Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 150: Cho dù không muốn, vẫn phải trốn đi
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
17/02/2014
Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt còn không kịp hưởng thụ vui sướng khi cục cưng không có chuyện gì, lòng của cô lại bị đẩy vào đáy cốc tàn khốc một lần nữa.
Cô vừa mới nghe được cái gì? Những gì cô nghe được đều là thật sao? Hay chỉ là ảo giác?
"Cô có thể nói lại lần nữa không?" Tả Tình Duyệt sợ hãi nhìn y tá bên cạnh, không thể tin những gì mới vừa nghe là sự thật.
"Cố tiên sinh ở bên ngoài phòng cứu cấp lo lắng muốn chết, sau đó xác định cô cùng cục cưng bình yên vô sự, anh ta mới an tâm, tôi tận mắt nhìn thấy đấy! Tổng giám đốc Cố rất chân thành yêu cô!" Y tá sửng sờ một phen, sau đó lại bày ra nét mặt tươi cười, Cố phu nhân nhất định là vì nghe được Tổng giám đốc Cố quan tâm cô như vậy, nên mới có phản ứng như thế, thật là một đôi vợ chồng ân ái!
Nhớ tới ‘sự kiện bên ngoài’ ồn ào huyên náo không lâu trước đây, thời điểm đó cô cũng hết sức chú ý, không nghĩ tới về sau lại có ảnh chụp Tổng giám đốc Cố cùng vợ là cô gái này, từ trên tấm hình có thể thấy được bọn họ ân ân ái ái, thật sự làm cho người ta hâm mộ!
Tả Tình Duyệt cảm giác thân thể đột nhiên bị vét sạch, sắc mặt càng thêm khó coi, y tá bên cạnh thấy được sự khác thường của cô, không khỏi cau mày.
"Cố phu nhân, cô không sao chứ! Có muốn nằm xuống nghỉ ngơi hay không, thân thể của cô còn chưa khỏe!" Y tá cẩn thận giúp đỡ Tả Tình Duyệt nằm xuống, nghĩ rằng sự sợ hãi trong mắt cô là do mới vừa trải qua cuộc giải phẫu thôi.
"Cô ra ngoài trước đi! Tôi muốn được yên tĩnh một mình." Tả Tình Duyệt tránh tay của cô ta ra, trong đầu vẫn còn vang vọng lời nói vừa rồi của y tá.
Cố Thịnh biết cô mang thai!
Lần này không phải là cô suy đoán, mà là sự thật!
Cơ thể cô bỗng nhiên cảm nhận được một trận lạnh lẽo vây quanh, anh sẽ làm thế nào? Cho người xóa đi đứa nhỏ?
Nhớ tới ác mộng tàn khốc vừa rồi, Tả Tình Duyệt hoảng sợ càng sâu.
Không, đừng!
Theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ bụng, cô không thể lại trải qua một lần thống khổ như vậy nữa!
Ác mộng vừa rồi chân thật như vậy, cô xác thực cảm nhận được khoảnh khắc khi đức nhỏ rời khỏi thân thể cô, cô đau lòng cỡ nào, cho dù bây giờ nghĩ lại, biết đó chỉ là một giấc mộng, cô cũng không cách nào thoát khỏi sự sợ hãi như thế.
Đây là đứa nhỏ của cô! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi, cho dù là Cố Thịnh cũng vậy!
Trong cơ thể nho nhỏ, sức mạnh kiên cường đột nhiên ngưng tụ lại, ý chí chiến đấu dâng trào trong lòng cô, tình mẫu tử liên tục bị kích động trong cơ thể, mỗi một tế bào đều đang kêu gào, cô phải bảo vệ đứa nhỏ, bất chấp tất cả!
Tả Tình Duyệt nhìn bên ngoài một chút, bây giờ trời còn chưa sáng, một ý niệm hiện lên trong đầu, cô. . . . . Phải chạy trốn!
Cố Thịnh không có ở đây, đây là cơ hội khó có được!
Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cố Thịnh, cô thật sự phải rời khỏi anh sao? Cô thật sự sẽ không luyến tiếc sao?
Trong thời gian đó, vấn đề này cô đã hỏi mình vô số lần, cuối cùng cũng không có được đáp án, mà giờ khắc này. . . . . Trong lòng cô so với hiện tại càng thêm xác định, đúng vậy! Cô muốn rời khỏi đây!
Không phải vì mình, mà vì đứa nhỏ! Cô không thể do dự nữa, cái giá phải trả sẽ là sinh mệnh của cục cưng! Cô đã không còn gì để mất nữa rồi!
Gạt ra những thứ đã từng quyến luyến, trong mắt Tả Tình Duyệt thoáng qua một tia kiên định, nhổ hết những kim tiêm trên cổ tay, khó khăn xuống giường.
Nhưng khi cô vừa đi đến cửa, lại đụng phải một lồng ngực rộng lớn.
"Em muốn đi đâu?" âm thanh quen thuộc bình tĩnh, từ đỉnh đầu truyền đến, khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cả người cứng đờ.
Cố Thịnh!
Theo bản năng muốn cách xa một bước, lại bị anh ôm chặt, động tác xảy ra bất ngờ khiến Tả Tình Duyệt gần như vô lực chống đỡ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, là khuôn mặt quen thuộc này, người đàn ông cô đã từng yêu, nhưng lại có thể làm chuyện tàn khốc như thế ở trong mộng.
"Nói cho tôi biết, em muốn đi đâu?" âm thanh của Cố Thịnh mang theo vài phần ẩn nhẫn tức giận, trong mắt cô chột dạ dường như nói cho anh biết, suy đoán vừa rồi của mình là đúng!
Cô muốn chạy trốn!
Ngọn lửa trong lòng không ngừng tán loạn, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Cố Thịnh tự nói với mình, anh không thể nổi giận, anh phải bình tĩnh, chết tiệt mặc dù biết cô muốn trốn đi từ bên cạnh anh, anh cũng cần phải bình tĩnh lại.
Hít thở thật sâu, ôm chặt cơ thể cô, cố gắng cảm thụ sự tồn tại chân thật của cô để trấn an nội tâm bất an cùng sợ hãi của mình.
Cô vẫn còn ở trong ngực anh!
"Em chỉ muốn đi hóng mát một chút." Mở to mắt, Tả Tình Duyệt nhìn lên trần nhà trắng toát, cô sợ anh biết ý đồ của mình, cho tới bây giờ cô vẫn không thể chịu đựng được cơn giận giữ của anh!
"Vậy thì tốt." Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, trong lòng lại vì lời nói dối của cô mà thở phào nhẹ nhõm, nói thật, vừa rồi nếu như cô mạnh dạn nói cho anh biết, cô muốn rời khỏi đây, anh cũng không biết làm sao chịu đựng được, phải đối mặt như thế nào.
Động tác nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, đắp kín mền, “Trời còn chưa sáng, chờ đến khi trời sáng, tôi dẫn em đi ra ngoài hóng mát, hiện tại em nên ngủ một lát!"
Cố gắng áp chế cảm xúc của mình, có trời mới biết, anh mất bao nhiêu khí lực mới có thể biểu hiện được sự ôn hòa bình tĩnh.
Trong lòng dâng lên một tia chua xót, Cố Thịnh ơi Cố Thịnh! Mày bây giờ vẫn không chịu thừa nhận người phụ nữ này ảnh hưởng đến mày thế nào sao?
Tả Tình Duyệt cũng kinh ngạc một chút, cô luôn luôn đề phòng anh, nhưng hành vi của anh làm cô hết sức kinh ngạc.
Anh biết cô mang thai rồi, không nên đối với cô như vậy! Cô biết Cố Thịnh nhất định sẽ la hét, muốn xóa đi cục cưng trong bụng cô, không phải sao?
"Nhắm mắt lại, ngủ đi!" âm thanh của Cố Thịnh vang lên lần nữa, mặc dù là ra lệnh, nhưng lại có vẻ cực kỳ khó chịu.
Tả Tình Duyệt nghe lời nhắm mắt lại, nhưng không cách nào ngủ say, trong không khí, chỉ còn lại hô hấp của hai người, đột nhiên, Tả Tình Duyệt cảm giác được vị trí bên cạnh bị lõm xuống, một đôi tay dài kéo cô vào trong ngực.
Cho rằng anh sẽ làm cái gì đó, Tả Tình Duyệt phản xạ có điều kiện muốn giãy ra.
"An tâm ngủ đi! Tôi mệt lắm!"
Âm thanh của Cố Thịnh lộ ra vẻ uể oải, vừa rồi xác định cô không bị sao, anh cũng không về nhà nghỉ ngơi, mà lại lái xe không ngừng trên đường trong cơn thịnh nộ, tự hỏi tình trạng hiện tại giữa bọn họ phải làm sao. Anh muốn tìm ra cách thức nào đó đối xử với cô sau này, nhưng anh vẫn không có được đáp án.
Dường như, đây là vấn đề khó khăn nhất trong cuộc đời của anh, so với làm ăn càng làm anh thêm phí tâm!
Anh nhìn ra được Duyệt Duyệt đang đề phòng anh, hiện tại cô nhất định biết anh biết chuyện cô mang thai! Cô sợ hãi sao? Cho nên mới muốn trốn đi!
Anh dường như có thể hiểu được hành động của cô, cô quan tâm đứa nhỏ trong bụng như vậy sao?
Anh đã từng nghĩ muốn phá đi, nhưng bây giờ, khi anh không tìm được cách thức nào đối xử với cô, anh sẽ không nghĩ đến việc tổn thương đứa nhỏ này, bởi vì anh không thể nào để cho mình chịu đựng cảnh lo lắng như vừa rồi ở bên ngoài phòng cứu cấp.
Nhưng, vừa nghĩ đến cô ôm con của người khác, tim của anh lại như bị từng đao từng đao cắt xuống.
Loại đau đớn như lăng trì này, quả thật không dễ chịu. . . . .
Cô vừa mới nghe được cái gì? Những gì cô nghe được đều là thật sao? Hay chỉ là ảo giác?
"Cô có thể nói lại lần nữa không?" Tả Tình Duyệt sợ hãi nhìn y tá bên cạnh, không thể tin những gì mới vừa nghe là sự thật.
"Cố tiên sinh ở bên ngoài phòng cứu cấp lo lắng muốn chết, sau đó xác định cô cùng cục cưng bình yên vô sự, anh ta mới an tâm, tôi tận mắt nhìn thấy đấy! Tổng giám đốc Cố rất chân thành yêu cô!" Y tá sửng sờ một phen, sau đó lại bày ra nét mặt tươi cười, Cố phu nhân nhất định là vì nghe được Tổng giám đốc Cố quan tâm cô như vậy, nên mới có phản ứng như thế, thật là một đôi vợ chồng ân ái!
Nhớ tới ‘sự kiện bên ngoài’ ồn ào huyên náo không lâu trước đây, thời điểm đó cô cũng hết sức chú ý, không nghĩ tới về sau lại có ảnh chụp Tổng giám đốc Cố cùng vợ là cô gái này, từ trên tấm hình có thể thấy được bọn họ ân ân ái ái, thật sự làm cho người ta hâm mộ!
Tả Tình Duyệt cảm giác thân thể đột nhiên bị vét sạch, sắc mặt càng thêm khó coi, y tá bên cạnh thấy được sự khác thường của cô, không khỏi cau mày.
"Cố phu nhân, cô không sao chứ! Có muốn nằm xuống nghỉ ngơi hay không, thân thể của cô còn chưa khỏe!" Y tá cẩn thận giúp đỡ Tả Tình Duyệt nằm xuống, nghĩ rằng sự sợ hãi trong mắt cô là do mới vừa trải qua cuộc giải phẫu thôi.
"Cô ra ngoài trước đi! Tôi muốn được yên tĩnh một mình." Tả Tình Duyệt tránh tay của cô ta ra, trong đầu vẫn còn vang vọng lời nói vừa rồi của y tá.
Cố Thịnh biết cô mang thai!
Lần này không phải là cô suy đoán, mà là sự thật!
Cơ thể cô bỗng nhiên cảm nhận được một trận lạnh lẽo vây quanh, anh sẽ làm thế nào? Cho người xóa đi đứa nhỏ?
Nhớ tới ác mộng tàn khốc vừa rồi, Tả Tình Duyệt hoảng sợ càng sâu.
Không, đừng!
Theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ bụng, cô không thể lại trải qua một lần thống khổ như vậy nữa!
Ác mộng vừa rồi chân thật như vậy, cô xác thực cảm nhận được khoảnh khắc khi đức nhỏ rời khỏi thân thể cô, cô đau lòng cỡ nào, cho dù bây giờ nghĩ lại, biết đó chỉ là một giấc mộng, cô cũng không cách nào thoát khỏi sự sợ hãi như thế.
Đây là đứa nhỏ của cô! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi, cho dù là Cố Thịnh cũng vậy!
Trong cơ thể nho nhỏ, sức mạnh kiên cường đột nhiên ngưng tụ lại, ý chí chiến đấu dâng trào trong lòng cô, tình mẫu tử liên tục bị kích động trong cơ thể, mỗi một tế bào đều đang kêu gào, cô phải bảo vệ đứa nhỏ, bất chấp tất cả!
Tả Tình Duyệt nhìn bên ngoài một chút, bây giờ trời còn chưa sáng, một ý niệm hiện lên trong đầu, cô. . . . . Phải chạy trốn!
Cố Thịnh không có ở đây, đây là cơ hội khó có được!
Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cố Thịnh, cô thật sự phải rời khỏi anh sao? Cô thật sự sẽ không luyến tiếc sao?
Trong thời gian đó, vấn đề này cô đã hỏi mình vô số lần, cuối cùng cũng không có được đáp án, mà giờ khắc này. . . . . Trong lòng cô so với hiện tại càng thêm xác định, đúng vậy! Cô muốn rời khỏi đây!
Không phải vì mình, mà vì đứa nhỏ! Cô không thể do dự nữa, cái giá phải trả sẽ là sinh mệnh của cục cưng! Cô đã không còn gì để mất nữa rồi!
Gạt ra những thứ đã từng quyến luyến, trong mắt Tả Tình Duyệt thoáng qua một tia kiên định, nhổ hết những kim tiêm trên cổ tay, khó khăn xuống giường.
Nhưng khi cô vừa đi đến cửa, lại đụng phải một lồng ngực rộng lớn.
"Em muốn đi đâu?" âm thanh quen thuộc bình tĩnh, từ đỉnh đầu truyền đến, khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cả người cứng đờ.
Cố Thịnh!
Theo bản năng muốn cách xa một bước, lại bị anh ôm chặt, động tác xảy ra bất ngờ khiến Tả Tình Duyệt gần như vô lực chống đỡ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, là khuôn mặt quen thuộc này, người đàn ông cô đã từng yêu, nhưng lại có thể làm chuyện tàn khốc như thế ở trong mộng.
"Nói cho tôi biết, em muốn đi đâu?" âm thanh của Cố Thịnh mang theo vài phần ẩn nhẫn tức giận, trong mắt cô chột dạ dường như nói cho anh biết, suy đoán vừa rồi của mình là đúng!
Cô muốn chạy trốn!
Ngọn lửa trong lòng không ngừng tán loạn, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Cố Thịnh tự nói với mình, anh không thể nổi giận, anh phải bình tĩnh, chết tiệt mặc dù biết cô muốn trốn đi từ bên cạnh anh, anh cũng cần phải bình tĩnh lại.
Hít thở thật sâu, ôm chặt cơ thể cô, cố gắng cảm thụ sự tồn tại chân thật của cô để trấn an nội tâm bất an cùng sợ hãi của mình.
Cô vẫn còn ở trong ngực anh!
"Em chỉ muốn đi hóng mát một chút." Mở to mắt, Tả Tình Duyệt nhìn lên trần nhà trắng toát, cô sợ anh biết ý đồ của mình, cho tới bây giờ cô vẫn không thể chịu đựng được cơn giận giữ của anh!
"Vậy thì tốt." Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, trong lòng lại vì lời nói dối của cô mà thở phào nhẹ nhõm, nói thật, vừa rồi nếu như cô mạnh dạn nói cho anh biết, cô muốn rời khỏi đây, anh cũng không biết làm sao chịu đựng được, phải đối mặt như thế nào.
Động tác nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, đắp kín mền, “Trời còn chưa sáng, chờ đến khi trời sáng, tôi dẫn em đi ra ngoài hóng mát, hiện tại em nên ngủ một lát!"
Cố gắng áp chế cảm xúc của mình, có trời mới biết, anh mất bao nhiêu khí lực mới có thể biểu hiện được sự ôn hòa bình tĩnh.
Trong lòng dâng lên một tia chua xót, Cố Thịnh ơi Cố Thịnh! Mày bây giờ vẫn không chịu thừa nhận người phụ nữ này ảnh hưởng đến mày thế nào sao?
Tả Tình Duyệt cũng kinh ngạc một chút, cô luôn luôn đề phòng anh, nhưng hành vi của anh làm cô hết sức kinh ngạc.
Anh biết cô mang thai rồi, không nên đối với cô như vậy! Cô biết Cố Thịnh nhất định sẽ la hét, muốn xóa đi cục cưng trong bụng cô, không phải sao?
"Nhắm mắt lại, ngủ đi!" âm thanh của Cố Thịnh vang lên lần nữa, mặc dù là ra lệnh, nhưng lại có vẻ cực kỳ khó chịu.
Tả Tình Duyệt nghe lời nhắm mắt lại, nhưng không cách nào ngủ say, trong không khí, chỉ còn lại hô hấp của hai người, đột nhiên, Tả Tình Duyệt cảm giác được vị trí bên cạnh bị lõm xuống, một đôi tay dài kéo cô vào trong ngực.
Cho rằng anh sẽ làm cái gì đó, Tả Tình Duyệt phản xạ có điều kiện muốn giãy ra.
"An tâm ngủ đi! Tôi mệt lắm!"
Âm thanh của Cố Thịnh lộ ra vẻ uể oải, vừa rồi xác định cô không bị sao, anh cũng không về nhà nghỉ ngơi, mà lại lái xe không ngừng trên đường trong cơn thịnh nộ, tự hỏi tình trạng hiện tại giữa bọn họ phải làm sao. Anh muốn tìm ra cách thức nào đó đối xử với cô sau này, nhưng anh vẫn không có được đáp án.
Dường như, đây là vấn đề khó khăn nhất trong cuộc đời của anh, so với làm ăn càng làm anh thêm phí tâm!
Anh nhìn ra được Duyệt Duyệt đang đề phòng anh, hiện tại cô nhất định biết anh biết chuyện cô mang thai! Cô sợ hãi sao? Cho nên mới muốn trốn đi!
Anh dường như có thể hiểu được hành động của cô, cô quan tâm đứa nhỏ trong bụng như vậy sao?
Anh đã từng nghĩ muốn phá đi, nhưng bây giờ, khi anh không tìm được cách thức nào đối xử với cô, anh sẽ không nghĩ đến việc tổn thương đứa nhỏ này, bởi vì anh không thể nào để cho mình chịu đựng cảnh lo lắng như vừa rồi ở bên ngoài phòng cứu cấp.
Nhưng, vừa nghĩ đến cô ôm con của người khác, tim của anh lại như bị từng đao từng đao cắt xuống.
Loại đau đớn như lăng trì này, quả thật không dễ chịu. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.