Chương 67
Phong hạ
13/12/2016
con nhỏ xuống khỏi taxi và bước vào khách sạn, vừa bước vào trong nó đã
nhìn thấy Diland đang đứng ở đại sảnh chờ nó với khuôn mặt lo lắng, nhìn thấy nó cậu vội vàng chạy lại nhìn từ đầu đến chân nó rồi hỏi dồn dập- cậu vừa đi đâu về vậy trong người có sao không có bị thương ở đâu không vẫn ổn đấy chứ?
thấy nó vẫn im lặng mặt thì bất thần cậu càng lo hơn
- trả lời tôi đi chứ đừng im lặng mãi thế
nó bị cậu lay mạnh mới chịu tỉnh lại
- tôi không sao có chút chuyện nên mới ra ngoài thôi có gì lên phòng rồi nói
vừa bước vào trong ngồi xuống ghế cậu đã hỏi ngay
- rốt cuộc có chuyện gì mà cậu lại ra ngoài vào giờ này mà ban nãy cậu hỏi tôi về người đưa cậu tới bệnh viện là sao
- tôi vừa tới bệnh viện để tìm người đã đưa tôi tới bệnh viện
-vậy rồi sao cậu có tìm được không
- có tìm được rồi
- thế thì cậu phải vui chứ sao mặt mày lại buồn rầu thế này,mà người đó là ai
- là Trung
-hả
nó nói ra khiến cậu cũng bất ngờ
- là cậu ta sao cậu không đùa tôi đấy chứ
- tôi vừa mới gặp cậu ta về chắc chắn là cậu ta rồi
nó đưa ra cho Diland xem cái đèn pin nó cầm trong tay nãy giờ
- cậu ta còn nhớ đã gửi lại cho tôi 1 chiếc đèn pin nhưng tôi lại chẳng thể nhớ nổi mặt của cậu ta khi đó
- 2 người cũng có duyên thật đấy sau 2 năm đi tới tận đâu cũng vẫn có thể gặp lại
- nhưng cũng trớ trêu quá còn gì sự thật được biết trong cái hoàn cảnh này tôi khi tôi đã từng nghĩ hận cậu ta tới tận xương tủy hận cái lần đầu tiên tôi biết cậu ta nhưng nếu không có cái lần đó có lẽ tôi cũng không thể ngồi đây bây giờ
nó vừa nói trong lòng nó cảm thấy khó chịu hòn đá trong lòng nó bây giờ càng trở nên nặng thêm
cậu nghe vậy liền tiến tới chỗ nó ngồi kéo nó vào lòng mà bảo
- nếu đã cảm thấy khó chịu như vậy chi bằng để mọi chuyện được trôi qua như chưa hề diễn ra đi cậu ta nợ cậu 1 lần cũng cứu cậu 1 lần giờ thì đã có 1 cái cớ để cậu có thể bỏ qua mọi chuyện của quá khứ
- có thể như cậu nói được không
cậu vừa nói vừa ôm lấy nó xoa đầu nó
- tôi không chắc đó là cách giải quyết tốt nhất nhưng ít ra mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ
-cảm ơn cậu vì luôn ở lại bên cạnh tôi luôn cho tôi 1 nơi để nói ra hết tất cả suy nghĩ, luôn cho tôi 1 cái ôm ấm áp để tôi thấy mình không còn cô đơn lạc lõng,
- ngốc ạ tôi mãi luôn ở bên cạnh cậu chỉ cần cậu muốn tôi vẫn luôn ở đây đợi cậu
nó thầm xin lỗi cậu
" xin lỗi cậu vì từ trước tới nay tôi chỉ luôn nhận mọi thứ từ cậu mà chưa bao giờ biết cho cậu thứ gì"
cậu đợi nó có thể bình thường trở lại cậu nhìn lên đồng hồ giờ đã quá nửa đêm, cậu nói với nó
- thôi cậu đi ngủ đi ngủ muộn thế này không tốt đâu tôi cũng phải về rồi
cậu rời khỏi phòng nó khi chắc chắn nó đã ngủ
