Cầm Đế

Chương 67: U Minh Tuyết Phách (phần 1)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Tử thở dài nói:

- Âm Trúc, ngay cả ta cũng muốn hâm mộ ngươi. Sự trưởng thành của Kim Giáp cấm trùng tốc độ rất chậm, cần phải hấp thu toàn hệ nguyên tố mới có thể lớn được.Nhưng trong Cực Bắc Hoang Nguyên, tồn tại chủ yếu nhất lại chỉ có phong và băng hai dạng ma pháp nguyên tố, cho nên, chỗ này kì thực tịnh không phải là địa phương thích hợp nhất cho bọn chúng sinh trưởng. Thời gian sinh tồn của hai con ấu trùng này thực là không ngắn, mà sở dĩ chậm chạp vô pháp lớn lên, sợ là chủ yếu vì nguyên nhân năng lượng không đủ, hiện tại bọn chúng cũng như ta, trở thành khế ước ma thú của ngươi, mà vừa khéo ngươi trở thành ngoại tịch Ngân Long, đúng là ngoài ám nguyên tố ra thì các ma pháp nguyên tố khác đều có hấp thu lực rất tốt, rất thích hợp cho bọn chúng sinh trưởng, sợ là không cần bao nhiêu năm, bọn chúng sẽ có thể thực sự lớn lên.

Diệp Âm Trúc nhìn cảnh tay mình, trên mặt lộ ra một nét cười nhẹ không biết làm sao,

- Các ngươi hai gã gia hỏa, sao phải khổ vậy? Chẳng lẽ không có huyết khế ta sẽ vứt bỏ các ngươi sao? Yên tâm đi, sau này ta nhất định sẽ đối đãi các ngươi tử tế.

Trên tay đồng thời sáng lên một đạo kim ngân quang mang, Diệp Âm Trúc phân ra ba phần tinh thần lạc ấn lập tức cảm giác thấy tinh thần vui sướng của thấy Thiểm và Lôi.

Tử nói:

- Bọn chúng cũng là thập cấp ma thú, mà lại là hai con, dù chỉ là ấu trùng, cũng khiến cho Cầm Ma Pháp của ngươi trực tiếp nâng cao lên hai giai.

-Tuy nhiên tương lai, việc lớn lên của bọn chúng sẽ không sinh ra dạng giúp đỡ suốt đời giống như đồng đẳng bản mệnh khế ước của chúng ta. Nhưng mà, mang theo bọn chúng, sau này ngươi sẽ tương đương như mang theo thuấn phát cấm chú trên thân, hai tay của ngươi, sẽ thành tồn tại khủng bố nhất trong thế giới nhân loại.

Nói đến đây, mặt Tử lộ ra một tia thần sắc quả quyết,

- Âm Trúc, ta quyết định rồi.

- Quyết định cái gì?

Ánh mắt Diệp Âm Trúc chuyển đến mặt Tử.

Tử nói:

- Ta quyết định đem thời gian tìm kiếm thượng cổ tam đại thần thú rút ngắn bớt một tháng. Nếu như trong 20 ngày sau đây, chúng ta không thu hoạch gì mà nói, liền lập tức trở về. Ta và ngươi cùng về Cầm Thành, một là đem An Kỳ về bên muội muội của nàng. Một nữa là, ta cảm thấy đây là lúc ngươi kiến lập lực lượng của mình. Ta sẽ dùng hết khả năng giúp ngươi, khiến Cầm Thành của ngươi nhanh chóng lớn mạnh. Trở thành minh hữu mạnh mẽ của ta. Đúng lúc thực lực của ngươi đạt đến tử cấp chân chính, chính là giây phút huynh đệ chúng ta rong ruổi Cực Bắc Hoang Nguyên.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Được.

Tử nhìn hắn,



- Ngươi không cảm thấy ta đang lợi dụng ngươi sao?

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:

- Ta sớm đã nói, Cầm Thành đã là lãnh địa của ta, cũng vĩnh viễn là nhà của ngươi. Là hậu thuẫn để ngươi đuổi hươu ở Cực Bắc Hoang Nguyên . Tử, chúng ta là huynh đệ, cái thứ tinh thần hoài nghi này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện giữa ta và ngươi. Sao lại gọi là lợi dụng? Nếu như ngươi trở thành Thú Nhân Vương, từ nay về sau lúc ta cần sự giúp đỡ của ngươi thì ngươi sẽ thế nào? Ngươi cũng không giống vậy tới đứng cạnh ta không chút do dự sao? Đồng đẳng bản mệnh khế ước không chỉ đem linh hồn chúng ta liên hệ cùng nhau, còn có toàn bộ hai ta, một người tổn thất thì ta cùng tổn thất, một người vinh quang thì ta cùng vinh quang.

Vừa nói, hắn vừa duỗi tay phải đưa đến trước mặt Tử.

Trong mắt Tử lóe lên một tia sáng kích động, cũng vậy duỗi tay phải của mình ra, hai cánh tay lớn, nắm chặt nhau tại không trung, ấy là tại nơi hoang lương Cực Bắc Hoang Nguyên này, sự hữu nghị của Cầm Đế và Tử Đế, tiếp tục thăng hoa.

10 ngày sau. Cả đội Diệp Âm Trúc đã đến ngoại vi của Băng Sâm.

Bởi vì quyết định rút ngắn mức độ thời gian của lần tìm kiếm này, mọi người trong lúc đi đường quyết định tăng tốc lên hết khả năng, Mã Lương đi tiên phong có tác dụng trọng yếu, Diệp Âm Trúc thông qua cộng hưởng của tinh thần lực, làm cho hắn đủ tinh thần lực để duy trì, khiến hắn có thể triệu hoán ra ma thú rất cường đại, giúp cho các ma pháp sư tăng tốc tiến về phía trước. Tinh thần cộng hưởng của hai người hiệu quả phản phệ rất nhỏ, chính là vì Diệp Âm Trúc tu luyện Xích Tử Cầm Tâm nên trong tinh thần lạc ấn tịnh không có tạp niệm gì. Thông qua sự kích thích của tinh thần cộng hưởng, cũng khiến ma pháp lực của Mã Lương có nâng cao ở mức độ nhất định, khiến Thường Hạo hâm mộ không thôi.

Hải Dương hà ra một hơi, bạch vụ (sương mù trắng, như lúc ta hà hơi vào trời lạnh) còn chưa tản mất, đã hóa thành vô số mảnh băng bay bay theo gió trong không trung, chỉ có đến Băng Sâm, mới hiểu rõ thế nào là tích thủy thành băng (nhỏ nước thành băng), bất luận là lúc nào trong một năm bốn mùa, nơi đây đều duy trì trạng thái cực hàn. Được coi là địa phương tận cùng phía bắc của đại lục, nhiệt độ thấp của nơi đây chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Chẳng nói vài vị ma pháp sư, ngay cả Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đều phải tiêu hao phần lớn Đấu Khí để chế ngự cái lạnh trước mắt.

Băng Sâm tịnh không phải là rừng rậm chân chính, bởi vì ở đây hầu như không có thực vật nào có thể sinh tồn, gọi là Băng Sâm, kì thực là rừng rậm của băng, mọi người dừng lại ở ngoại vi của Băng Sâm phóng tầm mắt nhìn tới, khoảng trước mắt toàn là một mảng băng tuyết kì cảnh, cột băng cao lớn, sợi băng kì dị, băng rủ quái dị so le nhấp nhô, gió lạnh gào thét, giống như dao cắt bổ vào tất cả.

Nhiệt lượng có thể phát ra của bốn con tứ cấp viêm thú do Mã Lương triệu hoán ra đã rất nhỏ, ở nơi thời tiết cực hàn thế này, tốc độ bọn chúng tiêu hao cực nhanh.

Lần hành trình này, vận khí của mọi người cũng coi như không tệ, chí ít lúc đến trước Băng Sâm, con đường Tử chọn tịnh không có gặp bộ lạc thú nhân nào, dù có ngẫu nhiên gặp thú nhân, cũng đều chỉ là một cá thể mà thôi.

- Lập tức sẽ tiến vào Băng Sâm, mọi người tụ tại một chỗ, nhớ kĩ không được phân khai. Ma thú sinh sống trong Băng Sâm, đều là tồn tại tối đỉnh cấp của Cực Bắc Hoang Nguyên, mà tuyệt đại bộ phận đều là ma thú ăn thịt.

Dưới sự chỉ huy của Diệp Âm Trúc, đầu tiên mọi người mở ám băng phù Nguyệt Minh mang tới ra. Một tầng ám lam sắc quang ảnh rất mỏng xuất hiện bên ngoài thân thể mọi người, khiến toàn bộ khí tức hô hấp bên trong lập tức bị ngăn cách, đồng thời cũng khiến khí lạnh bên ngoài bị ngăn cách vài phần.

Nguyệt Minh cưỡi viêm thú của mình đi đến bên Diệp Âm Trúc, không gian giới chỉ lóe lên, một tấm da dê xuất hiện trên tay nàng.

- Đây là một địa đồ đơn giản do gia gia ta vẽ ra lần trước, những địa phương ông đi qua hầu như đều có ghi lại, bao gồm vị trí phụ mẫu của Minh Tuyết nghỉ lại, Âm Trúc, hiện tại ta nên hay không đem Minh Tuyết thả ra.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

- Thả nó ra đi, đến đây rồi, nó phải có thể cảm giác được khí tức của phụ mẫu mình, đầu tiên chúng ta hộ tống nó về nhà, sau đó mới tiếp tục hành động bước tiếp.

Trong Băng Sâm ma thú hoành hành, Minh Tuyết còn xa xa không có tiến hóa đến thành niên, dù là hình thái u hồn, nhưng cũng khó giữ được không để bị thương.

Nguyệt Minh nhìn Diệp Âm Trúc một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói:



- Cảm ơn.

Diệp Âm Trúc cười nhẹ nói:

- Không cần cảm ơn, ta giúp không phải là ngươi, mà là giúp lòng thiện lương của ngươi. Lúc ngươi dám đáp ứng đem Minh Tuyết trả về, ta đã xem ngươi là bằng hữu rồi.

