Chương 14: “có phải em thật sự rất ghét anh đúng không?”
Đồng Lộc
22/09/2022
Editor: YuuNam Chức về nhà trên chiếc Mini Cooper của Trần Diệp An.
Anh Trần cũng rất chu đáo, đưa Viên Tây về trước, rồi lại đi một vòng lớn để đưa cô về, ân cần như một quý ông.
Trước khi xuống xe, Trần Diệp An gọi Nam Chức lại.
“Anh chàng đẹp trai hôm nay không tệ đâu.” Cô ấy nói: “Cậu làm sao phải xa cách người ta cả ngàn cây số vậy?”
—— Kiên quyết không cho bất cứ cơ hội nào.
Nam Chức nói: “Nếu đã không muốn, tại sao phải làm gì đó rồi đưa ra tín hiệu sai với người ta?”
“Ồ, cũng phải.” Trần Diệp An thở dài: “Tớ muốn tìm còn không tìm được, người ta tới tìm cậu thì cậu không cần đến. Chức Chức Tử, rốt cuộc cậu thích kiểu con trai nào vậy?”
Từ “thích” này đối với Nam Chức mà nói, quá xa lạ.
Cô chưa từng có bất cứ ảo tưởng nào về người bạn đời của mình, cho nên cô không thể trả lời câu hỏi này.
“Đừng tưởng là tớ không biết cậu cố tình nói về mấy buổi xem mắt để đánh lạc hướng tớ.” Cô chọc chọc vào trán Trần Diệp An: “Cậu vốn cũng đâu có nghĩ đến đâu. Mà nhắc đến chuyện đó, không phải như thế sẽ khiến cậu bớt đi lang thang sao.”
Trần Diệp An búng ngón tay: “Không còn cách nào khác. Ai bảo trái tim tớ đã sớm giao cho cậu rồi.”
Hai người đấu võ mồm một hồi, sau đó ai về nhà người nấy.
Nam Chức ngáp một cái trong lúc chờ thang máy.
Khi niềm vui sướng qua đi thì sự mệt mỏi thường có xu hướng tăng lên theo cấp số nhân, những phiền muộn tạm thời vứt bỏ cũng không còn có ích gì nữa vào lúc này… Cũng may, Nam Chức đã có biện pháp tự an ủi.
Dù sao cô và Ngôn Trạm đến một nửa đồng tiền cũng không có quan hệ với nhau, cho dù lời đồn đại có ác ý như thế nào cũng không thể trói buộc hai người lại với nhau mãi mãi.
Nghĩ như vậy, Nam Chức cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thang máy đến, cô dụi dụi mắt đi vào, vừa định quay người lại bấm nút thì lại có người bước vào thang máy.
“…”
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, là Ngôn Trạm.
Nam Chức mím môi, lùi sang một bên rồi cúi đầu nhìn chân mình.
Dường như hôm nay lão Phật gia có một buổi tiệc xã giao nào đó, anh uống khá nhiều rượu, mùi rượu nồng tràn ngập trong thang máy. Cô ngửi xong cũng cảm thấy mình sắp say đến nơi rồi.
Nín thở, Nam Chức liếc nhìn số tầng. Kiên trì chính là thắng lợi.
Đinh!
Nam Chức rời thang máy trước. Nhưng vừa mới đi ra được một nửa, một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng cô.
Cô không nghe rõ, cũng không muốn hỏi. Nhìn cô có vẻ như đang đáp lời, nhưng thật ra đang tăng tốc đi về phía cửa nhà mình.
Nào ngờ, người đàn ông kia bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
“Tại sao?”
Lúc này, Nam Chức đã nghe được rõ ràng.
Cô tránh khỏi người đàn ông, hỏi lại: “Tại sao cái gì mà tại sao? Anh uống nhiều quá rồi đó.”
Ngôn Trạm uống rất nhiều.
Rượu mạnh rót vào dạ dày anh như nước, rót tới rót lui nhưng cũng không thể rửa trôi bức ảnh đã in sâu trong tâm trí anh.
Nam Chức nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh, làn da trắng lạnh như muốn bốc cháy, hình như uống xong thấy rất khó chịu, uống rượu như phát điên.
“Về nhà uống nhiều nước một chút.” Cô nói xong liền xoay người đi về nhà.
Trái tim Ngôn Trạm đập loạn, lại lần nữa kéo cô lại, bao vây người cô giữa cơ thể mình và vách tường, không cho cô có chỗ nào để trốn thoát.
“Anh bị điên rồi sao? Muốn điên thì tự mình điên đi, đừng tìm…”
“Em đang quan tâm anh, đúng không?”
