Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút
Chương 30: Mọi Chuyện Dường Như Tốt Đẹp.
Minh Phi Angle
29/07/2021
Mĩ.
Xe của Đàm Dịch Khiêm chậm rãi dừng lại ngay trước cửa biệt thự trước đây, người làm năm đó cũng được Đàm Dịch Khiêm gọi trở lại.
Hạ Tử Du nhìn thoáng ra ngoài, cô thấy bóng dáng quen thuộc, thốt lên, “ Dì Lô.”
Cô ôm Liễu Nhiên đang ngồi trên người mình, mở cửa xe bước xuống, “ Dì Lô.”
Dì Lô trong mắt ngập nước, nụ cười vui mừng, “ Tiểu Du, cuối cùng con đã về rồi.”
Liễu Nhiên cũng vui vẻ gọi, “ Bà dì.” Nhưng bé vẫn không rời Hạ Tử Du.
Đàm Dịch Khiêm sợ Hạ Tử Du, anh đưa tay ôm lấy Đàm Ngôn Tư, nhẹ giọng noi, “ Mẹ con không đi đâu nữa, con yên tâm đi.”
Liễu Nhiên nhìn ba, bé yên tâm gật đầu cười, nhưng thân hình bé nhỏ lại nhích đến chân Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du và dì Lô ôm nhau nức nở, vui mừng, cô nghẹn ngào nói, “ Cám ơn dì ba năm qua đã chăm sóc cho Liễu Nhiên.”
Dì Lô vỗ lưng cô, cố nén nước mắt nói, “ Con về là tốt rồi, bệnh tình của Liễu Nhiên sẽ có tiến triển.”
Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du, ôm Liễu Nhiên bước vào nhà.
“ Tổng giá đốc, phu nhân.” Người làm cung kính chào họ.
Người làm ở đây đều là những người cũ năm đó, Hạ Tử Du nhớ Chị Dư có nói, sau khi li hôn với cô, Đàm Dịch Khiê đã bán căn biệt thự này, không nghĩ anh lại đưa cô về lại đây.
Chị Dư nhận được lệnh của Đàm DỊch Khiêm cho nên hôm trước đã quay lại mĩ, bây giờ chị Dư đang đứng trong phòng khách nhìn một nhà ba ngưởi, chị liền vui mừng.
Hạ Tử Du nhìn chị Dư, mỉm cười “ Chị Dư, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt chị Dư sớm đã đỏ, chị nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Tử Du nói, “ Vì sao không nói với chị câu nào liền rời đi, em có biết lúc đó chị sớm nhịn không được mà nói r sự thật rồi.”
Hạ Tử Du mỉm cười lắc đầu, cô không biết nói như thế nào, nhưng lúc đó cô đã không có sự lựa chọn khác.
Đàm Dịch Khiêm lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng, “ Chị sắp xếp cho cô ấy đến phòng thư kí, từ nay cô ấy làm việc ở Đàm thị.”
Hạ Tử Du liền phản đối, “ Ai nói tôi sẽ làm việc cho Đàm thị, tôi không làm.”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn cô, “ Em có quyền từ chối sao? Chuyện em giấu tôi, tôi còn chưa hỏi em.”
Hạ Tử Du bị sắc mặt của anh làm cho cô có chút sợ hãi, cô lên tiếng muốn thỏ thuận, “ Tôi không làm thư kí, chuyên ngành của tôi là bộ phận PR.”
Đàm Dịch Khiêm híp mắt bình tĩnh nhìn cô, cô vẫn không thừa nhận thực lực thật của mình, anh chậm rãi nói, “ Được, vậy em đến bộ phận PR báo danh, ngày mai đến Đàm thị với tôi.” Anh không cho cô cơ hội nói liền xoay người lên lầu.
Liễu Nhiên nãy giờ vẫn đứng ngay cạnh chân Hạ Tử Du, lúc này cô bé mới lên tiếng muốn xác minh, “ Mẹ, mẹ không bỏ con nữa chứ?”
