngươi mang." Tân Thiểu Mẫn đi theo bước vào tẩm điện, ngắm nhìn bốn phía, cảm giác hắn đã đi tới phía sau, một tay ôm lấy nàng.
" Hôm nay trẫm mang không phải là đôi giày của ngươi?" Bên tai nàng vang lên tiếng nói trầm thấp, không có nùng tình mật ý ngày hôm qua, chỉ có ác ý không chút ác ý.
"Hạ Hầu Hoan!"
"Làm càn, trẫm đồng ý để ngươi gọi thẳng tục danh rồi hả ?"
"Ngươi. . ." Tân Thiểu Mẫn cắn chặt răng, bắt buộc bản thân không được chuyển tầm mắt. "Ta hỏi ngươi, sáng sớm nay, ngươi đi đâu?"
"Ngươi cho là ngươi là ai, dựa vào cái gì mà hỏi?" Hắn thật sự đến gần, hơi thở phun ở trên mặt của nàng, chứa nồng đậm mùi rượu.
"Ta. . . Ngươi đến cùng là muốn như thế nào?"
"Trẫm muốn như thế nào?" Hắn cúi đầu cười, tiếng cười khiến người ta sợ hãi. "Trẫm bất quá là làm câu chuyện cười thôi."
Thành Hâm thấy thế, khẩn trương can dự vào. "Thiểu Mẫn, trước về Đông Noãn các."
"Không, ta còn có chuyện chưa hỏi xong."
"Ngày mai hỏi lại." Thành Hâm nắm chặt tay nàng, đang muốn kéo nàng rời đi, tay lại bị Hạ Hầu Hoan gắt gao chế trụ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Hạ Hầu Hoan tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.
"Các ngươi vừa rồi đi đâu? Như thế nào không tìm trẫm cùng nhau?"
"Hoàng thượng uống say, sớm nghỉ ngơi thôi." Thành Hâm vừa nói, chưa kịp đi lại bị người nắm chặt.
"Thế nào, nàng tìm ngươi vui đùa đi? Ngoạn rất vui vẻ?"
"Ngươi - -" Thành Hâm cắn răng, đã thấy Tân Thiểu Mẫn động tác cực nhanh tát một cái trên má Hạ Hầu Hoan.
"Ngươi làm cái gì? !" Một cái tát xoá sạch khuôn mặt tươi cười của Hạ Hầu Hoan.
"Ngươi vô sỉ! Ta còn không hưng sư vấn tội, ngươi lại lần nữa nhục nhã ta!" Tại sao trong một đêm hắn lại thay đổi, đến cùng là xảy ra vấn đề gì?
"Ngươi dựa vào cái gì hưng sư vấn tội? !"
"Chỉ bằng ta là tỷ muội của Hà Bích, chỉ bằng ta cho rằng ngươi mới là hung thủ!" Nàng rống giận.
Hạ Hầu Hoan ngoài ý muốn chưa từng bị nói trúng tâm sự, ngược lại cúi đầu cười. "Tỷ muội? Ngươi không phải nói không biết nàng sao?"
Thành Hâm thấy sắc mặt hắn không đúng, vội vàng nói: "Hoàng thượng, Thiểu Mẫn nói nàng không có trí nhớ, là Hà Bích nhiều lần chăm sóc, hai người tình giống như..."
"Im miệng, cút đi qua một bên, nơi này không có chuyện của ngươi!"
Chúc Bình An nhanh chóng tiến lên đem Thành Hâm kéo qua một bên, chỉ sợ việc này càng nháo càng lớn.
"Lời nói dối này lấy ra để lừa trẫm, hiện tại lấy ra để lừa Thành Hâm... Ngươi thật là có bản lĩnh, thông đồng với Thành Hâm muốn làm cái gì?" Hắn hừ cười hỏi, ánh mắt như lưỡi dao.
Tân Thiểu Mẫn tức giận đến nước mắt chảy ra ở đáy mắt. "Hạ Hầu Hoan, ta không có lừa gạt ngươi!"
"Ngươi còn muốn nói dối tới khi nào?! Ngươi là thái giám cuối cùng thử độc hôm yến tiệc khai triều trăm năm lễ mừng, Thành Hâm trúng độc, ngươi lại không sao, đó là bởi vì trước đó ngươi đã uống giải dược. Sau này ngươi tiếp cận trẫm, khiến cho trẫm chú ý, thân thủ nhanh nhẹn bảo hộ trẫm, rốt cục giải trừ tâm nghi ngờ của trẫm, dẫn ngươi hồi Ngọc Tuyền cung.
"Nhưng trên thực tế, ngươi tiếp cận trẫm, bất quá là vì xác định người trúng độc chính là người khác, bởi vì đêm đó trẫm quả thật dùng cơm xong lại không có dấu hiệu trúng độc, việc này khiến ngươi có được nghi hoặc của Hạ Hầu Quyết, cho nên khi ngươi nhìn thấy Thành Hâm, ngươi một chút cũng không ngờ, bởi vì phía trên đã sớm chỉ thị ngươi điều tra rõ việc này... Ngươi, luôn luôn tại diễn trò với trẫm, miệng toàn nói dối, ngươi còn muốn ngụy biện?!"
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra trừng mắt nhìn hắn, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Nàng giải thích như thế nào đây? Nói nàng không trúng độc, đó là bởi vì Thọ Cầu chân chính đã chết, nàng bất quá là linh hồn tương lai bám vào thân thể nàng? Hắn sẽ tin sao?
"Trẫm tin tưởng ngươi, trẫm muốn tin tưởng ngươi, nhưng mà ngươi lại nói dối trẫm, nói ngươi không biết Hà Bích, nhưng ngươi lại thay nàng điều tra việc này.. Không, ngươi không phải vì thay nàng sửa lại án sai, ngươi là vì xác định tội danh của trẫm!" Hắn không kiềm chế tức giận được, cơ hồ mất đi lý trí mà gào thét.
Hắn luôn luôn tin tưởng nàng, mặc kệ bao nhiêu người nói hắn phải đề phòng, nhưng hắn tin tưởng nàng, không kể lý do tin tưởng nàng tất cả! Nhưng mà nàng phản bội hắn! Khi nàng cùng Thành Hâm rời đi Ngọc Tuyền cung, hắn biết nàng muốn làm cái gì, hắn nói với bản thân, lại cho nàng một cơ hội, lại tin tưởng nàng một lần, nàng lại trực tiếp chỉ ra hắn là hung thủ, đánh nát hy vọng của hắn, khiến tâm của hắn triệt để lạnh lẽo.
"Không phải, ta chỉ là không đồng ý Hà Bích trở thành cừu non gánh đại tội, mà ta không nghĩ tới hung thủ sẽ là ngươi!"
"Cho nên?" Hắn tiến sát từng bước, nàng từng bước lui về phía sau . "Ngươi muốn làm cái gì? Tìm ra chứng cứ, để bách quan biết được là trẫm làm, để cho Hạ Hầu Quyết thanh thế lớn mạnh, bức trẫm thoái vị?"
"Ngươi vì sao phải làm như vậy? Đứa nhỏ trong bụng Hoàng quý phi là của ngươi!" Hắn thừa nhận rồi.... Thật là hắn!
"Trẫm không cần đứa trẻ này, đứa trẻ này chỉ là quân cờ trong kế hoạch của trẫm." Tiếng nói hắn lạnh nhạt, ánh mắt hàn lệ, từ trong lòng nàng phát lạnh.
"Ngươi thế nào có thể. . ."
"Bởi vì trẫm muốn chính quyền thuộc về trẫm, trẫm muốn thu hồi binh phù, trẫm nghĩ đến..." Hắn nghĩ đến hạnh phúc, nhưng mà... Không có, cái gì hắn đều không có, tất cả chỉ là nàng diễn trò, tất cả đều là giả, hư tình giả ý..
"Cho dù ngươi muốn có lại chính quyền, ngươi cũng không hẳn phải làm như vậy, ngươi..." Nàng cúi xuống, bỗng dưng giương mắt, giọng nói khàn khàn: "Đức Phi, Hiền phi, Thục phi, hoàng quý phi... Tất cả đều là ngươi giết?!"
"Đúng thì như thế nào? Bất quá là một đám nữ nhân ngu muội ngạo mạn, chết chưa hết tội."
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra chống lại cặp mắt đã từng nhu tình như nước, hiện tại lại là đôi mắt lạnh lẽo chết người. "Hạ Hầu Hoan, lòng ngươi đã thay đổi rồi..." Nàng biết hắn chịu nhiều đau hổ, nàng biết hắn muốn đoạt lại chính quyền, nhưng hắn không nên lợi dụng sinh mệnh vô tội để đạt thành mục đích của hắn.
"Thay đổi?" Hắn khẽ cười một tiếng. "Chỉ sợ còn kém Hạ Hầu Quyết, ngươi chưa thấy qua hắn mỗi ngày nhìn chằm chằm trẫm một lần một lần ăn độc, hắn nhìn trẫm thống khổ ngã xuống đất mà cất tiếng cười to, hắn hưởng thụ trẫm ở trước mặt hắn yếu đuối, hắn đem trẫm ở dưới chân, lấy mệnh người trẫm để ý để bắt buộc trẫm!"
Tân Thiểu Mẫu nhìn vẻ mặt dữ tợn điên cuồng của hắn, nước mắt không nhịn được hạ xuống.
" Tất cả nữ nhân này đều là hắn chọn lựa vào cung, trẫm vừa thấy nữ nhân này đã muốn nôn, nhưng mà trẫm phải dựa vào các nàng trọng chưởng quyền to, cho nên trẫm hàng đêm sủng hạnh các nàng, bởi vì trẫm muốn khơi mào tranh đấu hậu cung, bởi vì muốn một đứa nhỏ trở thành lợi thế, trẫm lợi dụng các nàng phân hoá thế lực Hạ Hầu Quyết... Nữ nhân này, khiến người ta tàn ác, mà ngươi... Càng làm cho trẫm chán ghét!"
Tân Thiểu Mẫn nhịn xuống xúc động kêu khóc, khàn giọng hô, "Nếu ta là cơ sở ngầm của Hạ Hầu Quyết, ta từng làm qua chuyện thật có lỗi với ngươi sao, ta từng làm cái gì sao?!" Chỉ bằng một ít suy luận liền định tội nàng, vì sao không nghĩ lại tình tình của nàng?
"Ngươi không làm cái gì, là trẫm ngốc." Hắn nhẹ gật đầu, thừa nhận bản thân ngu xuẩn. "Ngươi không cần làm cái gì, dùng một cái nhăn mày một nụ cười của ngươi, là có thể để trẫm quên chính sự... May mắn thay, trẫm hiểu rõ ngươi, tất cả đều còn kịp."
Tân Thiểu Mẫn cau mày, nước mắt rơi như mưa. "Ta nói rồi, ta không có trí nhớ!"
"Nếu ngươi không có trí nhớ, vì sao ngươi nhớ được nhiều món ăn nổi tiếng như vậy, ngươi sẽ biết đun nấu như thế nào? Ngươi căn bản chính là chờ đợi thời cơ chín muồi, muốn hạ độc trong thức ăn của trẫm!" Đây là điểm đáng ngờ lớn nhất, không phải sao? Hắn làm như không thấy, là vì hắn tín nhiệm nàng, nhưng nàng lại phản bội hắn!
Tân Thiểu Mẫn đóng chặt mắt, muốn giải thích lại giải thích không xong, cho dù nàng nói cho hắn, nàng đến từ nơi nào, hắn sẽ tin sao? "Hạ Hầu Hoan, ta quả thật không có trí nhớ, lúc ngươi ở ngoài cung gặp ta, là vì Hà Bích phát hiện Hạ Hầu Quyết không thích hợp, cho nên muốn tìm cách để ra rời hoàng cung, muốn ta nương nhờ Hà gia, nhưng mà Hà gia đã không còn, một nhà sáu người từ khi Hà Bích tiến cung đã bị diệt khẩu, ta không nói cho Hà Bích chuyện này, chúng ta còn ước hẹn sau khi rời cung muốn cùng nhau làm ăn buôn bán, chúng ta..."
"Thật đáng tiếc, trẫm đã làm vỡ mộng, mộng của ngươi nhất định đã bị tiêu diệt." Hạ Hầu Hoan lạnh giọng đánh gãy nàng.
"Có ý gì?" Giọng nói lạnh như băng khiến cả người nàng nổ bung.
"Vừa rồi lúc hồi Ngọc Tuyền cung, không nhìn thấy trước Xuân Phúc môn đang có gì náo nhiệt sao?" Hắn giơ lên ác ý cười.
Tân Thiểu Mẫn chứa nước mắt trừng hắn, cả người run run. "Không..."
"Không nhìn thấy?" Hắn hướng Chúc Bình An cùng Thành Hâm đứng ở một bên. "Bình An, trẫm không phải đã nói, muốn treo cao một chút, muốn để mọi người đều thấy được?"
"Nô tài..."
"Ngươi treo cổ Hà Bích?" Hơi thở nàng mong manh nói.
"Cũng nữ giết hoàng quý phi, ngươi cho là nàng còn có thể sống sao?" Hắn cười hỏi, dường như nàng càng thống khổ, hắn càng thống khoái.
"Vô lại! Ngươi đã nói là ngày mai! Ngươi làm sao có thể giết Hà Bích, ngươi mới là hung thủ!" Nàng bước lên trước, một phen níu chặt vạt áo của hắn.
Hạ Hầu Hoan không lưu tình chút nào quăng nàng ra. "Trẫm không phải hung thủ! Ngươi muốn trách thì trách Hạ Hầu Quyết, hắn mới là hung thủ tạo thành tất cả!"
Thành Hâm lập tức nâng Tân Thiểu Mẫn dậy, Tân Thiểu Mẫn gào khóc ở trong hắn.
"Thành Hâm, dẫn nàng về Đông Noãn các, một bước cũng không cho nàng bước ra, bằng không đừng trách trẫm vô tình!"
Hạ Hầu Hoan vừa dứt lời, ngồi xuống ở trên giường, không thèm nhìn nàng một cái.
Thành Hâm căng thẳng, một tay lấy ôm lấy Tân Thiểu Mẫn, bước nhanh rời đi tẩm điện.
Trở lại Đông Noãn các, Tân Thiểu Mẫn cuộn mình ở trên giường, giống như tan vỡ khóc đến không kềm chế được.
Nhớ tới Hà Bích khắp nơi suy nghĩ vì nàng, nhớ tới ước định cùng Hà Bích, nhớ tới Hà Bích lấy tiếng nói ngọt nào kể ra giấc mộng... Không có, toàn bộ đều không có, mà người giết Hà Bích là nam nhân nàng yêu nhất, trong nháy mắt, thế giới của nàng giống như bị hủy diệt hoàn toàn.
Thành Hâm thấy thế, từ trên người lấy ra một cái bình nhỏ, tiến đến trước mũi của nàng để nàng khẽ ngửi, một lát sau nàng liền ngủ thật say. Hắn không bỏ đi mà ngồi ở cạnh mép giường lau đi nước mắt của nàng, nhưng nàng đi vào giấc ngủ, nước mắt vẫn như trước chảy không ngừng, hắn buồn bực bước ra Đông Noãn các tìm Hạ Hầu Hoan lý luận.
"Đừng đi vào." Thái Đấu ở ngoài tẩm điện ngăn hắn lại.
Thành Hâm gạt hắn ra, bước nhanh vào tẩm điện, chỉ thấy Hạ Hầu Hoan ngồi trên giường gấm, trên tay cầm bầu rượu chạm ngọc, miệng liên tục uống.
"Lúc trước khi nói cho ngươi, ngươi không tin, hiện tại ngươi đến cùng là nổi điên làm gì?"
"Là trẫm phạm sai lầm." Hắn bộc trực nhận sai.
"Đoạn thời gian ở chung, nàng không giống như là cơ sở ngầm, nếu thật là nàng, ngươi sớm đã chết vài lần!"
"Đây là thủ đoạn cao minh của nàng, để trẫm không còn phòng bị nàng, mà lúc này trẫm chỉ cần nghĩ đến nàng là nữ nhân Hạ Hầu Quyết phái đến bên cạnh trẫm, trẫm nghĩ đã muốn nôn." Buồn cười nhất chính là hắn thật sự bị lừa, hắn thật sự là thông minh bị thông minh lừa!
Thành Hâm thấy hắn dường như tâm ý đã quyết, thẳng thắn nói: "Một khi đã như vậy, vậy thì đem nàng cho ta đi."
Khẩn cầu này giống như đoán trúng ý Hạ Hầu Hoan, vẻ mặt hắn không thay đổi mà nói: "Ngươi cũng muốn giống như nàng phản bội trẫm?"
"Nàng không có phản bội hoàng thượng, nhưng hoàng thượng đã không cần nàng nữa, liền đem nàng ban cho ta đi."
"Trẫm không cần, cũng sẽ không cho ngươi. . ." Hắn cúi xuống khẽ gọi, "Thái Đấu."
"Ty chức ở đây." Thái Đấu từ ngoài cửa đi tới.
"Đem thành Hâm giam ở trong phòng, không có lệnh của trẫm, không cho hắn bước ra cửa phòng một bước."
"Hạ Hầu Hoan, ngươi đến cùng muốn làm cái gì? !" Thành Hâm căm tức gào thét.
"Giải xuống!"
Thái Đấu bất đắc dĩ, nhưng vẫn là đưa Thành Hâm đi ra ngoài.
"Hạ Hầu Hoan, ngươi điên rồi!"
Thành Hâm rống giận ở ngoài điện, Hạ Hầu Hoan mặt không biểu cảm uống rượu.
Hắn điên rồi? Có lẽ hắn căn bản chưa từng thanh tỉnh. . . Vậy thì vĩnh viễn đừng cho hắn thanh tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.