Chương 66
Phong hạ
08/12/2016
- sao cậu lại có mặt ở đây vậy Trung?- chẳng phải cô nói là muốn gặp tôi hay sao vì thế nên tôi mới tìm đến thôi
- không thể nào cậu không thể là người đó được
-tại sao chứ?
đúng lúc ấy điện thoại của con nhỏ reo lên, mắt nó vẫn nhìn về phía Trung tay vờ lấy cái điện thoại trong túi áo khoác
- alo Diland
- Vinh tôi nghe người ở khách sạn nói cậu đã ra ngoài cậu đi đâu vào giờ này vậy có chuyện gì đã xảy ra sao?
- không
- nói tôi biết đi có chuyện gì rồi phải không cậu sẽ không tự nhiên mà ra ngoài khi trời tối mịt thế này
- Diland bây giờ tôi có việc tôi sẽ gọi lại cho cậu sau nha
nó cúp máy đột ngột khiến cậu càng lo hơn, cậu cố gọi vào điện thoại nhưng thay vào đó là những tiếng tút chạy dài
nó nói tiếp với Trung, nó cố phủ nhận điều mình đang nhìn thấy cũng như vừa nghe thấy
- chuyện lần đó tôi không nhớ gì hết nên tôi không thể tin những gì cậu đang nói
nó vừa nói dứt câu thì khung cảnh thời gian và không khí nơi đây khiến nó nhớ lại cảnh tượng của 2 năm trước
----------------------------
vào 1 buổi tối khi nhà máy điện của thành phố diễn ra trục trặc khiến toàn thành phố bị mất điện trong vài phút. nó vốn là 1 người sợ bóng tối nhưng lại chẳng chịu mang 1 cái đèn pin theo bên mình bởi lẽ nó đã quá quen với việc cái thành phố đông đúc này lúc nào cũng sáng như ban ngày bởi ánh đèn luôn ngập tràn khắp các ngõ ngách, cũng vì thế mà khi vừa mất điện nó bị rơi vào trạng thái hoảng loạn , tim đập nhanh hơn, nó bắt đầu thở dốc và ngồi sụp xuống đường, hai tay ghì bịt chặt 2 bên tai . khi đó 1 chàng thanh niên đang đạp xe đi về từ phía ngoại ô thành phố, cậu ta sắp lao vào con nhỏ nhưng may mắn kịp nhìn thấy vật cản phía trước nên phanh lại kịp lúc. cậu ta tức giận xuống xe và tiến lại phía nó
- nè cô tại sao lại ngồi dưới lòng đường thế này có biết nguy hiểm lắm không
cậu cố hét lên trong sự tức giận và lay vào người nó nhưng nó chẳng hề phản ứng gì, cho đến khi cậu nhận ra con nhỏ đang sợ hãi bóng tối
- nè cô mở mắt ra đi cô càng nhắm mắt thì ánh sáng càng không có cơ hội để bước tới đâu
nó vẫn im lặng cả người run lên vì sợ hãi, cậu cố gỡ tay ra khỏi tai nó
- bóng tối không hề đáng sợ như cô nghĩ đâu hãy mở lòng ra cô sẽ thấy bóng tối cũng có nét đẹp riêng của nó
cậu nói đến mỏi cả miệng mà nó chỉ như 1 hòn đã giữa đường không có chút động đậy
- cô à cho dù gì đi chăng nữa cô cũng lên trên vỉa hè đi ngồi ở đây nguy hiểm lắm
nó vẫn vậy khiến cậu phát bực đứng đạy không thèm quan tâm đến nó nữa
- tôi cũng đã nói hết lời rồi cô không làm thì mặc xác cô
cậu đứng dậy lên xe bỏ đi tiếp nhưng chính cái khoảnh khắc đó phía sau cậu 1 vụ tai nạn đã xảy ra. chiếc xe ô tô đang tiến đến con nhỏ thì lại ngồi khuất khỏi tầm nhìn của tài xế vụ tai nạn đã xảy ra ngay phía sau lưng của cậu cậu chỉ nghe thấy tiếng đổ vỡ từ phía sau nên mới quay lại. trước mắt cậu l;à hình ảnh con nhỏ đang nằm dưới lòng đường máu chảy lênh láng ra khắp đường tất cả mọi người đều dừng xe lại, khi nhìn thấy vậy cậu cũng hoảng loạng không kém cậu vội vã vất xe đạp và chạy lại chỗ của nó.
