Chương 83: Biến thân Phượng Hoàng Hắc Bách Hợp (hạ)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Đây chính là năng lực được gia tăng sau khi Tử tiến hóa, năng lượng trong cơ thể hắn cực kỳ đặc thù cũng giống như nguyên tố đạn không có ma pháp nguyên tố của kim giáp cấm trùng. Theo như Diệp Âm Trúc mà nói, Tử cũng giống nhau là ma vũ song tu, vũ kỹ của hắn chính là lực lượng tuyệt đối, còn ma pháp của hắn đã bị Diệp Âm Trúc gọi là tử tinh ma lực. Tử tinh ma lực một khi tiếp xúc với đối thủ, trừ phi thực lực của đối thủ so với Tử cường đại hơn, có thể từ trong lực lượng mạnh mẽ của Tử tránh thoát ra, nếu không lập tức sẽ bị loại ma lực thần kỳ này bao trùm, kết quả chỉ có một, đó chính là hủy diệt.
Tiện tay một chưởng, Tử đã đem thân thể Ai Thác Áo đánh thành bụi phấn, thân thể không dừng lại một chút vọt tới trước, uy áp vô cùng cường đại làm cho hai đạo bóng đã lao tới trước vài trăm thước đồng thời ngưng lại một chút. Tốc độ nhất thời chậm đi, thân ảnh thật lớn do bọn họ biến ảo ra cũng nhanh chóng thu nhỏ lại. Rất hiển nhiên, một kích cường đại như lúc trước, bọn họ cũng chỉ sử dụng được một lần mà thôi.
Nhớ lúc đầu khi Tử vẫn còn là thất cấp ma thú từng chém chết hắc long Dạ Tinh Hủ, lúc này thực lực của hắn đã gần đến cửu cấp. Phải biết rằng cửu cấp Tử tinh bỉ mông không giống với bất kỳ cửu cấp ma thú nào khác. Năng lực ngấm sâu vào trong xương cốt của hắn làm sao các cửu cấp ma thú khác có thể so sánh được? Tử bây giờ là bát cấp ma thú, mặc dù so ra còn kém đệ nhất cường giả của bỉ mông đại ca Tang Thác Tư của hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu hơn Hoàng kim bỉ mông như Địch Tư, Mạt Kim Tư.
Hai luồng năng lượng màu tím từ lòng bàn tay tỏa ra, cơ hồ mở rộng đến vô hạn bay về phía trước. Dưới uy áp cường đại của Tử Tinh Bỉ Mông, có lẽ hai đạo thân ảnh màu đen kia thật sự không phải là nhân loại, động tác của bọn họ đã chậm lại. Sau khi phát ra công kích cực mạnh, năng lượng của bọn họ đã rơi xuống một trình độ rất thấp. Cho nên khi bọn họ cảm giác được uy áp cường đại đó biến mất, trên cổ của bọn họ đều có một dấu bàn tay lớn màu tím.
Tử không có lãng phí tử tinh ma lực của mình, bởi vì căn bản không cần. Hai thanh âm thanh thúy vang lên, cổ của hai bóng đen đã biến thành hình dáng kỳ dị.
Lúc này Diệp Âm Trúc mới nhìn rõ bóng đen mặc một loại bì giáp rất kỳ lạ, trước ngực bì giáp có một lạc ấn hình hoa bách hợp, cũng là màu đen giống với màu của bì giáp.
Tử ném hai cổ thi thể trên mặt đất, khí tức năng lượng xung quanh thân thể hắn mới chậm rãi thu liễm lại, hai tay giơ lên, kéo mặt nạ màu đen của hai cổ thi thể xuống. Lộ ra hai gương mặt cực kỳ anh tuấn nhưng tái nhợt. Bọn họ bị chấn gãy cổ đã mất đi hết khí tức sinh mệnh, thất khiếu chảy máu nhìn qua có chút kinh khủng.
Tử dùng ngón tay quệt lấy một chút máu tươi của bọn họ, đặt lên mũi xem xét, không có mùi tanh.
Tinh thần Diệp Âm Trúc hơi ba động, đưa Tử trả về chỗ trước khi hắn được triệu hoán, nếu không một hồi khi tới thời gian, bất luận Tử ở nơi nào cũng sẽ bị cường chế truyền tống về chỗ cũ. Đây có thể cũng là khuyết điểm duy nhất của đồng đẳng bổn mệnh khế ước.
Lỗ tai của Tử có chút giật giật, trầm giọng nói:
Chúng ta đi.
Thân hình chợt lóe, đi tới bên người Diệp Âm Trúc, đưa hắn lên trên lưng mình, nhanh chóng rời đi.
