Chương 206: Tin tức từ Ny Na (phần 3)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Tô Lạp là của ta. Không ai có thể cướp nàng từ tay của ta được. Bất luận lần này Lam Địch Á Tư gả công chúa có phải là Tô Lạp hay không, thì Diệp Âm Trúc biết rằng mình cũng phải đến thủ đô của Lam Địch Á Tư một chuyến. Nếu khả năng thành công chỉ có một phần vạn, hắn tuyệt cũng không thể để Tô Lạp trở thành thê tử của người khác.
- Khoan đã, Âm Trúc. Ngươi chớ vội đáp ứng.
Chính lúc này, An Nhã đã đi tới, sắc mặt có chút ngưng trọng, hướng mắt nhìn về phía Ny Na, cất tiếng nói:
- Ny Na công chúa, chuyện này ta nghĩ phải thảo luận kỹ càng hơn mới được, không thể mạo muội đáp ứng công chúa.
So về tuổi, An Nhã còn hơn Ny Na không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên nàng không thể gọi là Ny Na nãi nãi một cách tự nhiên được.
- Lam Địch Á Tư đế đô, cũng chính là trung tâm quân sự và hành chính của Lam Địch Á Tư, trong Văn vũ đại hội đó, cao thủ nhiều như lá trên rừng. Cho dù Diệp Âm Trúc có năng lực truyền tống nhưng hắn cũng không phải là thần. Khi hắn đối mặt với vây công của địch nhân lỡ có chuyện nguy hiểm xảy ra thì sao? Âm Trúc giờ là trụ cột của Cầm Thành chúng ta. Ta không đồng ý cho hắn dấn thân vào chổ nguy hiểm.
Ny Na sửng sốt 1 chút không nhịn được nhíu mày rồi nhìn An Nhã:
- Nhìn vào thực lực, Lam Địch Á Tư không ai có thể mạnh hơn Âm Trúc. Huống chi hắn còn có Tử Tinh Bỉ Mông hỗ trợ, cho dù không thành công nhưng nếu muốn rời đi, không ai có thể ngăn cản được. An Nhã tiểu thư, ta nhận thấy an toàn của hắn cũng không phải là chuyện lớn. Ta cũng lo cho hắn không kém gì nàng, tuyệt đối sẽ không để cho hắn mạo hiểm. Huống chi chúng ta đã có sắp xếp tại Lam Địch Á Tư đế đô, đảm bảo Âm Trúc sẽ rất an toàn.
- Nãi nãi, An Nhã tỷ tỷ, hai người không cần tranh cãi. Ta nhất định phải đi Lam Địch Á Tư.
Diệp Âm Trúc kiên định nói, Tô Lạp trong mắt hắn đã là thê tử. Cho dù lần này không có Văn vũ đại hội, Diệp Âm Trúc sớm muộn gì cũng đến Lam Địch Á Tư, bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hắn không thể không mạo hiểm. Vạn nhất Loan Phong công chúa đó chính là Tô Lạp thì sao? Chẳng lẽ giương mắt nhìn nữ nhân từng chung chăn chung gối với mình được gả cho người khác ư? Không, tuyệt đối là không.
Hải Dương đã biết những uẩn khúc bên trong, trong lòng nàng thầm than 1 tiếng, nhưng bên ngoài cũng không hề có chút bất mãn:
- An Nhã tỷ tỷ, hãy để cho Âm Trúc đi đi. Nhưng Âm Trúc nếu chàng muốn đi thì cũng phải đáp ứng chúng ta 1 việc. Đó là bất luận thế nào cũng phải bình an trở về.
Được Hải Dương ủng hộ, tâm tình của Diệp Âm Trúc vốn căng thẳng bởi tin tức về Tô Lạp thoáng buông lỏng vài phần. Hắn nhìn nàng kiên định nói:
- Nàng yên tâm. Ta nhất định bình yên trở về.
An Nhã còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đã bị Tử chen trước:
- Để cho Âm Trúc đi đi, ta sẽ cùng đi với hắn. Lam Địch Á Tư không có ai có thể chống nổi bọn ta khi liên thủ. Muốn bình an trở về không phải là chuyện khó.
Về chuyện của Tô Lạp, Tử và Diệp Âm Trúc tâm ý tương thông nên còn biết rõ hơn là Hải Dương người chỉ được kể lại mà thôi.
- Thôi được, tỷ phu. Huynh nhất định phải bảo vệ Âm Trúc an toàn.
Ny Na nhìn mọi người đồng ý, trên mặt không dấu được nét tươi cười:
- Kỳ thật ta vốn nghĩ chính mình phải đi nhưng trong chiến cuộc vẫn có nhiều chuyện khiến người khác bất ngờ, ta còn nhiều việc phải làm không thể rời khỏi khu vực biên giới được.
Lúc này tâm tình Diệp Âm Trúc cũng buông lỏng được vài phần:
- Nãi nãi, Tần gia gia đâu rồi? Sao không cùng người về đây?
Ny Na lắc lắc đầu, đáp:
- Hắn ư? Vẫn cố chấp như xưa, cứ tự quyết định mọi việc. Không ai có thể sửa đổi được, sau khi ngươi dẫn người đi hướng đông, hắn cùng ta trở về đế đô, đi gặp Tây Nhĩ Duy Áo, cũng chính là nhi tử của chúng ta. Phụ tử nhận nhau, tuy Tây Nhĩ Duy Áo đã tha thứ cho hắn, nhưng hắn lại cứ ương bướng như con trâu già, luôn miệng nói những lời xin lỗi vô nghĩa. Rồi còn yêu cầu được ra chiến trường, thay Nguyệt Huy thống suất Mễ Lan ma pháp sư quân đoàn.
- Tần gia gia ra chiến trường?
Diệp Âm Trúc trong lòng thất kinh, nhưng hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Tần Thương. Mặc dù lão không phải cố ý làm ra vẻ nhưng chuyện phận làm cha mà không chăm con từ tấm bé cũng là sự thật. Lão mắc nợ Ny Na và Tây Nhĩ Duy Áo quả là rất lớn, nên chỉ có thể dùng cách này để bù đắp cho thê tử và nhi tử. Có lẽ chiến trường là nơi lão cảm thấy giải quyết sự áy náy trong lòng tốt nhất.
Ny Na gật đầu, đáp:
- Ngay cả ta cũng không khuyên nhủ được lão. Bất luận Tây Nhĩ Duy Áo nói thế nào, lão già ương bướng đó vẫn kiên trì đòi ra chiến trường, vì Mễ Lan xuất ra một phần sức lực. Nhưng tất cả cũng chỉ tại hắn mà thôi. Mà cũng vì hắn nên ta mới không thể chủ trì hành động ở Lam Địch Á Tư lần này được, ta không yên tâm với lão gàn này. Hắn vừa đến chiến trường đã phát huy Cầm ma pháp cường đại của mình, khiến cho nhân mã của Lam Địch Á Tư bị tổn thất nặng nề. Không biết Lam Địch Á Tư có phái người đến ám sát hắn không đây. Ta phải mau chóng trở về với hắn thôi.
Diệp Âm Trúc than nhẹ 1 tiếng, nói:
- Tần gia gia vẫn rất cô độc, cho dù có ở chung với gia đình chúng con, con vẫn thường xuyên thấy gia gia ngồi một mình mà đạn tấu. Lão gia rất thích những cầm khúc bi thương. Bây giờ đã có nãi nãi, có Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, chắc là muốn vì các người mà làm chút gì đó để bồi đắp. Nãi nãi cứ để cho Tần gia gia ra chiến trường, với thực lực của Tần gia gia trừ phi ma pháp sư của Pháp Lam xuất hiện bằng không không ai có thể uy hiếp được đâu.
Ny Na đáp:
- Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, tính cách quật cường của cái lão già này ta e vĩnh viễn không sửa đổi được. Ngươi không hề giống hắn quả thật rất tốt. Ta sẽ giảng giải cho ngươi mọi chuyện của Văn vũ đại hội ở Lam Địch Á Tư. Đúng như tên gọi của nó, đại hội này được chia làm hai phần Văn và Võ. Lam Địch Á Tư tuy ở phương Nam nhưng cũng rất sùng bái vũ lực. Về mặt này Mễ Lan cũng không bì kịp. Cho nên máu xâm lược luôn sôi trào trong huyết quản bọn họ.
- Nói về văn thì văn ở đây cũng không phải là thi từ ca phú hay văn học nghệ thuật gì cả. Mà chính là sách lược quân sự, thống lĩnh đại quân tỷ thí trên sa trường. Tại Văn vũ đại hội, Văn cũng quan trọng chẳng kém gì vũ, chỉ cần có tên trong hia mươi người đứng đầu là có thể có một chức sĩ quan trung cấp của Lam Địch Á Tư, thậm chí còn có thể trở thành sĩ quan cao cấp được phong hàm quý tộc. Còn Vũ thì dùng vũ lực đối kháng, bất luận là ma pháp sư hay võ sĩ đều có thể tham gia. Trên đài luận võ, dĩ nhiên võ sĩ sẽ chiếm ưu thế nhất định. Để cho công bằng thì khi thi đấu, võ sĩ sẽ để cho ma pháp sư 10 khắc thời gian đầu tiên để niệm chú ngữ. Vũ là tuyển cường giả, Văn là tìm người tài, đó chính là mục đích của Lam Địch Á Tư.
Diệp Âm Trúc đối với những lời của Ny Na đều khắc tâm ghi nhớ
Ny Na nói tiếp:
- Lần này chuyện các ngươi cần làm ở Lam Địch Á Tư chính là phá hỏng Văn vũ đại hội, tốt nhất là giết chết được vài nhân vật trọng yếu của các nước liên minh với Lam Địch Á Tư. Vì lần này là chiêu thân cho công chúa nên không ít vương tử quý tộc của các nước liên minh với Lam Địch Á Tư đều tham gia. Có thể giết chết đám người này thì sẽ gây ra tổn thất không nhỏ cho mối quan hệ của bọn họ, khi sau này có chiến tranh xảy ra có thể phá vỡ sự hỗ trợ của họ. Ta không thể nói chi tiết về đại hội văn vũ này được, khi đến nơi ngươi có thể nghe nghóng để biết thêm.
Diệp Âm Trúc hỏi:
- Nãi nãi à lúc nào mới khởi hành đây a? Văn vũ đại hội này lúc nào bắt đầu a?
Ny Na đáp:
- Còn nữa tháng nữa. Nếu không ta cũng không cần vội vã chạy đến đây. Nếu ngươi quyết định đi, thì phải nhanh chóng xuất phát mới được.
- Được, con đã rõ. Nãi nãi cứ yên tâm, con sẽ phá huỷ cái Văn vũ đại hội của Lam Địch Á Tư. Bây giờ đã sáng sớm, con sẽ đi ngay.
Diệp Âm Trúc âm thầm tính toán một chút. Lúc trước khi tham gia Thất quốc Thất long bài vị chiến, hắn đã thiết lập tại thành thị giữa biên giới Mễ Lan và Pháp Lam một toà truyền tống ma pháp trận, có thể trực tiếp truyền tống đến đó. Sau đó lẻn vào bên trong Lam Địch Á Tư quốc, với tốc độ của mình khoảng bảy ngày là có thể đến thủ đô của Lam Địch Á Tư. Bây giờ đến Văn vũ đại hội chỉ còn nửa tháng. Đến Lam Địch Á Tư đế đô càng sớm chừng nào thì mình càng có thêm nhiều thời gian để tìm hiểu tình hình Văn vũ đại hội chừng đấy, cũng là dò hỏi Loan Phong công chúa có phải là Tô Lạp hay không.
Ny Na nhìn tác phong quyết đoán như sét ngang tai của Diệp Âm Trúc mà rất hài lòng:
- Âm Trúc, ngươi phải nhớ cho kỹ. Lần này chỉ có Hắc long thành mới có khả năng uy hiếp được ngươi. Lam Địch Á Tư hoàng thất là hậu duệ kế thừa Hắc phượng hoàng huyết mạch, cho nên công chúa của Lam Địch Á Tư chẳng những có sức hấp dẫn rất lớn đối với vương tử các nước lân bang mà cường giả Long tộc của các Long thành cũng rất quan tâm. Đặc biệt là Hắc Long thành, theo truyền thuyết là Hắc long rất muốn kết duyên với Hắc Phượng Hoàng, mặc dù Hắc Phượng Hoàng không còn tồn tại. Nhưng công chúa của Lam Địch Á Tư với huyết mạch của Hắc Phượng Hoàng trong người chính là lựa chọn đầu tiên của bọn chúng. Hắc Long thành cường giả như mây, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, ngươi phải lấy an nguy của bản thân làm trọng.
Trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra 1 tia hàn ý. Hắc Long thành thì sao? Đừng nói là Hắc Long, cho dù trước mặt mình là Thần thánh Cự long cũng không thể ngăn cản quyết tâm giành lại Tô Lạp của hắn.
- Nãi nãi, con sẽ cẩn thận.
An Nhã chợt cất tiếng:
- Âm Trúc, ngươi sẽ mang theo những ai? Đức Lỗ Y đang ở đây, Giác ưng kỵ sĩ cũng có 2 ngàn. Ừ, còn có Bỉ Mông quân đoàn. Chi bằng ngươi cứ dẫn hết bọn họ đi.
Diệp Âm Trúc có chút dở cười dở khóc với sự quan tâm tha thiết của An Nhã:
- An Nhã tỷ tỷ, ta lần này là đi phá hoại chứ không phải đi khai chiến. Mang theo nhiều người như vậy, cho dù ta dùng Sinh mệnh trữ tồn bảo thạch cũng không dẫn theo hết được. Lần này đi Lam Địch Á Tư, quân số không thể nhiều, tuy người đông thì thế mạnh nhưng khi rút lui sẽ rất khó khăn. Cầm Thành chúng ta vừa mới bắt đầu, không thể tổn thất nhiều được. Bỉ Mông cự thú, Đức Lỗ Y và Giác Ưng kỵ sĩ ta không mang theo bất kỳ một ai trong bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.