15' sau cậu đưa nó tới bệnh viện nó lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, cậu thì ngồi vật vạ phía ngoài hành lang chưa bao giờ cậu cảm thấy hối hận như lúc này cậu đang ray rứt về bản thân cậu tự trách mình nếu lúc đó cậu kiên quyết hơn chút nữa cậu đưa nó lên phía trên vỉa hè thì chuyện này cũng đã không xảy ra, ban nãy cậu lại còn buông lời trách mắng nó, dù khi đó cả 2 chỉ là những người qua đường nhưng cậu đã ước rằng cậu có thể gánh chịu tất cả thay cho nó. cậu vội vàng đứng dậy khi đèn phòng cấp cứu tắt
- bác sĩ cô ấy sao rồi
- tạm thời cơn nguy kịch đã qua nhưng vẫn chưa thể nói trước được điều gì chúng tôi sẽ tiếp tục quan sát thêm và có thể phải tiến hành thêm 1 cuộc phẫu thuật nữa nếu vết nứt ở hộp sọ quá lớn vì thế cậu mau chóng đăng kí cho cô ấy nhập viện đi
- cảm ơn bác sĩ
cậu rời đi đến quầy tiếp tân để làm thủ tục cho con nhỏ đồng thời giúp nó liên lạc với người nhà, cậu nhìn thấy trong điện thoại của nó số hay gọi là của Diland nên đã gọi cho cậu.sau khi xong xuôi cậu đi rửa những vết máu trên người do ban nãy bồng con nhỏ lên mà dính phải , đến khi cậu quay lại thì đã thấy có 1 người đang ngồi trong phòng bệnh của nó cậu nghĩ rằng người ban nãy cậu gọi đã tới nên cậu chỉ đứng bên ngoài nhìn vào hồi lâu cầu nguyện cho nó không sao rồi rời khỏi đó
...........
nó đã gần như nhớ lại tất cả nhưng duy chỉ có khuôn mặt của người thanh niên đó vẫn luôn mập mờ chẳng hề rõ nét
- không thể nào người đưa tôi tới viện là Duệ Minh
- tôi biết ngay từ khi cô tìm tôi tức là cô đã nghi ngờ người đó không phải Duệ Minh à mà không tôi tin là cô đã chắc chắn người đó không phải Duệ Minh rồi nhưng nếu cần cô có thể gọi điện cho anh ta để xác nhận lại
nó vội vàng lấy điện thoại ra và gọi cho Vân Khải
- alo tôi nghe đây Vinh
-Duệ Minh có ở đó không cho tôi nói chuyện với anh ấy
-anh Minh có Tuyết Vinh gọi cho anh này
- alo nghe nói em cần tìm anh có chuyện gì à
- tôi cần xác nhận 1 chuyện
- em cứ nói đi
- anh là người đã đưa tôi tới viện khi tôi gặp tai nạn đúng chứ
- à lần đó sao không phải là anh đâu
nó nghe được vậy dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng vẫn có phần bất ngờ
- vậy tại sao tại sao khi tôi tỉnh lại anh lại là người mà tôi nhìn thấy đầu tiên tại sao anh lại có mặt ở đó
- lần đó anh tới viện để lấy giấy khám sức khỏe lúc đi ngang qua phòng em thấy tiếng báo động trong phòng nhưng gần đó chẳng có người hộ lý hay y tá nào cả nên anh mới vào rồi gọi cho bác sĩ tới vì thế anh đã luôn ở trong phòng bệnh của em còn người đưa em tới viện anh cũng không biết là ai
nghe xong nó cúp máy lưng chừng,
- đã xác nhận rồi chứ
- rồi tôi có 1 chuyện hỏi cậu
- hỏi đi đằng nào thì tôi cũng tới đây để đối chất vs cô còn gì
- 1 người y tá đã đưa cho tôi 1 thứ nói là của người đưa tôi đến để lại
- đèn pin phải không cô còn giữ nó chứ
nó nghe được câu nói đó mới tin tưởng hoàn toàn vào những gì Trung đã nói
- tôi bây giờ thật sự rất loạn tôi cần một mình để sắp xếp lại mọi thứ trong tôi
nói rồi con nhỏ quay người rời đi, Trung gọi với từ phía sau
- Vinh dù hơi muộn nhưng tôi vẫn muốn nói 1 câu cho tôi xin lỗi
nó không nói gì thêm mà chỉ nghe hết câu rồi tiến về chỗ taxi
- chú à cho cháu quay về khách sạn
- sao thế cô bé cháu chưa tìm được kí ức sao
- thấy rồi nhưng ,,,,
nó chỉ nói lửng đến đó thôi rồi chìm vào sự im lặng , nó nhìn vào khoảng không đen tối phía sau cánh cửa kính mà thầm nghĩ
- liệu bóng tối có thật sự cũng đẹp trong bóng tối liệu có thể tìm thấy ánh sáng
- không thể nào cậu không thể là người đó được
-tại sao chứ?
đúng lúc ấy điện thoại của con nhỏ reo lên, mắt nó vẫn nhìn về phía Trung tay vờ lấy cái điện thoại trong túi áo khoác
- alo Diland
- Vinh tôi nghe người ở khách sạn nói cậu đã ra ngoài cậu đi đâu vào giờ này vậy có chuyện gì đã xảy ra sao?
- không
- nói tôi biết đi có chuyện gì rồi phải không cậu sẽ không tự nhiên mà ra ngoài khi trời tối mịt thế này
- Diland bây giờ tôi có việc tôi sẽ gọi lại cho cậu sau nha
nó cúp máy đột ngột khiến cậu càng lo hơn, cậu cố gọi vào điện thoại nhưng thay vào đó là những tiếng tút chạy dài
nó nói tiếp với Trung, nó cố phủ nhận điều mình đang nhìn thấy cũng như vừa nghe thấy
- chuyện lần đó tôi không nhớ gì hết nên tôi không thể tin những gì cậu đang nói
nó vừa nói dứt câu thì khung cảnh thời gian và không khí nơi đây khiến nó nhớ lại cảnh tượng của 2 năm trước
----------------------------
vào 1 buổi tối khi nhà máy điện của thành phố diễn ra trục trặc khiến toàn thành phố bị mất điện trong vài phút. nó vốn là 1 người sợ bóng tối nhưng lại chẳng chịu mang 1 cái đèn pin theo bên mình bởi lẽ nó đã quá quen với việc cái thành phố đông đúc này lúc nào cũng sáng như ban ngày bởi ánh đèn luôn ngập tràn khắp các ngõ ngách, cũng vì thế mà khi vừa mất điện nó bị rơi vào trạng thái hoảng loạn , tim đập nhanh hơn, nó bắt đầu thở dốc và ngồi sụp xuống đường, hai tay ghì bịt chặt 2 bên tai . khi đó 1 chàng thanh niên đang đạp xe đi về từ phía ngoại ô thành phố, cậu ta sắp lao vào con nhỏ nhưng may mắn kịp nhìn thấy vật cản phía trước nên phanh lại kịp lúc. cậu ta tức giận xuống xe và tiến lại phía nó
- nè cô tại sao lại ngồi dưới lòng đường thế này có biết nguy hiểm lắm không
cậu cố hét lên trong sự tức giận và lay vào người nó nhưng nó chẳng hề phản ứng gì, cho đến khi cậu nhận ra con nhỏ đang sợ hãi bóng tối
- nè cô mở mắt ra đi cô càng nhắm mắt thì ánh sáng càng không có cơ hội để bước tới đâu
nó vẫn im lặng cả người run lên vì sợ hãi, cậu cố gỡ tay ra khỏi tai nó
- bóng tối không hề đáng sợ như cô nghĩ đâu hãy mở lòng ra cô sẽ thấy bóng tối cũng có nét đẹp riêng của nó
cậu nói đến mỏi cả miệng mà nó chỉ như 1 hòn đã giữa đường không có chút động đậy
- cô à cho dù gì đi chăng nữa cô cũng lên trên vỉa hè đi ngồi ở đây nguy hiểm lắm
nó vẫn vậy khiến cậu phát bực đứng đạy không thèm quan tâm đến nó nữa
- tôi cũng đã nói hết lời rồi cô không làm thì mặc xác cô
cậu đứng dậy lên xe bỏ đi tiếp nhưng chính cái khoảnh khắc đó phía sau cậu 1 vụ tai nạn đã xảy ra. chiếc xe ô tô đang tiến đến con nhỏ thì lại ngồi khuất khỏi tầm nhìn của tài xế vụ tai nạn đã xảy ra ngay phía sau lưng của cậu cậu chỉ nghe thấy tiếng đổ vỡ từ phía sau nên mới quay lại. trước mắt cậu l;à hình ảnh con nhỏ đang nằm dưới lòng đường máu chảy lênh láng ra khắp đường tất cả mọi người đều dừng xe lại, khi nhìn thấy vậy cậu cũng hoảng loạng không kém cậu vội vã vất xe đạp và chạy lại chỗ của nó.
15' sau cậu đưa nó tới bệnh viện nó lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, cậu thì ngồi vật vạ phía ngoài hành lang chưa bao giờ cậu cảm thấy hối hận như lúc này cậu đang ray rứt về bản thân cậu tự trách mình nếu lúc đó cậu kiên quyết hơn chút nữa cậu đưa nó lên phía trên vỉa hè thì chuyện này cũng đã không xảy ra, ban nãy cậu lại còn buông lời trách mắng nó, dù khi đó cả 2 chỉ là những người qua đường nhưng cậu đã ước rằng cậu có thể gánh chịu tất cả thay cho nó. cậu vội vàng đứng dậy khi đèn phòng cấp cứu tắt
- bác sĩ cô ấy sao rồi
- tạm thời cơn nguy kịch đã qua nhưng vẫn chưa thể nói trước được điều gì chúng tôi sẽ tiếp tục quan sát thêm và có thể phải tiến hành thêm 1 cuộc phẫu thuật nữa nếu vết nứt ở hộp sọ quá lớn vì thế cậu mau chóng đăng kí cho cô ấy nhập viện đi
- cảm ơn bác sĩ
cậu rời đi đến quầy tiếp tân để làm thủ tục cho con nhỏ đồng thời giúp nó liên lạc với người nhà, cậu nhìn thấy trong điện thoại của nó số hay gọi là của Diland nên đã gọi cho cậu.sau khi xong xuôi cậu đi rửa những vết máu trên người do ban nãy bồng con nhỏ lên mà dính phải , đến khi cậu quay lại thì đã thấy có 1 người đang ngồi trong phòng bệnh của nó cậu nghĩ rằng người ban nãy cậu gọi đã tới nên cậu chỉ đứng bên ngoài nhìn vào hồi lâu cầu nguyện cho nó không sao rồi rời khỏi đó
...........
nó đã gần như nhớ lại tất cả nhưng duy chỉ có khuôn mặt của người thanh niên đó vẫn luôn mập mờ chẳng hề rõ nét
- không thể nào người đưa tôi tới viện là Duệ Minh
- tôi biết ngay từ khi cô tìm tôi tức là cô đã nghi ngờ người đó không phải Duệ Minh à mà không tôi tin là cô đã chắc chắn người đó không phải Duệ Minh rồi nhưng nếu cần cô có thể gọi điện cho anh ta để xác nhận lại
nó vội vàng lấy điện thoại ra và gọi cho Vân Khải
- alo tôi nghe đây Vinh
-Duệ Minh có ở đó không cho tôi nói chuyện với anh ấy
-anh Minh có Tuyết Vinh gọi cho anh này
- alo nghe nói em cần tìm anh có chuyện gì à
- tôi cần xác nhận 1 chuyện
- em cứ nói đi
- anh là người đã đưa tôi tới viện khi tôi gặp tai nạn đúng chứ
- à lần đó sao không phải là anh đâu
nó nghe được vậy dù đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng vẫn có phần bất ngờ
- vậy tại sao tại sao khi tôi tỉnh lại anh lại là người mà tôi nhìn thấy đầu tiên tại sao anh lại có mặt ở đó
- lần đó anh tới viện để lấy giấy khám sức khỏe lúc đi ngang qua phòng em thấy tiếng báo động trong phòng nhưng gần đó chẳng có người hộ lý hay y tá nào cả nên anh mới vào rồi gọi cho bác sĩ tới vì thế anh đã luôn ở trong phòng bệnh của em còn người đưa em tới viện anh cũng không biết là ai
nghe xong nó cúp máy lưng chừng,
- đã xác nhận rồi chứ
- rồi tôi có 1 chuyện hỏi cậu
- hỏi đi đằng nào thì tôi cũng tới đây để đối chất vs cô còn gì
- 1 người y tá đã đưa cho tôi 1 thứ nói là của người đưa tôi đến để lại
- đèn pin phải không cô còn giữ nó chứ
nó nghe được câu nói đó mới tin tưởng hoàn toàn vào những gì Trung đã nói
- tôi bây giờ thật sự rất loạn tôi cần một mình để sắp xếp lại mọi thứ trong tôi
nói rồi con nhỏ quay người rời đi, Trung gọi với từ phía sau
- Vinh dù hơi muộn nhưng tôi vẫn muốn nói 1 câu cho tôi xin lỗi
nó không nói gì thêm mà chỉ nghe hết câu rồi tiến về chỗ taxi
- chú à cho cháu quay về khách sạn
- sao thế cô bé cháu chưa tìm được kí ức sao
- thấy rồi nhưng ,,,,
nó chỉ nói lửng đến đó thôi rồi chìm vào sự im lặng , nó nhìn vào khoảng không đen tối phía sau cánh cửa kính mà thầm nghĩ
- liệu bóng tối có thật sự cũng đẹp trong bóng tối liệu có thể tìm thấy ánh sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.