Cầm Đế

Chương 207: Tô Lạp – Ta tới đây (phần2)

Đường Gia Tam Thiểu

07/04/2013



- Không cần, thế này là tốt rồi, ngưới biết, ta thích thanh tịnh.

Chậm rãi xoay người, sắc mặt Tô Lạp vẫn lạnh lùng như trước, nhất là trong cặp mắt màu ám lam xinh đẹp kia lóe ra từng tia quang mang chết chóc, đủ để khiến cho bất luận kể nào nhìn thấy cũng chùn bước.

Mã Tây Mạc tiến lên vài bước, đi đến cách Tô Lạp năm thước rồi mới dừng lại.

- Thêm vài ngày nữa, văn võ đại hội (văn vũ đại bỉ) sẽ bắt đầu. Lần này giới văn võ đại biểu tụ tập đều là nhưng nhân tài vĩ đại nhất từ ba mươi tuổi trở xuống, còn có các vương tử quý tộc của minh quốc.

Tô Lạp nhàn nhạt nói:

- Cái đó thì có quan hệ gì với ta ?

Trong mắt Mã Tây Mạc toát ra quang mang ân hận hối tiếc.

- Phượng nhi à, ngươi dù sao cũng là một nữ hài tử. Mà nữ hài tử luôn cần lập gia đình, chẳng lẽ ngươi không lo lắng một chút nào sao ? Ba ba chỉ là hy vọng ngươi được hạnh phúc.

Tô Lạp mỉm cười, nhưng nụ cười lạnh như băng của nàng lại khiến cho Mã Tây Mạc không lạnh mà run.

- Hạnh phúc? ta còn có hạnh phúc để mà nói sao? từ khi sinh ra đến lúc bắt đầu nhận thức, trong từ điển của ta, tựa hồ đã không có hai chữ này. Đáp ứng ngươi trở thành thưởng phẩm cho văn vũ đại bỉ, chỉ là ta muốn giúp ngươi một chuyện cuối cùng thôi. Sau khi chuyện này chấm dứt, ngươi là ngươi, ta là ta. Hoặc là nói, ngươi là cừu nhân hại chết mẫu thần và đệ đệ của ta.

Hạnh phúc, khi hai chữ này xuất hiện trong lòng nàng, thì trong đầu lại hiện lên rõ ràng một thân ảnh khác sâu nhất. Ánh mắt trong suốt, bề ngoài anh tuấn, còn thêm sự ưu nhã khi đánh đàn cùng vẻ ngoài ngốc nghếch nữa. Đã khắc ở sâu trong nội tâm của Tô Lạp.

- Âm Trúc, cuộc đời này vô duyên, nếu có kiếp sau, có lẽ….

Ngay khi Tô Lạp còn đang nhung nhớ. Diệp Âm Trúc trong tư niệm của nàng đã đi tới Lam Địch Á Tư đế đô.

Lam Địch Á Tư giống với Mễ Lan, đều là quốc gia hình thành trước tiên sau khi Long Khi Nỗ Tư - Tây Long đế quốc phân liệt lúc trước. Tên của đế đô và tên đất nước giống nhau, tên là Lam Địch Á Tư thành.

Thành thị thật lớn giống như quái thú chiếm cứ, nơi cửa thành, chí ít có khoảng năm trăm tên binh lính thủ vệ. Tường thành rộng rãi phảng phất mùi vị cổ xửa, phía trên có hắc phượng hòang kỳ là biểu tượng của Lam Địch Á Tư hoàng tộc đang đón gió tung bay.

Tử đứng ở bên cạnh Diệp Âm Trúc , cau mày nói:

- Nơi cửa thành sao lại có nhiều thủ quân như vậy. Ta nhớ Mễ Lan thành bất quá cũng chỉ có hai trăm người mà thôi. Chẳng lẽ là do nguyên nhân chiến tranh?



Diệp Âm Trúc nói:

- Không phải bởi vì chiến tranh. Nơi này là thủ đô của Lam Địch Á Tư, chiến tranh còn xa mới ảnh hưởng đến nơi này, ít nhất nhìn bên ngoài sẽ không gia tăng thủ vệ nơi cửa thành, nguyên nhân hẳn chính là vì cái văn vũ đại bỉ kia. Chúng ta sẽ có biện pháp.

Đưa tay vuốt mặt mình một cái, khuôn mặt vốn anh tuấn nhất thời xảy ra biến hóa, mặc dù vẫn tuấn lãng như trước, nhưng so với dung mạo vốn có của hắn thì kém rất nhiều. Văn vũ đại bỉ này có nhiều chiến sĩ từ các quốc gia tới. Diệp Âm Trúc không giống bọn Tử có thể thông qua năng lực của thần thú mà khiến cho dung mạo thay đổi, tựa như là ngụy trang thuật của Tô Lạp lúc trước, nhưng hắn có mặt nạ của Tử đưa cho hắn. Mặt nạ này lúc trước hắn mới chỉ dùng một lần ở Pháp Lam, căn bản là không cần lo lắng bị người khác nhận ra.

Bốn người theo dòng người đi đến cổng thành. Trải qua quan sát phát hiện, muốn vào thành đều cần phải có chứng minh, tỷ như các loại giấy qua cửa từ các thôn trấn hoặc là thành thị. Không có chứng minh thì đều một luật không cho phép vào thành.

Khi bọn bốn người Diệp Âm Trúc vừa đi tới cửa thành thì lập tức khiến cho thủ quân chú ý. Với hình tượng của bọn họ, muốn không bị chú ý cũng khó. Diệp Âm Trúc một thân ma pháp trường bào, là trang phục tiêu chuẩn của ma pháp sư, tại phía sau hắn là ba gã tráng hán thân cao hơn hai thước.

Tử, Minh cùng Cách Lạp Tây Tư đều thông qua cao cấp ma thú cùng thần thú biến hình thuật mới có thể thay đổi vóc người thành cao hai thước, đồng thời còn ngụy trang thành dung mạo cực kỳ bình thường. Hơn nữa quần áo của bọn họ đều đơn giản, đứng ở sau lưng ma pháp sư Diệp Âm Trúc này, rõ ràng chính là thân phận tùy tùng.

Đưa mắt nhìn bốn người Diệp Âm Trúc đi đến, tên đội trưởng của thủ quân lập tức đi lên, nhưng không phải vì ba tên bưu hãn bên cạnh Diệp Âm Trúc, mà bởi vì ma pháp bào trên người Diệp Âm Trúc.

Thần nguyên ma pháp bào toàn thân màu trắng, loại ma pháp bào màu sắc như thế này bình thường chỉ có quang minh hệ ma pháp sư mới có thể mặc, địa vị của ma pháp sư bất luận tại quốc gia nào đều không có một chức nghiệp gì có thể so sánh. Tuy nhìn Diệp Âm Trúc tuổi còn rất trẻ, nhưng tên đội trưởng này phi thường khách khí.

- Ma pháp sư tiên sinh tôn kích, ngài hảo.

Diệp Âm Trúc gật gật đầu, không nói gì, tuy mang mặt nạ nhưng khí chất ưu nhã cao quý của hắn lại không cách nào che dấu, vô hình trung làm cho người ta có cảm giác cao ngạo, càng khiến cho tên thủ vệ đội trưởng không dám coi thường

- Ma pháp sư tiên sinh, bây giờ đang là lúc đang tổ chức văn vũ đại bỉ, tất cả người vào thành đều phải chứng minh thân phận. Phải phiền toái ngài…

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, ngửa tay trái lên, trên tu di thần giới chợt lóe quang mang, một khối huy chương đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đưa tới trước mặt đối phương.

Thủ vệ đội trưởng vừa nhận cái huy chương, bên cạnh lập tức có một người cầm một cái ma pháp vật phẩm đặc thù đi lên, một đạo ma pháp quang mang nhàn nhạt bao phủ trên huy chương.

Trên mặt tên thủ vệ đội trưởng nhất thời giãn ra.

- Nguyên lai là ma pháp sư tiên sinh đến từ A Tạp Địch Á vương quốc.

Khối huy chương của Diệp Âm Trúc, chính là lúc trước sau khi hắn rời khỏi Bích Không Hải, tại ma pháp công hội nơi A Tạp Địch Á vương quốc nhận được. Mặc dù cấp bậc rất thấp, nhưng cũng làm rõ thân phận của hắn. Mặc dù A Tạp Địch Á chỉ là một nước nhỏ yếu, nhưng bằng vào thân phận ma pháp sư của hắn cũng khiến cho tên thủ vệ trước mắt này không dám bất kính.

Diệp Âm Trúc chỉ chỉ ba người Tử.

- Bọn họ là người hầu của ta, có phải chứng minh thân phận không?

Có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian gần đây có rất nhiều đại nhân vật đến từ các nước, đám thủ vệ này sớm đã quen với việc có người hầu dẫn theo. Nếu đã nhận định đối phương là ma pháp sư từ nước đồng minh A Tạp Địch Á tới thì sao dám làm khó khăn, vội vàng ra dấu không cần, cung kính mở cửa mời vào thành.



Trong khi bọn bốn người Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị vào thanh, tiếng vó ngựa dồn dập chợt vang lên, rất nhanh hướng về phía cổng thảnh, nhiều tiếng kinh hô phía sau khiến cho Diệp Âm Trúc chú ý, bốn người liền xoay người lại nhìn.

Chỉ thấy một đội nhân mã với tốc độ nhanh như chớp đang chạy đến, làm kẻ khác kinh ngạc chính là, đây là một đội long kỵ binh, số lượng hai bên tả hữu ngoại trừ tên cầm khoảng ba mươi người. Tọa kỵ những ngườ khác toàn bộ do Ai Lý Khắc Mẫn long tạo thành. Tên cầm đầu lại cưỡi một hỏa hồng sắc sư tử cực kỳ hùng tráng, một thân tóc đỏ tung bay, cự sư thân cao vượt quá bảy thước, độ cao chừng gần ba thước, Ai Lý Khắc Mẫn long ở trước mặt nó, căn bản là một chút uy thế cũng không hiện ra.

Kỵ sĩ trên lưng cự sư thân cao chừng hai thước, một thân khải giáp màu hỏa hồng dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống phóng thích ra quang thải nhiếp nhân, kỵ sĩ không có đội mũ, một đầu tóc dài màu đỏ tùy ý tung bay, tướng mạo anh tuấn mà cương nghị, mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng khí thế bá đạo này lại hiện ra không thể nghi ngờ.

Nguyên nhân truyền đến tiếng kinh hô đúng là do sự xuất hiện của đầu cự sư này. Trong hàng người đang xếp hàng chờ vào thành, tất cả tọa kỵ cảm nhận được hơi thở của đầu cự sư này đều run rẩy toàn thân, một số loại giác mã nhỏ thậm chí còn ngã co quắp ra đất.

Khí thế thật mạnh, Diệp Âm Trúc trong lòng có chút vừa động, người trước mắt này mặc dù nhìn qua thì không tới ba mươi tuổi, nhưng hơi thở bộc phát ra trên người lại cực kỳ cường hãn, hắn cũng không có ý định thu liễm, cái loại thượng vị giả quân lâm thiên hạ này, tuyệt không có khả năng bắt chước.

- Chính là hỏa vân sư, cửu cấp thượng vị ma thú, cùng tuyết long báo của hải dương có cùng cấp bậc ma thú. Hỏa hệ ma pháp không kém, năng lực cận chiến cũng mạnh, ngươi xem, nơi sườn của hỏa vân sư có hai đạo kim sắc văn lộ, trong khi cần thiết, từ bên trong có thể xuất ra hai cái cánh, khiến cho mình có năng lực của phi hành ma thú. Trong cửu cấp ma thú, coi như là tồn tại đỉnh cấp.

Thanh âm của tử vang lên ở sâu trong óc Diệp Âm Trúc, giải thích tình hình cho hắn. Rất hiển nhiên, cái tên toàn thân hỏa hồng này thực lực tuyệt không thấp hơn kim tinh long kỵ tướng. Thậm chí thực lực còn có thể là tử tinh long kỵ tướng.

Rất nhanh, đám người kia đã đến gần, mọi người bên ngoài cửa thành đều vội tránh đường. Không ai dám cùng long kỵ bịnh gây sự, càng huống chi còn có hỏa vân sư so với long kỵ binh càng thêm kinh khủng. Cách Lạp Tây Tư hừ lạnh một tiếng, thân là thần thú, hắn luôn luôn bá đạo, mắt thấy bộ dáng hỏa vân sư kiêu ngạo như vậy thì nhịn không được rất là khó chịu.

- Cách Lạp Tây Tư, không thể sinh sự.

Diệp Âm Trúc khẽ quát một tiếng, lúc này mới loại bỏ được ý niệm lao ra trong đầu tên kia.

Bất quá, Cách Lạp Tây Tư túc giận hừ một tiếng đã toát ra một tia hơi thở khiến cho hỏa vân sư chú ý. Tốc độ rất nhanh nhất thời giảm bớt xuống, một đôi mắt to hỏa hồng nghi hoặc nhìn về phương hướng Cách Lạp Tây Tư.

Diệp Âm Trúc phất tay.

- Chúng đi vào thành nào.

Vừa nói vừa hướng bên trong thành đi vào. Hắn tuyệt không phải sợ sinh sự với mấy người kia, nhưng vì Tô Lạp, tại Lam Địch Á Tư này hắn cần phải ẩn nhẫn.

Kỵ sĩ trên lưng hỏa vân sư hiển nhiên là cảm giác được biến hóa của nó, đồng bọn luôn luôn thân mật không biết tại sao lại đột nhiên dừng lại một chút, mà nơi cửa thành lại chỉ có duy nhất nhóm bốn người Diệp Âm Trúc đang giương mắt nhìn, ánh mắt của hỏa vân sư kỵ sỹ lập tức rơi vào trên người Diệp Âm Trúc. Chỉ là lúc này bốn người Diệp Âm Trúc đã đi vào thành.

Tiến vào Lam Địch Á Tư thành, hết thảy chung quanh đều làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng với Mễ Lan thành. Mặc dù hai tòa thành thị đều là thủ đô của Long Khi Nỗ Tư hai đại đế quốc, nhưng nam bắc khác nhau lại phi thường rõ ràng.

Mễ Lan thành làm cho người ta cảm giác thô quánh hào mại hơn, còn Lam Địch Á Tư thành thì lại là sự tinh tế vô cùng.

Điểm này, từ trên người những người đi đường nơi ngã tư có thể nhìn thấy rõ ràng. Người Mễ Lan phần lớn thân hình cao to, mà người Lam Địch Á Tư vóc người tại tương đối thấp nhỏ một chút, ngay cả da tay cũng trắng nõn nhẵn nhụi hơn nhiều. Điều này hiển nhiên là do hoàn cảnh khí hậu của hai vùng nam bắc quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook