Chương 15: “mang mang đã về rồi!”
Đồng Lộc
22/09/2022
Editor: YuuHai người “ăn ý” nhìn nhau.
Ngôn Trạm thu lại ánh mắt trước, nhấn nút đóng thang máy.
Nam Chức hoàn hồn, vội vàng chen vào, nói: “Tôi cũng đi xuống.”
Lúc sau, trong thang máy lâm vào tình trạng tĩnh lặng như chết chóc.
Nam Chức vuốt vuốt mái tóc rồi lại kéo kéo vạt áo, rối rắm không biết có nên nói “Cảm ơn” hay không?
Nhưng xét theo những gì cô đã nói trước đó, bây giờ mà nói ra thì khá là đạo đức giả. Mặc dù đúng thật là cô nợ một lời cảm ơn với Ngôn Trạm vì việc rút ngắn lại kỳ hạn làm việc.
Trong khoảng thời gian cô đấu tranh tư tưởng thì thang máy đã xuống đến nơi.
Ngôn Trạm bước về phía trước. Nam Chức vô thức nhớ tới lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau, nhớ đến bóng lưng của anh khi anh rời đi. Lần này, cô không còn do dự nữa mà nói “Cảm ơn”.
Chỉ là Ngôn Trạm không thèm để ý tới, bước chân không hề dừng lại.
*
Ngôn Trạm để tài xế về trước, sau đó tự lái xe đến dinh thự nhà họ Ngôn.
Tăng Tuyền nói có “Chuyện lớn” nhất định phải đích thân nói với anh, nếu anh không quay về, bà sẽ đăng thông báo cắt đứt mối quan hệ mẹ con với anh.
40 phút sau, xe dừng lại ở gara riêng.
Dì Triệu vẫn chờ ở cửa như thường lệ, thấy người đã quay lại còn nói hôm nay bà ấy đã nấu canh nấm tuyết để thanh nhiệt giải hóa, tư âm nhuận phế, rất thích hợp để dùng vào thời điểm này.
Ngôn Trạm nghe vậy liền gật đầu, nói: “Lát nữa sẽ nếm thử sau.”
Tăng Tuyền đang chọn quần áo ở trong phòng chứa đồ, miệng còn ngâm nga một bài hát nhỏ.
Thấy con trai cuối cùng cũng xuất hiện, bà ném cái váy xuống, kêu lớn: “A, con trai yêu dấu của mẹ!”
Ngôn Trạm khoanh tay, chỉ dựa vào cửa mà không bước vào, nhàn nhạt nói: “Quá ngân sách?”
“…”
Nhìn xem, trong mắt con trai bà, bà chính là một người mẹ như vậy!
“Con nói như vậy làm mẹ rất đau lòng đó.” Tăng Tuyền lắc đầu. Bà nhìn cái sườn xám màu tím, trên mặt không còn chút buồn bực nào trong giây tiếp theo: “Con cảm thấy mẹ mặc cái này như thế nào?”
Ngôn Trạm: “Đẹp.”
Biết rằng đây chỉ là một lời khen ngợi cho có lệ, nhưng Tăng Tuyền vẫn quyết định sẽ chọn cái này.
Năm ngoái, bà đã tặng Mang Mang một chiếc sườn xám cách tân màu hồng đào. Đứa trẻ này rất thích nó, chắc chắc sẽ mặc nó trong bữa ăn.
Nhìn như vậy, bà với Mang Mang sẽ rất giống hai mẹ con!
“Cuối tuần này con rảnh chứ?” Tăng Tuyền lại đi chọn phụ kiện: “Có việc gì cũng lùi lại cho mẹ hết, nghe chưa?”
Ngôn Trạm nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Tăng Tuyền hít sâu một hơi, hai tay mở tay, trịnh trọng tuyên bố: “Mang Mang đã về rồi!”
“…”
Ngôn Trạm xoay người rời đi.
“Con…” Tăng Tuyền đuổi theo giữ chặt anh lại: “Con định đi đâu? Không phải con sẽ lại không đi đấy chứ? Đã bao nhiêu năm rồi, năm con 13 tuổi có đi Mỹ với mẹ nhưng cũng không chịu gặp Mang Mang. Bây giờ con bé đã về nước, con không định đi gặp sao?”
Tăng Tuyền tức khắc lạnh mặt, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Con đừng có quá đáng.”
Sắc mặt Ngôn Trạm không chút thay đổi, dùng sự lạnh lùng trị sự lạnh lùng, trả lời: “Là mẹ quá đáng.”
Đã là thời đại nào rồi, còn phải đính ước như búp bê nữa.
Từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện, anh đã biết mình có một “vị hôn thê” đang ở nước ngoài xa xôi. Lúc đầu anh không hiểu, cho nên cũng không nói gì cả. Sau đó, mọi người trong giới đều biết chuyện này, ai cũng đều lấy chuyện đó ra để trêu chọc anh.
Anh càng ngày càng thấy phiền phức, càng ngày càng kháng cự.
Mỗi khi tụ tập hay giao lưu bên ngoài, hễ ai dám nhắc đến từ “vị hôn thê”, ngoại trừ các anh em ra thì anh sẽ trực tiếp bỏ đi.
Lâu dần, không ai dám nhắc lại nữa.
“Đúng, là mẹ không nên ép buộc con.”
Tăng Tuyền buông Ngôn Trạm ra, đi tới sofa ngồi xuống, thở dài nặng nề.
“Nhưng mẹ cũng đã nói rất nhiều lần rồi, không phải hai đứa gặp mặt là sẽ cho các con kết hôn luôn. Dì Thư Hủy của con ra đi khi Mang Mang mới 12 tuổi, Mang Mang và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, đứa nhỏ đó sống không dễ dàng gì. Mẹ chỉ muốn sau này khi mẹ già đi, con có thể thay mẹ quan tâm, chăm sóc con bé nhiều hơn, như vậy cũng coi như không làm dì Thư Hủy của con thất vọng. Một việc như vậy, con cũng thấy khó khăn lắm sao?”
Ngôn Trạm thoáng rút cà vạt ra, không cãi lại.
Trong mắt người khác, anh là một người mạnh mẽ và xuất sắc, gần như là hoàn hảo tuyệt đối. Nhưng thật ra, từ tận sâu trong xương tủy anh lại rất nổi loạn, càng bị ép buộc làm gì đó, anh lại càng không chịu làm.
“Được rồi, con muốn đi thì cứ đi đi.” Tăng Tuyền nói: “Nhưng trước khi rời đi, con phải nói cho mẹ biết, có phải con có người nào đó rồi không? Nếu vậy, sau này con có khóc lóc xin mẹ cho gặp Mang Mang, mẹ cũng sẽ không để cho con gặp đâu.”
—— Có người khác.
Hai chữ này làm Ngôn Trạm lập tức nhớ tới tin nhắn Wechat của Lăng Hách: [Cậu nhìn xem, em gái lồng tiếng có người khác!]
Có người khác, cô có người khác…
Từ đầu đến cuối, là anh tự mình diễn một vở kịch.
Ngôn Trạm xoay người lại, hỏi: “Sau khi gặp mặt, có thể không nhắc đến chuyện này nữa đúng không ạ?”
Tăng Tuyền không ngờ thằng con trai bất hiếu này lại có thể trở mặt. Trước đây, tỷ lệ thành công của kế khích tướng (*) này chỉ có 10%. Nhưng ngoài nó ra thì không còn cách nào khác.
(*) khích tướng: cách khuyên bảo dựa vào tự ái để đương sự cố gắng thêm.
“Ừ, ừ, ừ!” Tăng Tuyền vội vàng gật đầu: “Chỉ ăn một bữa cơm bình thường rồi làm quen một chút thôi. Sau đó, con làm gì mẹ cũng mặc kệ.”
“Vâng.”
Ngôn Trạm đồng ý, sau đó xuống dưới ăn súp nấm tuyết để thanh nhiệt giải hóa.
*
Nam Chức đang ngâm bồn thì nhận được cuộc gọi video của bà ngoại.
Cổ Nguyệt Dương nhìn đứa cháu gái long lanh trong nước, càng nhìn lại càng thấy thích. Cô chính là bảo bối cục cưng của bà.
“Đừng ngâm nước lâu quá, biết chưa?” Bà dặn dò.
Nam Chức ngoan ngoãn gật đầu: “Có phải bà định nói với con về dì Tuyền đúng không ạ?”
“Xem ra A Tuyền đã kết bạn với con trên Wechat. Ăn cơm với người lớn đừng đi tay không, nên chuẩn bị chút quà.”
“Bà yên tâm ạ.” Cô lau bọt nước dính trên mũi: “Con sẽ không bao giờ làm bà xấu hổ đâu.”
Cổ Nguyệt Dương hài lòng, lại nói: “Còn nữa, có thể con trai của A Tuyền cũng sẽ đi.”
Nam Chức đối với “Vị hôn phu” này mà nói, bao gồm cả Cổ Nguyệt Dương cũng chỉ biết anh ấy hơn Nam Chức 5 tuổi, họ “Ngôn”.
Còn tên là gì, bọn họ đều không biết rõ.
Bởi vì Tăng Tuyền chỉ gọi anh bằng hai cái tên: Đứa con bất hiếu, đứa con xui xẻo.
“Con đó, đừng lo.” Cổ Nguyệt Dương mỉm cười: “Thời đại này không còn có chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ đâu, bà với dì Tuyền của con cũng không ép buộc hai đứa phải bái thiên địa. Coi như là có thêm một người anh trai, một người bạn, vui vẻ là được.”
Nam Chức dựa vào thành bồn tắm, đôi mắt to chớp chớp, bĩu môi càu nhàu: “Lời này của bà nên nói với đứa con trai bất hiếu kia thì hơn, con không muốn làm hỏng thanh danh của anh ta đâu.”
Cổ Nguyệt Dương che miệng cười: “Đừng nói lung tung.”
*
Năm ngày sau, Nam Chức rời khỏi bộ phận marketing của L.Z.
Đinh Đang khá lưu luyến cô, hai người còn hẹn nhau một thời gian nữa sẽ cùng ra ngoài ăn lẩu.
Sau khi rời khỏi L.Z, cuối cùng cô cũng có một đêm ngon giấc, chuẩn bị cho —— Bữa cơm cuối tuần cùng Tăng Tuyền và thằng con trai bất hiếu của bà.
Ngày hôm đó.
Nam Chức lấy chiếc sườn xám màu hồng đào mà Tăng Tuyền tặng cho cô ra.
Chiếc sườn xám này quả thực rất xa xỉ, người thiết kê ra nó chính là Leo Dương, một nhà thiết kế rất nổi tiếng và được săn đón trong khoảng thời gian hiện tại. Những bông cúc trắng thêu trên đó đều được thêu bằng tay, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo và xinh đẹp.
Đến nỗi sau khi chiếc sườn xám được cắt may xong, nó hoàn toàn thể hiện ý nghĩa của mấy chữ “Lả lướt hấp dẫn”.
Nam Chức mặc thử trước ở nhà, sau đó cẩn thận cất vào trong túi, định đến khách sạn mới đổi lại sau.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài hơi xoăn xõa một cách ngẫu hứng, chỉ có màu son môi trông sáng hơn một chút. Cô đã chọn màu hồng đào ngọt ngào, rất hợp với chiếc sườn xám.
Sau khi chuẩn bị xong, Nam Chức đổ thức ăn ra đĩa cho Quýt nhỏ rồi đi ra ngoài.
“Được rồi, em không thể ra ngoài được.” Cô ném con thú bông nhỏ đi, Quýt nhỏ lập tức đuổi theo: “Ở nhà đợi chị về.”
Cô đóng cửa rồi xoay người lại, đúng lúc này Ngôn Trạm cũng ra ngoài.
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp. Chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi hai cúc, không hề có bộ dạng nghiêm túc như khi thắt cà vạt lúc trước, mà có chút phóng đãng và gợi cảm hơn.
Nam Chức ngơ ngác chiêm ngưỡng nó trong ba giây.
Bây giờ, cô và L.Z đã không còn quan hệ gì, tâm trạng cũng cải thiện hơn không ít. Giống như thực sự nhìn thấy một người hàng xóm, cô chào hỏi rồi đi ấn nút thang máy.
Ngôn Trạm không đáp lại, mí mắt cũng không nhấc lên, đi tới đứng chờ thang máy.
Hai người không nói lời nào mà chỉ đứng đợi một hồi, sau đó lại không nói lời nào mà đi thang máy xuống, giống như hai người xa lạ…
Trần Diệp An chủ động xin làm tài xế.
Thấy cô đi tới, cô ấy hạ cửa sổ xuống, huýt sáo: “Người đẹp, bên này.”
“…”
Anh Trần, anh còn có tâm trạng để huýt sáo sao?
Ngôn Trạm ở đằng xa liếc nhìn một cái, tức khắc nhíu mày.
Nhưng tất cả sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Nam Chức, đến nỗi anh còn không quan tâm đến Trần Diệp An. Nếu không, anh sẽ nhận ra đây chính là “Sói xám” đó.
Nam Chức tới chỗ Viên Tây để lấy bánh kem trước.
Vì vẫn còn sớm nên cô và Trần Diệp An đã ngồi đợi ở chỗ cũ.
“Cũng không biết vị hôn phu của cậu trông như thế nào nhỉ.” Trần Diệp An hiếu kỳ nói: “Cậu có nghĩ đó là một người vừa giàu có vừa đẹp trai không? Nếu đúng là vậy, tớ nghĩ cậu cứ theo người đó đi.”
Nam Chức uống một ngụm trà sữa, lắc đầu nói: “Tớ với anh ta, không thể.”
Hai người bọn họ chính là “Nghiệt duyên”, không gặp sẽ đỡ ghét nhau.
Nam Chức sống ở nước ngoài quanh năm, nhưng cô không hoàn toàn cắt đứt với các mối quan hệ ở trong nước. “Vị hôn phu” này luôn bỏ đi mỗi khi người khác nhắc đến cô, tất cả đều truyền tới tai cô.
Đã từ rất lâu, những người đó luôn giữ thể diện cho nhà họ Ngôn, nhưng lại không hề giữ thể diện cho cô.
Sau lưng đều nói cô muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, bay lên cành cao. Còn có người ác ý hơn, nói rằng ông ngoại cô đã mất, bà ngoại cô muốn đưa cô vào nhà họ Ngôn để kéo dài vinh quang ngày xưa của nhà họ Nam.
Nói lung tung!
Nhà họ Nam bọn họ vẫn luôn vinh quang như trước kia.
