Chương 143: Đông Long lập quốc (phần2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Người vừa mới nói chuyện kia chính là vị thứ ba bên trái. Nhìn qua hình dáng ước chừng hơn sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn mập mạp. Những nếp nhăn trên mặt rất rõ ràng, nhưng cặp mắt lại nhỏ bé một cách lạ thường. Mục quang lưu chuyển lóe ra quang mang nhàn nhạt dày đặc. Nhìn thấy Diệp Ly và Tần Thương, khóe miệng toát ra một tia cười lạnh, lúc này mới không lên tiếng nữa.
- Tần tông chủ và Diệp tông chủ trở lại, đứa nhỏ này là…?
Ở vị trí đầu, một lão giả mặc Kim sắc trường bào mục quang chiếu vào người Diệp Âm Trúc. Nghe thanh âm hắn. Diệp Âm Trúc nhận ra đây là cái người thứ hai nói chuyện khi trước. Mặc dù tuổi đã rất lớn nhưng người này vẫn có tinh thần quắc thước. Chỉ là ngồi ở nơi nào cũng khiến cho người khác có một loại cảm giác nổi bật siêu phàm. Trong đôi mắt màu đen không có một chút ảm đạm nào. Bên trong tử khí hàm súc, hiển nhiên là thực lực cường đại.
Tần Thương chắp tay vái chào nói:
- Bái kiến Thái thượng trưởng lão. Vị này chính là đệ tử của ta. Là Diệp Âm Trúc, tôn tử của Diệp Ly. Cũng chính là chủ nhân của Cầm Thành này.
- Không đúng, Tần tông chủ ngài tựa hồ nói sai rồi, Cầm Thành này hẳn là địa phương của Đông Long đế quốc chúng ta. Đông Long chúng ta mới đúng là chủ nhân nơi này, ta nhận thấy. ‘Cầm Thành’ cái tên này cũng cần phải thay đổi mới đúng.
Người bên trái mập mạp nọ không đợi Thái thượng trưởng lão mở miệng đã giành nói trước. Rất rõ ràng. Quan hệ giữa hắn và Tần Thương, Diệp Ly cũng không tốt.
Diệp Ly mục quang lạnh như băng quét ngang qua:
- Vị Thính Phong, ngươi là cái quái gì, ngươi có đúng là Cúc tông tông chủ của các ngươi? Chúng ta đang cùng Thái thượng trưởng lão nói chuyện, ngươi có quyền được nói chen vào sao? Đừng để cho ta lại nghe lại giọng điệu đáng ghét của ngươi lần nữa, nếu không. Đừng trách ta đối với ngươi không khách khí.
Mặc dù tuổi không còn nhỏ. Nhưng tính khí nóng nảy của Diệp Ly lại chưa bao giờ thay đổi
- Ngươi ……!
Vị Thính Phong giận dữ, mạnh mẽ đứng lên, nhưng khi hắn nhìn thấy trên người Diệp Ly phóng thích ra tử quang nhàn nhạt thì sắc mặt đột ngột đổi sắc. Chuyển hướng về vị Thái thượng trưởng lão kia, nói:
- Thái thượng trưởng lão. Diệp Ly ở trước mặt ngài cũng quá đáng như thế. Rõ ràng không có để ngài vào trong mắt (không coi ngài có kilo gì – ý nói mày cũng bình thường thôi) Đế quốc vừa mới thành lập, hắn đã muốn gây ra tranh chấp nội bộ.
Thái thượng trưởng lão nhướng mày:
- Đủ rồi. Vị Thính Phong, ngươi để cho ta yên tĩnh chút, bằng không thì đi ra ngoài cho ta. Có điều là, Diệp tông chủ. Bây giờ Cúc tông tông chủ Vị Linh Phong không có mặt, Vị Thính Phong tạm thời chưởng quản Cúc tông, cũng xin ngươi chú ý một chút trong lời nói.
Diệp Ly ‘hừ’ một tiếng. Tựa hồ đối với vị Thái thượng trưởng lão này cũng chẳng quan tâm chút nào
- Ngươi chính là Diệp Âm Trúc?
Một kẻ có chút lạnh như băng. Nhưng thanh âm lại có chút kỳ dị từ bên cạnh vị Thái thượng trưởng lão kia vang lên, đó là một nữ nhân lớn tuổi, chỉ có thể mơ hồ nhận ra tuổi so với Diệp Ly không sai biệt lắm, toàn thân phủ trường bào thủy lam sắc sạch sẽ vô hạ, đôi mắt vốn lạnh như băng nhìn kỹ tại trên người Diệp Âm Trúc lại đang từ từ nhu hòa đi.
Diệp Trọng từ sau lưng chạm nhẹ Diệp Âm Trúc. Truyền âm nói:
- Mau chào nãi nãi.
Diệp Âm Trúc từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy qua nãi nãi của mình. Thời gian qua mỗi khi hắn hỏi Diệp Ly. Gia gia lúc nào cũng thở dài một tiếng mà không chịu trả lời, lúc này nghe phụ thân nhắc nhở, lập tức ý thức được thân phận vị lão phụ trước mặt này trong lòng đang trầm trọng giảm nhẹ đi vài phần, tình cảm gia đình rộn lên trong lòng. Rất nhanh tiến lên vài bước , ‘Phịch’ một tiếng quỳ xuống tại trước mặt lão phụ:
- Nãi nãi. Người cho phép tôn nhi dập đầu nhé.
Nói xong, lập tức trên mặt đất hướng lão phụ dập đầu ba cái.
- Hảo, hảo, tôn nhi ngoan mau đứng lên.
Lão phụ dùng hai tay đỡ Diệp Âm Trúc đứng dậy. Diệp Âm Trúc lúc này mới phát hiện. Nãi nãi của mình vóc người rất cao lớn, thậm chí không thấp hơn so với gia gia bao nhiêu. Lão phụ lấy tay phủi nhẹ trên trán Diệp Âm Trúc dính chút tro bụi, mục quang đã trở nên hiền hòa, kéo tay Diệp Âm Trúc, nói:
- Hãy ngồi ở bên nãi nãi đi.
Diệp Ly mục quang hướng bên này nhìn thoáng qua, lộ ra một chút lúng túng ngượng ngịu. Nhưng hắn lại cũng không có ngăn cản Diệp Âm Trúc ngồi xuống bên người lão phụ.
Diệp Trọng truyền âm tới Diệp Âm Trúc bên tai:
- Gia gia ngươi và nãi nãi trong một thời gian có hiểu lầm. Chuyện đã xảy ra rất nhiều năm rồi, tiểu tử ngươi có cơ hội nói chuyện cần phải giúp đỡ gia gia, ngươi hiểu rõ rồi chứ. Vị Thái thượng trưởng lão kia xuất thân từ Cúc tông. Là một trong ba vị Thái thượng địa vị cao nhất Đông Long bát tông chúng ta, tên gọi là Vị Minh. Cái tên khi nãy đã làm cho gia gia ngươi tức giận tên là Vị Thính Phong, là đệ đệ duy nhất của Cúc tông tông chủ. Nãi nãi ngươi cũng là một trong ba vị Thái thượng, xuất thân Lan tông, tên là Lan Như Tuyết, thân tỷ tỷ đương nhiệm Lan tông tông chủ. Bên kia Vị Minh Thái thượng chính là Mai Tông Thái thượng trưởng lão Mai Thanh. Bối phận cùng Vị Minh Thái thượng giống nhau, so với nãi nãi ngươi còn cao hơn một cấp, là thân gia gia của mẫu thân ngươi. Về phần những người khác, ngoại trừ hai vị tông chủ Cúc tông và Mai Tông đi vắng ở bên ngoài, cấp cao của Đông Long bát tông chúng ta cũng chính là Đông Long đế quốc bây giờ đều ở chỗ này. Nãi nãi ngươi dưới vị trí người cầm đầu là Lan tông tông chủ Lan Thanh, ba vị bên kia phân biệt là trong ma pháp tứ tông: Kỳ Tông tông chủ Niếp Bình, Họa Tông tông chủ Ngô Đạo và Thư Tông tông chủ Vương Hi. Ngươi phải ghi nhớ rõ ràng đi.
Vị Cúc tông Thái thượng Vị Minh trưởng lão kia nói:
- Diệp tông chủ. Tần tông chủ nhị vị gấp gáp quay về, lại vội vội vàng vàng vẻn vẹn chỉ mang theo Diệp Âm Trúc tới gặp chúng ta như vậy sao?
Tần Thương trầm giọng nói:
- Không. Chúng ta có chuyện quan trọng muốn cùng mọi người thương nghị, Âm Trúc vừa mới từ Pháp Lam trở về. Mang theo về những tin tức mới nhất về Pháp Lam.
"Chà?" Mục quang Vị Minh trưởng lão nhất thời toát ra cảm giác hứng thú. Những người khác cũng đều lộ ra vẻ chú ý lắng nghe:
- Pháp Lam như thế nào?
Tần Thương trầm giọng theo như lời Diệp Âm Trúc nói với hắn và Diệp Ly lúc trước, đem hết thảy kể rõ lại một lần. Nghe xong hắn nói, các nhân vật chủ chốt của Đông Long bát tông tại đây không khỏi lộ vẻ xúc động. Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong sân nhà bầu không khí dường như đông tụ lại, từng giọt mồ hôi toát ra.
Địa vị của Vị Minh trưởng lão tựa hồ là cao nhất, nhìn Tần Thương, trầm giọng nói:
- Tần tông chủ, ngươi cần phải nói cho chúng ta biết, Đông Long chúng ta quyết định lập quốc một lần nữa là sai lầm sao?
Vị Thính Phong không chờ mọi người suy nghĩ lâu, hắn đã bắt đầu lên tiếng:
- Mọi người có thể tin lời của một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa mới xuất môn được hơn một năm này sao? ai có thể bảo chứng những lời nó nói là sự thật. Các ngươi đường đường là trưởng lão của Đông Long đế quốc lại để một đứa nít ranh doạ sợ hết rồi sao. Theo ta thấy thì chẳng qua là hắn quyến luyến vị trí lĩnh chủ Cầm Thành không muốn giao ra mà giả tạo lên câu truyện này khiến cho Đông Long bát tông chúng ta thấy khó mà rút lui không làm ảnh hưởng đến quyền lợi của hắn. Đây đính thị là một kẻ phản đồ của Đông Long đế quốc chúng ta, ta thấy xấu hổ cho gia gia phụ mẫu ngươi không biết đường dạy dỗ ngươi.
(Tui tra khắp cả bản bằng tiếng trung chuẩn nhưng cũng không thấy có nên mạo muội viết tạm đoạn này để bù vào, nếu có ko hay lắm mong huynh đệ lượng thứ châm chước cho _bat tu thanh vuong)
- Ngươi ……
Lửa giận của Diệp Ly rốt cục cũng lên tới đỉnh điểm. Một chưởng tựa như muốn bổ tới Vị Thính Phong, quang mang màu tím nhạt hóa thành một đạo đấu khí mạnh mẽ ba động. Trong cơn thịnh nộ, vị tông chủ Trúc tông này dường như không hề lưu thủ.
- Càn rỡ!
Vị Minh trầm giọng hét lớn. Chỉ thấy tay phải lão vung lên, một đạo quang mang màu tím đậm đã hóa thành bình chướng che trước mặt Vị Thính Phong. Trong tiếng động ầm ầm, tử quang phóng lên cao, không khí ba động một trận kịch liệt. Diệp Ly đang đứng phải lui về phía sau ba bước mới đứng vững thân hình. Mặt mũi đỏ ửng lên một đoàn huyết khí, thật vất vả mới bình phục trở lại.
- Ngươi mới là kẻ càn rỡ!
Thân hình Diệp Âm Trúc vốn ở bên cạnh Lan Như Tuyết chợt lóe lên, đã tới bên cạnh gia gia mình, đỡ lấy thân thể lão.
Với kiến thức của hắn tự nhiên có thể phán đoán được thực lực của gia gia ước chừng ở giữa tử cấp nhị gia và tam giai. Còn thực lực của vị Thái thượng trưởng lão Vị Minh kia hiển nhiên đã trên tử cấp thất giai.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc trong nháy mắt trở nên lạnh như băng. Mắt thấy ông nội bị hại, hắn mặc kệ đối phương là ai, một cỗ sát khí mãnh liệt tuôn ra. Đôi mắt đen tựa như hai viên hắc bảo thạch phóng thích tinh thần ba động mạnh mẽ, ánh mắt đâm thẳng vào đôi mắt của Thái thượng trưởng lão Vị Minh kia.
- Xin các vị nhớ kỹ. Nơi này là Cầm Thành. Các ngươi tạm thời chỉ là khách nhân của Cầm Thành mà thôi. Nơi này là lãnh địa của ta. Vị Minh trưởng lão, ngươi công kích gia gia ta tại lãnh địa của ta. Ngươi hãy cho ta một lời giải thích.
Vị Minh sửng sốt. Chung quanh Đông Long bát tông các tông thủ lãnh cũng đều sửng sốt. Không ai nghĩ tới lúc này Diệp Âm Trúc lại có thể dũng cảm ra mặt. Từ trong các địa vị Đông Long bát tông mà nhìn, ở đây bất luận bối phận người nào cũng đều cao hơn so với Diệp Âm Trúc. Ngoại trừ phụ mẫu Diệp Âm Trúc, những người khác thậm chí đều ít nhất cao trên hai thế hệ so với hắn. Mà lúc này, hắn dám trực diện đối lập nhau với Thái thượng trưởng lão của Đông Long bát tông, cũng chính là kẻ quyền uy tối cao nhất của Đông Long đế quốc như vậy, thậm chí còn lộ ra ý tứ uy hiếp, khiến cho mỗi một người ở đây đều rất là hoảng sợ.
- Âm Trúc, không được.
Thanh âm Mai Anh vang lên tại bên tai Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc không có quay đầu lại, cảm nhận được tất cả mục quang của mọi người đều chiếu trên thân mình. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Vị Minh ở trước mặt như cũ. Có cái dạng cường giả gì hắn chưa từng thấy qua, cho dù là đối mặt với tháp chủ Pháp Lam thất tháp hắn cũng không hề lùi bước. Kinh nghiệm tôi luyện qua nhiều tràng huyết dữ hỏa, hắn bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây thơ như lúc trước, mà đích thị chân chính là Cầm Thành lĩnh chủ.
- Xin Vị Minh trưởng lão cho ta một lời giải thích.
Diệp Âm Trúc lặp một lần nữa câu nói của mình.
- Ngươi đúng là đang uy hiếp ta sao?
Thanh âm Vị Minh Thái thượng trưởng lão lạnh như băng.
Diệp Âm Trúc ngạo nghễ đáp:
- Nếu đúng thì sao?
Lời vừa nói ra, toàn trường càng kinh hãi. Ngay cả Diệp Ly bên cạnh Diệp Âm Trúc cũng không kềm chế được . Phản ứng bản năng huých huých tôn tử mình. Mặc dù hắn trong lòng rất thẫn thờ, nhưng cũng biết Diệp Âm Trúc như vậy đắc tội Thái thượng trưởng lão chính là không sáng suốt.
Vị Minh trong mắt lãnh quang lóe ra:
- Xem ra. Thính Phong nói không sai, ngươi quả nhiên đúng là luyến tiếc không nỡ bỏ chức vị Cầm Thành lĩnh chủ này. Diệp Âm Trúc, đừng quên. Ngươi xuất thân từ Đông Long bát tông. Nơi này mỗi một người đều là trưởng bối của ngươi. Dòng máu chảy trong thân ngươi chính là Đông Long huyết mạch. Nể mặt Như Tuyết, ta không so đo cùng ngươi, ở chỗ này. Trước mặt đông đảo trưởng bối, ngươi căn bản không có tư cách gì để nói chuyện. Diệp Ly, mang theo tôn tử ngươi rời khỏi nơi này. Bắt đầu từ bây giờ. Đông Long đế quốc chính thức tiếp quản Cầm Thành, nếu như gặp ngăn cản, giết không tha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.