sáng hôm sau khi tỉnh lại nó cảm thấy mọi hôm qua thật giống 1 giấc mơ , nó tạm thời gạt mọi chuyện sang 1 bên để đến tìm ba của Diland. sáng sớm hôm đấy nó tìm tới tổng công ty nơi ba Diland làm việc , nó đi vào trong theo người thư kí của bác ấy, nhìn thấy ông ấy nó lễ phép cúi đầu chào
- cháu chào bác
- ừ chào cháu cháu ngồi đi
đợi cả 2 cùng ngồi yên vị bác ấy mới hỏi tiếp
-có chuyện gì mà cháu tìm tới tận đây vậy
- cháu muốn nhờ bác một chuyện
- chuyện gì cháu cứ nói đi
- chuyện của Diland cháu mong bác để cậu ấy được thi vào ngành thiết kế theo sở thích của cậu ấy
- sao cháu lại nói vậy
- cháu chỉ muốn tốt cho cậu ấy sao
- cháu có chắc khi nó đi theo ngành thiết kế tương lai sẽ tốt hơn là làm quản lí hay giám đốc ở công ty của bác hay sao
- cháu biết là khởi đầu của cậu ấy ở ngành thiết kế sẽ không được như những gì bác định hướng nhưng cháu tin với ước mơ nhiệt huyết và tài năng của cậu ấy tương lai tốt đẹp cũng sẽ mau đến thôi
ông ấy chần chừ đôi phút rồi nói vs nó
- nhưng nó đã lựa chọn việc làm theo những gì nó sắp đặt để cháu được hoàn thành hồ sơ đi du học
- cậu ấy chấp nhận điều đó là vì cháu sao
- phải
-vậy nếu cháu đồng ý hủy bỏ chuyến du học này bác sẽ để cậu ấy học ngành thiết kế đúng chứ
- cháu nói vậy vì bây giờ cháu đã nhận được nhiều lời mời của các trường cả trong và ngoài nước phải không
- nếu như bác muốn cháu sẽ gọi điện từ chối tất cả ngay bây giờ , cháu thà nghỉ học 1 năm chứ không muốn Diland từ bỏ đi ước mơ của cậu ấy
bác ấy khẽ nhếch mép cười và nói vs nó
- nếu cháu biết ai là người khiến cháu từng không thể nhập cảnh tại Anh chắc cháu sẽ thay đổi quyết định thôi
- là Diland phải không ạ cháu biết điều đó từ lâu rồi những gì mà cậu ấy nói ở sân bay cháu đều hiểu hết nếu cháu không hiểu thì đâu có làm bạn của cậu ấy tới giờ này
nghe được vậy bác ấy cũng rất ngạc nhiên
- vậy sao cháu vẫn tìm đến đây
- vì đây có lẽ là điều duy nhất cháu có thể làm cho cậu ấy cháu đã nhận lại quá nhiều rồi
- 2 đứa này cũng thật là 1 đứa thì từ bỏ ước mơ để người kia được tiếp tục đi học còn 1 đứa thì từ bỏ tương lai để người kia được tiếp tục ước mơ
- vậy bác sẽ để cậu ấy học ngành thiết kế
- ừ
- vậy thì được rồi cháu cảm ơn
- cháu cũng tiếp tục đi du học đi
- dạ
- ta đâu thể nào bỏ lỡ tương lai tươi sáng của 1 thần đồng như cháu dù hơi muộn nhưng cũng chúc mừng cháu
- vậy còn Diland
- yên tâm đi ta vẫn làm theo lời cháu, ba mẹ thì đâu thể nào thắng được con cái ta chỉ là muốn nó hiểu được giá trị của quy luật đường đời trước khi nó tự mình mở ra 1 con đường riêng muốn đạt được mục đích đương nhiên phải trả 1 cái giá
con nhỏ nhìn ông ấy mỉm cười
- cháu nợ lại bác 1 lời cảm ơn rồi
nói xong nó đứng dậy chào tạm biệt rồi quay trở lại khách sạn thu dọn đồ đạc để tối nó bay về nước.
tối đó ở sân bay
- cậu về nước sớm vậy sao mới qua được 3 bữa mà đã về rồi
- tôi về còn chuẩn bị cho việc đi Anh nữa
- cũng phải cậu đi mạnh khỏe nha
- ừ cậu ở đây cũng phải sống tốt nha nhớ đối xử với Tiểu Mỹ tốt một chút
-Vinh này
- sao
- cho dù sau này tôi và Tiểu Mỹ có thể sẽ giống tôi và cậu của trước đây nhưng đối với tôi cậu luôn là người quan trọng nhất
- Diland cậu đừng đặt tôi trong 1 khoảng quá lớn nơi trái tim cậu hãy thu nhỏ nó lại và để phần nơi đó cho 1 người con gái tốt hơn tôi sẽ đến bên cậu cậu xứng đáng có được hạnh phúc mà, hãy mở ra cho bản thân cậu 1 con đường mới tốt hơn là 1 con đường mòn cũ
- tôi biết rồi
- à phải rồi hãy làm hòa với ba cậu đi , chẳng phải 2 người từng rất thân thiết hay sao đừng vì tôi mà khiến 2 người trở nên xa cách tôi sẽ thấy có lỗi lắm đó ,hãy cảm ơn ông ấy giùm tôi và nói rằng ông ấy là 1 người ba tuyệt vời
Diland nghe chẳng hiểu gì nhưng cũng gật đầu để con nhỏ yên lòng mà lên máy bay, sau khi rời sân bay Diland quay trở về nhà, bố cậu cũng đang ở đó
- con bé đi rồi à
- vâng
- con nhỏ đúng là 1 người bạn tuyệt vời đấy
- dạ
- hai người hôm nay làm sao vậy Vinh thì nói con có 1 người ba tuyệt vời giờ thì Daddy lại nói con có 1 người bạn tuyệt vời
- con nhỏ nói thế sao
ông khẽ cười rồi cầm ly trà lên nhấm nháp, hồi sau ông đưa cho Diland 1 tờ đơn
- chuyện này là sao ba
- thì như những gì con đang thấy điền lại trường đại học mà con muốn đi
- dạ trường con muốn sao
cậu không chắc về những gì mình đang nghe nên hỏi lại
- ừ à nhưng ta nhắc cho con nhớ lựa chọn này sẽ theo con suốt đời con cũng sẽ không nhận được bất kì sự hỗ trợ nào từ ta đau hãy cân nhắc thật kĩ trước khi đặt bút xuống
cậu vui mừng khôn xiết
- con cảm ơn Daddy con biết ba thương con mà
nhưng rồi cậu bỗng tắt nụ cười
- nhưng mà con tờ đơn con đã nộp ở trường
- tờ đó con bé Vinh đã đem về nước rồi nó nói cầm đi để chắc chắn con sẽ không phạm thêm sai lầm
cả 2 nói chuyện trong vui vẻ , còn con nhỏ thì đang ngủ trên chuyến bay đường dài về Việt Nam
thấy nó vẫn im lặng mặt thì bất thần cậu càng lo hơn
- trả lời tôi đi chứ đừng im lặng mãi thế
nó bị cậu lay mạnh mới chịu tỉnh lại
- tôi không sao có chút chuyện nên mới ra ngoài thôi có gì lên phòng rồi nói
vừa bước vào trong ngồi xuống ghế cậu đã hỏi ngay
- rốt cuộc có chuyện gì mà cậu lại ra ngoài vào giờ này mà ban nãy cậu hỏi tôi về người đưa cậu tới bệnh viện là sao
- tôi vừa tới bệnh viện để tìm người đã đưa tôi tới bệnh viện
-vậy rồi sao cậu có tìm được không
- có tìm được rồi
- thế thì cậu phải vui chứ sao mặt mày lại buồn rầu thế này,mà người đó là ai
- là Trung
-hả
nó nói ra khiến cậu cũng bất ngờ
- là cậu ta sao cậu không đùa tôi đấy chứ
- tôi vừa mới gặp cậu ta về chắc chắn là cậu ta rồi
nó đưa ra cho Diland xem cái đèn pin nó cầm trong tay nãy giờ
- cậu ta còn nhớ đã gửi lại cho tôi 1 chiếc đèn pin nhưng tôi lại chẳng thể nhớ nổi mặt của cậu ta khi đó
- 2 người cũng có duyên thật đấy sau 2 năm đi tới tận đâu cũng vẫn có thể gặp lại