Hạ Tử Du cúi người ngồi xỏm xuống đối diện với con bé nói, “ Mẹ không bỏ con đi đâu nữa, mẹ hứa.” Dù cô có đi, cô nhất quyết cũng sẽ mang con theo.
Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu, giọng non nớt đáng yêu nói, “ Mẹ, con uốn ăn sườn chua ngọt, canh khoai mẹ nấu, nhiều món mẹ làm con đều muốn ăn.”
Hạ Tử Du cười, “ Được.”
Đàm thị, hôm sau.
Hạ Tử Du đến Đàm thị báo danh, nhưng lại là chứ trưởng phòng PR, cô không đồng ý. Hạ Tử Du không muốn gọi cho Đàm Dịch Khiêm, cô liền gọi cho chị Dư.
“ Tồng giám đốc, Tiểu Du… À không, phu nhân nói không muốn làm trưởng phòng, cô ấy chỉ muốn làm nhân viên bình thường.” Chị Dư nghe điện thoại xong liền báo cáo với Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, mệt mỏi lên tiếng, “ Chiều theo ý muốn cô ấy đi.”
Chị Dư nhìn ra được biểu cảm không vui, mệt mỏi của Đàm Dịch Khiêm, chị lên tiếng quan tâm, “ Tổng giám đốc, có phải cải nhau với phu nhân?”
Đàm Dịch Khiêm im lặng, tối qua cô và anh đúng là cải nhau, chuyện Đan Nhất Thuần đến Male khiến cô hiểu lầm, cô nói chấp nhận ở lại biệt thự là vì Liễu Nhiên, cô chấp nhận ở lại Đàm thị làm là ở nước Mĩ này cô biết không chỗ nào có ưu đãi tốt như Đàm thị.
Hạ Tử Du lạnh nhạt với anh khiến anh phiền lòng không vui, sau đó anh liền rời đi.
Chị Dư thấy anh không trả lời cho nên lui xuống, chị trực tiếp xuống phòng PR phân phó. Hạ Tử Du yên tâm nhẹ nhàng làm việc của mình.
Người Mĩ rất thân thiện , họ sẽ không vì chuyện chị Dư trực tiếp sắp xếp cho Hạ Tử Du mà xa lánh hay là dèm pha cô.
“ Cô Hạ, chúng tôi về trước nha….”
“ Được, ngày mai gặp lại.”
Sau khi nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, Hạ Tử Du đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì cả người cô đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Hơi thở uen thuộc của Đàm Dịch Khiêm quanh quẩn khắp người cô, Hạ Tử Du xấu hổ lại nhớ đến chuyện tối qua anh đùng đùng nổi giận bỏ đi, cô vùng ra, “ Ở đây có rất nhiều người, tôi không muốn họ hiểu lầm.”
Đàm Dịch Khiêm lại vô cùng thân mật gác cằm lên vai cô, phả hơi nóng vào bên tai cô, “ Anh không ngại, cũng không phiền khi họ muốn hiểu lầm.”
Cô mệt mỏi nói, “ Nhưng sẽ để vị hôn thê anh biết.”
Đàm Dịch Khiêm không để ý, anh buông cô ra, thân mật nắm tay cô ôn nhu nói, “ Chúng ta về nha thôi.”
Cô giãy ra khỏi anh, “ Tôi sẽ mang Liễu Nhiên đến phòng trọ của tôi.”
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, “ Còn giận chuyện tối qua sao?”
Hạ Tử Du lắc đầu, nhẹ giọng nói, “ Tôi không muốn đi quá xa, trước đây là Đường Hân, bây giờ là Đan Nhất Thuần, anh và tôi không thể như lúc đầu.”
Đàm Dịch Khiêm vẫn nắm chặt tay cô kéo cô đi, anh nói, “ Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.”
Buổi tối, tại biệt thự.