Trận chiến này thời gian cũng không dài, nhưng tương đối mà nói, cũng đủ cho quân đội thú nhân có phản ứng rồi, nhưng sau khi Tử và Diệp Âm Trúc rời đi nửa giờ, tra xét toàn diện trong Lôi Thần Chi Chùy yếu tắc mới hoàn toàn triển khai. Kết quả như vậy, đương nhiên yếu là nhờ vị bỉ mông cự thú thống lĩnh, tại Lôi Thần bộ lạc có quyền uy tiếp cận với Cổ đế Tang Thác Tư.
Rắc…
Một chén thủy tinh tinh mỹ rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.
Trong mật thất, thân thể cao lớn của nam tử run rẩy kịch liệt,
Không có khả năng.
Một đạo âm ảnh màu đen xuất hiện sau lưng hắn không xa,
Xảy ra chuyện gì? Khí tức của ngươi rất xáo động.
Trong mắt nam tử cao lớn lóe ra hung quang,
Ta mất đi khí tức của bốn đóa hắc bách hợp.
Cái gì?
Bóng ma giật mình nói.
Bốn đóa? Ngươi không có cảm giác sai chứ?
Nam tử cao lớn gầm nhẹ một tiếng, nói:
Đương nhiên không sai. Bọn họ chảy trong mình huyết mạch giống như ta, khí tức của bọn họ sao ta có thể cảm giác sai được. Bốn đóa, bốn đóa hắc bách hợp ở phương bắc toàn bộ bị tiêu diệt rồi.
Âm ảnh chần chờ một chút, âm trầm nói:
Nhưng thực lực của hắc bách hợp, hơn nữa đột kích sau khi biến thân hoàn toàn có thể ứng phó với bất cứ biến hóa nào. Huống chi tốc độ của bọn họ là siêu nhất lưu. Trừ phi gặp được tử cường giả cấp cao giai, nếu không làm sao bị tiêu diệt được. Cho dù là tử cấp cao giai, bốn người bọn họ luôn luôn không xa rời nhau, cùng nhau đối mặt với địch nhân cũng sẽ có khả năng chạy trốn. Trừ phi là …
Cổ đế. Ta biết ngươi muốn nói là hắn. Chỉ có hắn dựa vào Lôi Thần Chi Chùy mới có thể tiêu diệt bốn đóa hắc bách hợp có thể biến thân của ta. Nhưng ta không nghĩ ra lý do gì để hắn làm như vậy. chẳng lẻ tên bổn đản Ai Mạc Sâm này ngu đến mức chọc giận Cổ đế sao?
Không, Ai Mạc Sâm sẽ không làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Nhất định là gặp phải gì đó ngoài ý muốn. Ngươi trước tiên tĩnh táo lại, ta lập tức phái người đi thăm dò.
Tỉnh táo? Ngươi bảo ta làm sao để tỉnh táo? Ngươi phải biết rằng người có huyết mạch giống như ta đều có quan hệ nhất định với ta, bọn họ đều là tâm huyết của ta, ngươi cho rằng tộc nhân có huyết mạch giống ta có bao nhiêu người chứ? Lại có bao nhiêu người có thể biến thân chứ?
Có lẽ bởi vì khối kim đó? Chẳng lẻ là Ai Mạc Sâm giấu kim bị Cổ đế phát hiện sao? Nếu không, Cổ đế không có khả năng kích sát chúng ta.
Khí tức của nam tử cao lớn vững vàng hơn vài phần, trầm giọng nói:
Xem ra ta phải tự mình đi cực bắc hoang nguyên một chuyến mới được.
Âm ảnh hơi sửng sốt:
Không, ngươi không thể đi. Ngươi nếu đi, nơi này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi muốn giao nơi này cho nhi tử cuồng ngạo tự đại của ngươi sao?
Nam tử cao lớn nhíu nhíu mày:
Không nên nhắc tới khuyết điểm của nhi tử ta.
Âm ảnh hừ lạnh một tiếng,
Nói hay không cũng không sao cả, nhưng ta thật sự lo lắng cho người thừa kế của người. Hy vọng ngươi có thể thu thập được nhiều sinh mệnh lực. Nếu không một khi nhi tử của ngươi kế thừa ngươi, chúng ta sẽ không còn hợp tác với nhau nữa.
Nam tử cao lớn năm chặt hai nắm tay lại, nhưng chỉ một sát na sau đó liền thả ra,
Vậy ngươi tự mình đi một chuyến, tra rõ ràng chuyện này. Nếu thật là Cổ đế làm, không còn cách nào khác, chúng ta phải có chút hành động mới được.
Được, ta đi.
Tử mang Diệp Âm Trúc trên lưng bay nhanh tới phía trước, thương thế của Diệp Âm Trúc trải qua trận đánh vừa rồi đã nặng hơn không ít, chỉ cần thúc dục đấu khí một chút là kinh mạch trong cơ thể sẽ đau nhức.
"Tử."
"Hả?"
"Ta có chuyện cầu ngươi."
Diệp Âm Trúc trầm mặc một chút mới mở miệng nói.
Tử nhàn nhạt nói:
"Bởi vì Tô Lạp sao?"
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
"Không nên hỏi hắn, được không?"
Tử nói:
"Ngươi thật sự tin tưởng hắn?"
Diệp Âm Trúc kiên định nói:
Ta tin tưởng ánh mắt của mình, từ khí tức của Tô Lạp đối với ta mà nói, ta có thể dám chắc hắn cho tới bây giờ chưa từng có ý niệm tổn thương ta trong đầu. Có lẽ đây chỉ là trùng hợp. Hoặc là nói, chúng ta hôm nay gặp phải người có cùng xuất xứ với Tô Lạp.
Tử suy nghĩ một chút, nói:
Được, ta đáp ứng ngươi.
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tử vốn ghét ác như cừu lại đáp ứng nhanh đến vậy.
Tử tự nhiên cảm giác được tâm tình Diệp Âm Trúc biến hóa, than nhẹ một tiếng, nói:
Nếu lúc đầu không phải là ngươi cũng tín nhiệm như vậy, chúng ta làm sao có thể trở thành huynh đệ tốt thế này? Ta đáp ứng ngươi, bởi vì ta tin tưởng ánh mắt của ngươi. Ngươi sẽ không nhìn lầm người đâu. Âm Trúc, ngươi biết không, hôm nay rất nguy hiểm.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
Ta biết. Nếu ngay từ đầu bốn người đó sử dụng công kích như vậy, chúng ta sợ rằng ngay cả cơ hội triệu hoán đồng đẳng khế ước cũng không có. Tử, ngươi tự tin có thể ngăn cản công kích đó không?
Tử nói:
Nếu địch nhân là một người, ta rất tự tin. Hai người, bọn họ chết, ta trọng thương. Ba ngươi, đồng quy vu tận, bốn người, ta chết chắc. Có lẽ có thể kéo theo một hai tên bồi tiếp ta.
Nghe xong phân tích của Tử, Diệp Âm Trúc không nhịn được hít một ngụm lương khí, Lực phòng ngự của Tử cực mạnh hắn là người rõ ràng nhất. Ngoài trừ Cách Lạp Tây Tư ra, Tử chưa bao giờ bị thương dưới công kích của các đối thủ khác. Hắn đánh giá cao bốn đạo bóng đen như vậy, có thể thấy công kích lúc bọn họ biến thành phượng thân cường hãn đến mức nào.
Tử tiếp tục nói:
Âm Trúc, ngươi hẳn là cũng cảm giác được, hôm nay bốn người này biến thân so với Tô Lạp ngày đó thì thực lực không tăng lên nhiều như Tô lạp. Tô Lạp thực lực là lục cấp, mà bọn họ là lam cấp cao giai. Nhưng sau khi thả ra năng lượng màu đen biến thân, lực công kích của bọn họ cũng không sai biệt lắm. Nói cách khác, Tô Lạp biến thân so với bọn họ còn mạnh hơn. Có lẽ đây là một phương pháp tu luyện đặc thù, hoặc là một chủng tộc đặc thù. Nếu nói bọn họ không phải nhân loại, ta từ trên người Tô Lạp lại không có cảm giác được khí tức của thú nhân. Làm Tử tinh bỉ mông, cảm giác đối với khí tức của thú nhân không ai có thể so sánh với ta.
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:
Không lẽ đây là một phương pháp tu luyện đặc thù sao? Nếu thật sự là như vậy, loại công pháp này nhất định rất đáng sợ. Xem ra hôm nay vận khí của chúng ta cũng không tệ, thừa dịp bọn họ chưa hoàn toàn phát động giết trước hai người. Nói đến cái này, Tử, chúng ta thật sự là rất ăn ý.
Trên mặt Tử toát ra vẻ tươi cười,
Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, dưới tác dụng của đồng đẳng bổn mạng khế ước, chúng ta đồng thời đối địch tất nhiên có thể phát huy thực lực càng mạnh. Loại tình huống này theo thực lực của chúng ta tăng lên cũng càng thêm rõ ràng. Triệu hoán lẫn nhau chỉ là một trong số đó mà thôi.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
Xem ra chúng ta phải luyện tập phối hợp với nhau nhiều hơn mới được. Lần này ra ngoài, chúng ta đã gặp không ít đối thủ cường đích.
Rốt cục về tới thạch ốc Tử và Diệp Âm Trúc còn chưa đi đến cửa, Tô Lạp đã lặng lẽ xuất hiện trước người bọn họ, thấy Tô Lạp, Tử và Diệp Âm Trúc đều thoáng giật mình, động tác vô thanh vô tức giống bốn bóng đen kia đến cỡ nào a!
Âm Trúc làm sao vậy?
Thanh âm vội vàng của Tô Lạp lập tức phá tan sự yên lặng của hai người. Hắn Trong mắt tràn ngập về thâm thiết, nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Âm Trúc lập tức đi lên đón.
Tử trầm giọng nói:
- Âm Trúc bị thương, vào nhà rồi hãy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.