- nhưng cũng trớ trêu quá còn gì sự thật được biết trong cái hoàn cảnh này tôi khi tôi đã từng nghĩ hận cậu ta tới tận xương tủy hận cái lần đầu tiên tôi biết cậu ta nhưng nếu không có cái lần đó có lẽ tôi cũng không thể ngồi đây bây giờ
nó vừa nói trong lòng nó cảm thấy khó chịu hòn đá trong lòng nó bây giờ càng trở nên nặng thêm
cậu nghe vậy liền tiến tới chỗ nó ngồi kéo nó vào lòng mà bảo
- nếu đã cảm thấy khó chịu như vậy chi bằng để mọi chuyện được trôi qua như chưa hề diễn ra đi cậu ta nợ cậu 1 lần cũng cứu cậu 1 lần giờ thì đã có 1 cái cớ để cậu có thể bỏ qua mọi chuyện của quá khứ
- có thể như cậu nói được không
cậu vừa nói vừa ôm lấy nó xoa đầu nó
- tôi không chắc đó là cách giải quyết tốt nhất nhưng ít ra mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ
-cảm ơn cậu vì luôn ở lại bên cạnh tôi luôn cho tôi 1 nơi để nói ra hết tất cả suy nghĩ, luôn cho tôi 1 cái ôm ấm áp để tôi thấy mình không còn cô đơn lạc lõng,
- ngốc ạ tôi mãi luôn ở bên cạnh cậu chỉ cần cậu muốn tôi vẫn luôn ở đây đợi cậu
nó thầm xin lỗi cậu
" xin lỗi cậu vì từ trước tới nay tôi chỉ luôn nhận mọi thứ từ cậu mà chưa bao giờ biết cho cậu thứ gì"
cậu đợi nó có thể bình thường trở lại cậu nhìn lên đồng hồ giờ đã quá nửa đêm, cậu nói với nó
- thôi cậu đi ngủ đi ngủ muộn thế này không tốt đâu tôi cũng phải về rồi
cậu rời khỏi phòng nó khi chắc chắn nó đã ngủ
sáng hôm sau khi tỉnh lại nó cảm thấy mọi hôm qua thật giống 1 giấc mơ , nó tạm thời gạt mọi chuyện sang 1 bên để đến tìm ba của Diland. sáng sớm hôm đấy nó tìm tới tổng công ty nơi ba Diland làm việc , nó đi vào trong theo người thư kí của bác ấy, nhìn thấy ông ấy nó lễ phép cúi đầu chào
- cháu chào bác
- ừ chào cháu cháu ngồi đi
đợi cả 2 cùng ngồi yên vị bác ấy mới hỏi tiếp
-có chuyện gì mà cháu tìm tới tận đây vậy
- cháu muốn nhờ bác một chuyện
- chuyện gì cháu cứ nói đi
- chuyện của Diland cháu mong bác để cậu ấy được thi vào ngành thiết kế theo sở thích của cậu ấy
- sao cháu lại nói vậy
- cháu chỉ muốn tốt cho cậu ấy sao
- cháu có chắc khi nó đi theo ngành thiết kế tương lai sẽ tốt hơn là làm quản lí hay giám đốc ở công ty của bác hay sao
- cháu biết là khởi đầu của cậu ấy ở ngành thiết kế sẽ không được như những gì bác định hướng nhưng cháu tin với ước mơ nhiệt huyết và tài năng của cậu ấy tương lai tốt đẹp cũng sẽ mau đến thôi
ông ấy chần chừ đôi phút rồi nói vs nó
- nhưng nó đã lựa chọn việc làm theo những gì nó sắp đặt để cháu được hoàn thành hồ sơ đi du học
- cậu ấy chấp nhận điều đó là vì cháu sao
- phải
-vậy nếu cháu đồng ý hủy bỏ chuyến du học này bác sẽ để cậu ấy học ngành thiết kế đúng chứ
- cháu nói vậy vì bây giờ cháu đã nhận được nhiều lời mời của các trường cả trong và ngoài nước phải không
- nếu như bác muốn cháu sẽ gọi điện từ chối tất cả ngay bây giờ , cháu thà nghỉ học 1 năm chứ không muốn Diland từ bỏ đi ước mơ của cậu ấy
bác ấy khẽ nhếch mép cười và nói vs nó
- nếu cháu biết ai là người khiến cháu từng không thể nhập cảnh tại Anh chắc cháu sẽ thay đổi quyết định thôi
- là Diland phải không ạ cháu biết điều đó từ lâu rồi những gì mà cậu ấy nói ở sân bay cháu đều hiểu hết nếu cháu không hiểu thì đâu có làm bạn của cậu ấy tới giờ này
nghe được vậy bác ấy cũng rất ngạc nhiên
- vậy sao cháu vẫn tìm đến đây
- vì đây có lẽ là điều duy nhất cháu có thể làm cho cậu ấy cháu đã nhận lại quá nhiều rồi
- 2 đứa này cũng thật là 1 đứa thì từ bỏ ước mơ để người kia được tiếp tục đi học còn 1 đứa thì từ bỏ tương lai để người kia được tiếp tục ước mơ
- vậy bác sẽ để cậu ấy học ngành thiết kế
- ừ
- vậy thì được rồi cháu cảm ơn
- cháu cũng tiếp tục đi du học đi
- dạ
- ta đâu thể nào bỏ lỡ tương lai tươi sáng của 1 thần đồng như cháu dù hơi muộn nhưng cũng chúc mừng cháu
- vậy còn Diland
- yên tâm đi ta vẫn làm theo lời cháu, ba mẹ thì đâu thể nào thắng được con cái ta chỉ là muốn nó hiểu được giá trị của quy luật đường đời trước khi nó tự mình mở ra 1 con đường riêng muốn đạt được mục đích đương nhiên phải trả 1 cái giá
con nhỏ nhìn ông ấy mỉm cười
- cháu nợ lại bác 1 lời cảm ơn rồi
nói xong nó đứng dậy chào tạm biệt rồi quay trở lại khách sạn thu dọn đồ đạc để tối nó bay về nước.
tối đó ở sân bay
- cậu về nước sớm vậy sao mới qua được 3 bữa mà đã về rồi
- tôi về còn chuẩn bị cho việc đi Anh nữa
- cũng phải cậu đi mạnh khỏe nha
- ừ cậu ở đây cũng phải sống tốt nha nhớ đối xử với Tiểu Mỹ tốt một chút
-Vinh này
- sao
- cho dù sau này tôi và Tiểu Mỹ có thể sẽ giống tôi và cậu của trước đây nhưng đối với tôi cậu luôn là người quan trọng nhất
- Diland cậu đừng đặt tôi trong 1 khoảng quá lớn nơi trái tim cậu hãy thu nhỏ nó lại và để phần nơi đó cho 1 người con gái tốt hơn tôi sẽ đến bên cậu cậu xứng đáng có được hạnh phúc mà, hãy mở ra cho bản thân cậu 1 con đường mới tốt hơn là 1 con đường mòn cũ
- tôi biết rồi
- à phải rồi hãy làm hòa với ba cậu đi , chẳng phải 2 người từng rất thân thiết hay sao đừng vì tôi mà khiến 2 người trở nên xa cách tôi sẽ thấy có lỗi lắm đó ,hãy cảm ơn ông ấy giùm tôi và nói rằng ông ấy là 1 người ba tuyệt vời
Diland nghe chẳng hiểu gì nhưng cũng gật đầu để con nhỏ yên lòng mà lên máy bay, sau khi rời sân bay Diland quay trở về nhà, bố cậu cũng đang ở đó
- con bé đi rồi à
- vâng
- con nhỏ đúng là 1 người bạn tuyệt vời đấy
- dạ
- hai người hôm nay làm sao vậy Vinh thì nói con có 1 người ba tuyệt vời giờ thì Daddy lại nói con có 1 người bạn tuyệt vời
- con nhỏ nói thế sao
ông khẽ cười rồi cầm ly trà lên nhấm nháp, hồi sau ông đưa cho Diland 1 tờ đơn
- chuyện này là sao ba
- thì như những gì con đang thấy điền lại trường đại học mà con muốn đi
- dạ trường con muốn sao
cậu không chắc về những gì mình đang nghe nên hỏi lại
- ừ à nhưng ta nhắc cho con nhớ lựa chọn này sẽ theo con suốt đời con cũng sẽ không nhận được bất kì sự hỗ trợ nào từ ta đau hãy cân nhắc thật kĩ trước khi đặt bút xuống
cậu vui mừng khôn xiết
- con cảm ơn Daddy con biết ba thương con mà
nhưng rồi cậu bỗng tắt nụ cười
- nhưng mà con tờ đơn con đã nộp ở trường
- tờ đó con bé Vinh đã đem về nước rồi nó nói cầm đi để chắc chắn con sẽ không phạm thêm sai lầm
cả 2 nói chuyện trong vui vẻ , còn con nhỏ thì đang ngủ trên chuyến bay đường dài về Việt Nam
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.