Trần Diệp An vặn vẹo cổ, không ngại chuyện lớn mà hóng hớt: “Cục cưng, đừng nói trước điều gì. Nhỡ đâu?”
“Không có nhỡ đâu.” Nam Chức nhắc lại: “Tớ với anh ta, không thể.”
*
“Không thể nào.”
Tăng Tuyền trợn tròn mắt, bà còn tưởng là anh đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ? Bây giờ, lại phản ứng mạnh như vậy.
Vả mặt một cách thận trọng!!!
“Được rồi, được rồi, coi như em gái.” Tăng Tuyền xua tay: “Mẹ cũng thấy mệt mỏi mỗi khi phải đấu trí với con về chuyện này rồi. Sau này con quan tâm tới Mang Mang nhiều hơn là được.”
Ngôn Trạm gật đầu.
Tăng Tuyền lấy gương ra chỉnh lại mái tóc. Bà chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “Đúng rồi, Mang Mang bây giờ đã sửa lại tên rồi, không còn là Đường Hề nữa. Lát nữa con đừng có gọi nhầm đó.”
Ngôn Trạm định hỏi phải gọi như thế nào?
Nhưng Tăng Tuyền đột nhiên đóng gương lại, vẻ mặt tức giận: “Nhắc đến tên họ Đường kia là mẹ lại tức giận! Mang Mang lẽ ra phải theo họ mẹ từ lâu mới phải. Tên họ Đường kia không xứng làm ba của Mang Mang! Có vợ rồi còn ngoại tình, phải băm ra thành trăm mảnh!”
Ngôn Trạm đã nghe qua một chút về thân thế của vị hôn thê.
Nghe nói là ba ngoại tình, mẹ thì đưa con gái sang Mỹ. Sau đó ba với đối tượng ngoại tình tổ chức lại trật tự trong gia đình, hai vợ chồng ban đầu không còn qua lại với nhau nữa.
“Nếu đã sửa họ thì chính là đã tạm biệt quá khứ.” Ngôn Trạm nói: “Mẹ cũng đừng nhắc lại nhiều.”
Tăng Tuyền trừng mắt với anh, bất mãn nói: “Con nghĩ mẹ con ngốc sao? Mẹ chỉ muốn nói cho con biết một chút thôi. Mang Mang thật sự rất khổ sở! Có một người ba như con dao giết ngàn người như vậy, cũng chẳng thèm để ý tới con bé. Có lẽ cũng bởi vì tên xấu xa đó mà cái gì Mang Mang cũng đều tự mình làm.”
Nói xong bà hơi khát, uống vài ngụm trà rồi nói tiếp: “Nếu không phải bà ngoại con bé nói với mẹ thì mẹ cũng không biết Mang Mang đã về nước từ rất lâu rồi, trước khi về nước còn bị bệnh nữa. Con có biết bệnh đó nghiêm trọng như thế nào không?”
“Không biết.”
“… Con câm miệng, không cần trả lời.”
Bà nói tiếp: “Nghiêm trọng đến mức phải im lặng luôn! Trên mặt con bé còn xuất hiện những vết ban đỏ lớn vì bị dị ứng thuốc. Đứa trẻ đó vẫn luôn quanh quẩn trong căn hộ, lẻ lỏi một mình. Sau đó có tổ chức một party nào đó, nhưng không hiểu sao lại bị đưa đến sở cảnh sát. Haizz, những người trong chung cư đều nói xấu con bé, đến nỗi nó còn phải dọn ra ngoài ở.”
“…”
Ngôn Trạm cảm thấy nửa đầu của câu chuyện có chút quen thuộc.
“Con nói xem cái người đưa con bé đến sở cảnh sát có phải bị điên rồi không?” Tăng Tuyền tức giận: “Nếu ngại cãi nhau thì cũng nên đi tới nhắc nhở một chút. Chưa biết chuyện gì đã gọi công an tới, con gái như con bé biết phải làm thế nào?”
“Chuyện này…”
“Con đừng nói gì.” Tăng Tuyền ngắt lời đứa con xui xẻo này: “Nếu để mẹ biết cái tên thần kinh kia là ai, mẹ nhất định sẽ giúp Mang Mang xả giận.”
“…”
“Được rồi. Những chuyện nên nói mẹ đều đã nói, lát nữa con nhớ ra dáng anh trai một chút, đừng lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc bằng băng.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, bên ngoài phòng ăn có tiếng gõ cửa vang lên.
Người phục vụ đẩy cánh cửa gỗ, kính cẩn nói: “Đây chính là Trúc Họa, mời cô vào trong.”
Nam Chức nói cảm ơn rồi bước vào.
Cô mặc một chiếc sườn xám màu hồng đào vừa vặn, đường cong cơ thể lả lướt, làn da trắng ngần có thể phản chiếu lại ánh sáng, ngũ quan thanh tú càng có thể so sánh với búp bê Baribie.
“Dì Tuyền, đã lâu không gặp.”
Cô gái cười xinh đẹp, ngọt ngào nói.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Con đường truy thê thật sự chính thức bắt đầu!
