Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 151: Có lẽ có yêu, nhưng đã không còn tin tưởng nữa
Lưu Lãng Hồng Tường Vi
17/02/2014
Tả Tình Duyệt cả đêm chưa ngủ, cô biết, cho dù Cố Thịnh ở phía sau ôm cô, đã ngủ say như chết, cô cũng vẫn không thể buông lỏng đề phòng.
Trong lòng bị đau khổ nồng đậm lấp đầy. Tại sao? cô đã từng dùng hết tất cả để yêu một người đàn ông, hiện tại cô lại không có nửa điểm tin tưởng anh, là tự tay anh từng chút từng chút một hủy đi mộng đẹp của cô, hủy đi cô.
Mỗi khi một lần lại một lần bị tổn thương, mặc dù cô đã cố gắng thuyết phục chính mình, đối với người đàn ông này, mình còn yêu, nhưng, có lẽ cô còn yêu anh, cũng đã không còn tin tưởng.
Cô đã không còn sức đi tin tưởng bất kì ai!
Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trên giường hai người vẫn như cũ duy trì tư thế ban đầu, từ phía sau lưng Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực, tràn ngập ý định chiếm hữu, thân thể của hai người kề nhau thật chặt, tất cả dường như cực kỳ yên bình và tốt đẹp.
Cố Thịnh mở mắt ra, cảm nhận được thân thể ở trong ngực, rất lâu không được thỏa mãn như vậy!
Khóe miệng nâng lên một nụ cười thoáng hiện, cô còn đang ngủ sao? Cố Thịnh cẩn thận không dám làm động tác quá lớn, để tránh người phụ nữ trong ngực thức tỉnh. Nhìn một chút, Cố Thịnh không khỏi nhíu mày, đã hơn mười giờ, anh nhớ công ty có một hội nghị vào lúc tám giờ rưỡi, xem ra mình đã bỏ lỡ rồi.
Xoay người nhìn về phía bóng lưng cô đang cuộn mình lại một chỗ, trong lòng liền giật mình, cặp con ngươi thâm thúy kia hiện lên quá nhiều thần sắc phức tạp. Một lát sau, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên một nụ cười, thôi, dù sao cũng đã bỏ lỡ một hội nghị, anh không ngại bỏ tất cả công việc trong một ngày.
Xoay người ra ngoài, có lẽ, sau khi tỉnh lại Duyệt Duyệt sẽ muốn ăn vài thứ.
Đứa nhỏ trong bụng. . . . . Sắc mặt của anh đột nhiên trầm xuống, thân thể đột nhiên cứng đờ, tại sao anh lại để ý đến dinh dưỡng cho đứa nhỏ trong bụng? Anh điên rồi sao? Trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, gạt ra ý nghĩ vừa rồi, anh tự nói với mình, anh chỉ không muốn thấy Duyệt Duyệt tiếp tục suy yếu như vậy!
Tiếp tục bước đi, ra khỏi phòng bệnh.
Cảm giác được anh đã rời đi, Tả Tình Duyệt mới chuyển động thân thể cứng ngắc của mình, cả đêm đều là tư thế này, khiến cô vô cùng không thoải mái, nhưng cô lại không dám động, không muốn đánh thức Cố Thịnh, bởi vì so với khi anh ngủ say, cô lại càng sợ khi anh tỉnh táo.
"Ưm. . . . ." Thân thể đã tê rần!
Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày, cố gắng để cho thân thể từ vô cảm trở lại bình thường, Cố Thịnh đến công ty! Như vậy cũng tốt, không cần lo lắng phải đối mặt anh như thế nào, càng không cần lo lắng khi anh ở trước mặt mình sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ.
Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt vẫn không buông tha ý muốn rời đi, nhưng, cô lại không thể mù quáng rời đi, sau khi rời đi? Cô nên đi đâu?
Về nhà ba mẹ thì không được! Cố Thịnh nhất định sẽ tìm ra, huống chi, ba mẹ chắc chắn sẽ không giữ bí mật cho cô!
Trong đầu hiện ra bóng dáng của Kiều Nam, kể từ khi bị Cố Thịnh mang từ Mỹ về, cô vẫn không có cơ hội nhìn thấy anh ấy, thậm chí ngay cả một chút tin tức về anh cũng không có, anh không phải vẫn đang tìm cô chứ?
Trong lòng đối với sự quan tâm của người đàn ông này sinh ra một tia áy náy, “thật xin lỗi, Kiều đại ca!"
Nếu như sau này có cơ hội báo đáp, cô nhất định sẽ không chút do dự, nhưng nghĩ lại, Kiều Nam là loại người gì? Sao có thể cần cô giúp một tay?
Cô chỉ cần về sau bớt gây phiền toái cho anh coi như là báo đáp lớn nhất rồi!
"Mau ăn đi!" Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng, một bát cháo xuất hiện, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt lãnh đạm, Cố Thịnh? Không phải anh đến công ty rồi sao?
Tại sao lại thình lình xuất hiện? Còn. . . . . Mang cho cô cháo!
"Muốn tôi đút em ăn sao?" âm thanh Cố Thịnh vẫn như cũ không có độ ấm, chết tiệt, mới vừa vào cửa, đã nghe thấy cô kêu ‘Kiều đại ca’, giờ phút này trong lòng anh đã bốc lên lửa giận, nhưng anh lại không thể không buộc mình áp chế lại.
"Không. . . . . Không cần!" Tả Tình Duyệt theo bản năng nhận lấy cháo, anh đút cô? Cô nghĩ nếu như anh đút cô..., nhất định sẽ lập tức rót chén cháo nóng hổi này vào trong miệng cô!
Trong lòng Cố Thịnh thoáng qua một tia mất mát không hiểu, cô làm như vậy là khinh thường anh đút sao?
Cô thật sự thay đổi rồi, thậm chí cũng không thèm diễn trò trước mặt anh?
Nhớ tới thời gian bọn họ hạnh phúc chung sống, cô mặc sức hưởng thụ anh cưng chiều cùng bảo vệ, anh thậm chí có chút nhớ nhung cô tại thời điểm đó!
"Sau khi ăn xong tôi cùng em ra ngoài hóng mát một chút!" Cố Thịnh mở to mắt, không nhìn đến cô.
Tay của Tả Tình Duyệt đang bưng cháo đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đổ ra ngoài, nghĩ đến tối hôm qua mình nói dối anh, trong lòng cô chột dạ liền hiện ra ngoài, anh đang ám chỉ cái gì?
"Không, không cần, anh có chuyện phải làm mà, không cần để ý đến em!" Tả Tình Duyệt cúi đầu từ chối, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ ở bên cạnh cô, trong lòng cô liền đặc biệt sợ hãi.
Trong lòng nổi lên một tia chua xót, nếu là trước kia, anh nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ rất cao hứng!
Nhưng, hiện tại tất cả đều không giống nhau!
Không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, nét mặt của Cố Thịnh càng thêm khó coi, không cần để ý đến cô? Còn cô thì vẫn như cũ tìm cơ hội trốn?
Nếu là như vậy, anh càng không thể để cho cô ở một mình!
Anh nói rồi, cô sẽ ở bên người anh cả đời, anh sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào!
Trầm mặc, cả phòng trầm mặc, Tả Tình Duyệt đè nén trầm mặc đem cháo trong tay uống xong, cô không dám đánh vỡ loại trầm mặc này, sợ hãi đây là yên tĩnh trước cơn bão táp.
Đột nhiên, cô thấy Cố Thịnh đứng dậy rời đi, đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng một lát sau, anh liền trở lại phòng bệnh, trong tay thừa ra một chiếc xe lăn.
"Anh. . . . ." Tả Tình Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh, lại bị sự lạnh lùng cùng cương nghị trên mặt anh làm sợ tới mức không biết nên nói gì.
Khoảnh khắc cô đang sững sờ, Cố Thịnh ôm cô từ trên giường bệnh xuống, đặt trên xe lăn, đến lúc tinh thần Tả Tình Duyệt phục hồi, anh đã đẩy cô ra khỏi cửa.
"Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt không hiểu hành động của anh, đột nhiên nghĩ đến anh dùng phương pháp như vậy làm mình thiếu chút nữa sinh non, trong thân thể thoáng qua một cảm giác chán nản. Chung quanh vô số người đi đường, cầu thang, chướng ngại vật, sàn nhà bóng loáng, còn có mình đang ngồi xe lăn bỗng nhiên trong đầu của cô hình thành một hình ảnh khủng bố.
Anh. . . . . Anh muốn tạo ra tai nạn để cho mình sinh non sao?
"Không. . . . . Đừng!" Tả Tình Duyệt đem tay nắm chặt xe lăn, trong mắt đầy hoảng sợ, xoay người nhìn Cố Thịnh ở phía sau đẩy cô, chỉ cần anh buông tay, cô liền không cách nào khống chế vận mệnh của mình.
"Đừng làm tổn thương đứa nhỏ! Cố Thịnh, em cầu xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy, anh muốn em làm gì cũng được, cầu xin anh đừng tổn thương nó nữa!"
Sinh mạng nho nhỏ đó có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết một lần đã là ông trời cho cô an ủi lớn nhất rồi, cô không thể nào tưởng tượng nổi phải chịu thêm một ‘tai nạn’ nào nữa.
Thân thể Cố Thịnh đột nhiên dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, anh đột nhiên hiểu được ý của cô. . . . . Thần sắc trong mắt của anh làm cho người ta không thấy rõ giờ khắc này anh đang nghĩ gì. . . . .
Trong lòng bị đau khổ nồng đậm lấp đầy. Tại sao? cô đã từng dùng hết tất cả để yêu một người đàn ông, hiện tại cô lại không có nửa điểm tin tưởng anh, là tự tay anh từng chút từng chút một hủy đi mộng đẹp của cô, hủy đi cô.
Mỗi khi một lần lại một lần bị tổn thương, mặc dù cô đã cố gắng thuyết phục chính mình, đối với người đàn ông này, mình còn yêu, nhưng, có lẽ cô còn yêu anh, cũng đã không còn tin tưởng.
Cô đã không còn sức đi tin tưởng bất kì ai!
Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trên giường hai người vẫn như cũ duy trì tư thế ban đầu, từ phía sau lưng Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực, tràn ngập ý định chiếm hữu, thân thể của hai người kề nhau thật chặt, tất cả dường như cực kỳ yên bình và tốt đẹp.
Cố Thịnh mở mắt ra, cảm nhận được thân thể ở trong ngực, rất lâu không được thỏa mãn như vậy!
Khóe miệng nâng lên một nụ cười thoáng hiện, cô còn đang ngủ sao? Cố Thịnh cẩn thận không dám làm động tác quá lớn, để tránh người phụ nữ trong ngực thức tỉnh. Nhìn một chút, Cố Thịnh không khỏi nhíu mày, đã hơn mười giờ, anh nhớ công ty có một hội nghị vào lúc tám giờ rưỡi, xem ra mình đã bỏ lỡ rồi.
Xoay người nhìn về phía bóng lưng cô đang cuộn mình lại một chỗ, trong lòng liền giật mình, cặp con ngươi thâm thúy kia hiện lên quá nhiều thần sắc phức tạp. Một lát sau, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên một nụ cười, thôi, dù sao cũng đã bỏ lỡ một hội nghị, anh không ngại bỏ tất cả công việc trong một ngày.
Xoay người ra ngoài, có lẽ, sau khi tỉnh lại Duyệt Duyệt sẽ muốn ăn vài thứ.
Đứa nhỏ trong bụng. . . . . Sắc mặt của anh đột nhiên trầm xuống, thân thể đột nhiên cứng đờ, tại sao anh lại để ý đến dinh dưỡng cho đứa nhỏ trong bụng? Anh điên rồi sao? Trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, gạt ra ý nghĩ vừa rồi, anh tự nói với mình, anh chỉ không muốn thấy Duyệt Duyệt tiếp tục suy yếu như vậy!
Tiếp tục bước đi, ra khỏi phòng bệnh.
Cảm giác được anh đã rời đi, Tả Tình Duyệt mới chuyển động thân thể cứng ngắc của mình, cả đêm đều là tư thế này, khiến cô vô cùng không thoải mái, nhưng cô lại không dám động, không muốn đánh thức Cố Thịnh, bởi vì so với khi anh ngủ say, cô lại càng sợ khi anh tỉnh táo.
"Ưm. . . . ." Thân thể đã tê rần!
Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày, cố gắng để cho thân thể từ vô cảm trở lại bình thường, Cố Thịnh đến công ty! Như vậy cũng tốt, không cần lo lắng phải đối mặt anh như thế nào, càng không cần lo lắng khi anh ở trước mặt mình sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ.
Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt vẫn không buông tha ý muốn rời đi, nhưng, cô lại không thể mù quáng rời đi, sau khi rời đi? Cô nên đi đâu?
Về nhà ba mẹ thì không được! Cố Thịnh nhất định sẽ tìm ra, huống chi, ba mẹ chắc chắn sẽ không giữ bí mật cho cô!
Trong đầu hiện ra bóng dáng của Kiều Nam, kể từ khi bị Cố Thịnh mang từ Mỹ về, cô vẫn không có cơ hội nhìn thấy anh ấy, thậm chí ngay cả một chút tin tức về anh cũng không có, anh không phải vẫn đang tìm cô chứ?
Trong lòng đối với sự quan tâm của người đàn ông này sinh ra một tia áy náy, “thật xin lỗi, Kiều đại ca!"
Nếu như sau này có cơ hội báo đáp, cô nhất định sẽ không chút do dự, nhưng nghĩ lại, Kiều Nam là loại người gì? Sao có thể cần cô giúp một tay?
Cô chỉ cần về sau bớt gây phiền toái cho anh coi như là báo đáp lớn nhất rồi!
"Mau ăn đi!" Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng, một bát cháo xuất hiện, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt lãnh đạm, Cố Thịnh? Không phải anh đến công ty rồi sao?
Tại sao lại thình lình xuất hiện? Còn. . . . . Mang cho cô cháo!
"Muốn tôi đút em ăn sao?" âm thanh Cố Thịnh vẫn như cũ không có độ ấm, chết tiệt, mới vừa vào cửa, đã nghe thấy cô kêu ‘Kiều đại ca’, giờ phút này trong lòng anh đã bốc lên lửa giận, nhưng anh lại không thể không buộc mình áp chế lại.
"Không. . . . . Không cần!" Tả Tình Duyệt theo bản năng nhận lấy cháo, anh đút cô? Cô nghĩ nếu như anh đút cô..., nhất định sẽ lập tức rót chén cháo nóng hổi này vào trong miệng cô!
Trong lòng Cố Thịnh thoáng qua một tia mất mát không hiểu, cô làm như vậy là khinh thường anh đút sao?
Cô thật sự thay đổi rồi, thậm chí cũng không thèm diễn trò trước mặt anh?
Nhớ tới thời gian bọn họ hạnh phúc chung sống, cô mặc sức hưởng thụ anh cưng chiều cùng bảo vệ, anh thậm chí có chút nhớ nhung cô tại thời điểm đó!
"Sau khi ăn xong tôi cùng em ra ngoài hóng mát một chút!" Cố Thịnh mở to mắt, không nhìn đến cô.
Tay của Tả Tình Duyệt đang bưng cháo đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đổ ra ngoài, nghĩ đến tối hôm qua mình nói dối anh, trong lòng cô chột dạ liền hiện ra ngoài, anh đang ám chỉ cái gì?
"Không, không cần, anh có chuyện phải làm mà, không cần để ý đến em!" Tả Tình Duyệt cúi đầu từ chối, chỉ cần nghĩ đến anh sẽ ở bên cạnh cô, trong lòng cô liền đặc biệt sợ hãi.
Trong lòng nổi lên một tia chua xót, nếu là trước kia, anh nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ rất cao hứng!
Nhưng, hiện tại tất cả đều không giống nhau!
Không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, nét mặt của Cố Thịnh càng thêm khó coi, không cần để ý đến cô? Còn cô thì vẫn như cũ tìm cơ hội trốn?
Nếu là như vậy, anh càng không thể để cho cô ở một mình!
Anh nói rồi, cô sẽ ở bên người anh cả đời, anh sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào!
Trầm mặc, cả phòng trầm mặc, Tả Tình Duyệt đè nén trầm mặc đem cháo trong tay uống xong, cô không dám đánh vỡ loại trầm mặc này, sợ hãi đây là yên tĩnh trước cơn bão táp.
Đột nhiên, cô thấy Cố Thịnh đứng dậy rời đi, đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng một lát sau, anh liền trở lại phòng bệnh, trong tay thừa ra một chiếc xe lăn.
"Anh. . . . ." Tả Tình Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh, lại bị sự lạnh lùng cùng cương nghị trên mặt anh làm sợ tới mức không biết nên nói gì.
Khoảnh khắc cô đang sững sờ, Cố Thịnh ôm cô từ trên giường bệnh xuống, đặt trên xe lăn, đến lúc tinh thần Tả Tình Duyệt phục hồi, anh đã đẩy cô ra khỏi cửa.
"Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt không hiểu hành động của anh, đột nhiên nghĩ đến anh dùng phương pháp như vậy làm mình thiếu chút nữa sinh non, trong thân thể thoáng qua một cảm giác chán nản. Chung quanh vô số người đi đường, cầu thang, chướng ngại vật, sàn nhà bóng loáng, còn có mình đang ngồi xe lăn bỗng nhiên trong đầu của cô hình thành một hình ảnh khủng bố.
Anh. . . . . Anh muốn tạo ra tai nạn để cho mình sinh non sao?
"Không. . . . . Đừng!" Tả Tình Duyệt đem tay nắm chặt xe lăn, trong mắt đầy hoảng sợ, xoay người nhìn Cố Thịnh ở phía sau đẩy cô, chỉ cần anh buông tay, cô liền không cách nào khống chế vận mệnh của mình.
"Đừng làm tổn thương đứa nhỏ! Cố Thịnh, em cầu xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy, anh muốn em làm gì cũng được, cầu xin anh đừng tổn thương nó nữa!"
Sinh mạng nho nhỏ đó có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết một lần đã là ông trời cho cô an ủi lớn nhất rồi, cô không thể nào tưởng tượng nổi phải chịu thêm một ‘tai nạn’ nào nữa.
Thân thể Cố Thịnh đột nhiên dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, anh đột nhiên hiểu được ý của cô. . . . . Thần sắc trong mắt của anh làm cho người ta không thấy rõ giờ khắc này anh đang nghĩ gì. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.