“…”
Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang quan tâm đến anh vậy? Giác quan thứ sáu giữa sự sống và cái chết sao?
Nam Chức thở dài, thầm nghĩ anh đúng là uống say đến nỗi không còn biết trời trăng mây đất gì nữa rồi. Cô chẳng thèm chấp nhặt với một con ma men, ôn tồn nói: “Giám đốc kỹ thuật Ngôn, nhà của anh ở đằng kia. Anh mau về đi, nghỉ ngơi sớm sẽ tốt cho sức khỏe. Tạm biệt.”
Cô ngồi xổm xuống định chui ra từ dưới cánh tay của người đàn ông, kết quả tên chó này lại ỷ vào đôi chân dài mà chặn kín đường đi của cô.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Nam Chức bực bội.
Ngôn Trạm yên lặng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông chính là vòng xoáy mê muội, cũng là vực thẳm không thấy đáy, ẩn chứa sự nhẫn nhịn.
Đối với người khác thì ôn hòa, thân thiện và dễ gần; Nhưng đối với anh, không phải cãi nhau thì chính là bóng gió.
“Tại sao phải rời khỏi L.Z?”
Nam Chức sửng sốt. Anh biết rồi sao?
Về vấn đề này thì Nam Chức yêu cầu cũng không xác đáng lắm, bởi vì giữa bọn họ đã có hợp đồng. Cô dừng một chút, suy nghĩ xem nên nói như thế nào mới ổn.
Kết quả, người đàn ông lại nói: “Có phải em sợ anh ta sẽ không vui đúng không?”
“…”
Lại là anh ta nào vậy?
Lão Phật gia không chỉ là một người bị tâm thần phân liệt mà còn thích phỏng đoán, tự luyến.
Nam Chức sợ hãi. Cô nghe nói các nhà khoa học thường có chút cực đoan hoặc rất cực đoan trong việc theo đuổi chân lý, e rằng mấy công trình kỳ quặc của lão Phật gia có thể bị tụt lại quá xa.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn.” Cô ngồi xổm xuống một chút, nhích từng bước nhỏ: “Không còn sớm nữa, tôi về nhà trước. Có chuyện gì thì chúng ta tới công ty nói sau đi.”
Nam Chức thấy lão Phật gia bất động liền vội vàng bấm mật khẩu nhà mình.
Tiếng tít tít vang lên, ánh mắt Ngôn Trạm càng thêm lạnh lẽo.
Dường như đã mất kiên nhẫn, anh thô bạo túm lấy vai cô gái, không cho cô rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một phân.
“Tại sao.”
Nam Chức thực sự sợ hãi, hét lên: “Tại sao cái gì mà tại sao? Giám đốc kỹ thuật, anh nhìn kỹ xem tôi là ai đi! Chúng ta… Quýt nhỏ! Không được chạy!”
Bộ não hỗn loạn của Ngôn Trạm lập tức hiện lên bộ dạng nâng niu, ôm ấp Quýt nhỏ của cô lần trước, trong lòng đột nhiên chỉ còn lại một ý nghĩ: Không thể để con mèo này chạy mất.
Vì vậy, anh hành động còn nhanh hơn cả não bộ, đá con mèo đang thò đầu ra bên ngoài vào trong.
“Meow!”
Quýt nhỏ kêu lên thảm thiết.
Lần này Nam Chức hoàn toàn bị chọc giận.
Cô dùng chân đóng cửa lại, sau đó dùng tất cả sức lực của mình đẩy tên chó đáng chết kia ra, hét lớn: “Đồ biến thái! Đến con mèo còn không buông tha!”
Ngôn Trạm lảo đảo, anh mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Có phải anh cho rằng tôi nhận tiền lương của anh rồi nên không dám nóng nảy với anh đúng không?” Nam Chức trừng mắt, rất giống một con mèo đang xù lông: “Tôi nói cho anh biết, sau này anh nhìn thấy tôi thì tốt nhất nên đi đường vòng đi. Nếu không, đừng trách tôi không để lại mặt mũi cho anh!”
Ngôn Trạm khẽ lắc đầu, định nói “Anh sợ nếu nó rơi xuống, em sẽ lo lắng”. Nhưng dưới cái nhìn căm phẫn của cô, anh lại không thể nói nên lời.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh chỉ trầm giọng hỏi một câu: “Có phải em thật sự rất ghét anh đúng không?”
*
Về nhà.
Nam Chức định đi xem Quýt nhỏ có bị thương không, nhưng cô nhóc hư đốn này lại đang cắn con thú bông trên ghế sofa, chơi đùa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn không ra, nó còn là một nhà viết kịch nữa đấy.
“Lại đây.” Cô vỗ vỗ tay.
Quýt nhỏ kêu meow meow vài tiếng sau đó tiếp tục chơi, không quan tâm đến cô.
Nam Chức thở dài, lười biếng ngồi xuống ghế.
Vừa rồi ——
“Có phải em thật sự rất ghét anh đúng không?”
Cô định nói “Đúng vậy”, nhưng khi lời nói đến đầu môi, cô lại phát hiện, thật ra không phải như vậy.
Chuyện trước đó đã trôi qua được một khoảng thời gian rồi. Tuy rằng cô cũng có chút tổn thất, nhưng cũng không đến nỗi sẽ hận người ta cả đời.
Còn bây giờ, cô đối với lão Phật gia, là “Vô cảm”.
Không ghét, không oán hận, cùng lắm cũng chỉ là người luôn mang đến phiền phức cho cô mà thôi. Hơn nữa, phiền phức lần này xét cho cùng cũng không liên quan quá nhiều đến anh.
Cũng không hiểu tại sao, tại khoảng trống mà cô đang đấu tranh tư tưởng, ánh sáng trong mắt Ngôn Trạm dường như mờ đi một cách đột ngột.
Không đợi cô trả lời, anh nhẹ nhàng buông một câu “Anh hiểu rồi”, sau đó xoay người rời đi…
“Meow ~”
Quýt nhỏ nhảy lên đùi cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Chức.
Cô nhấc con mèo lên kiểm tra trái phải một vòng, không có chuyện gì xảy ra cả, bực bội nói: “Vừa rồi em kêu thảm thiết như vậy, suýt chút nữa chị còn định báo thù cho em đấy.”
“Meow ~~~”
Quýt nhỏ chui vào trong lòng Nam Chức, bộ dạng có chút đáng thương như muốn nói “Tuy rằng không sao, nhưng người ta sợ.”
Nam Chức xoa xoa đầu đó. Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, bà ngoại gửi lời mời gọi video.
“Đang chơi với Quýt nhỏ sao?” Cổ Nguyệt Dương cười nói.
Nam Chức gật đầu. Cô buông con mèo ra, hỏi: “Bà ngoại, sao hôm nay bà lại gọi video vậy? Có chuyện gì sao ạ?”
“Ừ, có chút chuyện.” Cổ Nguyệt Dương nói: “Dì Tuyền của con đã gọi điện cho bà hỏi về tình hình của chúng ta. Trước đây con cũng không nói là muốn để dì Tuyền biết con đã về Trung Quốc hay không nên bà cũng chưa nói. Bà đã tìm một cái cớ, nói là con không có nhà.”
Ra là chuyện này.
Nam Chức cầm cái gối ôm gần đó lên, chống cằm nói: “Không sao đâu ạ. Nếu dì Tuyền lại gọi đến, bà cứ nói thật cũng được ạ. Một khoảng thời gian nữa con cũng muốn đi gặp dì Tuyền.”
Mấy năm nay, tuy rằng Tăng Tuyền không gặp bọn họ quá nhiều, nhưng những món quà và lời chúc mừng trong ngày lễ, ngày Tết đều không thiếu.
Nam Chức luôn cảm thấy biết ơn.
“Vậy được rồi. Sau này bà sẽ nói với A Tuyền. Nếu con bé biết con đã về nước, con bé sẽ rất vui. Có con bé ở cạnh con, bà cũng yên tâm hơn.”
“Bà vẫn chưa tin vào khả năng tự lo cho cuộc sống của cháu gái mình sao?” Nam Chức cố tình nói vậy, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Nhóc con thối.” Cổ Nguyệt Dương trách cứ: “Con đó, cứ để bà…”
“Quýt nhỏ! Em lại ăn bậy bạ cái gì đấy!”
Nam Chức chạy tới, lấy thức ăn từ trong miệng nó ra.
Là một viên kẹo bạc hà
“…”
Của anh.
Một người đàn ông to lớn như vậy luôn mang theo kẹo bên cạnh làm gì?
Hơn nữa, lần trước cô đã nếm thử nó, kẹo bạc hà nào chứ? Chẳng khác gì đang ăn đá cả, ăn một viên liền cảm thấy sảng khoái như đang ở Bắc Cực.
“Mang Mang? Có chuyện gì vậy?” Cổ Nguyệt Dương hỏi.
Nam Chức hoàn hồn, nói: “Không sao đâu ạ. Bà ngoại, con hơi mệt nên đi tắm trước đây ạ.”
“Ừ, đi đi.”
Ngắt video, Nam Chức ngây ngốc nhìn viên kẹo bạc hà trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, khi Quýt nhỏ định cướp lại viên kẹo lần nữa, cô đành phải vứt nó vào trong thùng rác.
*
Sáng sớm, Đinh Đang đứng trước phòng thu âm đợi Nam Chức.
Chìa khóa phòng thu âm chỉ có trưởng phòng Ngô và Nam Chức có, Đinh Đang lại không có văn phòng riêng, nhưng nghĩ đến chuyện lát nữa phải nói, cho nên đành phải đợi ở đây.
“Cô nói… Phải hoàn thành nguồn âm thanh còn lại trong nửa tháng sao?”
Đinh Đang gật đầu, cũng rất khó hiểu.
“Trưởng phòng Ngô đã thông báo cho tôi vào tối hôm qua.” Cô ấy nói: “Mỗi thứ hai, thứ ba và thứ năm hàng tuần, cô chỉ cần làm hơn 11 tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành nó trong nửa tháng.”
Nam Chức nhíu mày, đầu óc có chút rối bời, hỏi: “Vậy tại sao trước đó lại ký hợp đồng bốn tháng?”
“Có lẽ là để bảo đảm.” Đinh Đang nói: “Trước đó L.Z cũng không tính toán quá nhiều. Bây giờ khi thực sự bắt đầu rồi, có lẽ phát hiện ra không cần quá nhiều thời gian như vậy nên đã rút ngắn kỳ hạn công trình. Đó là chuyện bình thường mà.”
Nói như vậy thì cũng có lý.
Tảng đá trong lòng Nam Chức đã rơi xuống đất, cười nói: “Sau này tôi phải cảm ơn trưởng phòng Ngô mới được. Hôm nào tôi mời các cô ăn cơm.”
Đinh Đang nói “Hả” rồi hỏi lại: “Không phải là cảm ơn giám đốc kỹ thuật Ngôn sao?”
“…”
“Việc thu thập nguồn âm thanh thật ra là do giám đốc kỹ thuật Ngôn giám sát.” Đinh Đang nói: “Việc rút ngắn kỳ hạn công trình cũng là quyết định của giám đốc kỹ thuật Ngôn.”
Lại là anh.
Nam Chức đột nhiên nhớ tới câu nói “Anh hiểu rồi” hôm qua, trong lòng cảm thấy có chút khó tả
*
Nam Chức bắt đầu làm việc với năng suất 120%.
Đinh Đang gửi cho cô tất cả tư liệu sống, nói rằng trung bình mỗi ngày cô phải làm 11 tiếng, chắc chắn sẽ hoàn thành được. Nhưng cô luôn sợ không đủ hoàn hảo cho nên đã cân nhắc từng lời từng chữ một, thường xuyên kết thúc công việc khi nó đã hoàn thành một cách trọn vẹn.
Đinh Đang không có lý do để tăng ca cùng cô, vì vậy cô đã đi tìm trưởng phòng Ngô để hỏi xin thẻ ra vào cổng, thuận tiện cho việc cô sử dụng phòng thu âm.
Nháy mắt, mười ngày đã trôi qua.
Nam Chức đã hoàn thành tất cả các mục, bây giờ đang kiểm tra lại những thiếu sót và tiếp tục cải thiện.
“Michelle chạy vào vườn hoa, năn nỉ anh trai. ‘Anh, anh giúp em được không? Chỉ lần này thôi mà, anh ~.”
Nam Chức không thể xử lý giọng điệu mềm mại của đứa trẻ khi gọi “Anh trai”, cô đã thu âm nó rất rất nhiều lần.
Lúc nào thu âm cũng đều đói bụng, cô đặt điện thoại xuống định tới máy bán hàng tự động mua bánh quy. Nhưng vừa mới mở cửa ra, một bóng người vụt qua.
Đã muộn như vậy rồi, là ai chứ?
Suy nghĩ một hồi, dù sao hôm nay cũng bị mắc kẹt ở chỗ này, chi bằng nên về nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục.
Nam Chức thu dọn đồ đạc, khóa kỹ cửa rồi rời khỏi khu vực văn phòng.
Thang máy đến rất nhanh.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Nam Chức và Ngôn Trạm lại đụng mặt nhau.
“…”
Lão Phật gia, anh coi thang máy là là Từ Ninh Cung (*) sao? Đóng đô quanh năm vậy.
(*) Từ Ninh Cung: Nơi ở dành cho Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu cùng chúng phi tần tiền triều.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn nhị cẩu: Vợ tôi ghét tôi…
Nam Tiểu Chức: Không phải là ghét, mà là vô cảm.
Ngôn nhị cẩu: Vô cảm sao?
Anh Trần cũng rất chu đáo, đưa Viên Tây về trước, rồi lại đi một vòng lớn để đưa cô về, ân cần như một quý ông.
Trước khi xuống xe, Trần Diệp An gọi Nam Chức lại.
“Anh chàng đẹp trai hôm nay không tệ đâu.” Cô ấy nói: “Cậu làm sao phải xa cách người ta cả ngàn cây số vậy?”
—— Kiên quyết không cho bất cứ cơ hội nào.
Nam Chức nói: “Nếu đã không muốn, tại sao phải làm gì đó rồi đưa ra tín hiệu sai với người ta?”
“Ồ, cũng phải.” Trần Diệp An thở dài: “Tớ muốn tìm còn không tìm được, người ta tới tìm cậu thì cậu không cần đến. Chức Chức Tử, rốt cuộc cậu thích kiểu con trai nào vậy?”
Từ “thích” này đối với Nam Chức mà nói, quá xa lạ.
Cô chưa từng có bất cứ ảo tưởng nào về người bạn đời của mình, cho nên cô không thể trả lời câu hỏi này.
“Đừng tưởng là tớ không biết cậu cố tình nói về mấy buổi xem mắt để đánh lạc hướng tớ.” Cô chọc chọc vào trán Trần Diệp An: “Cậu vốn cũng đâu có nghĩ đến đâu. Mà nhắc đến chuyện đó, không phải như thế sẽ khiến cậu bớt đi lang thang sao.”
Trần Diệp An búng ngón tay: “Không còn cách nào khác. Ai bảo trái tim tớ đã sớm giao cho cậu rồi.”
Hai người đấu võ mồm một hồi, sau đó ai về nhà người nấy.
Nam Chức ngáp một cái trong lúc chờ thang máy.
Khi niềm vui sướng qua đi thì sự mệt mỏi thường có xu hướng tăng lên theo cấp số nhân, những phiền muộn tạm thời vứt bỏ cũng không còn có ích gì nữa vào lúc này… Cũng may, Nam Chức đã có biện pháp tự an ủi.
Dù sao cô và Ngôn Trạm đến một nửa đồng tiền cũng không có quan hệ với nhau, cho dù lời đồn đại có ác ý như thế nào cũng không thể trói buộc hai người lại với nhau mãi mãi.
Nghĩ như vậy, Nam Chức cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thang máy đến, cô dụi dụi mắt đi vào, vừa định quay người lại bấm nút thì lại có người bước vào thang máy.
“…”
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, là Ngôn Trạm.
Nam Chức mím môi, lùi sang một bên rồi cúi đầu nhìn chân mình.
Dường như hôm nay lão Phật gia có một buổi tiệc xã giao nào đó, anh uống khá nhiều rượu, mùi rượu nồng tràn ngập trong thang máy. Cô ngửi xong cũng cảm thấy mình sắp say đến nơi rồi.
Nín thở, Nam Chức liếc nhìn số tầng. Kiên trì chính là thắng lợi.
Đinh!
Nam Chức rời thang máy trước. Nhưng vừa mới đi ra được một nửa, một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng cô.
Cô không nghe rõ, cũng không muốn hỏi. Nhìn cô có vẻ như đang đáp lời, nhưng thật ra đang tăng tốc đi về phía cửa nhà mình.
Nào ngờ, người đàn ông kia bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
“Tại sao?”
Lúc này, Nam Chức đã nghe được rõ ràng.
Cô tránh khỏi người đàn ông, hỏi lại: “Tại sao cái gì mà tại sao? Anh uống nhiều quá rồi đó.”
Ngôn Trạm uống rất nhiều.
Rượu mạnh rót vào dạ dày anh như nước, rót tới rót lui nhưng cũng không thể rửa trôi bức ảnh đã in sâu trong tâm trí anh.
Nam Chức nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh, làn da trắng lạnh như muốn bốc cháy, hình như uống xong thấy rất khó chịu, uống rượu như phát điên.
“Về nhà uống nhiều nước một chút.” Cô nói xong liền xoay người đi về nhà.
Trái tim Ngôn Trạm đập loạn, lại lần nữa kéo cô lại, bao vây người cô giữa cơ thể mình và vách tường, không cho cô có chỗ nào để trốn thoát.
“Anh bị điên rồi sao? Muốn điên thì tự mình điên đi, đừng tìm…”
“Em đang quan tâm anh, đúng không?”
“…”
Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang quan tâm đến anh vậy? Giác quan thứ sáu giữa sự sống và cái chết sao?
Nam Chức thở dài, thầm nghĩ anh đúng là uống say đến nỗi không còn biết trời trăng mây đất gì nữa rồi. Cô chẳng thèm chấp nhặt với một con ma men, ôn tồn nói: “Giám đốc kỹ thuật Ngôn, nhà của anh ở đằng kia. Anh mau về đi, nghỉ ngơi sớm sẽ tốt cho sức khỏe. Tạm biệt.”
Cô ngồi xổm xuống định chui ra từ dưới cánh tay của người đàn ông, kết quả tên chó này lại ỷ vào đôi chân dài mà chặn kín đường đi của cô.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Nam Chức bực bội.
Ngôn Trạm yên lặng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông chính là vòng xoáy mê muội, cũng là vực thẳm không thấy đáy, ẩn chứa sự nhẫn nhịn.
Đối với người khác thì ôn hòa, thân thiện và dễ gần; Nhưng đối với anh, không phải cãi nhau thì chính là bóng gió.
“Tại sao phải rời khỏi L.Z?”
Nam Chức sửng sốt. Anh biết rồi sao?
Về vấn đề này thì Nam Chức yêu cầu cũng không xác đáng lắm, bởi vì giữa bọn họ đã có hợp đồng. Cô dừng một chút, suy nghĩ xem nên nói như thế nào mới ổn.
Kết quả, người đàn ông lại nói: “Có phải em sợ anh ta sẽ không vui đúng không?”
“…”
Lại là anh ta nào vậy?
Lão Phật gia không chỉ là một người bị tâm thần phân liệt mà còn thích phỏng đoán, tự luyến.
Nam Chức sợ hãi. Cô nghe nói các nhà khoa học thường có chút cực đoan hoặc rất cực đoan trong việc theo đuổi chân lý, e rằng mấy công trình kỳ quặc của lão Phật gia có thể bị tụt lại quá xa.
“Giám đốc kỹ thuật Ngôn.” Cô ngồi xổm xuống một chút, nhích từng bước nhỏ: “Không còn sớm nữa, tôi về nhà trước. Có chuyện gì thì chúng ta tới công ty nói sau đi.”
Nam Chức thấy lão Phật gia bất động liền vội vàng bấm mật khẩu nhà mình.
Tiếng tít tít vang lên, ánh mắt Ngôn Trạm càng thêm lạnh lẽo.
Dường như đã mất kiên nhẫn, anh thô bạo túm lấy vai cô gái, không cho cô rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ một phân.
“Tại sao.”
Nam Chức thực sự sợ hãi, hét lên: “Tại sao cái gì mà tại sao? Giám đốc kỹ thuật, anh nhìn kỹ xem tôi là ai đi! Chúng ta… Quýt nhỏ! Không được chạy!”
Bộ não hỗn loạn của Ngôn Trạm lập tức hiện lên bộ dạng nâng niu, ôm ấp Quýt nhỏ của cô lần trước, trong lòng đột nhiên chỉ còn lại một ý nghĩ: Không thể để con mèo này chạy mất.
Vì vậy, anh hành động còn nhanh hơn cả não bộ, đá con mèo đang thò đầu ra bên ngoài vào trong.
“Meow!”
Quýt nhỏ kêu lên thảm thiết.
Lần này Nam Chức hoàn toàn bị chọc giận.
Cô dùng chân đóng cửa lại, sau đó dùng tất cả sức lực của mình đẩy tên chó đáng chết kia ra, hét lớn: “Đồ biến thái! Đến con mèo còn không buông tha!”
Ngôn Trạm lảo đảo, anh mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Có phải anh cho rằng tôi nhận tiền lương của anh rồi nên không dám nóng nảy với anh đúng không?” Nam Chức trừng mắt, rất giống một con mèo đang xù lông: “Tôi nói cho anh biết, sau này anh nhìn thấy tôi thì tốt nhất nên đi đường vòng đi. Nếu không, đừng trách tôi không để lại mặt mũi cho anh!”
Ngôn Trạm khẽ lắc đầu, định nói “Anh sợ nếu nó rơi xuống, em sẽ lo lắng”. Nhưng dưới cái nhìn căm phẫn của cô, anh lại không thể nói nên lời.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh chỉ trầm giọng hỏi một câu: “Có phải em thật sự rất ghét anh đúng không?”
*
Về nhà.
Nam Chức định đi xem Quýt nhỏ có bị thương không, nhưng cô nhóc hư đốn này lại đang cắn con thú bông trên ghế sofa, chơi đùa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn không ra, nó còn là một nhà viết kịch nữa đấy.
“Lại đây.” Cô vỗ vỗ tay.
Quýt nhỏ kêu meow meow vài tiếng sau đó tiếp tục chơi, không quan tâm đến cô.
Nam Chức thở dài, lười biếng ngồi xuống ghế.
Vừa rồi ——
“Có phải em thật sự rất ghét anh đúng không?”
Cô định nói “Đúng vậy”, nhưng khi lời nói đến đầu môi, cô lại phát hiện, thật ra không phải như vậy.
Chuyện trước đó đã trôi qua được một khoảng thời gian rồi. Tuy rằng cô cũng có chút tổn thất, nhưng cũng không đến nỗi sẽ hận người ta cả đời.
Còn bây giờ, cô đối với lão Phật gia, là “Vô cảm”.
Không ghét, không oán hận, cùng lắm cũng chỉ là người luôn mang đến phiền phức cho cô mà thôi. Hơn nữa, phiền phức lần này xét cho cùng cũng không liên quan quá nhiều đến anh.
Cũng không hiểu tại sao, tại khoảng trống mà cô đang đấu tranh tư tưởng, ánh sáng trong mắt Ngôn Trạm dường như mờ đi một cách đột ngột.
Không đợi cô trả lời, anh nhẹ nhàng buông một câu “Anh hiểu rồi”, sau đó xoay người rời đi…
“Meow ~”
Quýt nhỏ nhảy lên đùi cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Chức.
Cô nhấc con mèo lên kiểm tra trái phải một vòng, không có chuyện gì xảy ra cả, bực bội nói: “Vừa rồi em kêu thảm thiết như vậy, suýt chút nữa chị còn định báo thù cho em đấy.”
“Meow ~~~”
Quýt nhỏ chui vào trong lòng Nam Chức, bộ dạng có chút đáng thương như muốn nói “Tuy rằng không sao, nhưng người ta sợ.”
Nam Chức xoa xoa đầu đó. Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, bà ngoại gửi lời mời gọi video.
“Đang chơi với Quýt nhỏ sao?” Cổ Nguyệt Dương cười nói.
Nam Chức gật đầu. Cô buông con mèo ra, hỏi: “Bà ngoại, sao hôm nay bà lại gọi video vậy? Có chuyện gì sao ạ?”
“Ừ, có chút chuyện.” Cổ Nguyệt Dương nói: “Dì Tuyền của con đã gọi điện cho bà hỏi về tình hình của chúng ta. Trước đây con cũng không nói là muốn để dì Tuyền biết con đã về Trung Quốc hay không nên bà cũng chưa nói. Bà đã tìm một cái cớ, nói là con không có nhà.”
Ra là chuyện này.
Nam Chức cầm cái gối ôm gần đó lên, chống cằm nói: “Không sao đâu ạ. Nếu dì Tuyền lại gọi đến, bà cứ nói thật cũng được ạ. Một khoảng thời gian nữa con cũng muốn đi gặp dì Tuyền.”
Mấy năm nay, tuy rằng Tăng Tuyền không gặp bọn họ quá nhiều, nhưng những món quà và lời chúc mừng trong ngày lễ, ngày Tết đều không thiếu.
Nam Chức luôn cảm thấy biết ơn.
“Vậy được rồi. Sau này bà sẽ nói với A Tuyền. Nếu con bé biết con đã về nước, con bé sẽ rất vui. Có con bé ở cạnh con, bà cũng yên tâm hơn.”
“Bà vẫn chưa tin vào khả năng tự lo cho cuộc sống của cháu gái mình sao?” Nam Chức cố tình nói vậy, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Nhóc con thối.” Cổ Nguyệt Dương trách cứ: “Con đó, cứ để bà…”
“Quýt nhỏ! Em lại ăn bậy bạ cái gì đấy!”
Nam Chức chạy tới, lấy thức ăn từ trong miệng nó ra.
Là một viên kẹo bạc hà
“…”
Của anh.
Một người đàn ông to lớn như vậy luôn mang theo kẹo bên cạnh làm gì?
Hơn nữa, lần trước cô đã nếm thử nó, kẹo bạc hà nào chứ? Chẳng khác gì đang ăn đá cả, ăn một viên liền cảm thấy sảng khoái như đang ở Bắc Cực.
“Mang Mang? Có chuyện gì vậy?” Cổ Nguyệt Dương hỏi.
Nam Chức hoàn hồn, nói: “Không sao đâu ạ. Bà ngoại, con hơi mệt nên đi tắm trước đây ạ.”
“Ừ, đi đi.”
Ngắt video, Nam Chức ngây ngốc nhìn viên kẹo bạc hà trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, khi Quýt nhỏ định cướp lại viên kẹo lần nữa, cô đành phải vứt nó vào trong thùng rác.
*
Sáng sớm, Đinh Đang đứng trước phòng thu âm đợi Nam Chức.
Chìa khóa phòng thu âm chỉ có trưởng phòng Ngô và Nam Chức có, Đinh Đang lại không có văn phòng riêng, nhưng nghĩ đến chuyện lát nữa phải nói, cho nên đành phải đợi ở đây.
“Cô nói… Phải hoàn thành nguồn âm thanh còn lại trong nửa tháng sao?”
Đinh Đang gật đầu, cũng rất khó hiểu.
“Trưởng phòng Ngô đã thông báo cho tôi vào tối hôm qua.” Cô ấy nói: “Mỗi thứ hai, thứ ba và thứ năm hàng tuần, cô chỉ cần làm hơn 11 tiếng đồng hồ là có thể hoàn thành nó trong nửa tháng.”
Nam Chức nhíu mày, đầu óc có chút rối bời, hỏi: “Vậy tại sao trước đó lại ký hợp đồng bốn tháng?”
“Có lẽ là để bảo đảm.” Đinh Đang nói: “Trước đó L.Z cũng không tính toán quá nhiều. Bây giờ khi thực sự bắt đầu rồi, có lẽ phát hiện ra không cần quá nhiều thời gian như vậy nên đã rút ngắn kỳ hạn công trình. Đó là chuyện bình thường mà.”
Nói như vậy thì cũng có lý.
Tảng đá trong lòng Nam Chức đã rơi xuống đất, cười nói: “Sau này tôi phải cảm ơn trưởng phòng Ngô mới được. Hôm nào tôi mời các cô ăn cơm.”
Đinh Đang nói “Hả” rồi hỏi lại: “Không phải là cảm ơn giám đốc kỹ thuật Ngôn sao?”
“…”
“Việc thu thập nguồn âm thanh thật ra là do giám đốc kỹ thuật Ngôn giám sát.” Đinh Đang nói: “Việc rút ngắn kỳ hạn công trình cũng là quyết định của giám đốc kỹ thuật Ngôn.”
Lại là anh.
Nam Chức đột nhiên nhớ tới câu nói “Anh hiểu rồi” hôm qua, trong lòng cảm thấy có chút khó tả
*
Nam Chức bắt đầu làm việc với năng suất 120%.
Đinh Đang gửi cho cô tất cả tư liệu sống, nói rằng trung bình mỗi ngày cô phải làm 11 tiếng, chắc chắn sẽ hoàn thành được. Nhưng cô luôn sợ không đủ hoàn hảo cho nên đã cân nhắc từng lời từng chữ một, thường xuyên kết thúc công việc khi nó đã hoàn thành một cách trọn vẹn.
Đinh Đang không có lý do để tăng ca cùng cô, vì vậy cô đã đi tìm trưởng phòng Ngô để hỏi xin thẻ ra vào cổng, thuận tiện cho việc cô sử dụng phòng thu âm.
Nháy mắt, mười ngày đã trôi qua.
Nam Chức đã hoàn thành tất cả các mục, bây giờ đang kiểm tra lại những thiếu sót và tiếp tục cải thiện.
“Michelle chạy vào vườn hoa, năn nỉ anh trai. ‘Anh, anh giúp em được không? Chỉ lần này thôi mà, anh ~.”
Nam Chức không thể xử lý giọng điệu mềm mại của đứa trẻ khi gọi “Anh trai”, cô đã thu âm nó rất rất nhiều lần.
Lúc nào thu âm cũng đều đói bụng, cô đặt điện thoại xuống định tới máy bán hàng tự động mua bánh quy. Nhưng vừa mới mở cửa ra, một bóng người vụt qua.
Đã muộn như vậy rồi, là ai chứ?
Suy nghĩ một hồi, dù sao hôm nay cũng bị mắc kẹt ở chỗ này, chi bằng nên về nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục.
Nam Chức thu dọn đồ đạc, khóa kỹ cửa rồi rời khỏi khu vực văn phòng.
Thang máy đến rất nhanh.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Nam Chức và Ngôn Trạm lại đụng mặt nhau.
“…”
Lão Phật gia, anh coi thang máy là là Từ Ninh Cung (*) sao? Đóng đô quanh năm vậy.
(*) Từ Ninh Cung: Nơi ở dành cho Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu cùng chúng phi tần tiền triều.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn nhị cẩu: Vợ tôi ghét tôi…
Nam Tiểu Chức: Không phải là ghét, mà là vô cảm.
Ngôn nhị cẩu: Vô cảm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.