Chương 26
Lục Quang
16/02/2017
Giống như bị nhốt ở trong bóng tối không thể cử động được, nàng còn sống, nhưng lại cảm thấy bản thân không cử động được.
Tâm giống như cái động lớn bị phá, nàng chỉ muốn ngủ say tự chữa vết thương, nhưng luôn có người quấy rầy nàng.
"Thiểu Mẫn, nếu ngươi không thức dậy ăn một chút, Hoàng thượng sẽ trách tội Thành Hâm." Bên tai là thanh âm vừa nhẹ vừa vội của Chúc Bình An.
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, dù rằng cả người mệt mỏi vô lực, vẫn là ép buộc bản thân thức dậy.
Nàng không thể để Hạ Hầu Hoan xem thường nàng, nàng chẳng qua là chưa từng quá thương tâm như vậy, cần một chút thời gian chữa trị, nàng sẽ không bởi vì hắn mà chưa gượng dậy nổi.
Chúc Bình An thấy nàng có thể tự mình ăn cơm, liền rời đi.
Vài ngày nay, không nhìn thấy Thành Hâm, ăn chính là đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, có mấy lần chính là Lai Phúc đưa vào Đông Noãn các cho nàng, khiến nàng tương đối ngoài ý muốn là Hạ Hầu Hoan thế nhưng lại khoan dung như thế, không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Thành Hâm, lén hỏi qua Chúc Bình An, biết hắn hết thảy mạnh khỏe, chỉ là bị Hạ Hầu Hoan hạ lệnh giam lỏng ở lầu hai Noãn các, Ngọc Tuyền cung thiếu ngươi, đành phải để Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn lại, nghe thấy như vậy nàng cũng yên tâm một chút.
Bất quá, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lại có thời điểm không muốn ăn.
Cầm chiếc đũa đâm vào đồ ăn, hương vị đồ ăn như trước, chỉ là tâm tình thay đổi. Nhớ tới Hà Bích, nước mắt nàng không kiểm soát được mà chảy xuống, nhớ tới Hạ Hầu Hoan vô tình, nàng đau lòng tột đỉnh.
Nàng rất rõ ràng, không thể đem tất cả màn trướng đều tính toán ở trên người Hạ Hầu Hoan, giống như lời hắn đã nói, Hạ Hầu Quyết mới là hung thủ tạo thành tất cả, nhưng mà... Nàng lại như trước không thể tha thư hắn.
Thành Hâm đã cảnh cáo nàng, nàng căn bản chưa từng hiểu hết mặt tần nhẫn của Hạ Hầu Hoan, nhưng nàng muốn bản chất Hạ Hầu Hoan là tốt, bằng không hắn sẽ không đối với mình tốt như vậy, bất ngờ một đêm phong vân biến săc.
Nhớ lại, toàn bộ ý muốn ăn đều tiêu tán, quăng đi chiếc đũa, cũng không lật đổ chén canh trên bàn, nàng vội vàng cầm lên, lại nhìn thấy đáy chén dính một vật.
Trong cung cực kỳ chú ý, chia chén canh và bát cơm, chén canh tròn sâu, nếu muốn bí mật để cái gì đó vào là chuyện không phải là không có khả năng, nếu như vậy... Tân Thiểu Mẫn từ đáy chén lấy xuống một tờ giấy cùng hai gói thuốc, suy nghĩ mở tờ giấy ra trước, trên giấy viết đơn giản: Trên hội tuyển tú thay Hà Bích báo thù, bao trắng là giải dược, ăn trước.
Nàng xem một lát, đột nhiên nở nụ cười. Thay Ha Bích báo thù? Ý thư muốn nói, bên ngoài đều biết Hà Bích bị Hạ Hầu Hoan ban chết, cho nên nàng cùng Hà Bích tình giống như tỷ muội đương nhiên thay Ha Bích báo thù, trên hội tuyển tú thừa cơ hội hạ độc, sau đó làm bộ thử độc, cuối cùng độc sát Hạ Hầu Hoan?
Nàng cầm lấy gói thuốc khẽ ngửi, hai bao dược đều có vị thạch tín, rõ ràng hai bao đều là độc dược, thủ pháp giống lúc trước đối với Thọ Cầu. Đây là lúc trước Hà Bích lo lắng cho nàng, là nguyên nhân muốn đưa nàng xuất cung. Hà Bích hẳn là nhìn thấu Hạ Hầu Quyết ngay từ đầu liền không liền không suy nghĩ đưa Thọ Cầu xuất cung, chỉ la Hà Bích cùng nàng tình giống như tỷ muội không biết Thọ Cầu đã sớm qua đời, còn một lòng vì nàng tính toán.
Mà hiện giờ, nên tới vẫn tới, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Có thể lúc này Hạ Hầu Hoan lấy cái chết Hoàng quý phi bức lui Bàng Hoàng hậu, cướp đoạt binh quyền của hắn, mới có thể không còn kế sách Hạ Hầu Quyết tình kế làm lại, cố sức hạ độc thủ.
Nói đi nói lại, sở dĩ Hạ Hầu Quyết ở Ngọc Ninh cung muốn Hà Bích gánh chịu tử tội, chỉ sợ là bởi vì hắn cho rằng nàng đã được tín nhiệm của Hạ Hầu Hoan, nói cách khác, nếu lúc trước nàng không đi theo Hạ Hầu Hoan về Ngọc Tuyền cung, nói không chừng sẽ không phát sinh việc này. Nghĩ vậy, tinh thần nàng không khỏi càng thêm sa sút.
Nàng nên làm như thế nào? Nàng hạ độc, bản thân cũng sống không được, không hạ độc sẽ khiến Hạ Hầu Quyết sinh nghi, nàng đại khái cũng sống không được lâu lắm... Nếu chung quy đều phải chết, như vậy ít nhất nên để Hạ Hầu Hoan sống sót đi.
Nói đến, hắn đúng là đáng thương, thiên chi kiêu tử ở trong một đêm thành cấm loan, bằng mọi cách bị nhục nhã lăng trì, hắn có thể nào không bóp méo? Mà tạo thành tất cả chính là Hạ Hầu Quyết, cố tình để nàng vô pháp đối phó hắn... Rũ mắt một lần lại một lần xem tờ giấy, giống như đạo bùa đòi mạng, nói cho nàng, sinh mệnh của nàng đang đếm ngược theo thời gian.
Cũng được, cứ như vậy đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, ít nhất hiện tại nàng có thể dùng cái chết của nàng chứng minh sự trong sạch của nàng cho Hạ Hầu Hoan, chứng minh nàng chưa bao giờ phản bội, khiến hắn hiểu được không phải mỗi người đều muốn hắn vào chỗ chết, ít nhất nàng yêu hắn như thế...
"Khi tuyển tú muốn ta theo hầu ở Hoa Như điện?" Ba ngày sau, Tân Thiểu Mẫn kinh ngạc hỏi.
Nàng đang lo không biết nên dùng cớ gì đi theo hội tuyển tú, không nghĩ tới Chúc Bình An thế nhưng nhắc tới trước.
"Đây là ý của Hoàng thượng, ta nghĩ có lẽ Hoàng thượng muốn cho ngươi một cơ hội, ngươi tốt nhất nên nắm lấy."
Chúc Bình An thấp giọng nói.
"Cho ta cơ hội?" Hắn còn đồng ý cho nàng cơ hội?
"Thiểu Mẫn, Hoàng thượng đối đãi ngươi không giống người thường, lúc trước khi Hoàng thượng mang ngươi hồi Ngọc Tuyền cung, ta từng khuyên can nhiều lần, muốn Hoàng thượng cân nhắc, nhưng mà Hoàng thượng căn bản nghe không vô, cố ý muốn giữ ngươi... Hiện thời xảy ra việc này, tuy rằng Hoàng thượng đối với ngươi nhiều ngờ vực, mà ta biết ngươi không phải là cơ sở ngầm của Hạ Hầu Quyết." Chúc Bình An hiếm khi nói ra dụng tâm.
Nguyên nhân chính là bởi vì hắn càng quan sát, càng hiểu rõ hắn là người cực kì thẳng thắn thật, người như vậy muốn trở thành cơ sở ngầm gần như không có khả năng.
"Chúc công công, nếu như ngay cả đều có thể nhìn thấu, vì sao hắn nhìn không thấu?" Nói đến châm chọc, lúc trước đối với nàng tốt nhất, hiện tại hận nàng thấu xương, lúc trước dò xét, ngược lại là hiểu rõ bản thân.
"Có lẽ tình yêu quá sâu hậu cũng nhiều, che lấp mắt Hoàng thượng." Chúc Bình An chăm chú nhìn nàng. "Ngươi có thể không biết, năm đó khi Tiên hoàng còn sống, Nhiếp Chính vương đối với Hoàng thương giống như con ruột, bởi vì như thế, Hoàng thượng không cho phép phản bội, hắn thà rằng giết lầm cũng sẽ không tha."
Tân Thiểu Mẫn trầm mặc không nói. Không cần Chúc Bình An nhiều lời, nàng kỳ thực biết, nhưng mà lý trí hiểu được, trên tình cảm vẫn là khó có thể tiếp nhận tàn nhẫn vô tình của hắn. Mặc dù như thế, nàng vẫn sẽ tha thứ hắn, sau đó lại lấy mệnh của nàng cùng Hà Bích bồi tội.
"Lúc trước Hoàng thượng đang nổi nóng, nói chuyện khó tránh khỏi đả thương người, nhưng chỉ cần ngươi có tâm sửa chữa, không có việc gì." Chúc Bình An thấy sắc mặt nàng trầm xuống, âm thanh ấm áp trấn an.
Tân Thiểu Mẫn cười cười, "Cảm ơn ngươi, Chúc công công." Nàng biết người kia tốt lắm, nàng luôn luôn biết.
"Thiểu Mẫn?" Nụ cười này khong khỏi khiến Chúc Bình An bất an.
"Không có việc gì, chúng ta bắt đầu chuẩn bị chưa?"
"Đúng vậy, chúng ta đợi theo Hoàng thượng đến điện Hoa Như, trước khi mở tiệc, ngươi thử độc trước..." Chúc Bình An nói qua, từ trong lồng ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc. "Tuy rằng không biết Nhiếp Chính vương có động thủ ở trên thức ăn không, nhưng ngươi vẫn là ăn thuốc này trước, đây là dược khi ngươi trúng độc, Hoàng thượng cho ngươi ăn vào cứu mạng, ăn trước để ngừa ngộ nhỡ."
Tân Thiểu Mẫn cảm động nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại thay bản thân suy nghĩ chu đáo như thế. "Không cần." Nếu nàng không chết, sự việc này liền không kết thúc.
"Có thể nào không cần, ăn trước đi, bằng không Hoàng thượng sẽ lo lắng." Vì để bản thân an tâm một chút, hắn dám đem viên thuốc đổ vào lòng bàn tay nàng, tận mắt nhìn nàng nuốt xuống. "Tốt lắm, đi thôi."
"Chờ một chút, ta phải chỉnh lại bản thân một chút."
"Tốt lắm, động tác nhánh chút." Chúc Bình An đi ra ngoài Đông Noãn các chờ.
Một lúc sau, Tân Thiểu Mẫn đi theo bước chân của hắn đến cửa tẩm điện, đợi Hạ Hầu Hoan. Chỉ chốc lát, Hạ Hầu Hoan bước ra tẩm điện, nàng không nâng mặt lên, không cảm giác được tầm mắt gì, chỉ thấy cặp ủng đoàn vân ô đi qua trước mặt nàng.
Nàng không có sai, dược cứu mạng là Chúc công công tự quyết định cho nàng... Khó tránh khỏi cảm thấy thương tâm, bởi vì nàng sớm có thói quen bị ánh mắt của hắn đuổi theo, mà bây giờ, nàng ở trong mắt hắn biến thành không khí, lại làm như không thấy. Nhắm chặt mắt, đem bi thương đến sau đầu, nàng đi theo phía sau Chúc Bình An đến điện Hoa Như.
Bách quan đã sớm tụ tập trên điện Hoa Như, dọc theo hai bên tường điện hai hàng dưới đất, vừa vào điện nàng liền nhìn thấy Hạ Hầu Quyết ngồi ở vị trí thứ nhất phía bên phải, khoảng cách rất gần chủ vị của Hoàng thượng.
Chúc Bình An đỡ Hạ Hầu Hoan ngồi trên chủ vị, hắn lập tức khẽ nhếch mi, cười nói, "Ngày hôm nay điện Hoa Như mở huân hương lô, hương vị rất trang nhã."
"Bình An, ngày hôm nay gió lớn, trẫm có chút rét run, truyền lệnh đi xuống, sau khi Ngự Thiện Phòng đem hết đồ ăn lên, đóng cửa điện lại, ngươi có thể chờ ở ngoài điện, cho đến khi tú nữ tiến vào thì mở lại." Hạ Hầu Hoan lạnh nhạt nói.
Chúc Bình An nghĩ kĩ, lập tức đáp ứng: "Nô tài biết được." Hắn lùi về dưới bậc, suy nghĩ phân phó Tân Thiểu Mẫn, "Người Ngự Thiện Phòng đến, ngươi liền trước tiến lên thử độc, không cần mỗi lần đều thử, nhưng mỗi loại đều cần phải thử lại một lần."
"Ta biết." Nàng nhẹ gật đầu, đột nhiên bắt lấy tay hắn. "Chúc công công."
"Như thế nào?" Chúc Bình An không hiểu quay đầu.
"Cảm ơn ngươi." Nàng cười nói.
Chúc Bình An không hiểu vì sao, suy nghĩ cho rằng nàng là vì chuyện viên dược cứu mạng nên nói lời cảm tạ nói lời cảm tạ với mình, vội nói: "Là ý của Hoàng thượng, ngươi muốn cảm ơn liền cảm ơn Hoàng thượng."
Tân Thiểu Mẫn cười không nói gì thêm nữa, đứng ở dưới bậc thềm, chờ thái giám Ngự Thiện Phòng đem từng món đồ ăn đưa vào, nàng mới cất bước lên bậc thềm, liền như ngày trước thay hắn thử độc, nàng đứng bên trường kỷ, ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống, nàng nghiêng mắt nhìn lại, mới phát giác tất cả cửa điện đều đóng lại.
Trong điện không có người phản ứng, nàng cũng không để ý, đem gói thuốc vốn giấu ở trong tay áo rộng, lấy tay áo che phủ rót vào trong chén mình, liền cầm đũa lên.
Gắp đồ ăn lên, nhìn bột phấn trong chén, trong phút chốc nàng không động đậy.
Nàng không thể không ăn, không ăn sẽ bị Hạ Hầu Quyết nhìn ra manh mối, nhưng mà muốn nàng ăn... Nàng không khỏi nhớ tới lời Hạ Hầu Hoan nói qua, Hạ Hầu Quyết ở một bên theo dõi hắn ăn đồ ăn có độc, nhìn hắn thống khổ ngã xuống đất mà cười, nhưng mà để bảo trụ tính mạng người khác, hắn vẫn là một lần lại một lần ăn, thì ra khi đó hắn là tâm tình như vậy, không muốn cũng không thể chống cự, nghĩ lại không làm không được.
Nàng ngấn lệ nhắm mắt lại, đem đồ ăn chậm rãi vào trong miệng, nàng không khỏi nhớ tới sau buổi trưa ấy, bọn họ ở trong phòng bếp vui chơi giải trí, nàng tuy rằng chỉ có thể ăn, nhưng nhìn bọn hắn ăn ngấu ăn nghiến, nàng cũng thật đã nghiền, khi đó, nàng thực sự cảm thấy bọn họ là người một nhà.
Nàng thậm chí cho rằng xuyên không đến tận đây, là ông trời thay an bày một gia đình khác, mặc kệ cách nhau rất xa, chỉ cần bọn họ ở đây, nhà của nàng là ở chỗ này, nhưng mà nhà cũng không thấy nữa, bởi vì hắn không thừa nhận nàng là người nhà của hắn rồi...
Hạ Hầu Hoan rũ mắt xem xét Tân Thiểu Mẫn, nhớ tới lần đầu tiên nàng thử độc, không sợ hãi như vậy, ăn thống khoái như vậy, hắn sợ hãi việc ăn, mà bộ dáng nàng thỏa mãn khoái trá ăn đặc biệt hấp dẫn bản thân, dường như chỉ xem nàng ăn, hắn có thể nhận được thỏa mãn giống vậy. Nhưng mà, hắn đã từng có được, nhưng lại đều là giả, giống như năm đó chính mình đã từng hạnh phúc, giống như cảnh tượng huyền ảo, một đêm tan biến ngay cả bóng dáng đều không trở về.
Nhưng giữa đêm nằm mơ, hắn vẫn sẽ nghĩ tới Phụ hoàng Mẫu phi, giống như hiện tại, hắn vẫn như cũ sẽ tưởng nghĩ đến lúc trong nháy mắt gặp nàng ở ngoài kho hàng Ngự Thiện Phòng, nghĩ nàng ở ngoài cung che chở hắn, nói nàng sẽ bảo vệ hấn... Giả dối, hắn lại tin là thật, cho nên đã thua, giao trái tim mình cho nàng.
Cho nên, vào hôm nay, hắn phải kết thúc.
Cửa điện đã đóng toàn bộ, chỉ cần thời gian một ly trà nhỏ, khói độc trong lò liền đủ để lấy đi tánh mạng mọi người ở đây, cho dù không chết, cũng cách cái chết không xa, chỉ có ta đã ăn vào giải dược.
Mà nàng... Vào hôm nay, hắn muốn cùng nàng cáo biệt, chỉ cần nàng chết, tâm của hắn liền sẽ không đau, chỉ cần nàng chết, hắn sẽ không bị nàng chi phối, chỉ cần nàng chết, hắn có thể trở lại bình tĩnh như trước.
Nhưng mà, vì sao hắn đột nhiên nhớ tới tranh cãi ầm ĩ sau giữa trưa, nhớ tới vụ ném hạt dẻ đầy phòng bếp, lấy nắp nồi làm khiên, Thành Hâm nhưng lại trốn được ở một bên, vẻ mặt nàng thật có lỗi nhưng là không còn kế sách... Bọn họ đấu võ mồm mua vui một buổi chiều, đó là tư vị hạnh phúc đã lâu.
Hắn tại buổi chiều kia, quyết định để hai tay bản thân nhuốm máu, chỉ vì bảo vệ cho hạnh phúc cho hắn, nhưng mà nàng mắng to hắn là hung thủ, vì cung nữ kia giận dữ mắng mỏ hắn, xem thường phẫn nộ như vậy...
Rõ ràng là nàng phản bội hắn, rõ ràng là nàng đáng chết, nàng dựa vào cái gì trách cứ hắn?
Là nàng đáng chết, nàng phải chết, đem nàng triệt để xóa đi, coi nàng như chưa từng xuất hiện, hắn chưa từng yêu, như vậy tâm của hắn là có thể trở lại bình tĩnh như xưa, không hề vì nàng hao tổn tinh thần thống khổ.
Đúng, quyết định của hắn là đúng, nhưng vì sao trước mắt nàng lại mơ hồ rồi?
Muốn nhìn thấy nàng rõ ràng, lại sợ đem nàng khắc vào trong trí nhớ... Hạ Hầu Hoan chuyển đôi mắt, một lần lại một lần nói cho bản thân, làm như vậy là đúng, mạng của hắn quá nhiều người hy sinh bảo vệ, hắn phải vì phụ trách những sinh mệnh mất đi này, hắn sống sót, hắn muốn trọng chưởng quyền to...
Một bóng dáng đột nhiên lẻn đến bên cạnh hắn, hắn còn chưa giương mắt, tay đã bị nắm giữ, là bàn tay mềm mại nhỏ bé trong ký ức của hắn, nhưng giờ phút này lại lạnh như băng đến dọa người.
"Đại ca, hương nhang trong điện có độc, ngươi chạy nhanh đi!"
Hắn chậm rãi giương mắt, mơ hồ mắt nhìn thấy nàng không chút nào che lấp che lấp lo lắng kinh sợ.
Vì sao? Nàng không phải phản bội hắn sao? Trước mắt diễn trò cho ai xem? Hương nhang trong lò độc là hắn tự mình để vào, không người nào biết được, nàng khẩn trương như vậy là thật tâm lo lắng vì hắn?
Thấy hắn không nhúc nhích, Tân Thiểu Mẫn cho rằng hắn không tin mình, bất chấp đau đớn sau khi uống thuốc độc bản thân, thầm nghĩ dắt hắn đi mau. "Đại ca, tin ta lúc này, ta thật sự sẽ không hại, ngươi chạy nhanh..." Nháy mắt, trong cơ thể nổi lên đau đớn cùng với một cỗ tinh ngấy, máu từ trong miệng nàng bật ra, nàng bị sốc, không thể tin được độc tính lại hung mãnh như vậy, quá độc ác, muốn nàng hạ độc, lại vẫn hạ độc hương, Hạ Hầu Quyết có thể nào đáng giận như thế?!
"Thiểu Mẫn?" Hạ Hầu Hoan ngẩn ra nhìn nàng.
"Đại ca... Đi mau... Hương có... Độc..." Nàng dùng hết khí lực nói qua, từ miệng từ miệng bật ra, bóng tối tràn đầy trời đất kéo đến, nàng đưa tay lại không bắt được hắn. "Đi mau..." Thân hình nghiêng qua, liền hướng trên người hắn ngã xuống, đẩy ra trường kỷ, tiếng vang vĩ đại khiến mọi người chú ý.
Hạ Hầu Hoan mặc kệ tiếng nghị luận phía dưới, hắn rũ mắt xuống, nước mắt rơi xuống trong nháy mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy Tân Thiểu Mẫn miệng mũi không ngừng chảy ra máu, hắn đưa tay lau đi, nhưng càng nhiều máu loãng chảy ra, dường như muốn đem máu trong cơ thể đều chảy ra, hắn ôm nàng lên, "Bình An, mở cửa điện, truyền ngự y, mau!" Thanh âm hắn chứa lệ gào thét xuống dưới.
Chúc Bình An nghe vậy, lập tức sai người mở cửa điện, vừa thấy Hạ Hầu Hoan ôm Tân Thiểu Mẫn bước nhanh chạy tới, mà máu loãng nhiễm lên quần áo hai người, hắn vội vã hô: "Truyền ngự y, mau!"
Hạ Hầu Hoan giống như là phát cuồng, không kịp chờ ngự y đến, ôm Tân Thiểu Mẫn một đường chạy đến ngự y quán.
Ai? Ai tới cứu nàng, ai tới cứu nàng?
Hắn là ngu xuẩn cỡ nào mới mắc thêm lỗi lầm lần nữa! Như thế nào dại dột cho rằng chỉ cần giết nàng, hắn có thể khôi phục lại bình tĩnh?!
Máu của nàng nhiễm ẩm long bào của hẮN, thân thể lạnh như băng như thế nào cũng không ấm, hắn bắt đầu hoài nghi trong phút giây này người chết sẽ là ai... Hắn không thể bình tĩnh, hắn không thể suy xét, hắn cảm thấy bản thân sắp điên rồi, sợ hãi bao quanh hắn , hắn mới giật mình thấy, cùng lúc nàng chết đi, chẳng khác nào mưu sát mình.
Ý thức mơ hồ, giống như lúc trước nàng xuyên không tới, tất cả có vẻ không chân thật, nàng muốn chạy trốn, lại bị kéo rơi xuống dưới, bên tai vang lên tiếng nói chuyện, giống như từ xa đến gần.
"Hạ Hầu Hoan, ngươi thật sự điên rồi!"
"Thành Hâm, đừng nói nữa!"
"Ngươi cư nhiên đem độc giấu vào trong lò huân hương, nếu không phải Bình An cho nàng dược cứu mạng, nàng sớm chết rồi!"
Trong lúc lờ mờ, Tân Thiểu Mẫn minh bạch, thì ra độc hương không phải là Hạ Hầu Quyết động tay chân, mà là hắn... Cho nên mới đóng cửa điện, hắn cũng muốn giết nàng.
Nàng muốn cười, khóc, thì ra hắn hận nàng, hận đến muốn giết nàng... Một khi đã như vậy, nàng sẽ thành toàn hắn, sẽ thành toàn hắn... Ý thức tan rã, nàng bị cuốn vào trong bóng tối vô biên vô hạn, không bao giờ thanh tỉnh nữa.
"Thành Hâm, vì sao nàng khóc?" Hạ Hầu Hoan đem Tân Thiểu Mẫn một phen kéo vào trong ngực, thần sắc điên cuồng quay đầu lại hỏi.
Thành Hâm vốn là một bụng lửa giận, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Hầu Hoan có vài phần điên cuồng, không khỏi ngẩn người.
"Thành Hâm, có phải hay không ngự y dùng dược không đúng? Nàng còn có không cứu được không? Ngươi mau tới đây thay nàng bắt mạch, mau!"
Hạ Hầu Hoan vốn là mềm mại hỏi, đến cuối cùng giống như mất đi khống chế quát: "Cứu nàng!"
Thành Hâm nhanh miệng hướng giường bên. "Ngươi không phải muốn giết nàng sao? Một khi đã như vậy cần gì phải cứu nàng?"
Điện Hoa Như xảy ra chuyện, ồn ào cả hoàng cung người người đều biết, chỉ vì Hạ Hầu Hoan ôm Tân Thiểu Mẫn ngất đi chạy qua hơn phân nửa hoàng cung đến ngự y quán, đem ngự y nắm chặt bắt trị liệu. Mà đồng thời, điện Hoa Như truyền ra có quan viên thân thể không khoẻ, hoài nghi thức ăn có vấn đề, nhiều lần truy hỏi lại phát hiện là hương nhang có độc.
Có ai lợi dụng hương nhang hạ độc? Nghe Chúc Bình An đề cập tình huống lúc đó, hắn có thể đoán rằng người chính là hắn!
Thiếu Mẫn vốn là không cần thiết đến điện Hoa Như thử độc, nhưng mà hắn muốn Chúc Bình An mang nàng đi trước, hắn yêu cầu đóng cửa điện lại, ý định độc sát mọi người ở đây, ngay cả Thiếu Mẫn cũng không buông tha!
"Trẫm..." Thần sắc Hạ Hầu Hoan hoảng hốt nhìn sắc mặt Tân Thiểu Mẫn trắng như tờ giấy. "Trẫm là thật muốn giết nàng, nghĩ rằng chỉ cần giết nàng, trẫm sẽ không thống khổ, nhưng mà khi nàng gọi đại ca, muốn trẫm đi mau, khi nàng phun ra máu tươi vẫn là thúc giục trẫm đi mau, tâm trẫm... Như là ngừng lại." Hắn cảm thấy trong nháy mắt đó, người chết chính là hắn.
Thành Hâm tiếp tục thay nàng bắt mạch, mày rậm cau chặt. "Đây là độc thạch tín... Không phải ngươi dùng độc hương sao?"
Hạ Hầu Hoan vỗ về gò má của nàng. "Ngự y nói nàng trúng thạch tín, nhưng trẫm hạ độc không phải là thạch tín..."
"Cho nên trong thức ăn thật sự bị hạ độc rồi?"
Hạ Hầu Hoan không nói, một hồi cửa điện bị đẩy ra, Thái Đấu bưng chén thuốc tiến vào, trên tay còn mang theo một phong thơ.
"Hoàng thượng, ty chức vốn định đến Đông Noãn các tìm chút manh mối, đã thấy phong thư này đặt ở trên bàn Đông Noãn các, nét chữ chưa thấy qua." Thái Đấu trước đem chén thuốc đặt ở trên bàn, lại giao lá thư cho Hạ Hầu Hoan.
Hạ Hầu Hoan tiếp nhận đọc, phía trên phong thư chữ viết cực kì ẩu, quả thực giống như trẻ con tập viết, nhưng Hạ Hầu Hoan vừa thấy mở đầu thư liền nở nụ cười. "Thì ra chữ Thiểu Mẫn xấu như vậy..." Hắn cười, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống, dọc theo đĩnh mũi thanh tú, một giọt một giọt rơi xuống.
Chúc Bình An thấy thế, vội vàng lôi kéo Thái Đấu đi ra ngoài cửa.
Thành Hâm đi lại nhìn, sắc mặt ảm đạm không nói, chỉ vì trên thư viết: Đại ca, ta đến cùng nên làm như thế nào, ngươi mới tin tưởng ta? Có phải hay không muốn ta lấy cái chết? Nếu làm như vậy có thể để ngươi tin tưởng ta, ta sẽ làm.
Thế nào Quyết cho lệnh, muốn ta ở hội tuyển tú hạ độc, nhưng mà ta làm sao bằng lòng, ta thà rằng ăn tất cả độc cũng muốn bảo vệ ngươi.
Đại ca, thỉnh tin tưởng ta, ta ở trong này, chỉ là vì ta yêu ngươi, ta vì ngươi lưu lại, nhưng mà nếu ngươi không cần ta, ta sẽ lẳng lặng rời đi, ta chỉ lo lắng ngươi, lòng người một khi bị bóp méo, làm việc tiếp theo sẽ thiên vị, càng đi càng lệch, sẽ thành một Hạ Hầu Quyết khác, nhưng mà đại ca, ta thật sự không hy vọng có một ngày ngươi biến thành hắn.
Ngươi thống hận hắn như thế, ngươi không nên trở thành hắn.
Đại ca, hôm nay qua đi, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, nhưng mà đại ca, ta rất nhớ ngươi, ta rất tưởng niệm thời gian vài người chúng ta ở trong phòng bếp nhỏ ngoạn náo, đó chính là ta hạnh phúc ta muốn, ta muốn người thân.
Đại ca, ta muốn trở thành người nhà của ngươi.
Kiếp này không có cơ hội, kiếp sau, ta có thể hay không trở thành người nhà của ngươi bảo hộ ngươi?
Được không?
Hạ Hầu Hoan nhắm chặt hai mắt, lại đè nén không được chảy nước mắt.
Hắn đến cùng làm cái gì? Hắn một lòng thầm nghĩ giết nàng, nàng nàng viết xuống phong thư này... Châm chọc cỡ nào! Vì sao hắn phẫn nộ đến mức không muốn tin tưởng nàng như thế? Hai mắt bị thù hận che mờ, thầm nghĩ mượn nàng để bản thân bình tĩnh, hắn thật sự biến thành một Hạ Hầu Quyết khác rồi sao?
Hắn ngồi ở trên điện, lại không biết nàng chính vì hắn một ngụm nuốt vào độc dược, hắn thế nhưng để nàng nếm trải đau khổ hắn hắn đã từng trải qua...
Thành Hâm liếc hắn một cái, giọng nói khàn khàn: "Thiểu Mẫn không có việc gì, tuy rằng xương cốt hư nhược, chỉ cần điều dưỡng liền không thành vấn đề, không cần chờ đến kiếp sau, cả đời này các ngươi có thể trở thành người nhà."
Hạ Hầu Hoan không nói, chậm rãi lau đi lệ trên mặt, đứng dậy bưng lên chén thuốc, Thành Hấm giúp hắn đem Tân Thiểu Mẫn nâng dậy tựa vào trên vai hắn, để hắn có thể một ngụm một ngụm chậm rãi uy dược.
"Thiểu Mẫn từng nói, trong cung còn nhiều họ hàng sát tinh không biết từ đâu, nàng cũng vậy, cho nên liền tính gặp được ta là sát tinh, cứng đối cứng, ai khắc ai còn không biết, nhưng theo ta thấy... Ta nhất định cô độc."
Khi Thành Hâm đang muốn phản bác, bên ngoài vang lên thanh âm Chúc Bình An, "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tiêu đại nhân cầu kiến."
"Cho hắn vào đi."
"Tuân chỉ."
Khi Tiêu Cập Ngôn bước vào trong điện, chỉ thấy hắn đang uy dược, lấy ra khăn tay vì Tân Thiểu Mẫn lau đi vết dược đọng bên khóe môi, mày không khỏi cau chặt. "Hoàn thượng." Hắn trầm giọng hô.
"Chuyện gì?" Hạ Hầu Hoan chuyên tâm đút dược.
"Ngoài cung Ngọc Tuyền bị cấm vệ vây quanh rồi."
Thành Hâm liếc ngang nhìn lại, Hạ Hầu Hoan lại như cũ nói: "Là sao?"
"Hoàng thượng cũng biết, khi Hoàng thượng ôm tiểu thái giám này rời đi, Nhiếp Chính vương liền nắm lấy thái giám Ngự Thiện Phòng, đối với Lý Đạc kề tai nói nhỏ."
"Vậy sao."
"Hoàng thượng!" Tiêu Cập Ngôn nóng vội hô.
"Yên tĩnh." Hạ Hầu Hoan liếc ngang trừng.
Tiêu Cập Ngôn quả thực không thể tin được hắn lại có bộ dáng không đếm xỉa đến. "Hoàng thượng, cấm vệ mỹ kỳ danh là vì độc hương điện Hoa Như, hộ giá mà vây cung, trên thực tế rõ ràng là Hạ Hầu Quyết nói với Lý Đạc cái gì, Lý Đạc dao động mới có thể phái cấm vệ vây quanh Ngọc Tuyền cung!"
"Ngươi còn thấy được trẫm, trẫm tự nhiên còn có biện pháp hóa giải." Hắn thanh đạm nói.
"Nếu vi thần không gặp được Hoàng thượng?"
"Vậy thì nhớ thay trẫm nhặt xác." Hắn một bộ vân đạm phong khinh.
Tiêu Cập Ngôn cắn chặt răng. "Vì một tên tiểu thái giám đáng giá sao?"
"Thiểu Mẫn là nữ nhân của trẫm, không phải là thái giám." Uy tốt dược, hắn đem chén thuốc giao cho Thành Hâm, dịu dàng đỡ Tân Thiểu Mẫn nằm xuống, chỉnh lý tóc nàng.
"Đã như thế, thân phận của nàng càng là người có điểm khả nghi, nàng căn bản không nên ở lại Ngọc Tuyền cung!"
Hạ Hầu Hoan không trả lời nói: "Muốn dao động Lý Đạc, nói chung chỉ có một loại ý kiến."
Tiêu Cập Ngôn im lặng, mặc dù bất mãn hắn nói sang chuyện khác, nhưng biết phương pháp Hạ Hầu Quyết tốt hơn phòng bị, cho nên vẫn mở miệng truy vấn: "Loại cách nói kia?"
