Chương 252: Kỳ binh tái xuất (thượng)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Nghe Diệp Âm Trúc nói, Áo Lợi Duy Lạp không khỏi âm thầm cả kinh. Hắn sợ rằng Cầm Thành sẽ có hành động gì đó kinh khủng.
Đối với việc dùng binh của Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp thực tâm bội
phục. Mặc dù rất nhiều phương diện quân sự Diệp Âm Trúc vẫn còn hỏi
han, học tập hắn, nhưng hắn cũng không hề vì thế mà coi thường Diệp Âm
Trúc. Có lẽ về mặt chi tiết, tỉ mỉ thì Diệp Âm Trúc không thể nào so
sánh với hắn, nhưng về kỹ thuật dụng binh thì hắn tự nhận thấy không
thể sánh nổi Diệp Âm Trúc. Đã không ít lần hắn được lĩnh giáo thủ đoạn
điều quân như Thiên Mã Hành Không của Diệp Âm Trúc. Như lần xâm nhập
Cực Bắc Hoang Nguyên này của Tử, bề ngoài thì thấy như một quyết định
cực kỳ nguy hiểm, nhưng thật sự, trong khi pháo đài Lôi Thần Chùy co
cụm lại thì đây chính là một bố trí cực kỳ hợp lý của Tử. Mặc dù Áo Lợi
Duy Lạp không biết Tử tụ tập lực lượng ở đâu trong Cực Bắc Hoang
Nguyên, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được sức mạnh do tứ đại thần
thú cầm đầu tới bên trong Cực Bắc Hoang Nguyên sẽ kinh khủng tới mức
nào.
- Từ Thánh Quang thành tới bắc cương (biên giới phía bắc) của Phật La
Quốc khoảng một ngàn sáu trăm dặm. Nếu hành quân nhanh cũng phải chừng
mười ngày mới tới. Nếu là khinh kỵ binh thì nhanh nhất là bốn ngày sẽ
tới. Xét về tổng thể, Cực Bắc Hoang Nguyên và thế giới của nhân loại
chúng ta cách nhau một vùng đệm là dải đất hẹp, ngươi có thể thấy ở đó
cách Thánh Quang thành và pháo đài Lôi Thần Chùy khoảng 100 dặm. Nơi
gần nhất giữa Cực Bắc Hoang Nguyên và thế giới của nhân loại chúng ta
chỉ không đến 40 dặm. Hai phe bố trí binh lực ở hai đầu dải đất. Tam
đại yếu tắc (ba pháo đài lớn) của Thú nhân hình thành một phòng tuyến
cực kỳ kiên cố , khiến cho quân đội của nhân loại chúng ta không thể
nào tiến nổi.
Nói tới đây, Áo Lợi Duy Lạp không khỏi thở dài:
- Thẳng thắn mà nói, từ sau khi đại lục có được hòa bình, ý đồ xâm lực
của ba nước phía bắc chúng ta đã giảm đi rất nhiều. Bởi vì tồn tại Pháp
Lam nên chúng ta căn bản là không có cơ hội xâm lược phía nam. Còn Cực
Bắc Hoang Nguyên lại không thích hợp cho cuộc sống của nhân loại chúng
ta nên ba nước ở phương bắc không khỏi giữ thái độ bảo thủ đối với thú
nhân tộc. Trong những trận chiến của hơn mười năm trước, chúng ta đã
rất khó công kích ba pháo đài lớn của thú nhân thì bây giờ đại đa số
thời gian, ba pháo đài đó cũng chỉ có tác dụng phòng ngừa chúng ta mà
thôi.
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:
- Đại ca, nếu chúng ta thông lĩnh một nhóm quân đội không quá đông,
lặng lẽ từ vùng đệm đó tới Mễ Lan đế quốc và pháo đài Chiến Thần, huynh
thấy có được không?
Trong lòng Áo Lợi Duy Lạp thầm nghĩ, xem ra Diệp Âm Trúc lại muốn vận dụng kỳ binh rồi, suy nghĩ một lát, hắn lắc đầu nói:
- Rất khó. Mặc dù trí tuệ của thú nhân không bằng nhân loại chúng ta
nhưng bọn chúng chắc chắn cũng không phải là ngu ngốc. Sau khi Phật La
quốc theo Lam Địch Á Tư, đại quân của bộ lạc Chiến Thần tới bên pháo
đài Lôi Thần Chuỳ, còn quân đội của Phật La quốc cũng chủ yếu tập trung
ở biên giới phía đông của Mễ Lan đế quốc, hy vọng có thể đột phá từ
phía đông. Trong tình huống này, tất nhiên Phật La và pháo đài Chiến
Thần sẽ phải có phòng ngự ở biên giới phía bắc. Nếu Chúng ta có thể cho
một tóan quân lợi dụng dải đất đệm đó đột nhập vào trong, sợ rằng cũng
khó tác động nổi tới phòng ngự kiên cố của pháo đài Chiến Thần. Cho nên
mặc dù bộ lạc Chiến Thần và Phật La quốc đều bố trí không nhiều quân ở
gần dải đất đệm nhưng những quân đội đó chủ yếu là có tác dụng cảnh
báo. Bọn chúng lập nên tại đó một tòa thạch bảo (đã ai đọc truyện “Quỷ
Bảo” chưa nhỉ?), khoảng cách không xa tới pháo đài Lôi Thần Chùy, lúc
nào cũng có thể kêu gọi cứu viện từ pháo đài Lôi Thần Chùy.
Diệp Âm Trúc nói:
- Nói vậy nghĩa là nếu chúng ta phái binh từ dải dất đệm tiến về phía
nam sẽ bị chúng phát hiện ngay phải không? Vậy là không thể thông qua
Mễ Lan đế quốc để vượt qua thạch bảo à?
Áo Lợi Duy Lạp nói:
- Vượt qua thì có thể, nhưng trinh sát không quân của thú nhân thực sự
quá lợi hại, muốn để chúng không phát hện quả thực quá khó khăn. Cho dù
chúng ta thực sự vượt qua được thì chỉ cần bọn chúng có được tin tức,
tốc độ phản ứng của quân đội thú nhân tộc đều cực kỳ mau chóng. Không
cần nói tới không quân, bất cứ binh chủng nào của thú nhân cũng đều có
tốc độ di chuyển nhanh hơn quân đội của nhân loại chúng ta rất nhiều,
trừ Long kỵ binh.
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:
- Đại ca, huynh theo ta đi gặp Mã Nhĩ Đế Ni Nguyên soái đi. Ta đã trở về thì cũng nên thông báo cho ngài một tiếng.
-------------------------------
Lam Địch Á Tư. Đế đô.
Khắc Lôi Na ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài. Mặc dù Lam Địch
Á Tư là phía nam nhưng dù sao cũng đã bắt đầu mùa đông, một số cây cối
đã bắt đầu có dấu hiệu tiêu điều.
Vốn nàng định minh tưởng trong phòng, nhưng không hiểu sao, tâm trí nàng không thể nào yên tĩnh nổi.
Đã rất nhiều ngày trôi qua kể từ Văn Võ đại hội của Lam Địch Á Tư,
nhưng tình cảnh phát sinh khi đó vẫn không ngừng xoay chuyển trong đầu
nàng. Thậm chí ngay cả lúc nằm mơ cũng đều mơ đến nam nhân mặc siêu cấp
khải giáp, tay cầm Tử Tinh tinh thần trọng kiếm đó.
Khắc Lôi Na là một cô gái rất dịu dàng, khiến những người xung quanh
rất thỏai mái, nhưng dù sao nàng cũng là con gái của Quân vụ đại thần
Khắc Lôi Tư Ba. Cha và chú của nàng có thể nói là quản lý toàn bộ quân
đội Lam Địch Á Tư. Xuất thân trong gia đình quân đội như vậy, tâm tình
dịu dàng của nàng có thể xem như lạc lõng, nhưng chính vì thế mà tâm lý
sùng bái cường giả của nàng lại càng mạnh hơn so với người thường.
Khắc Lôi Na tu luyện ma pháp. Nguyện vọng lớn nhất của nàng từ khi còn
nhỏ chính là có thể trở thành một ma pháp sư cường đại. Nàng cũng không
biết cảm giác của mình đối với nam nhân đó là gì, nàng cũng cố gắng
quên hắn đi. Nhưng không biết tại sao, hình ảnh của nam nhân đó thủy
chung vẫn nằm sâu trong nội tâm nàng.
Không, ta không nên nhớ hắn, hắn đã có thê tử. Khắc Lôi Na ra sức lắc
đầu, muốn rũ bỏ ý nghĩ đó đi, nhưng làm như vậy thì bóng dáng đó ngược
lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Mỗi khi nàng nghĩ đến Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na nói với nàng rằng,
nam nhân kia vì cứu tính mạng của Loan Phong công chúa mà hi sinh lục
cảm (sáu loại cảm giác)của bản thân, nàng lại không cầm nổi nước mắt.
Lúc đó nam nhân kia bình tĩnh như thế, nhưng lại có tình yêu và dũng
khí đến vậy sao? Hắn thậm chí không hề có nửa phần do dự, tựa như mất
đi lục cảm không phải là của hắn.
Hình tượng của cha và chú trong lòng Khắc Lôi Na vốn đã phi thường to
lớn, nhưng khi nàng thấy thực lực chân chính của nam nhân kia, nàng
hiểu được sức mạnh của cha và chú mình đối với hắn vẫn còn quá nhỏ bé.
Cha nói nam nhân kia chính là lĩnh chủ của Cầm Thành trong Mễ Lan đế
quốc. Hắn chính là thống lĩnh của quân đội Cầm Thành, gây cho Lam Địch
Á Tư những trở ngại trước giờ chưa từng có. Nam nhân này gần như tập
trung toàn bộ mọi ưu điểm, hắn dũng cảm, cường đại, thần kinh như được
làm bằng thép. Hắn dám tới tận quốc gia đối địch để cứu người mình yêu,
đây là loại tự tin và dũng cảm thế nào chứ!
Tại sao? Tại sao ngươi lại là địch nhân của đế quốc?
Khắc Lôi Na thở dài một tiếng.
Đã nhiều ngày qua, tâm tình của nàng cũng đã tương đối bình tĩnh lại
được một chút, nhưng không có nghĩa là bóng dáng đó trong lòng nàng mờ
nhạt đi.
Nàng rất muốn biết nam nhân đó giờ đang làm gì? Hắn đã trở thành quyến thuộc với Loan Phong công chúa hay chưa?
- Bọn họ ở cùng nhau, công chúa nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Thì thào lẩm bẩm, Khắc Lôi Na đột nhiên không dám tin khi phát hiện trong lòng mình lại xuất hiện một chút đố kỵ.
Ta làm sao vậy? KHắc Lôi Na hai tay ôm lấy mặt. Tại sao ta lại đố kỵ. Lẽ ra ta phải cao hứng vì họ mới đúng chứ.
- Khắc Lôi Na bé nhỏ của ta, con tự nói gì với mình trong phòng thế? Ta có thể vào được không?
Một giọng nói từ bên ngòai phòng truyền vào.
Khắc Lôi Na bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, mở cửa phòng. Chủ nhân của
thanh âm đó chính là Quân vụ đại thần Khắc Lôi Tư Ba của Lam Địch Á Tư
đế quốc.
- Cha, người đã về,
Khắc Lôi Na ôm tay cha mình.
Khắc Lôi Tư Ba chỉ có một con gái, hơn nữa bản thân Khắc Lôi Na cũng
rất xuất sắc, vì vậy lão cực kỳ sủng ái nàng. Nếu có ai hỏi so sánh
giữa tính mạng của con gái và tiền đồ của lão ở Lam Địch Á Tư, lão sẽ
không hề do dự mà lựa chọn Khắc Lôi Na.
Bị Khắc Lôi Na kéo tay đi vào phòng, Khắc Lôi Tư Ba ngồi xuống ghế:
- Khắc Lôi Na bé nhỏ của ta, gần đây con có vẻ có tâm sự. Hãy nói cho cha, con làm sao vậy?
Trong lòng Khăc Lôi Na cả kinh, nàng không ngờ rằng cha lại chú ý tới biến hóa của mình, khẽ lắc đầu:
-Cha, con khỏe mà. Không có tâm sự gì đâu.
Khắc Lôi Tư Ba mỉm cười, nói:
- Không đúng chứ. Trước đây Khắc Lôi Na bé nhỏ của ta luôn có dáng vẻ
vui tươi. Ta nghe sư phụ của con nói, gần đây con tu luyện ma pháp có
chút không tập trung. Con đã đạt tới lam cấp, muốn đột phá bình cảnh tử
cấp thì phải tích lũy. Cha muốn biết Khắc Lôi Na bé nhỏ rốt cuộc làm
sao vậy?
Khắc Lôi Na đỏ mặt nói:
- Xin lỗi cha. Con sẽ cố gắng hơn.
Trong mắt Khắc Lôi Tư Ba toát lên nét hiền hậu, đặt Khăc Lôi Na ngồi lên đùi mình:
- Khắc Lôi Na bé nhỏ của ta, cha cũng không yêu cầu con phải là người
xuất chúng, đứng đầu mọi người. Chỉ cần con có thể sung sướng là ta
điều thỏa mãn lớn nhất của ta. Với thực lực gia tộc của ta, cho dù bớt
đi một vị ma pháp sư cường đại thì địa vị trong đế đô cũng không hề bị
ảnh hưởng chút nào. Niềm cao hứng nhất hàng ngày của cha chính là được
thấy con vui sướng mỉm cười.
Khắc Lôi Na miễn cưỡng cười, cúi đầu nói:
- Cha, con thực sự không sao mà.
Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên như tỉnh ngộ điều gì, vỗ vỗ trán mình, nói:
- Ta thực sự hồ đồ quá, ta hiểu rồi. Khắc Lôi Na bé nhỏ của ta đã tới
tuổi kết hôn. Có phải con đã có ý trung nhân không? Nói cho cha, chỉ
cần con thích và phẩm tính của hắn tốt, bất kể địa vị của hắn thế nào,
cha cũng đều ủng hộ con. Cha sẽ mời bệ hạ làm chủ hôn cho con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.