Ngôn Trạm thu lại ánh mắt trước, nhấn nút đóng thang máy.
Nam Chức hoàn hồn, vội vàng chen vào, nói: “Tôi cũng đi xuống.”
Lúc sau, trong thang máy lâm vào tình trạng tĩnh lặng như chết chóc.
Nam Chức vuốt vuốt mái tóc rồi lại kéo kéo vạt áo, rối rắm không biết có nên nói “Cảm ơn” hay không?
Nhưng xét theo những gì cô đã nói trước đó, bây giờ mà nói ra thì khá là đạo đức giả. Mặc dù đúng thật là cô nợ một lời cảm ơn với Ngôn Trạm vì việc rút ngắn lại kỳ hạn làm việc.
Trong khoảng thời gian cô đấu tranh tư tưởng thì thang máy đã xuống đến nơi.
Ngôn Trạm bước về phía trước. Nam Chức vô thức nhớ tới lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau, nhớ đến bóng lưng của anh khi anh rời đi. Lần này, cô không còn do dự nữa mà nói “Cảm ơn”.
Chỉ là Ngôn Trạm không thèm để ý tới, bước chân không hề dừng lại.
*
Ngôn Trạm để tài xế về trước, sau đó tự lái xe đến dinh thự nhà họ Ngôn.
Tăng Tuyền nói có “Chuyện lớn” nhất định phải đích thân nói với anh, nếu anh không quay về, bà sẽ đăng thông báo cắt đứt mối quan hệ mẹ con với anh.
40 phút sau, xe dừng lại ở gara riêng.
Dì Triệu vẫn chờ ở cửa như thường lệ, thấy người đã quay lại còn nói hôm nay bà ấy đã nấu canh nấm tuyết để thanh nhiệt giải hóa, tư âm nhuận phế, rất thích hợp để dùng vào thời điểm này.
Ngôn Trạm nghe vậy liền gật đầu, nói: “Lát nữa sẽ nếm thử sau.”
Tăng Tuyền đang chọn quần áo ở trong phòng chứa đồ, miệng còn ngâm nga một bài hát nhỏ.
Thấy con trai cuối cùng cũng xuất hiện, bà ném cái váy xuống, kêu lớn: “A, con trai yêu dấu của mẹ!”
Ngôn Trạm khoanh tay, chỉ dựa vào cửa mà không bước vào, nhàn nhạt nói: “Quá ngân sách?”
“…”
Nhìn xem, trong mắt con trai bà, bà chính là một người mẹ như vậy!
“Con nói như vậy làm mẹ rất đau lòng đó.” Tăng Tuyền lắc đầu. Bà nhìn cái sườn xám màu tím, trên mặt không còn chút buồn bực nào trong giây tiếp theo: “Con cảm thấy mẹ mặc cái này như thế nào?”
Ngôn Trạm: “Đẹp.”
Biết rằng đây chỉ là một lời khen ngợi cho có lệ, nhưng Tăng Tuyền vẫn quyết định sẽ chọn cái này.
Năm ngoái, bà đã tặng Mang Mang một chiếc sườn xám cách tân màu hồng đào. Đứa trẻ này rất thích nó, chắc chắc sẽ mặc nó trong bữa ăn.
Nhìn như vậy, bà với Mang Mang sẽ rất giống hai mẹ con!
“Cuối tuần này con rảnh chứ?” Tăng Tuyền lại đi chọn phụ kiện: “Có việc gì cũng lùi lại cho mẹ hết, nghe chưa?”
Ngôn Trạm nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Tăng Tuyền hít sâu một hơi, hai tay mở tay, trịnh trọng tuyên bố: “Mang Mang đã về rồi!”
“…”
Ngôn Trạm xoay người rời đi.
“Con…” Tăng Tuyền đuổi theo giữ chặt anh lại: “Con định đi đâu? Không phải con sẽ lại không đi đấy chứ? Đã bao nhiêu năm rồi, năm con 13 tuổi có đi Mỹ với mẹ nhưng cũng không chịu gặp Mang Mang. Bây giờ con bé đã về nước, con không định đi gặp sao?”
Tăng Tuyền tức khắc lạnh mặt, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Con đừng có quá đáng.”
Sắc mặt Ngôn Trạm không chút thay đổi, dùng sự lạnh lùng trị sự lạnh lùng, trả lời: “Là mẹ quá đáng.”
Đã là thời đại nào rồi, còn phải đính ước như búp bê nữa.
Từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện, anh đã biết mình có một “vị hôn thê” đang ở nước ngoài xa xôi. Lúc đầu anh không hiểu, cho nên cũng không nói gì cả. Sau đó, mọi người trong giới đều biết chuyện này, ai cũng đều lấy chuyện đó ra để trêu chọc anh.
Anh càng ngày càng thấy phiền phức, càng ngày càng kháng cự.
Mỗi khi tụ tập hay giao lưu bên ngoài, hễ ai dám nhắc đến từ “vị hôn thê”, ngoại trừ các anh em ra thì anh sẽ trực tiếp bỏ đi.
Lâu dần, không ai dám nhắc lại nữa.
“Đúng, là mẹ không nên ép buộc con.”
Tăng Tuyền buông Ngôn Trạm ra, đi tới sofa ngồi xuống, thở dài nặng nề.
“Nhưng mẹ cũng đã nói rất nhiều lần rồi, không phải hai đứa gặp mặt là sẽ cho các con kết hôn luôn. Dì Thư Hủy của con ra đi khi Mang Mang mới 12 tuổi, Mang Mang và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, đứa nhỏ đó sống không dễ dàng gì. Mẹ chỉ muốn sau này khi mẹ già đi, con có thể thay mẹ quan tâm, chăm sóc con bé nhiều hơn, như vậy cũng coi như không làm dì Thư Hủy của con thất vọng. Một việc như vậy, con cũng thấy khó khăn lắm sao?”
Ngôn Trạm thoáng rút cà vạt ra, không cãi lại.
Trong mắt người khác, anh là một người mạnh mẽ và xuất sắc, gần như là hoàn hảo tuyệt đối. Nhưng thật ra, từ tận sâu trong xương tủy anh lại rất nổi loạn, càng bị ép buộc làm gì đó, anh lại càng không chịu làm.
“Được rồi, con muốn đi thì cứ đi đi.” Tăng Tuyền nói: “Nhưng trước khi rời đi, con phải nói cho mẹ biết, có phải con có người nào đó rồi không? Nếu vậy, sau này con có khóc lóc xin mẹ cho gặp Mang Mang, mẹ cũng sẽ không để cho con gặp đâu.”
—— Có người khác.
Hai chữ này làm Ngôn Trạm lập tức nhớ tới tin nhắn Wechat của Lăng Hách: [Cậu nhìn xem, em gái lồng tiếng có người khác!]
Có người khác, cô có người khác…
Từ đầu đến cuối, là anh tự mình diễn một vở kịch.
Ngôn Trạm xoay người lại, hỏi: “Sau khi gặp mặt, có thể không nhắc đến chuyện này nữa đúng không ạ?”
Tăng Tuyền không ngờ thằng con trai bất hiếu này lại có thể trở mặt. Trước đây, tỷ lệ thành công của kế khích tướng (*) này chỉ có 10%. Nhưng ngoài nó ra thì không còn cách nào khác.
(*) khích tướng: cách khuyên bảo dựa vào tự ái để đương sự cố gắng thêm.
“Ừ, ừ, ừ!” Tăng Tuyền vội vàng gật đầu: “Chỉ ăn một bữa cơm bình thường rồi làm quen một chút thôi. Sau đó, con làm gì mẹ cũng mặc kệ.”
“Vâng.”
Ngôn Trạm đồng ý, sau đó xuống dưới ăn súp nấm tuyết để thanh nhiệt giải hóa.
*
Nam Chức đang ngâm bồn thì nhận được cuộc gọi video của bà ngoại.
Cổ Nguyệt Dương nhìn đứa cháu gái long lanh trong nước, càng nhìn lại càng thấy thích. Cô chính là bảo bối cục cưng của bà.
“Đừng ngâm nước lâu quá, biết chưa?” Bà dặn dò.
Nam Chức ngoan ngoãn gật đầu: “Có phải bà định nói với con về dì Tuyền đúng không ạ?”
“Xem ra A Tuyền đã kết bạn với con trên Wechat. Ăn cơm với người lớn đừng đi tay không, nên chuẩn bị chút quà.”
“Bà yên tâm ạ.” Cô lau bọt nước dính trên mũi: “Con sẽ không bao giờ làm bà xấu hổ đâu.”
Cổ Nguyệt Dương hài lòng, lại nói: “Còn nữa, có thể con trai của A Tuyền cũng sẽ đi.”
Nam Chức đối với “Vị hôn phu” này mà nói, bao gồm cả Cổ Nguyệt Dương cũng chỉ biết anh ấy hơn Nam Chức 5 tuổi, họ “Ngôn”.
Còn tên là gì, bọn họ đều không biết rõ.
Bởi vì Tăng Tuyền chỉ gọi anh bằng hai cái tên: Đứa con bất hiếu, đứa con xui xẻo.
“Con đó, đừng lo.” Cổ Nguyệt Dương mỉm cười: “Thời đại này không còn có chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ đâu, bà với dì Tuyền của con cũng không ép buộc hai đứa phải bái thiên địa. Coi như là có thêm một người anh trai, một người bạn, vui vẻ là được.”
Nam Chức dựa vào thành bồn tắm, đôi mắt to chớp chớp, bĩu môi càu nhàu: “Lời này của bà nên nói với đứa con trai bất hiếu kia thì hơn, con không muốn làm hỏng thanh danh của anh ta đâu.”
Cổ Nguyệt Dương che miệng cười: “Đừng nói lung tung.”
*
Năm ngày sau, Nam Chức rời khỏi bộ phận marketing của L.Z.