"Cung nữ Ngọc Ninh cung Hà Bích từng tới Ngự Thiện Phòng tìm Thiểu Mẫn, thái giám Ngự Thiện Phòng trông thấy không hề khiến người ta bất ngờ, hiện thời nói hoàng quý phi bởi vì Hà Bích mà chết, từ đầu Lý Đạc không tin, Hạ Hầu Quyết hẳn là nói với hắn, Thiểu Mẫn là tâm phúc của trẫm, mà Thiểu Mẫn cùng Hà Bích quan hệ thân mật, tiến tới suy luận hoàng quý phi chết là trẫm bày ra, mục đích là làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau." Giọng nói Hạ Hầu Hoan bình thản giống như đang thuật rõ thời tiết, từ đầu không có cảm giác sinh tử đang nguy cấp.
Hắn tưởng, có lẽ khi ngay từ đầu Hà Bích gánh tội thay, Hạ Hầu Quyết liền bắt đầu bày một ván này, chỉ là hắn bởi vì tức giận mà đã quên ứng biến, mới có thể đi bước này cho tới hôm nay.
Tiêu Cập Ngôn nghe vậy, lập tức nói: "Một khi đã như vậy là tốt rồi, chỉ cần giết nàng, có thể tự mình thanh minh, liền tính đáy lòng Lý Đạc còn nghi vấn, nhưng ít ra có thể kéo hắn về vài phần."
"Làm không được."
"Vậy thì giao cho vi thần."
"Trẫm sẽ giết ngươi," Hạ Hầu Hoan từ từ giương mắt, đáy mắt có sát khí không chút nào che lấp.
"Hoàng thượng chẳng lẽ không rõ việc này quan hệ trọng đại? Dùng nhân tính mạng nàng có thể đoạt lại quyền to, lại cực kỳ đáng giá." Bất quá là một nữ nhân không rõ lai lịch, đáng giá hắn cùng với hắn phản bội?
Hạ Hầu Hoan chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, nhớ lại thư Tân Thiểu Mẫn, nhớ lại ngày xưa Tiêu Cập Ngôn không bụng dạ nham hiểm như thế, mỗi khi thủ đoạn bản thân quá mức tàn ngược, Tiêu Cập Ngôn luôn kín đáo phê bình, chẳng bao lâu sau, hắn cũng thay đổi. Bởi vì ở bên trong hố nhuộm lớn này, vì sống sót, nhìn quen các loại thủ đoạn tàn ngược , tâm liền chết lặng vô cảm, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, hy sinh bao nhiêu mạng người cũng không tiếc, căm thù của bản thân như vậy cùng Hạ Hầu Quyết có gì khác nhau?
"Cập Ngôn, nếu ngươi giết nàng, trẫm cũng không sống được." Hạ Hầu Hoan không chút giấu diếm nói. "Trẫm có thể không có nàng, nhưng nàng phải hảo hảo mà sống."
"Hoàng thượng... Cho dù Hoàng thượng không giết nàng, Lý Đạc cùng Hạ Hầu Quyết cũng sẽ không bỏ qua nàng."
Điểm này, Hạ Hầu Hoan tự nhiên hiểu được. "Cập Ngôn, trẫm muốn nàng còn sống, mặc kệ là dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể để nàng thuận lợi xuất cung."
"Đoàn cấm vệ bao vây, nàng căn bản không ra được Ngọc Tuyền cung."
"Vậy thì đi ám đạo."
"Phía dưới Ngọc Tuyền cung không có ám đạo."
"Vậy thì nghĩ biện pháp, đưa nàng vào trong ám đạo." Hạ Hầu Hoan nghĩ kĩ, nhìn về phía Thành Hâm, kế hoạch trong lòng mơ hồ thành hình. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Thành Hâm, ngươi có biết bánh nguyên tiêu nên làm gì không?"
"Hả?" Bánh nguyên tiêu và Thiểu Mẫn rời đi có quan hệ gì?
Mê man, nửa mê nửa tỉnh, ý thức trôi giạt tại trong bóng đêm, Tân Thiểu Mẫn thậm chí không thể xác định bản thân còn sống hay không.
"Thiểu Mẫn, tỉnh lại ăn một chút gì đi." Bên tai là tiếng nói trầm nhẹ quen thuộc, dụ dỗ khiến nàng chậm rãi vén lên lông mi dài, nhìn nam nhân mặc đồ thái giám trước mắt, tìm chút thời gian mới nhận ra là - -
"...Thành Hâm?"
"Ăn một chút gì đi." Hạ Hầu Hoan không làm sáng tỏ, cầm chén đặt ở trên giàn hoa, đỡ nàng ngồi dậy.
Tân Thiểu Mẫn liếc hắn, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này là Đông Noãn các, không khỏi hỏi: "Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta... Hoàng thượng đâu? Hắn có nặng lắm không? Hắn..." Nàng vội hỏi sau đó đột nhiên dừng lại, sau một lúc lâu mới lại khàn giọng hỏi: "Hắn không phải muốn giết ta sao?"
Nàng nghe được đối thoại của hắn cùng Thành Hâm, Thành Hâm lên án hắn hạ độc trong hương.
Hắn khép lông mày. "Không đề cập tới việc này, ăn một chút gì rồi lại uống chút dược." Hắn bưng bát lên, múc một viên bánh trôi. "Xem, đây là bánh nguyên tiêu ngươi muốn ăn đúng không?"
Tân Thiểu Mẫn suy yếu nhìn hắn múc bánh nguyên tiêu, hỏi: "Ta không nói cho ngươi... Ta chỉ nói với Hoàng thượng thôi."
"Uh, hắn làm, ta nấu, nếm thử, nếu không thể ăn, thì là vấn đề của hắn." Hắn đưa đến bên môi nàng, chờ nàng cắn xuống.
Tân Thiểu Mẫn không mở miệng, chẳng qua là tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bánh nguyên tiêu. "Hắn muốn giết ta, vì sao lại làm bánh nguyên tiêu? Có phải bên trong bánh nguyên tiêu có độc?"
Hắn mở miệng muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: "Hắn nếu thật sự muốn giết ngươi, cần gì phải cứu ngươi?"
"Cho nên hắn tin tưởng ta, cho nên dẫn ta về Ngọc Tuyền cung?"
"Đúng." Hắn xem xét nàng, cũng không thấy trên mặt nàng có nửa điểm vui sướng, chỉ có thể ôn nhu dỗ nàng. "Ăn một miếng là tốt rồi, vốn không nên cho ngươi ăn bánh nguyên tiêu, nhưng biết ngươi muốn ăn, cho nên mới làm một chút, ăn một miếng đi."
Tân Thiểu Mẫn rốt cục mở miệng, cắn một ngụm, nước mắt nhỏ giọt ở trong bát.
"Ăn ngon không?"
"Rất mặn."
"Đại khái là ta làm sai gia vị rồi." Hắn múc miếng canh để nàng giảm bớt vị mặn. "Lần sau ta lại nấu ngọt một chút cho ngươi nếm thử."
Nàng không có lên tiếng trả lời, một hồi lâu mở miệng, cũng là ngẩn người - - nàng không nhớ rõ bản thân muốn hỏi điều gì, thậm chí đầu cũng hoảng hốt đến kỳ lạ. Nàng rõ ràng vừa tỉnh lại, lại như là mấy ngày mấy đêm không ngủ, tinh thần hoàn toàn không thể tập trung, thậm chí cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ. Hắn có phải đối nàng hạ... Cái gì đó? Suy nghĩ của nàng hoàn toàn trống rỗng.
"...Lý Đạc, đọc theo ta một lần, Thiểu Mẫn," Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng lẩm bẩm. "Lý Đạc..."
Hai mắt mắt nàng vô thần, suy nghĩ mơ hồ, một hồi lâu mới nói: "Lý Đạc..."
"Đúng, mặc kệ ta hỏi cái gì, ngươi liền nói Lý Đạc."
"...Lý Đạc." Nàng giống như con vẹt, không ngừng lặp lại.
"Thực ngoan, nói một lần liền nhớ được." Hắn nỉ non, phủ hôn lên môi của nàng, mềm nhẹ mút, cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn mới dừng lại.
"Hoàng thượng." Bên ngoài vang lên tiếng nói của Thành Hâm.
"Tiến vào."
Thành Hâm vào cửa trước tiên nhìn Tân Thiểu Mẫn, đoán rằng dược hiệu đã phát tác. "Hạ Hầu Quyết đến đây, đang hỏi Bình An ở trước cửa Xuân Phúc đào cái hố kia có tác dụng gì." Đi đến bên cạnh hắn, đem long bào cùng mặt nạ giao cho hắn.
Hạ Hầu Hoan đứng dậy đổi đồ.
Thành Hâm tiến lên bắt mạch, xác định mê hồn dược phải chăng thoả đáng, tùy miệng hỏi: "Nàng vừa mới thật sự tin ngươi là ta?"
"Ân." Trong nháy mắt nàng mở mắt, hắn thấy cặp mắt nàng từ kinh ngạc đến bình tĩnh, cự tuyệt tin tưởng hắn là Hạ Hầu Hoan.
Thành Hâm thở dài. "Ngươi xác định phương pháp này thật sự có thể làm?"
"Đó là biện pháp duy nhất ta nghĩ đến được, đợi ta ôm Thiểu Mẫn đi ra ngoài, cấm vệ ngoài Ngọc Tuyền cung cũng rút lui, ngươi liền thừa dịp này phủ đầu đến trong ám đạo, phải nhớ kỹ vị trí, không nên đứng phía đối diện, còn có ám hiệu, hai dài một ngắn, biết không?" Quay đầu, hắn lại một lần giảng giải kế hoạch. "Sau đó Thái Đấu sẽ chờ ở ngoài cung, động tác ngươi nhất định phải nhất định phải mau, không thể chần chờ gì."
"Sau đó? Ta không cần hồi cung?"
Hạ Hầu Hoan cười cười, đưa tay vỗ về đầu của hắn. "Thành Hâm, ngươi tự do rồi.."
"Có ý gì?" Mặt Thành Hâm trầm xuống hỏi.
"Ngươi không phải luôn rất muốn rời khỏi hoàng cung? Thiếu Mẫn cũng vậy, một khi đã như vậy, liền quyết định như vậy. Tâm tình Hạ Hầu Hoan nhìn giống như vô cùng tốt, ôn nhu đem Tân Thiểu Mẫn bồng lên, hướng ra cửa.
Thành Hâm tiến lên vặn chặt đầu vai hắn. "Ngươi thì sao?"
Hạ Hầu Hoan không khỏi bật cười. "Trẫm là nhất quốc chi quân, trừ bỏ nơi này, trẫm còn có thể đi đâu?"
"Nhưng mà - -" Hắn có cảm giác không tốt nói không nên lời, cảm thấy Hạ Hầu Hoan đang bày ra điều gì.
"Trẫm chính là muốn ngươi tạm thời chiếu cố nàng, cũng không phải là muốn giao nàng cho ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình."
Hạ Hầu Hoan hừ một tiếng, đi thẳng ra ngoài, từ xa liền nhìn thấy Hạ Hầu Quyết cùng Lý Đạc đâm đầu đi tới, thần sắc Hạ Hầu Hoan không thay đổi mà nghênh tiếp.
"Hoàng thượng đây là..." Hạ Hầu Quyết nhìn người trong lòng hắn.
"Hoàng thúc, đi thôi, trẫm lúc trước nghe Cổ Đôn hoàng tử nhắc tới, Cổ Đôn có một loại phương thức đặc biệt, cho các ngươi mở mang tầm mắt."
Đi thôi, hắn đang ở đánh cuộc một lần, cho dù hắn tận tình đánh cuộc, thua cuộc, cùng lắm thì đời sau lại đấu một trận.
Tâm giống như cái động lớn bị phá, nàng chỉ muốn ngủ say tự chữa vết thương, nhưng luôn có người quấy rầy nàng.
"Thiểu Mẫn, nếu ngươi không thức dậy ăn một chút, Hoàng thượng sẽ trách tội Thành Hâm." Bên tai là thanh âm vừa nhẹ vừa vội của Chúc Bình An.
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, dù rằng cả người mệt mỏi vô lực, vẫn là ép buộc bản thân thức dậy.
Nàng không thể để Hạ Hầu Hoan xem thường nàng, nàng chẳng qua là chưa từng quá thương tâm như vậy, cần một chút thời gian chữa trị, nàng sẽ không bởi vì hắn mà chưa gượng dậy nổi.
Chúc Bình An thấy nàng có thể tự mình ăn cơm, liền rời đi.
Vài ngày nay, không nhìn thấy Thành Hâm, ăn chính là đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, có mấy lần chính là Lai Phúc đưa vào Đông Noãn các cho nàng, khiến nàng tương đối ngoài ý muốn là Hạ Hầu Hoan thế nhưng lại khoan dung như thế, không khỏi lo lắng cho tình cảnh của Thành Hâm, lén hỏi qua Chúc Bình An, biết hắn hết thảy mạnh khỏe, chỉ là bị Hạ Hầu Hoan hạ lệnh giam lỏng ở lầu hai Noãn các, Ngọc Tuyền cung thiếu ngươi, đành phải để Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn lại, nghe thấy như vậy nàng cũng yên tâm một chút.
Bất quá, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lại có thời điểm không muốn ăn.
Cầm chiếc đũa đâm vào đồ ăn, hương vị đồ ăn như trước, chỉ là tâm tình thay đổi. Nhớ tới Hà Bích, nước mắt nàng không kiểm soát được mà chảy xuống, nhớ tới Hạ Hầu Hoan vô tình, nàng đau lòng tột đỉnh.
Nàng rất rõ ràng, không thể đem tất cả màn trướng đều tính toán ở trên người Hạ Hầu Hoan, giống như lời hắn đã nói, Hạ Hầu Quyết mới là hung thủ tạo thành tất cả, nhưng mà... Nàng lại như trước không thể tha thư hắn.
Thành Hâm đã cảnh cáo nàng, nàng căn bản chưa từng hiểu hết mặt tần nhẫn của Hạ Hầu Hoan, nhưng nàng muốn bản chất Hạ Hầu Hoan là tốt, bằng không hắn sẽ không đối với mình tốt như vậy, bất ngờ một đêm phong vân biến săc.
Nhớ lại, toàn bộ ý muốn ăn đều tiêu tán, quăng đi chiếc đũa, cũng không lật đổ chén canh trên bàn, nàng vội vàng cầm lên, lại nhìn thấy đáy chén dính một vật.
Trong cung cực kỳ chú ý, chia chén canh và bát cơm, chén canh tròn sâu, nếu muốn bí mật để cái gì đó vào là chuyện không phải là không có khả năng, nếu như vậy... Tân Thiểu Mẫn từ đáy chén lấy xuống một tờ giấy cùng hai gói thuốc, suy nghĩ mở tờ giấy ra trước, trên giấy viết đơn giản: Trên hội tuyển tú thay Hà Bích báo thù, bao trắng là giải dược, ăn trước.
Nàng xem một lát, đột nhiên nở nụ cười. Thay Ha Bích báo thù? Ý thư muốn nói, bên ngoài đều biết Hà Bích bị Hạ Hầu Hoan ban chết, cho nên nàng cùng Hà Bích tình giống như tỷ muội đương nhiên thay Ha Bích báo thù, trên hội tuyển tú thừa cơ hội hạ độc, sau đó làm bộ thử độc, cuối cùng độc sát Hạ Hầu Hoan?
Nàng cầm lấy gói thuốc khẽ ngửi, hai bao dược đều có vị thạch tín, rõ ràng hai bao đều là độc dược, thủ pháp giống lúc trước đối với Thọ Cầu. Đây là lúc trước Hà Bích lo lắng cho nàng, là nguyên nhân muốn đưa nàng xuất cung. Hà Bích hẳn là nhìn thấu Hạ Hầu Quyết ngay từ đầu liền không liền không suy nghĩ đưa Thọ Cầu xuất cung, chỉ la Hà Bích cùng nàng tình giống như tỷ muội không biết Thọ Cầu đã sớm qua đời, còn một lòng vì nàng tính toán.
Mà hiện giờ, nên tới vẫn tới, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Có thể lúc này Hạ Hầu Hoan lấy cái chết Hoàng quý phi bức lui Bàng Hoàng hậu, cướp đoạt binh quyền của hắn, mới có thể không còn kế sách Hạ Hầu Quyết tình kế làm lại, cố sức hạ độc thủ.
Nói đi nói lại, sở dĩ Hạ Hầu Quyết ở Ngọc Ninh cung muốn Hà Bích gánh chịu tử tội, chỉ sợ là bởi vì hắn cho rằng nàng đã được tín nhiệm của Hạ Hầu Hoan, nói cách khác, nếu lúc trước nàng không đi theo Hạ Hầu Hoan về Ngọc Tuyền cung, nói không chừng sẽ không phát sinh việc này. Nghĩ vậy, tinh thần nàng không khỏi càng thêm sa sút.
Nàng nên làm như thế nào? Nàng hạ độc, bản thân cũng sống không được, không hạ độc sẽ khiến Hạ Hầu Quyết sinh nghi, nàng đại khái cũng sống không được lâu lắm... Nếu chung quy đều phải chết, như vậy ít nhất nên để Hạ Hầu Hoan sống sót đi.
Nói đến, hắn đúng là đáng thương, thiên chi kiêu tử ở trong một đêm thành cấm loan, bằng mọi cách bị nhục nhã lăng trì, hắn có thể nào không bóp méo? Mà tạo thành tất cả chính là Hạ Hầu Quyết, cố tình để nàng vô pháp đối phó hắn... Rũ mắt một lần lại một lần xem tờ giấy, giống như đạo bùa đòi mạng, nói cho nàng, sinh mệnh của nàng đang đếm ngược theo thời gian.
Cũng được, cứ như vậy đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, ít nhất hiện tại nàng có thể dùng cái chết của nàng chứng minh sự trong sạch của nàng cho Hạ Hầu Hoan, chứng minh nàng chưa bao giờ phản bội, khiến hắn hiểu được không phải mỗi người đều muốn hắn vào chỗ chết, ít nhất nàng yêu hắn như thế...
"Khi tuyển tú muốn ta theo hầu ở Hoa Như điện?" Ba ngày sau, Tân Thiểu Mẫn kinh ngạc hỏi.
Nàng đang lo không biết nên dùng cớ gì đi theo hội tuyển tú, không nghĩ tới Chúc Bình An thế nhưng nhắc tới trước.
"Đây là ý của Hoàng thượng, ta nghĩ có lẽ Hoàng thượng muốn cho ngươi một cơ hội, ngươi tốt nhất nên nắm lấy."
Chúc Bình An thấp giọng nói.
"Cho ta cơ hội?" Hắn còn đồng ý cho nàng cơ hội?
"Thiểu Mẫn, Hoàng thượng đối đãi ngươi không giống người thường, lúc trước khi Hoàng thượng mang ngươi hồi Ngọc Tuyền cung, ta từng khuyên can nhiều lần, muốn Hoàng thượng cân nhắc, nhưng mà Hoàng thượng căn bản nghe không vô, cố ý muốn giữ ngươi... Hiện thời xảy ra việc này, tuy rằng Hoàng thượng đối với ngươi nhiều ngờ vực, mà ta biết ngươi không phải là cơ sở ngầm của Hạ Hầu Quyết." Chúc Bình An hiếm khi nói ra dụng tâm.
Nguyên nhân chính là bởi vì hắn càng quan sát, càng hiểu rõ hắn là người cực kì thẳng thắn thật, người như vậy muốn trở thành cơ sở ngầm gần như không có khả năng.
"Chúc công công, nếu như ngay cả đều có thể nhìn thấu, vì sao hắn nhìn không thấu?" Nói đến châm chọc, lúc trước đối với nàng tốt nhất, hiện tại hận nàng thấu xương, lúc trước dò xét, ngược lại là hiểu rõ bản thân.
"Có lẽ tình yêu quá sâu hậu cũng nhiều, che lấp mắt Hoàng thượng." Chúc Bình An chăm chú nhìn nàng. "Ngươi có thể không biết, năm đó khi Tiên hoàng còn sống, Nhiếp Chính vương đối với Hoàng thương giống như con ruột, bởi vì như thế, Hoàng thượng không cho phép phản bội, hắn thà rằng giết lầm cũng sẽ không tha."
Tân Thiểu Mẫn trầm mặc không nói. Không cần Chúc Bình An nhiều lời, nàng kỳ thực biết, nhưng mà lý trí hiểu được, trên tình cảm vẫn là khó có thể tiếp nhận tàn nhẫn vô tình của hắn. Mặc dù như thế, nàng vẫn sẽ tha thứ hắn, sau đó lại lấy mệnh của nàng cùng Hà Bích bồi tội.
"Lúc trước Hoàng thượng đang nổi nóng, nói chuyện khó tránh khỏi đả thương người, nhưng chỉ cần ngươi có tâm sửa chữa, không có việc gì." Chúc Bình An thấy sắc mặt nàng trầm xuống, âm thanh ấm áp trấn an.
Tân Thiểu Mẫn cười cười, "Cảm ơn ngươi, Chúc công công." Nàng biết người kia tốt lắm, nàng luôn luôn biết.
"Thiểu Mẫn?" Nụ cười này khong khỏi khiến Chúc Bình An bất an.
"Không có việc gì, chúng ta bắt đầu chuẩn bị chưa?"
"Đúng vậy, chúng ta đợi theo Hoàng thượng đến điện Hoa Như, trước khi mở tiệc, ngươi thử độc trước..." Chúc Bình An nói qua, từ trong lồng ngực lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc. "Tuy rằng không biết Nhiếp Chính vương có động thủ ở trên thức ăn không, nhưng ngươi vẫn là ăn thuốc này trước, đây là dược khi ngươi trúng độc, Hoàng thượng cho ngươi ăn vào cứu mạng, ăn trước để ngừa ngộ nhỡ."
Tân Thiểu Mẫn cảm động nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại thay bản thân suy nghĩ chu đáo như thế. "Không cần." Nếu nàng không chết, sự việc này liền không kết thúc.
"Có thể nào không cần, ăn trước đi, bằng không Hoàng thượng sẽ lo lắng." Vì để bản thân an tâm một chút, hắn dám đem viên thuốc đổ vào lòng bàn tay nàng, tận mắt nhìn nàng nuốt xuống. "Tốt lắm, đi thôi."
"Chờ một chút, ta phải chỉnh lại bản thân một chút."
"Tốt lắm, động tác nhánh chút." Chúc Bình An đi ra ngoài Đông Noãn các chờ.
Một lúc sau, Tân Thiểu Mẫn đi theo bước chân của hắn đến cửa tẩm điện, đợi Hạ Hầu Hoan. Chỉ chốc lát, Hạ Hầu Hoan bước ra tẩm điện, nàng không nâng mặt lên, không cảm giác được tầm mắt gì, chỉ thấy cặp ủng đoàn vân ô đi qua trước mặt nàng.
Nàng không có sai, dược cứu mạng là Chúc công công tự quyết định cho nàng... Khó tránh khỏi cảm thấy thương tâm, bởi vì nàng sớm có thói quen bị ánh mắt của hắn đuổi theo, mà bây giờ, nàng ở trong mắt hắn biến thành không khí, lại làm như không thấy. Nhắm chặt mắt, đem bi thương đến sau đầu, nàng đi theo phía sau Chúc Bình An đến điện Hoa Như.
Bách quan đã sớm tụ tập trên điện Hoa Như, dọc theo hai bên tường điện hai hàng dưới đất, vừa vào điện nàng liền nhìn thấy Hạ Hầu Quyết ngồi ở vị trí thứ nhất phía bên phải, khoảng cách rất gần chủ vị của Hoàng thượng.
Chúc Bình An đỡ Hạ Hầu Hoan ngồi trên chủ vị, hắn lập tức khẽ nhếch mi, cười nói, "Ngày hôm nay điện Hoa Như mở huân hương lô, hương vị rất trang nhã."
"Bình An, ngày hôm nay gió lớn, trẫm có chút rét run, truyền lệnh đi xuống, sau khi Ngự Thiện Phòng đem hết đồ ăn lên, đóng cửa điện lại, ngươi có thể chờ ở ngoài điện, cho đến khi tú nữ tiến vào thì mở lại." Hạ Hầu Hoan lạnh nhạt nói.
Chúc Bình An nghĩ kĩ, lập tức đáp ứng: "Nô tài biết được." Hắn lùi về dưới bậc, suy nghĩ phân phó Tân Thiểu Mẫn, "Người Ngự Thiện Phòng đến, ngươi liền trước tiến lên thử độc, không cần mỗi lần đều thử, nhưng mỗi loại đều cần phải thử lại một lần."
"Ta biết." Nàng nhẹ gật đầu, đột nhiên bắt lấy tay hắn. "Chúc công công."
"Như thế nào?" Chúc Bình An không hiểu quay đầu.
"Cảm ơn ngươi." Nàng cười nói.
Chúc Bình An không hiểu vì sao, suy nghĩ cho rằng nàng là vì chuyện viên dược cứu mạng nên nói lời cảm tạ nói lời cảm tạ với mình, vội nói: "Là ý của Hoàng thượng, ngươi muốn cảm ơn liền cảm ơn Hoàng thượng."
Tân Thiểu Mẫn cười không nói gì thêm nữa, đứng ở dưới bậc thềm, chờ thái giám Ngự Thiện Phòng đem từng món đồ ăn đưa vào, nàng mới cất bước lên bậc thềm, liền như ngày trước thay hắn thử độc, nàng đứng bên trường kỷ, ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống, nàng nghiêng mắt nhìn lại, mới phát giác tất cả cửa điện đều đóng lại.
Trong điện không có người phản ứng, nàng cũng không để ý, đem gói thuốc vốn giấu ở trong tay áo rộng, lấy tay áo che phủ rót vào trong chén mình, liền cầm đũa lên.
Gắp đồ ăn lên, nhìn bột phấn trong chén, trong phút chốc nàng không động đậy.
Nàng không thể không ăn, không ăn sẽ bị Hạ Hầu Quyết nhìn ra manh mối, nhưng mà muốn nàng ăn... Nàng không khỏi nhớ tới lời Hạ Hầu Hoan nói qua, Hạ Hầu Quyết ở một bên theo dõi hắn ăn đồ ăn có độc, nhìn hắn thống khổ ngã xuống đất mà cười, nhưng mà để bảo trụ tính mạng người khác, hắn vẫn là một lần lại một lần ăn, thì ra khi đó hắn là tâm tình như vậy, không muốn cũng không thể chống cự, nghĩ lại không làm không được.
Nàng ngấn lệ nhắm mắt lại, đem đồ ăn chậm rãi vào trong miệng, nàng không khỏi nhớ tới sau buổi trưa ấy, bọn họ ở trong phòng bếp vui chơi giải trí, nàng tuy rằng chỉ có thể ăn, nhưng nhìn bọn hắn ăn ngấu ăn nghiến, nàng cũng thật đã nghiền, khi đó, nàng thực sự cảm thấy bọn họ là người một nhà.
Nàng thậm chí cho rằng xuyên không đến tận đây, là ông trời thay an bày một gia đình khác, mặc kệ cách nhau rất xa, chỉ cần bọn họ ở đây, nhà của nàng là ở chỗ này, nhưng mà nhà cũng không thấy nữa, bởi vì hắn không thừa nhận nàng là người nhà của hắn rồi...
Hạ Hầu Hoan rũ mắt xem xét Tân Thiểu Mẫn, nhớ tới lần đầu tiên nàng thử độc, không sợ hãi như vậy, ăn thống khoái như vậy, hắn sợ hãi việc ăn, mà bộ dáng nàng thỏa mãn khoái trá ăn đặc biệt hấp dẫn bản thân, dường như chỉ xem nàng ăn, hắn có thể nhận được thỏa mãn giống vậy. Nhưng mà, hắn đã từng có được, nhưng lại đều là giả, giống như năm đó chính mình đã từng hạnh phúc, giống như cảnh tượng huyền ảo, một đêm tan biến ngay cả bóng dáng đều không trở về.
Nhưng giữa đêm nằm mơ, hắn vẫn sẽ nghĩ tới Phụ hoàng Mẫu phi, giống như hiện tại, hắn vẫn như cũ sẽ tưởng nghĩ đến lúc trong nháy mắt gặp nàng ở ngoài kho hàng Ngự Thiện Phòng, nghĩ nàng ở ngoài cung che chở hắn, nói nàng sẽ bảo vệ hấn... Giả dối, hắn lại tin là thật, cho nên đã thua, giao trái tim mình cho nàng.
Cho nên, vào hôm nay, hắn phải kết thúc.
Cửa điện đã đóng toàn bộ, chỉ cần thời gian một ly trà nhỏ, khói độc trong lò liền đủ để lấy đi tánh mạng mọi người ở đây, cho dù không chết, cũng cách cái chết không xa, chỉ có ta đã ăn vào giải dược.
Mà nàng... Vào hôm nay, hắn muốn cùng nàng cáo biệt, chỉ cần nàng chết, tâm của hắn liền sẽ không đau, chỉ cần nàng chết, hắn sẽ không bị nàng chi phối, chỉ cần nàng chết, hắn có thể trở lại bình tĩnh như trước.
Nhưng mà, vì sao hắn đột nhiên nhớ tới tranh cãi ầm ĩ sau giữa trưa, nhớ tới vụ ném hạt dẻ đầy phòng bếp, lấy nắp nồi làm khiên, Thành Hâm nhưng lại trốn được ở một bên, vẻ mặt nàng thật có lỗi nhưng là không còn kế sách... Bọn họ đấu võ mồm mua vui một buổi chiều, đó là tư vị hạnh phúc đã lâu.
Hắn tại buổi chiều kia, quyết định để hai tay bản thân nhuốm máu, chỉ vì bảo vệ cho hạnh phúc cho hắn, nhưng mà nàng mắng to hắn là hung thủ, vì cung nữ kia giận dữ mắng mỏ hắn, xem thường phẫn nộ như vậy...
Rõ ràng là nàng phản bội hắn, rõ ràng là nàng đáng chết, nàng dựa vào cái gì trách cứ hắn?
Là nàng đáng chết, nàng phải chết, đem nàng triệt để xóa đi, coi nàng như chưa từng xuất hiện, hắn chưa từng yêu, như vậy tâm của hắn là có thể trở lại bình tĩnh như xưa, không hề vì nàng hao tổn tinh thần thống khổ.
Đúng, quyết định của hắn là đúng, nhưng vì sao trước mắt nàng lại mơ hồ rồi?
Muốn nhìn thấy nàng rõ ràng, lại sợ đem nàng khắc vào trong trí nhớ... Hạ Hầu Hoan chuyển đôi mắt, một lần lại một lần nói cho bản thân, làm như vậy là đúng, mạng của hắn quá nhiều người hy sinh bảo vệ, hắn phải vì phụ trách những sinh mệnh mất đi này, hắn sống sót, hắn muốn trọng chưởng quyền to...
Một bóng dáng đột nhiên lẻn đến bên cạnh hắn, hắn còn chưa giương mắt, tay đã bị nắm giữ, là bàn tay mềm mại nhỏ bé trong ký ức của hắn, nhưng giờ phút này lại lạnh như băng đến dọa người.
"Đại ca, hương nhang trong điện có độc, ngươi chạy nhanh đi!"
Hắn chậm rãi giương mắt, mơ hồ mắt nhìn thấy nàng không chút nào che lấp che lấp lo lắng kinh sợ.
Vì sao? Nàng không phải phản bội hắn sao? Trước mắt diễn trò cho ai xem? Hương nhang trong lò độc là hắn tự mình để vào, không người nào biết được, nàng khẩn trương như vậy là thật tâm lo lắng vì hắn?
Thấy hắn không nhúc nhích, Tân Thiểu Mẫn cho rằng hắn không tin mình, bất chấp đau đớn sau khi uống thuốc độc bản thân, thầm nghĩ dắt hắn đi mau. "Đại ca, tin ta lúc này, ta thật sự sẽ không hại, ngươi chạy nhanh..." Nháy mắt, trong cơ thể nổi lên đau đớn cùng với một cỗ tinh ngấy, máu từ trong miệng nàng bật ra, nàng bị sốc, không thể tin được độc tính lại hung mãnh như vậy, quá độc ác, muốn nàng hạ độc, lại vẫn hạ độc hương, Hạ Hầu Quyết có thể nào đáng giận như thế?!
"Thiểu Mẫn?" Hạ Hầu Hoan ngẩn ra nhìn nàng.
"Đại ca... Đi mau... Hương có... Độc..." Nàng dùng hết khí lực nói qua, từ miệng từ miệng bật ra, bóng tối tràn đầy trời đất kéo đến, nàng đưa tay lại không bắt được hắn. "Đi mau..." Thân hình nghiêng qua, liền hướng trên người hắn ngã xuống, đẩy ra trường kỷ, tiếng vang vĩ đại khiến mọi người chú ý.
Hạ Hầu Hoan mặc kệ tiếng nghị luận phía dưới, hắn rũ mắt xuống, nước mắt rơi xuống trong nháy mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy Tân Thiểu Mẫn miệng mũi không ngừng chảy ra máu, hắn đưa tay lau đi, nhưng càng nhiều máu loãng chảy ra, dường như muốn đem máu trong cơ thể đều chảy ra, hắn ôm nàng lên, "Bình An, mở cửa điện, truyền ngự y, mau!" Thanh âm hắn chứa lệ gào thét xuống dưới.
Chúc Bình An nghe vậy, lập tức sai người mở cửa điện, vừa thấy Hạ Hầu Hoan ôm Tân Thiểu Mẫn bước nhanh chạy tới, mà máu loãng nhiễm lên quần áo hai người, hắn vội vã hô: "Truyền ngự y, mau!"
Hạ Hầu Hoan giống như là phát cuồng, không kịp chờ ngự y đến, ôm Tân Thiểu Mẫn một đường chạy đến ngự y quán.
Ai? Ai tới cứu nàng, ai tới cứu nàng?
Hắn là ngu xuẩn cỡ nào mới mắc thêm lỗi lầm lần nữa! Như thế nào dại dột cho rằng chỉ cần giết nàng, hắn có thể khôi phục lại bình tĩnh?!
Máu của nàng nhiễm ẩm long bào của hẮN, thân thể lạnh như băng như thế nào cũng không ấm, hắn bắt đầu hoài nghi trong phút giây này người chết sẽ là ai... Hắn không thể bình tĩnh, hắn không thể suy xét, hắn cảm thấy bản thân sắp điên rồi, sợ hãi bao quanh hắn , hắn mới giật mình thấy, cùng lúc nàng chết đi, chẳng khác nào mưu sát mình.
Ý thức mơ hồ, giống như lúc trước nàng xuyên không tới, tất cả có vẻ không chân thật, nàng muốn chạy trốn, lại bị kéo rơi xuống dưới, bên tai vang lên tiếng nói chuyện, giống như từ xa đến gần.
"Hạ Hầu Hoan, ngươi thật sự điên rồi!"
"Thành Hâm, đừng nói nữa!"
"Ngươi cư nhiên đem độc giấu vào trong lò huân hương, nếu không phải Bình An cho nàng dược cứu mạng, nàng sớm chết rồi!"
Trong lúc lờ mờ, Tân Thiểu Mẫn minh bạch, thì ra độc hương không phải là Hạ Hầu Quyết động tay chân, mà là hắn... Cho nên mới đóng cửa điện, hắn cũng muốn giết nàng.
Nàng muốn cười, khóc, thì ra hắn hận nàng, hận đến muốn giết nàng... Một khi đã như vậy, nàng sẽ thành toàn hắn, sẽ thành toàn hắn... Ý thức tan rã, nàng bị cuốn vào trong bóng tối vô biên vô hạn, không bao giờ thanh tỉnh nữa.
"Thành Hâm, vì sao nàng khóc?" Hạ Hầu Hoan đem Tân Thiểu Mẫn một phen kéo vào trong ngực, thần sắc điên cuồng quay đầu lại hỏi.
Thành Hâm vốn là một bụng lửa giận, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Hầu Hoan có vài phần điên cuồng, không khỏi ngẩn người.
"Thành Hâm, có phải hay không ngự y dùng dược không đúng? Nàng còn có không cứu được không? Ngươi mau tới đây thay nàng bắt mạch, mau!"
Hạ Hầu Hoan vốn là mềm mại hỏi, đến cuối cùng giống như mất đi khống chế quát: "Cứu nàng!"
Thành Hâm nhanh miệng hướng giường bên. "Ngươi không phải muốn giết nàng sao? Một khi đã như vậy cần gì phải cứu nàng?"
Điện Hoa Như xảy ra chuyện, ồn ào cả hoàng cung người người đều biết, chỉ vì Hạ Hầu Hoan ôm Tân Thiểu Mẫn ngất đi chạy qua hơn phân nửa hoàng cung đến ngự y quán, đem ngự y nắm chặt bắt trị liệu. Mà đồng thời, điện Hoa Như truyền ra có quan viên thân thể không khoẻ, hoài nghi thức ăn có vấn đề, nhiều lần truy hỏi lại phát hiện là hương nhang có độc.
Có ai lợi dụng hương nhang hạ độc? Nghe Chúc Bình An đề cập tình huống lúc đó, hắn có thể đoán rằng người chính là hắn!
Thiếu Mẫn vốn là không cần thiết đến điện Hoa Như thử độc, nhưng mà hắn muốn Chúc Bình An mang nàng đi trước, hắn yêu cầu đóng cửa điện lại, ý định độc sát mọi người ở đây, ngay cả Thiếu Mẫn cũng không buông tha!
"Trẫm..." Thần sắc Hạ Hầu Hoan hoảng hốt nhìn sắc mặt Tân Thiểu Mẫn trắng như tờ giấy. "Trẫm là thật muốn giết nàng, nghĩ rằng chỉ cần giết nàng, trẫm sẽ không thống khổ, nhưng mà khi nàng gọi đại ca, muốn trẫm đi mau, khi nàng phun ra máu tươi vẫn là thúc giục trẫm đi mau, tâm trẫm... Như là ngừng lại." Hắn cảm thấy trong nháy mắt đó, người chết chính là hắn.
Thành Hâm tiếp tục thay nàng bắt mạch, mày rậm cau chặt. "Đây là độc thạch tín... Không phải ngươi dùng độc hương sao?"
Hạ Hầu Hoan vỗ về gò má của nàng. "Ngự y nói nàng trúng thạch tín, nhưng trẫm hạ độc không phải là thạch tín..."
"Cho nên trong thức ăn thật sự bị hạ độc rồi?"
Hạ Hầu Hoan không nói, một hồi cửa điện bị đẩy ra, Thái Đấu bưng chén thuốc tiến vào, trên tay còn mang theo một phong thơ.
"Hoàng thượng, ty chức vốn định đến Đông Noãn các tìm chút manh mối, đã thấy phong thư này đặt ở trên bàn Đông Noãn các, nét chữ chưa thấy qua." Thái Đấu trước đem chén thuốc đặt ở trên bàn, lại giao lá thư cho Hạ Hầu Hoan.
Hạ Hầu Hoan tiếp nhận đọc, phía trên phong thư chữ viết cực kì ẩu, quả thực giống như trẻ con tập viết, nhưng Hạ Hầu Hoan vừa thấy mở đầu thư liền nở nụ cười. "Thì ra chữ Thiểu Mẫn xấu như vậy..." Hắn cười, nước mắt lại chậm rãi rơi xuống, dọc theo đĩnh mũi thanh tú, một giọt một giọt rơi xuống.
Chúc Bình An thấy thế, vội vàng lôi kéo Thái Đấu đi ra ngoài cửa.
Thành Hâm đi lại nhìn, sắc mặt ảm đạm không nói, chỉ vì trên thư viết: Đại ca, ta đến cùng nên làm như thế nào, ngươi mới tin tưởng ta? Có phải hay không muốn ta lấy cái chết? Nếu làm như vậy có thể để ngươi tin tưởng ta, ta sẽ làm.
Thế nào Quyết cho lệnh, muốn ta ở hội tuyển tú hạ độc, nhưng mà ta làm sao bằng lòng, ta thà rằng ăn tất cả độc cũng muốn bảo vệ ngươi.
Đại ca, thỉnh tin tưởng ta, ta ở trong này, chỉ là vì ta yêu ngươi, ta vì ngươi lưu lại, nhưng mà nếu ngươi không cần ta, ta sẽ lẳng lặng rời đi, ta chỉ lo lắng ngươi, lòng người một khi bị bóp méo, làm việc tiếp theo sẽ thiên vị, càng đi càng lệch, sẽ thành một Hạ Hầu Quyết khác, nhưng mà đại ca, ta thật sự không hy vọng có một ngày ngươi biến thành hắn.
Ngươi thống hận hắn như thế, ngươi không nên trở thành hắn.
Đại ca, hôm nay qua đi, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, nhưng mà đại ca, ta rất nhớ ngươi, ta rất tưởng niệm thời gian vài người chúng ta ở trong phòng bếp nhỏ ngoạn náo, đó chính là ta hạnh phúc ta muốn, ta muốn người thân.
Đại ca, ta muốn trở thành người nhà của ngươi.
Kiếp này không có cơ hội, kiếp sau, ta có thể hay không trở thành người nhà của ngươi bảo hộ ngươi?
Được không?
Hạ Hầu Hoan nhắm chặt hai mắt, lại đè nén không được chảy nước mắt.
Hắn đến cùng làm cái gì? Hắn một lòng thầm nghĩ giết nàng, nàng nàng viết xuống phong thư này... Châm chọc cỡ nào! Vì sao hắn phẫn nộ đến mức không muốn tin tưởng nàng như thế? Hai mắt bị thù hận che mờ, thầm nghĩ mượn nàng để bản thân bình tĩnh, hắn thật sự biến thành một Hạ Hầu Quyết khác rồi sao?
Hắn ngồi ở trên điện, lại không biết nàng chính vì hắn một ngụm nuốt vào độc dược, hắn thế nhưng để nàng nếm trải đau khổ hắn hắn đã từng trải qua...
Thành Hâm liếc hắn một cái, giọng nói khàn khàn: "Thiểu Mẫn không có việc gì, tuy rằng xương cốt hư nhược, chỉ cần điều dưỡng liền không thành vấn đề, không cần chờ đến kiếp sau, cả đời này các ngươi có thể trở thành người nhà."
Hạ Hầu Hoan không nói, chậm rãi lau đi lệ trên mặt, đứng dậy bưng lên chén thuốc, Thành Hấm giúp hắn đem Tân Thiểu Mẫn nâng dậy tựa vào trên vai hắn, để hắn có thể một ngụm một ngụm chậm rãi uy dược.
"Thiểu Mẫn từng nói, trong cung còn nhiều họ hàng sát tinh không biết từ đâu, nàng cũng vậy, cho nên liền tính gặp được ta là sát tinh, cứng đối cứng, ai khắc ai còn không biết, nhưng theo ta thấy... Ta nhất định cô độc."
Khi Thành Hâm đang muốn phản bác, bên ngoài vang lên thanh âm Chúc Bình An, "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tiêu đại nhân cầu kiến."
"Cho hắn vào đi."
"Tuân chỉ."
Khi Tiêu Cập Ngôn bước vào trong điện, chỉ thấy hắn đang uy dược, lấy ra khăn tay vì Tân Thiểu Mẫn lau đi vết dược đọng bên khóe môi, mày không khỏi cau chặt. "Hoàn thượng." Hắn trầm giọng hô.
"Chuyện gì?" Hạ Hầu Hoan chuyên tâm đút dược.
"Ngoài cung Ngọc Tuyền bị cấm vệ vây quanh rồi."
Thành Hâm liếc ngang nhìn lại, Hạ Hầu Hoan lại như cũ nói: "Là sao?"
"Hoàng thượng cũng biết, khi Hoàng thượng ôm tiểu thái giám này rời đi, Nhiếp Chính vương liền nắm lấy thái giám Ngự Thiện Phòng, đối với Lý Đạc kề tai nói nhỏ."
"Vậy sao."
"Hoàng thượng!" Tiêu Cập Ngôn nóng vội hô.
"Yên tĩnh." Hạ Hầu Hoan liếc ngang trừng.
Tiêu Cập Ngôn quả thực không thể tin được hắn lại có bộ dáng không đếm xỉa đến. "Hoàng thượng, cấm vệ mỹ kỳ danh là vì độc hương điện Hoa Như, hộ giá mà vây cung, trên thực tế rõ ràng là Hạ Hầu Quyết nói với Lý Đạc cái gì, Lý Đạc dao động mới có thể phái cấm vệ vây quanh Ngọc Tuyền cung!"
"Ngươi còn thấy được trẫm, trẫm tự nhiên còn có biện pháp hóa giải." Hắn thanh đạm nói.
"Nếu vi thần không gặp được Hoàng thượng?"
"Vậy thì nhớ thay trẫm nhặt xác." Hắn một bộ vân đạm phong khinh.
Tiêu Cập Ngôn cắn chặt răng. "Vì một tên tiểu thái giám đáng giá sao?"
"Thiểu Mẫn là nữ nhân của trẫm, không phải là thái giám." Uy tốt dược, hắn đem chén thuốc giao cho Thành Hâm, dịu dàng đỡ Tân Thiểu Mẫn nằm xuống, chỉnh lý tóc nàng.
"Đã như thế, thân phận của nàng càng là người có điểm khả nghi, nàng căn bản không nên ở lại Ngọc Tuyền cung!"
Hạ Hầu Hoan không trả lời nói: "Muốn dao động Lý Đạc, nói chung chỉ có một loại ý kiến."
Tiêu Cập Ngôn im lặng, mặc dù bất mãn hắn nói sang chuyện khác, nhưng biết phương pháp Hạ Hầu Quyết tốt hơn phòng bị, cho nên vẫn mở miệng truy vấn: "Loại cách nói kia?"
"Cung nữ Ngọc Ninh cung Hà Bích từng tới Ngự Thiện Phòng tìm Thiểu Mẫn, thái giám Ngự Thiện Phòng trông thấy không hề khiến người ta bất ngờ, hiện thời nói hoàng quý phi bởi vì Hà Bích mà chết, từ đầu Lý Đạc không tin, Hạ Hầu Quyết hẳn là nói với hắn, Thiểu Mẫn là tâm phúc của trẫm, mà Thiểu Mẫn cùng Hà Bích quan hệ thân mật, tiến tới suy luận hoàng quý phi chết là trẫm bày ra, mục đích là làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau." Giọng nói Hạ Hầu Hoan bình thản giống như đang thuật rõ thời tiết, từ đầu không có cảm giác sinh tử đang nguy cấp.
Hắn tưởng, có lẽ khi ngay từ đầu Hà Bích gánh tội thay, Hạ Hầu Quyết liền bắt đầu bày một ván này, chỉ là hắn bởi vì tức giận mà đã quên ứng biến, mới có thể đi bước này cho tới hôm nay.
Tiêu Cập Ngôn nghe vậy, lập tức nói: "Một khi đã như vậy là tốt rồi, chỉ cần giết nàng, có thể tự mình thanh minh, liền tính đáy lòng Lý Đạc còn nghi vấn, nhưng ít ra có thể kéo hắn về vài phần."
"Làm không được."
"Vậy thì giao cho vi thần."
"Trẫm sẽ giết ngươi," Hạ Hầu Hoan từ từ giương mắt, đáy mắt có sát khí không chút nào che lấp.
"Hoàng thượng chẳng lẽ không rõ việc này quan hệ trọng đại? Dùng nhân tính mạng nàng có thể đoạt lại quyền to, lại cực kỳ đáng giá." Bất quá là một nữ nhân không rõ lai lịch, đáng giá hắn cùng với hắn phản bội?
Hạ Hầu Hoan chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, nhớ lại thư Tân Thiểu Mẫn, nhớ lại ngày xưa Tiêu Cập Ngôn không bụng dạ nham hiểm như thế, mỗi khi thủ đoạn bản thân quá mức tàn ngược, Tiêu Cập Ngôn luôn kín đáo phê bình, chẳng bao lâu sau, hắn cũng thay đổi. Bởi vì ở bên trong hố nhuộm lớn này, vì sống sót, nhìn quen các loại thủ đoạn tàn ngược , tâm liền chết lặng vô cảm, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, hy sinh bao nhiêu mạng người cũng không tiếc, căm thù của bản thân như vậy cùng Hạ Hầu Quyết có gì khác nhau?
"Cập Ngôn, nếu ngươi giết nàng, trẫm cũng không sống được." Hạ Hầu Hoan không chút giấu diếm nói. "Trẫm có thể không có nàng, nhưng nàng phải hảo hảo mà sống."
"Hoàng thượng... Cho dù Hoàng thượng không giết nàng, Lý Đạc cùng Hạ Hầu Quyết cũng sẽ không bỏ qua nàng."
Điểm này, Hạ Hầu Hoan tự nhiên hiểu được. "Cập Ngôn, trẫm muốn nàng còn sống, mặc kệ là dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể để nàng thuận lợi xuất cung."
"Đoàn cấm vệ bao vây, nàng căn bản không ra được Ngọc Tuyền cung."
"Vậy thì đi ám đạo."
"Phía dưới Ngọc Tuyền cung không có ám đạo."
"Vậy thì nghĩ biện pháp, đưa nàng vào trong ám đạo." Hạ Hầu Hoan nghĩ kĩ, nhìn về phía Thành Hâm, kế hoạch trong lòng mơ hồ thành hình. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Thành Hâm, ngươi có biết bánh nguyên tiêu nên làm gì không?"
"Hả?" Bánh nguyên tiêu và Thiểu Mẫn rời đi có quan hệ gì?
Mê man, nửa mê nửa tỉnh, ý thức trôi giạt tại trong bóng đêm, Tân Thiểu Mẫn thậm chí không thể xác định bản thân còn sống hay không.
"Thiểu Mẫn, tỉnh lại ăn một chút gì đi." Bên tai là tiếng nói trầm nhẹ quen thuộc, dụ dỗ khiến nàng chậm rãi vén lên lông mi dài, nhìn nam nhân mặc đồ thái giám trước mắt, tìm chút thời gian mới nhận ra là - -
"...Thành Hâm?"
"Ăn một chút gì đi." Hạ Hầu Hoan không làm sáng tỏ, cầm chén đặt ở trên giàn hoa, đỡ nàng ngồi dậy.
Tân Thiểu Mẫn liếc hắn, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này là Đông Noãn các, không khỏi hỏi: "Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta... Hoàng thượng đâu? Hắn có nặng lắm không? Hắn..." Nàng vội hỏi sau đó đột nhiên dừng lại, sau một lúc lâu mới lại khàn giọng hỏi: "Hắn không phải muốn giết ta sao?"
Nàng nghe được đối thoại của hắn cùng Thành Hâm, Thành Hâm lên án hắn hạ độc trong hương.
Hắn khép lông mày. "Không đề cập tới việc này, ăn một chút gì rồi lại uống chút dược." Hắn bưng bát lên, múc một viên bánh trôi. "Xem, đây là bánh nguyên tiêu ngươi muốn ăn đúng không?"
Tân Thiểu Mẫn suy yếu nhìn hắn múc bánh nguyên tiêu, hỏi: "Ta không nói cho ngươi... Ta chỉ nói với Hoàng thượng thôi."
"Uh, hắn làm, ta nấu, nếm thử, nếu không thể ăn, thì là vấn đề của hắn." Hắn đưa đến bên môi nàng, chờ nàng cắn xuống.
Tân Thiểu Mẫn không mở miệng, chẳng qua là tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bánh nguyên tiêu. "Hắn muốn giết ta, vì sao lại làm bánh nguyên tiêu? Có phải bên trong bánh nguyên tiêu có độc?"
Hắn mở miệng muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: "Hắn nếu thật sự muốn giết ngươi, cần gì phải cứu ngươi?"
"Cho nên hắn tin tưởng ta, cho nên dẫn ta về Ngọc Tuyền cung?"
"Đúng." Hắn xem xét nàng, cũng không thấy trên mặt nàng có nửa điểm vui sướng, chỉ có thể ôn nhu dỗ nàng. "Ăn một miếng là tốt rồi, vốn không nên cho ngươi ăn bánh nguyên tiêu, nhưng biết ngươi muốn ăn, cho nên mới làm một chút, ăn một miếng đi."
Tân Thiểu Mẫn rốt cục mở miệng, cắn một ngụm, nước mắt nhỏ giọt ở trong bát.
"Ăn ngon không?"
"Rất mặn."
"Đại khái là ta làm sai gia vị rồi." Hắn múc miếng canh để nàng giảm bớt vị mặn. "Lần sau ta lại nấu ngọt một chút cho ngươi nếm thử."
Nàng không có lên tiếng trả lời, một hồi lâu mở miệng, cũng là ngẩn người - - nàng không nhớ rõ bản thân muốn hỏi điều gì, thậm chí đầu cũng hoảng hốt đến kỳ lạ. Nàng rõ ràng vừa tỉnh lại, lại như là mấy ngày mấy đêm không ngủ, tinh thần hoàn toàn không thể tập trung, thậm chí cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ. Hắn có phải đối nàng hạ... Cái gì đó? Suy nghĩ của nàng hoàn toàn trống rỗng.
"...Lý Đạc, đọc theo ta một lần, Thiểu Mẫn," Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng lẩm bẩm. "Lý Đạc..."
Hai mắt mắt nàng vô thần, suy nghĩ mơ hồ, một hồi lâu mới nói: "Lý Đạc..."
"Đúng, mặc kệ ta hỏi cái gì, ngươi liền nói Lý Đạc."
"...Lý Đạc." Nàng giống như con vẹt, không ngừng lặp lại.
"Thực ngoan, nói một lần liền nhớ được." Hắn nỉ non, phủ hôn lên môi của nàng, mềm nhẹ mút, cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn mới dừng lại.
"Hoàng thượng." Bên ngoài vang lên tiếng nói của Thành Hâm.
"Tiến vào."
Thành Hâm vào cửa trước tiên nhìn Tân Thiểu Mẫn, đoán rằng dược hiệu đã phát tác. "Hạ Hầu Quyết đến đây, đang hỏi Bình An ở trước cửa Xuân Phúc đào cái hố kia có tác dụng gì." Đi đến bên cạnh hắn, đem long bào cùng mặt nạ giao cho hắn.
Hạ Hầu Hoan đứng dậy đổi đồ.
Thành Hâm tiến lên bắt mạch, xác định mê hồn dược phải chăng thoả đáng, tùy miệng hỏi: "Nàng vừa mới thật sự tin ngươi là ta?"
"Ân." Trong nháy mắt nàng mở mắt, hắn thấy cặp mắt nàng từ kinh ngạc đến bình tĩnh, cự tuyệt tin tưởng hắn là Hạ Hầu Hoan.
Thành Hâm thở dài. "Ngươi xác định phương pháp này thật sự có thể làm?"
"Đó là biện pháp duy nhất ta nghĩ đến được, đợi ta ôm Thiểu Mẫn đi ra ngoài, cấm vệ ngoài Ngọc Tuyền cung cũng rút lui, ngươi liền thừa dịp này phủ đầu đến trong ám đạo, phải nhớ kỹ vị trí, không nên đứng phía đối diện, còn có ám hiệu, hai dài một ngắn, biết không?" Quay đầu, hắn lại một lần giảng giải kế hoạch. "Sau đó Thái Đấu sẽ chờ ở ngoài cung, động tác ngươi nhất định phải nhất định phải mau, không thể chần chờ gì."
"Sau đó? Ta không cần hồi cung?"
Hạ Hầu Hoan cười cười, đưa tay vỗ về đầu của hắn. "Thành Hâm, ngươi tự do rồi.."
"Có ý gì?" Mặt Thành Hâm trầm xuống hỏi.
"Ngươi không phải luôn rất muốn rời khỏi hoàng cung? Thiếu Mẫn cũng vậy, một khi đã như vậy, liền quyết định như vậy. Tâm tình Hạ Hầu Hoan nhìn giống như vô cùng tốt, ôn nhu đem Tân Thiểu Mẫn bồng lên, hướng ra cửa.
Thành Hâm tiến lên vặn chặt đầu vai hắn. "Ngươi thì sao?"
Hạ Hầu Hoan không khỏi bật cười. "Trẫm là nhất quốc chi quân, trừ bỏ nơi này, trẫm còn có thể đi đâu?"
"Nhưng mà - -" Hắn có cảm giác không tốt nói không nên lời, cảm thấy Hạ Hầu Hoan đang bày ra điều gì.
"Trẫm chính là muốn ngươi tạm thời chiếu cố nàng, cũng không phải là muốn giao nàng cho ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình."
Hạ Hầu Hoan hừ một tiếng, đi thẳng ra ngoài, từ xa liền nhìn thấy Hạ Hầu Quyết cùng Lý Đạc đâm đầu đi tới, thần sắc Hạ Hầu Hoan không thay đổi mà nghênh tiếp.
"Hoàng thượng đây là..." Hạ Hầu Quyết nhìn người trong lòng hắn.
"Hoàng thúc, đi thôi, trẫm lúc trước nghe Cổ Đôn hoàng tử nhắc tới, Cổ Đôn có một loại phương thức đặc biệt, cho các ngươi mở mang tầm mắt."
Đi thôi, hắn đang ở đánh cuộc một lần, cho dù hắn tận tình đánh cuộc, thua cuộc, cùng lắm thì đời sau lại đấu một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.