Đàm Dịch Khiêm tắm rửa xong bước ra đã không thấy Hạ Tử Du đâu, anh biết cô ở phòng của Liễu Nhiên. Lúc anh mở cửa bước vào, cô đang ngủ cùng Liễu Nhiên, anh nhẹ nhàng ôm cô lên hướng phòng ngủ chính đi vào.
Hạ Tử Du vẫn chưa ngủ say, cô mơ màn tỉnh cũng là lúc anh đặt cô xuống giường, Hạ Tử Du choàng tỉnh đề phòng nhìn anh.
Đàm Dịch Khiêm không nói một lời, đôi môi nóng rực bao trùm lấy cô, Hạ Tử Du trợn mắt bất động mấy giây liền vùng vẫy, nhưng cô càng giãy giụa càng khiến lực của Đàm Dịch Khiêm càng gia tang hơn, một lúc lâu anh mới buông cô ra, thâm tình nhìn cô, “ Em bây giờ có thể nghe anh giải thích không?”
Hạ Tử Du thở gấp, không vui trừng mắt nhìn anh.
Đàm Dịch Khiêm ôm cô vào lòng, anh dựa người vào đầu giường, giọng trầm lạnh vang lên, “ Anh và Đan Nhất Thuần không có gì cả, vì trước trước đây cô ta là bác sĩ của Liễu Nhiên. Vì một trường hợp đặc biệt anh giúp cô ta thoáy khỏi bạn trai cũ quấy rối, Đan Nhất Thuần cầu xin anh giúp cô ấy, không nghĩ lại bị báo chí đưa tin. Về sau vì Liễu Nhiên vì muốn gặp em mà ốm, anh vì chuyện của Liễu Nhiên cho nên mới để sự việc đến tận bây giờ.”
Hạ Tử Du nghe xong, nghi hoặc nhìn anh, “ Chỉ là diễn kịch thôi sao?”
Đàm Dịch Khiêm không nói, anh xoay người đặt cô dưới thân, anh cúi người chiếm trọn môi cô.
Xe của Đàm Dịch Khiêm chậm rãi dừng lại ngay trước cửa biệt thự trước đây, người làm năm đó cũng được Đàm Dịch Khiêm gọi trở lại.
Hạ Tử Du nhìn thoáng ra ngoài, cô thấy bóng dáng quen thuộc, thốt lên, “ Dì Lô.”
Cô ôm Liễu Nhiên đang ngồi trên người mình, mở cửa xe bước xuống, “ Dì Lô.”
Dì Lô trong mắt ngập nước, nụ cười vui mừng, “ Tiểu Du, cuối cùng con đã về rồi.”
Liễu Nhiên cũng vui vẻ gọi, “ Bà dì.” Nhưng bé vẫn không rời Hạ Tử Du.
Đàm Dịch Khiêm sợ Hạ Tử Du, anh đưa tay ôm lấy Đàm Ngôn Tư, nhẹ giọng noi, “ Mẹ con không đi đâu nữa, con yên tâm đi.”
Liễu Nhiên nhìn ba, bé yên tâm gật đầu cười, nhưng thân hình bé nhỏ lại nhích đến chân Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du và dì Lô ôm nhau nức nở, vui mừng, cô nghẹn ngào nói, “ Cám ơn dì ba năm qua đã chăm sóc cho Liễu Nhiên.”
Dì Lô vỗ lưng cô, cố nén nước mắt nói, “ Con về là tốt rồi, bệnh tình của Liễu Nhiên sẽ có tiến triển.”
Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du, ôm Liễu Nhiên bước vào nhà.
“ Tổng giá đốc, phu nhân.” Người làm cung kính chào họ.
Người làm ở đây đều là những người cũ năm đó, Hạ Tử Du nhớ Chị Dư có nói, sau khi li hôn với cô, Đàm Dịch Khiê đã bán căn biệt thự này, không nghĩ anh lại đưa cô về lại đây.