Nguyệt Minh cắn cắn môi dưới,

- Ngươi là bằng hữu của ta, hiện tại vậy, sau này cũng vậy.

Nói đến đây, nàng từ trên viêm thú nhảy xuống, vào lúc nàng chuẩn bị bắt đầu triệu hoán Minh Tuyết, đột nhiên quay người lại, nói thêm ba chữ,

-“Người đầu tiên”.

Hải Dương đang dựa vào Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt to trong sáng mang theo vài phần tia cười thú vị, vẫn chẳng nói gì cả. Nếu như nói lần này đến Cực Bắc Hoang Nguyên, ai là người tâm tình tốt nhất, chẳng nghi ngờ gì là Hải Dương. Mỗi ngày lên đường, nàng căn bản không cần lo lắng điều gì, chỉ cần dựa vào vòng tay ấm áp của Diệp Âm Trúc là được, bất luận thời tiết biến thành lạnh đến mức độ nào, trái tim đã từng băng lãnh của nàng thủy chung vẫn được ấm áp bao quanh.

- Xuất hiện đi, bạn của ta, Minh Tuyết.

Ám lam sắc ma pháp Lục Mang Tinh từ không gian xuất hiện trước thân Nguyệt Minh, thân ảnh mềm mại, nữ hài khoảng độ 10 tuổi bồng bềnh giữa không trung. Mái tóc dài màu lam đậm tung bay sau lưng, vậy mà độ dài vượt quá hai chân của nó, trong cặp mắt to màu đen khí tức băng lãnh sung mãn. Ám lam sắc quang mang nhàn nhạt quẩn quanh thân thể của nó không ngừng xoay chuyển, thân thể nó như thủy tinh thấu sáng nhẹ nhàng bồng bềnh trong gió lạnh, mà lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Có lẽ là cảm giác thấy băng lãnh xung quanh, Minh Tuyết vừa xuất hiện, trong con mắt băng lãnh của nó liền có vài phần hoang mang mông lung, nhìn nhìn Nguyệt Minh trước mặt, lại nhìn nhìn Diệp Âm Trúc vừa đi đến bên cạnh Nguyệt Minh, tinh thần của nó chớp mắt xuất hiện chút biến hóa.

Đôi mắt bình thường trầm tĩnh Nguyệt Minh lúc này đã tràn đầy cảm tình,

- Về nhà đi, Minh Tuyết. Năm xưa tại chúng ta không đúng, bắt ngươi từ bên phụ mẫu ra đi, đây mới là địa phương thuộc về ngươi. Về nhà đi, ta vĩnh viễn sẽ nhớ ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi, trong lòng ta, ngươi luôn luôn là người bạn duy nhất của ta, lúc ấy ta không có bằng hữu, ta luôn luôn xem ngươi là muội muội. Là Diệp Âm Trúc điểm tỉnh ta, chỉ có đem ngươi trả về bên cạnh người nhà ngươi mới thực sự tốt cho ngươi. Hi vọng ta làm không quá muộn. Đợi sau khi gặp phụ mẫu ngươi, ta sẽ cố thử cường hành giải khai khế ước giữa chúng ta, ngươi sẽ lại có được tự do. Ta thay gia gia nói với ngươi một câu xin lỗi, ta biết ngươi có thể nghe hiểu được, tha thứ cho ta, được không?

Nước mắt, từ trong mắt Nguyệt Minh tuôn trào, trước khi rơi xuống đất đã hóa thành một khối băng châu trong suốt lóng lánh.

Mỗi cá nhân đều trở nên an tĩnh, yên lặng xem cảnh này, bất luận là Tử hay hai vị đầu óc giản đơn Hoàng Kim Bỉ Mông, lúc này đều lộ ra ánh mắt tán thưởng. Có thể vì hạnh phúc của ma thú, đưa ma thú về nhà, mà còn là một cửu cấp thành trường hình ma thú, dưới vẻ ngoài băng lãnh ấy của Nguyệt Minh, phải có một trái tim thiện lương thế nào a!

Hải Dương chầm chậm đi đến bên Nguyệt Minh, nắm chắc lấy vai nàng, dùng thân thể ấm áp của mình an ủi cõi lòng run rẩy của nàng.

Minh Tuyết động đậy, thân thể hữu hình vô chất của nó đột nhiên bay lên trước, duỗi ra đôi tay nhỏ nhắn lóng lánh trong suốt của nó, áp lên nơi nước mắt của Nguyệt Minh rơi xuống, phảng phất như bưng nâng một vật tối trân quý, giờ khắc này, Diệp Âm Trúc đột nhiên xuất hiện, trong mắt Minh Tuyết lộ ra cảm tình sâu sắc như với Nguyệt Minh.

Dương quang bàng bạc chiếu xuống Băng Sâm, phản xạ lại một mảng băng lam sắc quang mang rực rỡ, toàn bộ trong phạm vi đột nhiên biến thành an tĩnh, mỗi cá nhân đều yên lặng chờ đợi, bọn họ đợi Minh Tuyết dẫn đường, có lẽ, bọn họ cũng đợi quyết định của Minh Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook