Chương 68: Đệ cửu ma thú với đệ bát ma thú (phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Minh Tuyết có chút hưng phấn gật đầu, nước mắt ẩn chứa trong mắt nhất thời tiêu thất.
Minh Huy chuyển ánh mắt về phía Tử đã thu hồi khí thể, trong mắt toát ra thần quang cung kính
-Ngài và bằng hữu của ngài xin theo ta đến đây đi.
Tử lạnh nhạt gật đầu, hoa tay trong không trung phát ra một đạo tử quang, Diệp Âm Trúc hỏi:
-Có cần kêu tất cả mọi người tới hay không?
Tử lắc đầu, nói:
-Ta phát tín hiệu để cho Địch Tư bọn họ chờ ở đó rồi. Ta có chuyện muốn hỏi u minh tuyết phách, quan hệ đến bí mật của thú nhân tộc, bọn họ không nghe thì tốt hơn, nơi này là lãnh địa của u minh tuyết phách, bọn họ không có địch ý, người của chúng ta sẽ không có việc gì đâu.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
-Được.
Ôm Nguyệt Minh trong lòng, cùng với Tử đi theo hai vị u minh tuyết phách đi vào sâu bên trong băng cốc.
Vẻ mặt Tử rất bình tĩnh, mặc dù hắn còn chưa phát triển đến đỉnh phong, nhưng khí tức uy nghiêm của thượng vị giả cũng làm hai vị u minh tuyết phách không thề so sánh được.
Băng cốc diện tích cũng không lớn lắm, dưới sự dẫn đường của hai vị u minh tuyết phách, bọn họ rất nhanh đã đi đến trung tâm của băng cốc. Minh Huy dừng lại cước bộ, đợi cho Diệp Âm Trúc và Tử đi tới phía sau hắn thì phóng ra một vòng quang hoàn màu ám lam, băng cứng dưới chân bắt đầu chuyển động, phảng phất trong nháy mắt trở nên hư vô, một cổ năng lượng vô hình chậm rãi đưa mọi người đi xuống.
Một bên vừa đi xuống, Minh Huy vừa thở dài nói:
-Vốn chúng ta ngụ bên trong băng cốc, nhưng từ khi lạc mất Tuyết nhi, chúng ta chuyển lên phía trên băng cốc, đã nhiều năm rồi không có ra ngoài, nếu không phải nghe được Tuyết nhi hô hoán, chắc ta và Minh Nguyệt vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi.
Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc hỏi:
-Lúc đầu các ngươi đánh mất nữ nhi, tại sao không đi tìm nàng?
Minh Huy buồn bả nói:
-Long Khi Nỗ Tư đại lục rộng như thế, muốn tìm Tuyết nhi dễ vậy sao, chúng ta còn không biết nàng vẫn ở trong cực bắc hoang nguyên hay đã tiến vào thế giới loài người. Làm sao mà tìm kiếm đây? Đối với ma thú loại u hồn chúng ta mà nói, chỉ có thế giới âm lãnh mới thích hợp để chúng ta sinh tồn. một khi rời đi băng sâm chúng ta liền trở nên một mảnh mờ mịt. Cửu cấp ma thú thì sao? Bị loài người các ngươi săn giết ít lắm sao? Ma hạch do cửu cấp ma thú chúng ta ngưng kết chính là thứ mà loài người khát vọng nhất.
Đang nói, dưới chân chấn động, đã chạm vào thật địa, năng lượng vô hình tiêu thất, Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn thì phát hiện lúc này thân bị vây trong băng quật, không cần hỏi, nơi nàychính là phía dưới của băng cốc rồi, mặt trên băng cứng không biết dày bao nhiêu, nhưng lúc này hàn băng chung quanh đều tản ra lam quang nhàn nhạt, làm cho băng quật nhìn qua cũng không hôn ám.
Trở lại trong băng quật, Minh vợ chồng Huy, Minh Nguyệt hai người rõ ràng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, hai người đồng thời chuyển hướng Tử, cung kính hành lễ
-Tham kiến tử tinh đại nhân.
Tử phất phất tay, nói:
-Miễn lễ.
Minh Huy cung thanh nói:
-Không ngờ chúng ta có thể gặp được Tử Đế, xin ngài tha thứ cho sự lỗ mãng trước đây của chúng ta.
Tử nhàn nhạt nói:
-Không biết không có tội, không ngờ các ngươi còn nhớ được sự tồn tại của tử tinh nhất tộc này. Bây giờ còn có bao nhiêu thú nhân nhớ kỹ thượng cổ tứ đại thần thú chứ?
Vợ chồng Minh Huy cũng không biết Tử còn chưa hoàn toàn phát triển, lúc trước khi giằng co với Tử và Diệp Âm Trúc, khí tức trên người Tử tản mát ra làm tận sâu trong linh hồn họ run sợ. Tâm tình bọn họ hòa hoãn lại là vì sự thiện lương của Nguyệt Minh, nhưng ai dám chắc không có quan hệ đến khí tức của tử tinh bỉ mông đây? Bất cứ chủng tộc nào cũng đều tôn trọng cường giả giống nhau.
Minh Huy hỏi dò:
-Tử đế đại nhân, chẳng lẽ ngài lần này đến băng sâm là để đưa tiểu nữ về sao?
Tử lắc đầu, nói:
-Đương nhiên không phải, ta lần này đến tìm kiếm bằng hữu của tổ tiên. Trong cực bắc hoang nguyên, băng sâm là cấm địa lớn nhất. Nơi này có sơn lĩnh cự nhân và chiến tranh cự thú tồn tại không?
Minh Huy sắc mặt hơi đổi, trầm ngâm một lát sau mới nói:
-Xin lỗi, tử đế đại nhân, ta không biết.
-Không biết?
Sắc mặt Tử nhất thời trầm xuống
-Các ngươi vẫn sinh tồn ở chỗ này, ngay cả tình huống trong băng sâm cũng không biết sao? Làm cửu cấp ma thú loại u hồn, cho dù trong băng sâm này thì ma thú có thể chiến thắng vợ chồng các ngươi cũng không nhiều.
Thần sắc Minh Huy có vẻ có chút sợ hãi
-Tử đế đại nhân, xin ngài đừng động nộ, ngài nghe chúng ta giải thích là hiểu được ngay. Băng sâm lúc nào thành hình thì không ai biết, nhưng nơi này tuyệt đối là nơi lạnh nhất của Long Khi Nỗ Tư đại lục. Lúc ngài và bằng hữu đến chẳng lẽ không phát hiện ra băng sâm rất yên tĩnh sao? Chắc cũng không gặp ma thú gì xuất hiện.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Đúng vậy, ngoại trừ tuyết phách phiêu phù tại không khí ra, chúng ta cũng không có gặp được ma thú gì.
Minh Huy nói:
-Cái này thì đúng rồi, tuyết phách ở bên ngoài vì chúng không có tư cách tiến hành triêu bái khiêu chiến.
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
-Triêu bái khiêu chiến? Là cái gì?
Minh Huy nói:
-Kỳ thật ở trong băng sâm này, mặc dù chúng ta không e ngại ai, nhưng nếu luận thực lực chính xác thì chỉ xếp thứ chín. Cho nên, chúng ta cũng bị ma thú trong băng sâm nội xưng là đệ cửu ma thú. Trong băng sâm, ngoại trừ nơi trung ương của băng sâm ,ngay cả cửu cấp ma thú cũng không dám tiến vào ra, tám phương hướng do tám cường đại cửu cấp ma thú phân biệt nắm trong tay băng sâm đông, nam, tây, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc tất cả ma thú của tám phương hướng. Là chúa tể của băng sâm. Mỗi tháng một lần, ma thú sinh sống trên tám phương hướng đều phải tiến cống cho bát đại cường giả, bát đại cường giả chọn lựa ai đó thì người đó trở thành thực vật cho họ. Hôm này vừa lúc là ngày triêu bái khiêu chiến, nếu không thì các người muốn tiến vào đây cũng không dễ dàng gì. Bất cứ xâm lấn giả nào vào đây đều bị lôi đình đả kích. Đừng nói là loài người các ngươi, cho dù là thú nhân tiến vào đến nơi đây thì ma thú cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Đương nhiên, nếu tử đế phóng thích khí tức ra thì ma thú dám khiêu chiến uy nghiêm của tử đế sợ rằng cũng không nhiều lắm.
Diệp Âm Trúc hỏi:
-Vậy các ngươi chẳng phải là cửu cấp ma thú sao? Hai vợ chồng ngươi sao không đi tranh đọat địa bàn?
Minh Huy lắc đầu, nói:
-U minh tuyết phách chúng ta đầu tiên là không cần thực vật, chỉ cần nguyên tố năng lượng cũng đủ rồi. Hơn nữa bị mất nữ nhi nên đối với quyền lực không có hứng thú, chỉ lấy băng cốc và khu vực phụ cận làm lãnh địa của mình, nếu như không trêu chọc bát đại cường giả, cũng sẽ không có ma thú đến trêu chọc chúng ta. Có cuộc sống thanh nhàn như vậy sợ rằng cũng chỉ có vợ chồng chúng ta. Hơn nữa trong phiến băng sâm này không chỉ có cửu đại ma thú chúng ta là cửu cấp ma thú, còn có một ít cửu cấp ma thú nhưng thực lực yếu hơn một ít, triêu bái khiêu chiến, hai chữ khiêu chiến chính là thử thách của bát đại cường giả, Nếu người khiêu chiến chiến thắng , lập tức là có thể thay thế cường giả kia trở thành tân chúa tể. Chỉ có điều đã nhiều năm rồi không ai dám khiêu chiến uy nghiêm của bát đại cường giả, dù sao thì trong số cửu cấp ma thú thực lực của họ thật sự quá mạnh mẽ. Ngay cả ta cũng chỉ biết ma thú trấn thủ phương hướng chúng ta là gì, về phần bảy phương hướng khác thì không biết, cho nên vừa rồi Tử đế đại nhân hỏi thì ta không thể trả lời được. Bởi vì nhiều năm trước khi bát đại cường giả định hình thì đã thay đổi rất nhiều, có sơn lĩnh cự nhân hoặc là chiến tranh cự thú xuất hiện hay không thì không ai biết. Nhưng ta tin là nếu bọn họ thật sự có thật thì trấn thủ một phương không phải là vấn đề.
Tử nói:
-Cửu cấp ma thú trấn thủ nơi này là cái gì?
Minh Huy nói:
-Vị lân cư này của chúng là người yếu nhất trong bát đại cường giả, trải qua trăm năm nay cũng chỉ có hắn chịu vài lần khiêu chiến. Công bằng mà nói cũng nhờ vợ chồng chúng ta ủng hộ hắn mới giữ được vị trí của mình, là một đầu cửu cấp ma thú tuyết long báo. Hắn có được sự cường hãn của long và tốc độ của báo, bất luận là vật lý công kích hay là băng hệ ma pháp đều là tuyệt đỉnh, ít nhất tương đương với cường giả tử cấp thất giai của loài người. So với vợ chồng chúng ta còn cao hơn nửa giai.
“Tử cấp thất giai chỉ là người yếu nhất trong bát đại ma thú trấn giữ băng sâm,” Diệp Âm Trúc không nhịn được thầm giật mình, “nếu nói như vậy nói, thực lực của ma thú trong băng sâm chẳng phải là có thể so sánh với thất long thành sao?”
Tử hỏi:
-Vậy tuyết long báo này có biết bảy đại ma thú khác là gì không?
Minh Huy suy nghĩ một chút, nói:
-Mặc dù bát đại ma thú trấn giữ bát phương, tuân theo quy định của băng sâm không xâm phạm lẫn nhau để tránh phát động chiến tranh trong băng sâm, nhưng ta nghĩ hắn có lẽ biết một chút, dù sao hắn tiếp xúc với các ma thú khác tương đối nhiều, không giống vợ chồng chúng ta chỉ sống trong phạm vi băng cốc này. Nếu ngài có hứng thú, chúng ta có thể đưa ngài đi tìm hắn hỏi một chút.
Tử gật đầu, nói:
-Như vậy là tốt nhất, cũng đỡ hơn chúng ta đi tìm đại.
Nếu có người dẫn đường thì tốt hơn đi tìm kiếm khắp nơi trong băng sâm nhiều, phạm vi băng sâm cực lớn, chiếm cứ gần một phần ba diện tích của cực bắc hoang nguyên, cơ hồ tương đương với A Tạp Địch Á vương quốc, muốn dò xét qua một lần thì cần phải tốn rất nhiều thời gian.
Diệp Âm Trúc nói:
-Cứ như vậy đi, bên ngoài quá lạnh, hơn nữa dễ dàng gặp phải ma thú, để cho bằng hữu của chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này của ngài, chúng ta chỉ chọn lựa vài người cùng đi với ngài tìm tuyết long báo được không.
Minh Huy gật đầu, nói:
-Đương nhiên có thể. Tiểu cô nương này cũng phải nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục được.
Diệp Âm Trúc và Minh Huy một lần nữa ra băng quật, đến bên ngoài băng cốc đưa Hải Dương, Tô Lạp và mọi người vào trong băng cốc, mọi người biết được chuyện của Nguyệt Minh đã thành công giải quyết đều cao hứng thay cho nàng. Diệp Âm Trúc và Tử thương lượng sơ qua một chút, quyết định hai người mang theo An Kỳ và hoàng kim bỉ mông Địch Tư theo vợ chồng Minh Huy đi gặp tuyết long báo, Mạt Kim Tư lưu lại bảo vệ những người khác. Nơi này dù sao cũng là chỗ của bọn họ, dù sao cũng phải đề phòng một chút. Minh Huy là cửu cấp ma thú, có trí tuệ cực cao, tự nhiên biết Diệp Âm Trúc và Tử cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng hắn, quyết định để nữ nhi ở lại chiếu cố Nguyệt Minh. Vợ chồng hai người mang theo Diệp Âm Trúc bốn người rời khỏi băng cốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.