Đinh Đang khá lưu luyến cô, hai người còn hẹn nhau một thời gian nữa sẽ cùng ra ngoài ăn lẩu.
Sau khi rời khỏi L.Z, cuối cùng cô cũng có một đêm ngon giấc, chuẩn bị cho —— Bữa cơm cuối tuần cùng Tăng Tuyền và thằng con trai bất hiếu của bà.
Ngày hôm đó.
Nam Chức lấy chiếc sườn xám màu hồng đào mà Tăng Tuyền tặng cho cô ra.
Chiếc sườn xám này quả thực rất xa xỉ, người thiết kê ra nó chính là Leo Dương, một nhà thiết kế rất nổi tiếng và được săn đón trong khoảng thời gian hiện tại. Những bông cúc trắng thêu trên đó đều được thêu bằng tay, từng đường kim mũi chỉ đều rất tinh xảo và xinh đẹp.
Đến nỗi sau khi chiếc sườn xám được cắt may xong, nó hoàn toàn thể hiện ý nghĩa của mấy chữ “Lả lướt hấp dẫn”.
Nam Chức mặc thử trước ở nhà, sau đó cẩn thận cất vào trong túi, định đến khách sạn mới đổi lại sau.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài hơi xoăn xõa một cách ngẫu hứng, chỉ có màu son môi trông sáng hơn một chút. Cô đã chọn màu hồng đào ngọt ngào, rất hợp với chiếc sườn xám.
Sau khi chuẩn bị xong, Nam Chức đổ thức ăn ra đĩa cho Quýt nhỏ rồi đi ra ngoài.
“Được rồi, em không thể ra ngoài được.” Cô ném con thú bông nhỏ đi, Quýt nhỏ lập tức đuổi theo: “Ở nhà đợi chị về.”
Cô đóng cửa rồi xoay người lại, đúng lúc này Ngôn Trạm cũng ra ngoài.
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao lớn thẳng tắp. Chiếc áo sơ mi màu trắng được cởi hai cúc, không hề có bộ dạng nghiêm túc như khi thắt cà vạt lúc trước, mà có chút phóng đãng và gợi cảm hơn.
Nam Chức ngơ ngác chiêm ngưỡng nó trong ba giây.
Bây giờ, cô và L.Z đã không còn quan hệ gì, tâm trạng cũng cải thiện hơn không ít. Giống như thực sự nhìn thấy một người hàng xóm, cô chào hỏi rồi đi ấn nút thang máy.
Ngôn Trạm không đáp lại, mí mắt cũng không nhấc lên, đi tới đứng chờ thang máy.
Hai người không nói lời nào mà chỉ đứng đợi một hồi, sau đó lại không nói lời nào mà đi thang máy xuống, giống như hai người xa lạ…
Trần Diệp An chủ động xin làm tài xế.
Thấy cô đi tới, cô ấy hạ cửa sổ xuống, huýt sáo: “Người đẹp, bên này.”
“…”
Anh Trần, anh còn có tâm trạng để huýt sáo sao?
Ngôn Trạm ở đằng xa liếc nhìn một cái, tức khắc nhíu mày.
Nhưng tất cả sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Nam Chức, đến nỗi anh còn không quan tâm đến Trần Diệp An. Nếu không, anh sẽ nhận ra đây chính là “Sói xám” đó.
Nam Chức tới chỗ Viên Tây để lấy bánh kem trước.
Vì vẫn còn sớm nên cô và Trần Diệp An đã ngồi đợi ở chỗ cũ.
“Cũng không biết vị hôn phu của cậu trông như thế nào nhỉ.” Trần Diệp An hiếu kỳ nói: “Cậu có nghĩ đó là một người vừa giàu có vừa đẹp trai không? Nếu đúng là vậy, tớ nghĩ cậu cứ theo người đó đi.”
Nam Chức uống một ngụm trà sữa, lắc đầu nói: “Tớ với anh ta, không thể.”
Hai người bọn họ chính là “Nghiệt duyên”, không gặp sẽ đỡ ghét nhau.
Nam Chức sống ở nước ngoài quanh năm, nhưng cô không hoàn toàn cắt đứt với các mối quan hệ ở trong nước. “Vị hôn phu” này luôn bỏ đi mỗi khi người khác nhắc đến cô, tất cả đều truyền tới tai cô.
Đã từ rất lâu, những người đó luôn giữ thể diện cho nhà họ Ngôn, nhưng lại không hề giữ thể diện cho cô.
Sau lưng đều nói cô muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, bay lên cành cao. Còn có người ác ý hơn, nói rằng ông ngoại cô đã mất, bà ngoại cô muốn đưa cô vào nhà họ Ngôn để kéo dài vinh quang ngày xưa của nhà họ Nam.
Nói lung tung!
Nhà họ Nam bọn họ vẫn luôn vinh quang như trước kia.
Trần Diệp An vặn vẹo cổ, không ngại chuyện lớn mà hóng hớt: “Cục cưng, đừng nói trước điều gì. Nhỡ đâu?”
“Không có nhỡ đâu.” Nam Chức nhắc lại: “Tớ với anh ta, không thể.”
*
“Không thể nào.”
Tăng Tuyền trợn tròn mắt, bà còn tưởng là anh đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ? Bây giờ, lại phản ứng mạnh như vậy.
Vả mặt một cách thận trọng!!!
“Được rồi, được rồi, coi như em gái.” Tăng Tuyền xua tay: “Mẹ cũng thấy mệt mỏi mỗi khi phải đấu trí với con về chuyện này rồi. Sau này con quan tâm tới Mang Mang nhiều hơn là được.”
Ngôn Trạm gật đầu.
Tăng Tuyền lấy gương ra chỉnh lại mái tóc. Bà chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “Đúng rồi, Mang Mang bây giờ đã sửa lại tên rồi, không còn là Đường Hề nữa. Lát nữa con đừng có gọi nhầm đó.”
Ngôn Trạm định hỏi phải gọi như thế nào?
Nhưng Tăng Tuyền đột nhiên đóng gương lại, vẻ mặt tức giận: “Nhắc đến tên họ Đường kia là mẹ lại tức giận! Mang Mang lẽ ra phải theo họ mẹ từ lâu mới phải. Tên họ Đường kia không xứng làm ba của Mang Mang! Có vợ rồi còn ngoại tình, phải băm ra thành trăm mảnh!”
Ngôn Trạm đã nghe qua một chút về thân thế của vị hôn thê.
Nghe nói là ba ngoại tình, mẹ thì đưa con gái sang Mỹ. Sau đó ba với đối tượng ngoại tình tổ chức lại trật tự trong gia đình, hai vợ chồng ban đầu không còn qua lại với nhau nữa.
“Nếu đã sửa họ thì chính là đã tạm biệt quá khứ.” Ngôn Trạm nói: “Mẹ cũng đừng nhắc lại nhiều.”
Tăng Tuyền trừng mắt với anh, bất mãn nói: “Con nghĩ mẹ con ngốc sao? Mẹ chỉ muốn nói cho con biết một chút thôi. Mang Mang thật sự rất khổ sở! Có một người ba như con dao giết ngàn người như vậy, cũng chẳng thèm để ý tới con bé. Có lẽ cũng bởi vì tên xấu xa đó mà cái gì Mang Mang cũng đều tự mình làm.”
Nói xong bà hơi khát, uống vài ngụm trà rồi nói tiếp: “Nếu không phải bà ngoại con bé nói với mẹ thì mẹ cũng không biết Mang Mang đã về nước từ rất lâu rồi, trước khi về nước còn bị bệnh nữa. Con có biết bệnh đó nghiêm trọng như thế nào không?”
“Không biết.”
“… Con câm miệng, không cần trả lời.”
Bà nói tiếp: “Nghiêm trọng đến mức phải im lặng luôn! Trên mặt con bé còn xuất hiện những vết ban đỏ lớn vì bị dị ứng thuốc. Đứa trẻ đó vẫn luôn quanh quẩn trong căn hộ, lẻ lỏi một mình. Sau đó có tổ chức một party nào đó, nhưng không hiểu sao lại bị đưa đến sở cảnh sát. Haizz, những người trong chung cư đều nói xấu con bé, đến nỗi nó còn phải dọn ra ngoài ở.”
“…”
Ngôn Trạm cảm thấy nửa đầu của câu chuyện có chút quen thuộc.
“Con nói xem cái người đưa con bé đến sở cảnh sát có phải bị điên rồi không?” Tăng Tuyền tức giận: “Nếu ngại cãi nhau thì cũng nên đi tới nhắc nhở một chút. Chưa biết chuyện gì đã gọi công an tới, con gái như con bé biết phải làm thế nào?”
“Chuyện này…”
“Con đừng nói gì.” Tăng Tuyền ngắt lời đứa con xui xẻo này: “Nếu để mẹ biết cái tên thần kinh kia là ai, mẹ nhất định sẽ giúp Mang Mang xả giận.”
“…”
“Được rồi. Những chuyện nên nói mẹ đều đã nói, lát nữa con nhớ ra dáng anh trai một chút, đừng lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc bằng băng.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, bên ngoài phòng ăn có tiếng gõ cửa vang lên.
Người phục vụ đẩy cánh cửa gỗ, kính cẩn nói: “Đây chính là Trúc Họa, mời cô vào trong.”
Nam Chức nói cảm ơn rồi bước vào.
Cô mặc một chiếc sườn xám màu hồng đào vừa vặn, đường cong cơ thể lả lướt, làn da trắng ngần có thể phản chiếu lại ánh sáng, ngũ quan thanh tú càng có thể so sánh với búp bê Baribie.
“Dì Tuyền, đã lâu không gặp.”
Cô gái cười xinh đẹp, ngọt ngào nói.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Con đường truy thê thật sự chính thức bắt đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.