Chị Dư nhận được lệnh của Đàm DỊch Khiêm cho nên hôm trước đã quay lại mĩ, bây giờ chị Dư đang đứng trong phòng khách nhìn một nhà ba ngưởi, chị liền vui mừng.
Hạ Tử Du nhìn chị Dư, mỉm cười “ Chị Dư, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt chị Dư sớm đã đỏ, chị nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Tử Du nói, “ Vì sao không nói với chị câu nào liền rời đi, em có biết lúc đó chị sớm nhịn không được mà nói r sự thật rồi.”
Hạ Tử Du mỉm cười lắc đầu, cô không biết nói như thế nào, nhưng lúc đó cô đã không có sự lựa chọn khác.
Đàm Dịch Khiêm lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng, “ Chị sắp xếp cho cô ấy đến phòng thư kí, từ nay cô ấy làm việc ở Đàm thị.”
Hạ Tử Du liền phản đối, “ Ai nói tôi sẽ làm việc cho Đàm thị, tôi không làm.”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn cô, “ Em có quyền từ chối sao? Chuyện em giấu tôi, tôi còn chưa hỏi em.”
Hạ Tử Du bị sắc mặt của anh làm cho cô có chút sợ hãi, cô lên tiếng muốn thỏ thuận, “ Tôi không làm thư kí, chuyên ngành của tôi là bộ phận PR.”
Đàm Dịch Khiêm híp mắt bình tĩnh nhìn cô, cô vẫn không thừa nhận thực lực thật của mình, anh chậm rãi nói, “ Được, vậy em đến bộ phận PR báo danh, ngày mai đến Đàm thị với tôi.” Anh không cho cô cơ hội nói liền xoay người lên lầu.
Liễu Nhiên nãy giờ vẫn đứng ngay cạnh chân Hạ Tử Du, lúc này cô bé mới lên tiếng muốn xác minh, “ Mẹ, mẹ không bỏ con nữa chứ?”
Hạ Tử Du cúi người ngồi xỏm xuống đối diện với con bé nói, “ Mẹ không bỏ con đi đâu nữa, mẹ hứa.” Dù cô có đi, cô nhất quyết cũng sẽ mang con theo.
Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu, giọng non nớt đáng yêu nói, “ Mẹ, con uốn ăn sườn chua ngọt, canh khoai mẹ nấu, nhiều món mẹ làm con đều muốn ăn.”
Hạ Tử Du cười, “ Được.”
Đàm thị, hôm sau.
Hạ Tử Du đến Đàm thị báo danh, nhưng lại là chứ trưởng phòng PR, cô không đồng ý. Hạ Tử Du không muốn gọi cho Đàm Dịch Khiêm, cô liền gọi cho chị Dư.
“ Tồng giám đốc, Tiểu Du… À không, phu nhân nói không muốn làm trưởng phòng, cô ấy chỉ muốn làm nhân viên bình thường.” Chị Dư nghe điện thoại xong liền báo cáo với Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, mệt mỏi lên tiếng, “ Chiều theo ý muốn cô ấy đi.”
Chị Dư nhìn ra được biểu cảm không vui, mệt mỏi của Đàm Dịch Khiêm, chị lên tiếng quan tâm, “ Tổng giám đốc, có phải cải nhau với phu nhân?”
Đàm Dịch Khiêm im lặng, tối qua cô và anh đúng là cải nhau, chuyện Đan Nhất Thuần đến Male khiến cô hiểu lầm, cô nói chấp nhận ở lại biệt thự là vì Liễu Nhiên, cô chấp nhận ở lại Đàm thị làm là ở nước Mĩ này cô biết không chỗ nào có ưu đãi tốt như Đàm thị.
Hạ Tử Du lạnh nhạt với anh khiến anh phiền lòng không vui, sau đó anh liền rời đi.
