Chương 252: Kỳ binh tái xuất (hạ)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Cầm Thành càng lúc càng mạnh dần lên, địa vị cũng càng ngày
càng được củng cố. Thậm chí hắn có thể tưởng tượng, trong một tương lai không
xa, nếu Pháp Lam cũng không cách nào uy hiếp được Cầm Thành, khi tất cả chiến
tranh chấm dứt thì cũng là lúc chính mình có thể từ bỏ mọi thứ cùng thê tử có
được một cuộc sống bình yên. Chỉ cần quây quần sum họp cùng các nàng một chỗ,
đó chính là mong ước lớn nhất của đời hắn.
- Âm Trúc.
Một thanh âm trong trẻo nhưng có vài phần lạnh lùng từ bên
ngoài truyền đến, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc vừa động. đã biết người tới là
ai.
- Hồng Nhạn, Vào đây đi.
Diệp Hồng Nhạn nhanh chóng từ ngoài đi vào. Gia nhập Cầm
Thành mấy năm, chẳng những thực lực của hắn có tiến bộ rất lớn mà tâm trí cũng
trở nên thêm trầm ổn kiên nghị, thậm chí có thể nói hắn là máu lạnh cũng không
ngoa.
- Âm Trúc, tất cả đã chuẩn bị chu đáo. Lúc nào chúng ta sẽ
xuất phát?
Thanh âm của Diệp Hồng Nhạn cứ đều đều giống như không có
cảm tình sắc thái gì tồn tại.
Diệp Âm Trúc gật đầu, đáp:
- Một số phương diện còn cần chuẩn bị, buổi sáng ngày mai
chúng ta hành động. Ta muốn để cho Thú nhân thấy được chúng ta sẽ làm những gì
nhưng lại không thể ngăn cản.
- Tốt.
Diệp Hồng Nhạn chỉ đơn giản đáp lại một tiếng.
- Vậy ta đi trước.
- Chờ một chút.
Diệp Âm Trúc đột nhiên cất tiếng gọi lại.
Diệp Hồng Nhạn quay đầu lại hỏi:
- Còn chuyện gì nữa sao?
Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng, nói:
- Hồng Nhạn, đừng quá hành hạ bản thân như vậy. Theo đuổi
cực hạn của võ đạo quả thật rất trọng yếu, nhưng ta càng hy vọng mỗi một huynh
đệ đều có thể cảm nhận được vui sướng của cuộc sống.
Nghe Diệp Âm Trúc nói xong, vẻ mặt của Diệp Hồng Nhạn hơi có
chút cứng ngắt. Ngay sau đó, hai luồng ánh mắt nóng rực từ đôi mắt lạnh như
băng của hắn bắn ra
- Âm Trúc, ta vốn vì chiến đấu mà sinh tồn. Mỗi một ngày học
tập và tu luyện, đều là lý tưởng của chiến đấu. Theo đuổi cực hạn của ngũ đạo,
trở thành một cường giả trên thế giới này chính là niềm vui của ta.
Diệp Âm Trúc có phần sửng sốt, cảm thụ từ khí tức của Diệp
Hồng Nhạn,hắn biết đây là những lời thật tâm xuất phát từ đáy lòng
Có lẽ xúc động vì lời nói của Diệp Âm Trúc nên hôm nay Diệp
Hồng Nhạn nói chuyện khác rất nhiều so với bình thường :
- Âm Trúc, ngươi không biết trên thế giới này không phải ai
cũng có thiên phú xuất sắc như ngươi. Chỉ có càng nỗ lực, trải qua vô số ma
luyện mới có thể trở nên cường đại. Thiên phú của ta không bằng ngươi, nhưng
vẫn muốn đem ngươi làm mục tiêu. Ngươi cũng phải cố gắng, nếu có một ngày, thực
lực của ta vượt qua ngươi thì cũng là lúc ta sẽ rời đi.
Nói xong những lời này, Diệp Hồng Nhạn cung kính khom lưng
hành lễ về phía Diệp Âm Trúc, xoay người đi nhanh ra.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng, tự nhủ:
- Mỗi người đều có phương thức sống của mình, quả nhiên không
thể cưỡng cầu được. Cũng chỉ có thể để hắn tự quyết định thôi.
Ngày thứ hai. Sáng sớm.
Vẻ bình lặng không giống với mấy ngày trước. Khi mặt trời
chậm chạp mọc lên từ phương đông, cánh cổng Thánh Quang thành đột nhiên mở
rộng. Cờ xí màu lam tung bay khắp nơi, trên mỗi lá cờ đều có hình một cây đàn
lớn, trên có bảy sợi dây kim sắc, đại biểu cho bảy dây đàn.
Trinh sát thú nhân trên không trung gần như lập tức truyền
tin này về pháo đài Lôi Thần Chùy, cấp báo cho Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ .
- Người Mễ Lan rốt cuộc cũng không nhịn nổi sao?
Cổ Đế cười lạnh một tiếng:
- Vậy cứ để bọn chúng đến đây đi. Không có sức mạnh ma pháp,
ta muốn xem bọn chúng sẽ đối phó với tường đồng vách sắt của pháo đài Lôi Thần
Chùy như thế nào.
Sau một khoảng thời gian tu chỉnh, thực lực của hai đại bộ
lạc thú nhân đã tiếp tục tăng lên. Sau khi tích quân, pháo đài Lôi Thần Chùy đã
vượt con số hai trăm vạn đại quân thú nhân. Số lượng như vậy so với Mễ Lan đế
quốc có thể nói đã hơn gấp bốn lần. Nếu không phải cực kỳ lo ngại thì với tính
cách của thú nhân đã sớm phát động công kích đối với Mễ Lan từ lâu rồi.
Cổ Đế chỉnh quân, một mực chờ đợi. Một mặt chờ đợi tin tức
về Bỉ Mông cự thú từ Cực Bắc Hoang Nguyên truyền đến. Mặt khác chính là chờ đợi
quân đội Mễ Lan và Cầm Thành chủ động công kích. Hắn biết, chỉ trong tình huống
đối phương chủ động công kích thì thú nhân mới có thể làm suy yếu thực lực của
đối thủ mà chỉ bị tổn thất nhỏ nhất. Tại pháo đài Lôi Thần Chùy, ma pháp miễn
dịch, gã lĩnh chủ Cầm Thành kia chẳng phải có ma pháp rất cường đại sao? Chỉ
cần hắn dám đến công thành, Cổ Đế tự tin dựa vào Lôi Thần Chùy của mình có thể
đập chết Diệp Âm Trúc.
Quả nhiên sau khoảng thời gian tích lũy, địch nhân rốt cuộc
cũng xuất động. Gặp cơ hội trời cho như vậy, Cổ Đế sao có thể bỏ qua, lập tức
liên tiếp ra lệnh cho thuộc hạ, đồng thời cùng với Kiều Khoa Nhĩ đi lên đầu
thành của pháo đài Lôi Thần Chùy.
Mặc dù còn cách rất xa nhưng số lượng binh lính đông đảo như
vậy xuất hiện trên bình nguyên rộng lớn nên chỉ cần liếc mắt là thấy. Hơn nữa,
quân đội của đối phương không ngừng tiến về phía pháo đài Lôi Thần Chùy..
Trinh sát mau chóng mang đến những tin tức mới nhất:
- Báo, tù trưởng đại nhân. Quân đội xuất chiến dưới cờ hiệu
của Cầm Thành, số lượng khoảng chừng bảy vạn, đang tiến rất nhanh về phía pháo
đài.
Cổ Đế:
- Quân Cầm Thành chỉ có bảy vạn? Người Mễ Lan không xuất
chiến sao?
- Đúng vậy, quân đội Cầm Thành đã rời khỏi Thánh Quang thành
tiến về phía chúng ta, cũng không hề phát hiện quân đội Mễ Lan xuất hiện.
Kiều Khoa Nhĩ nhíu mày.
- Chẳng lẽ bọn chúng tưởng rằng với bảy vạn quân Cầm Thành
là có thể công phá pháo đài Lôi Thần Chùy sao? Cho dù toàn bộ chiến sĩ đều có
đấu khí cũng quyết không có khả năng. Hơn nữa, chúng ta còn có Lôi Thần Chùy
cường đại. Cổ Đế huynh đệ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cổ Đế suy nghĩ một chút, nói:
- Mặc kệ, bất kể bọn chúng có bao nhiêu người, chúng ta đều
phải cẩn thận, dĩ bất biến ứng vạn biến, xem rốt cuộc bọn chúng muốn gì.
Đã tổn thất không nhỏ dưới tay Cầm Thành, Cổ Đế cũng trở nên
cẩn thận hơn rât nhiều. Hắn đã định bất kể Diệp Âm Trúc dụng binh như thế nào,
chính mình cứ co cụm trong pháo đài không ra. Như vậy dù quân đội Cầm Thành có
cường thịnh thế nào cũng không thể có biện pháp.
Khoảng cách giữa đại quân Cầm Thành và pháo đài Lôi Thần
Chùy ngày càng gần. Mặc dù tổng số quân đội Cầm Thành vượt quá bảy vạn, nhưng
từ Thánh Quang thành và pháo đài Lôi Thần Chùy nhìn xuống bình nguyên rộng lớn
này thì bảy vạn người nhìn quy mô cũng không phải là lớn.
Diệp Âm Trúc hôm nay cưỡi một con Ai Lý Khắc Mẫn long, thống
lĩnh bốn đại bộ binh quân đoàn tiến tới rất nhanh. Diệp Hồng Nhạn thống lĩnh kỵ
binh quân đoàn đi sau cùng. Nếu cẩn thận quan sát có thể thấy, mỗi binh lính
ngoại trừ trang bị vũ khí của mình đều đeo một cái bọc trên lưng, chứa đựng đồ
đạc của mình, dáng vẻ như đang hành quân xa.
Khoảng cách tới pháo đài Lôi Thần Chùy càng gần lại càng có
thể cảm nhận được sự kiên cố của pháo đài này, tường dày và nặng, cùng với đông
đảo binh lính thú nhân trên thành. Vũ khí bọn họ mặc dù trông có vẻ hư hại một
chút, nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi vẫn lóe sáng rất lộng lẫy.
Khi quân đội Cầm Thành tới khoảng cách 10 dặm gần pháo đài
Lôi Thần Chùy thì Diệp Âm Trúc hạ lệnh dừng hành quân.
Cổ Đế trên đầu thành vẫn không dám buông lỏng. Theo phương
thức công thành bình thường của nhân loại thì tạm thời dừng lại là tất nhiên.
Bởi vì khoảng cách từ Thánh Quang thành tới pháo đài Lôi Thần Chùy không phải
ngắn nên nghỉ ngơi một lúc có thể điều chỉnh trạng thái của binh lính được tốt
nhất, đảm bảo toàn lực để công thành.
Nhưng Diệp Âm Trúc hiển nhiên không phải là một thống lĩnh
bình thường. Cho đến giờ hắn đều không hề xuất bài theo lẽ thường. Khi đại quân
Cầm Thành dừng hành quân theo mệnh lệnh của hắn, một mình hắn cưỡi Ai Lý Khắc
Mẫn long chậm rãi đi về phía pháo đài Lôi Thần Chùy.
- Cổ Đế, có dám đánh nhau với ta một trận không?
Thanh âm trong trẻo của Diệp Âm Trúc vang xa trong không
trung.
Lúc này trên chiến trường, mặc dù không có cảm giác áp lực
của hai quân đối dịch nhưng lại an tĩnh dị thường. Bất kể là chiến sĩ Cầm Thành
hay binh lính thú nhân tộc đều có cảm giác khác thường vì câu nói đơn giản của
Diệp Âm Trúc.
So với pháo đài Lôi Thần Chùy khổng lồ thì thân hình của
Diệp Âm Trúc quả thực là nhỏ bé. Nhưng chỉ mình hắn dám đứng trước pháo đài Lôi
Thần Chùy trực tiếp khiêu chiến.
Mặc dù được xưng là pháo đài kiên cố nhất Long Khi Nỗ Tư Đại
Lục, nhưng đây là lần đầu tiên có người chỉ một mình mà dám đưa ra lời khiêu
chiến. Đây không chỉ đơn giản là lời khiêu chiến mà chính là khiêu khích, khiêu
khích tôn nghiêm của Thú nhân tộc.
Nghe những lời này của Diệp Âm Trúc, hai tay của Cổ Đế gần
như nắm chặt lại trong vô thức. Kiều Khoa Nhĩ đứng cạnh hắn rõ ràng nghe được
tiếng xương cốt Cổ Đế vang lên liên tiếp những tiếng lách cách. Hiển nhiên, vị
tù trưởng Bộ Lạc Lôi Thần này đã bị kích thích nổi lên lửa giận mãnh liệt.
Mỗi một chiến sĩ thú nhân tộc đều nhìn Cổ Đế. Bọn họ đang
chờ đợi, chờ đợi vị tù trưởng cường đại nghênh đón khiêu chiến của đối phương,
vãn hồi tôn nghiêm của Thú nhân tộc. Lúc này không khí xung quanh như ngưng
đọng lại. Hơi thở của Cổ Đế càng ngày càng trở nên nặng nề, bởi vì xương cốt
toàn thân căng lên, tiếng lách cách càng ngày càng trở nên mãnh liệt..
Lúc này Diệp Âm Trúc đã tới chỉ còn cách pháo đài Lôi Thần
Chùy khoảng ngàn thước, ngừng Ai Lý Khắc Mẫn long lại, ngẩng đầu nhìn lên pháo
đài Lôi Thần Chùy. Lúc này, thanh âm của hắn càng cao lên.
- Cổ Đế, dám đánh một trận với ta không?
Hai mắt Diệp Âm Trúc vô thần, nhưng lúc này, trên người hắn
tản mát ra uy thế của ngàn vạn người, khí thế rung động thật sâu trong lòng mỗi
chiến sĩ thú nhân, đồng thời cũng ảnh hưởng tới khí thể toàn quân Cầm Thành.
Dũng khí vĩnh viễn là bộ phận quan trọng nhất của quân đội..
Chiến sĩ nào không hy vọng mình có một vị thống soái anh dũng? Mặc dù không hề
phát động công kích, thậm chí cũng không cần hô hào ủng để nâng cao sĩ khí,
nhưng lúc này chiến ý và sĩ khí trong lòng các chiến sĩ Cầm Thành đã tăng lên
tới đỉnh điểm.
Cổ Đế biết rằng đây chính là Diệp Âm Trúc kích động mình
phải xuất chiến. Chỉ cần ra khỏi phạm vi pháo đài, hiệu quả miễn dịch ma pháp
sẽ không còn tác dụng đối với nhân loại cường đại này. Cổ Đế thậm chí còn biết
rằng tu vi như của mình rất có thể sẽ thất bại trên tay nhân loại này. Mục đích
của nhân loại này chính là kích động mình ra tay để giết chết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.