Chị Dư thấy anh không trả lời cho nên lui xuống, chị trực tiếp xuống phòng PR phân phó. Hạ Tử Du yên tâm nhẹ nhàng làm việc của mình.
Người Mĩ rất thân thiện , họ sẽ không vì chuyện chị Dư trực tiếp sắp xếp cho Hạ Tử Du mà xa lánh hay là dèm pha cô.
“ Cô Hạ, chúng tôi về trước nha….”
“ Được, ngày mai gặp lại.”
Sau khi nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, Hạ Tử Du đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì cả người cô đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Hơi thở uen thuộc của Đàm Dịch Khiêm quanh quẩn khắp người cô, Hạ Tử Du xấu hổ lại nhớ đến chuyện tối qua anh đùng đùng nổi giận bỏ đi, cô vùng ra, “ Ở đây có rất nhiều người, tôi không muốn họ hiểu lầm.”
Đàm Dịch Khiêm lại vô cùng thân mật gác cằm lên vai cô, phả hơi nóng vào bên tai cô, “ Anh không ngại, cũng không phiền khi họ muốn hiểu lầm.”
Cô mệt mỏi nói, “ Nhưng sẽ để vị hôn thê anh biết.”
Đàm Dịch Khiêm không để ý, anh buông cô ra, thân mật nắm tay cô ôn nhu nói, “ Chúng ta về nha thôi.”
Cô giãy ra khỏi anh, “ Tôi sẽ mang Liễu Nhiên đến phòng trọ của tôi.”
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, “ Còn giận chuyện tối qua sao?”
Hạ Tử Du lắc đầu, nhẹ giọng nói, “ Tôi không muốn đi quá xa, trước đây là Đường Hân, bây giờ là Đan Nhất Thuần, anh và tôi không thể như lúc đầu.”
Đàm Dịch Khiêm vẫn nắm chặt tay cô kéo cô đi, anh nói, “ Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.”
Buổi tối, tại biệt thự.
Đàm Dịch Khiêm tắm rửa xong bước ra đã không thấy Hạ Tử Du đâu, anh biết cô ở phòng của Liễu Nhiên. Lúc anh mở cửa bước vào, cô đang ngủ cùng Liễu Nhiên, anh nhẹ nhàng ôm cô lên hướng phòng ngủ chính đi vào.
Hạ Tử Du vẫn chưa ngủ say, cô mơ màn tỉnh cũng là lúc anh đặt cô xuống giường, Hạ Tử Du choàng tỉnh đề phòng nhìn anh.
Đàm Dịch Khiêm không nói một lời, đôi môi nóng rực bao trùm lấy cô, Hạ Tử Du trợn mắt bất động mấy giây liền vùng vẫy, nhưng cô càng giãy giụa càng khiến lực của Đàm Dịch Khiêm càng gia tang hơn, một lúc lâu anh mới buông cô ra, thâm tình nhìn cô, “ Em bây giờ có thể nghe anh giải thích không?”
Hạ Tử Du thở gấp, không vui trừng mắt nhìn anh.
Đàm Dịch Khiêm ôm cô vào lòng, anh dựa người vào đầu giường, giọng trầm lạnh vang lên, “ Anh và Đan Nhất Thuần không có gì cả, vì trước trước đây cô ta là bác sĩ của Liễu Nhiên. Vì một trường hợp đặc biệt anh giúp cô ta thoáy khỏi bạn trai cũ quấy rối, Đan Nhất Thuần cầu xin anh giúp cô ấy, không nghĩ lại bị báo chí đưa tin. Về sau vì Liễu Nhiên vì muốn gặp em mà ốm, anh vì chuyện của Liễu Nhiên cho nên mới để sự việc đến tận bây giờ.”
Hạ Tử Du nghe xong, nghi hoặc nhìn anh, “ Chỉ là diễn kịch thôi sao?”
Đàm Dịch Khiêm không nói, anh xoay người đặt cô dưới thân, anh cúi người chiếm trọn môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.