Chương 285
Sở Ly
27/10/2020
"Ba, tất cả đều xong rồi, mỗi một loại đã được tách ra đặt ở rổ riêng đã có thể dùng."
Đem nhiệm vụ nam nhân giao cho hắn làm xong, Tần Tường hướng về nam nhân bên cạnh vui tươi hớn hở báo công.
"Vâng, cám ơn."
Nam nhân nhìn Tần Tường một cái, tiếp tục cắt rau,
"Nếu đã xong, vậy đi ra cùng Phi Phi bọn họ chơi đi, còn lại một mình ta làm được."
"Dạ."
Họ đang xem phim, là phim Bạch Tiểu Hàn diễn vai chính. Lạc Phi một bên xem, một bên cùng Bạch Tiểu Hàn thảo luận nội dung.
Tần Tường cởi giầy lên giường, khoanh chân ngồi ở trong góc. Sớm biết vậy hắn vừa rồi rửa đồ ăn chậm một chút thì tốt rồi, như vậy hắn còn có thể ở phòng bếp cùng nam nhân trong chốc lát, không cần nhàm chán ở trong này. Ai da... Thật nhàm chán a!! Tần Tường khẽ thở dài.
Nghe được Tần Tường thở dài, Lạc Phi quay đầu nhìn nhìn Tần Tường, sau đó nói:
"Tần Tường, lại đây cùng nhau xem đi."
Nói thật, hắn cũng không thế nào nguyện ý quan tâm người có tánh khí tàn bạo này, nhưng nhìn thấy Tần Tường một mình ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt cô đơn, mà nam nhân cũng có cùng hắn nói chuyện, nhờ hắn đừng quá nhằm vào Tần Tường. Vì không muốn cho nam nhân quá khó khăn, hắn chỉ tạm thời buông thành kiến đối với Tần Tường.
Đột nhiên nghe được Lạc Phi mời, Tần Tường kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó gật gật đầu,
"Được!"
Lúc mới bắt đầu Tần Tường là có chút khinh thường, hắn nghĩ, Bạch Tiểu Hàn chỉ biết làm nũng, chỉ biết ăn, là Tiểu Bạch ngốc.
Đóng phim? Đạo diễn cùng người công ty điện ảnh kia bị thần kinh sao lại tìm Tiểu Bạch ngốc đóng phim.
Thế nhưng càng xem Tần Tường liền thay đổi. Không thể không nói bộ phim rất hay, đáng xem. Kịch bản không tệ, hình ảnh đầy cảm xúc, tuy rằng không có diễn diễn viên nổi danh, nhưng mỗi người, đều diễn thật sự tốt.
Đặc biệt nam vai chính là Bạch Tiểu Hàn, đem mỗi một loại cảm xúc thể hiện xuất sắc. Nếu không phải biết Bạch Tiểu Hàn, biết tâm trí của hắn không hợp tuổi, Tần Tường sao cũng không nghĩ ra được, trên màn ảnh là Tiểu Bạch ngốc.
Xem đến một nửa, Tần Tường nhịn không được hướng tới Bạch Tiểu Hàn nhìn nhìn, trong ánh mắt, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.
Thấy Tần Tường luôn luôn nhìn mình, Bạch Tiểu Hàn sợ hãi né tránh phía sau Lạc Phi, cũng nắm chặt tay Lạc Phi.
Cảm giác được Bạch Tiểu Hàn nắm chặt ống tay áo, Lạc Phi đem tầm mắt từ trên màn ảnh chuyển qua Bạch Tiểu Hàn, lại theo tầm mắt khiếp đảm kia, nhìn về phía Tần Tường. Lạc Phi nhận thấy Tần Tường ánh mắt cũng không có ác ý, chính là nghi hoặc, mới cười khẽ hỏi:
"Tần Tường, Tiểu Hàn diễn rất khá hả?"
Xem ra, Tần Tường cũng là bị rung động.
Ban đầu, Lạc Phi đối với việc Bạch Tiểu Hàn đi đóng phim cũng chỉ có chút chờ mong, cũng không tin tưởng. Khi hắn thật sự xem bộ phim, Lạc Phi mới cảm thấy được, lúc trước suy nghĩ của mình là sai. Bạch Tiểu Hàn diễn thật sự tự nhiên, mỗi một cái biểu cảm, mỗi một động tác, rất chính xác. Hơn nữa, Bạch Tiểu Hàn diễn rất có sức cuốn hút, có thể dễ dàng tác động người khác.
Bạch Tiểu Hàn rất có tài năng, Bạch Tiểu Hàn tương lai nhất định sẽ rất có tiền đồ, như vậy nam nhân sẽ không cần lo lắng cho Bạch Tiểu Hàn nữa, đối với Lạc Phi mà nói, là một chuyện tốt.
Bất quá... Tình huống trước mắt, có chút khó giải quyết. Nghĩ đến cái cam kết kia, Lạc Phi không khỏi nhíu mày.
"À... Cũng không tệ lắm."
Tần Tường ngập ngừng nửa ngày, mới nói quanh co khẳng định Bạch Tiểu Hàn diễn tốt.
Tần Tường nói một tiếng tán dương, làm cho Bạch Tiểu Hàn tò mò ló đầu nhìn nhìn Tần Tường, sau đó nhỏ giọng nói
"Cám ơn".
Hắn trước không ít lần bị Tần Tường khi dễ, Tần Tường luôn trào phúng hắn, khó được Tần Tường trong miệng có một câu dễ nghe, được một câu tán dương, Bạch Tiểu Hàn rất kinh ngạc. Xem Tần Tường cũng không giống như là nói có lệ. Có lẽ, Tần Tường là thật cảm thấy được hắn diễn không tệ đi.
Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Hàn cho Tần Tường một nụ cười. Rất nhanh, Tần Tường cùng Lạc Phi đều bị Bạch Tiểu Hàn thu hút vào câu chuyện lý thú của hắn, cũng hỏi một ít thắc mắc để cho Bạch Tiểu Hàn giải đáp.
Đợi nam nhân làm xong đồ ăn tất cả đều bưng lên bàn, nghe được họ nói chuyện hòa hợp, lại có tiếng cười.
Xem ra, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ. Nam nhân vui mừng cởi tạp dề, kêu ba người tới dùng cơm.
Lúc ăn cơm, nam nhân rất vừa lòng, trên bàn cơm không khí khẩn trương không còn, mấy người kia thậm chí còn có thể gắp món ăn cho nhau, nói vài câu thoải mái.
Buổi chiều, Bạch Tiểu Hàn ngóng nhìn nam nhân, nói là muốn ăn bánh ngọt. Nghĩ đến chính mình đã hứa hẹn, nam nhân gật gật đầu, cầm ít tiền chuẩn bị mang Bạch Tiểu Hàn đi mua lò nướng. Lạc Phi cùng Tần Tường cũng muốn đi theo, nói là nhiều người, có thể thêm sự trợ giúp.
Bởi vì vừa ăn cơm xong, hơn nữa cửa hàng điện máy cũng không xa, cho nên bọn họ lựa chọn đi bộ.
Về đến nhà, Tần Tường giúp đem lò để vào ngăn tủ, nam nhân thì cầm lấy bản hướng dẫn. Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn cũng không có nhàn rỗi, bọn họ đem một đống nguyên liệu, khuôn bánh, ly giấy tất cả đều bày ra trên bàn, từng cái từng cái lật xem.
Sau khi xem xong những thứ trên bàn, Bạch Tiểu Hàn lại lấy cuốn sách dạy nấu ăn mà khi mua lò được tặng, chọn cái bánh ngọt hắn thích kéo kéo nam nhân, yêu cầu:
"Ba, làm cái này đi, nhìn thật ngon."
"Hả?"
Nam nhân quay đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Hàn chọn một bánh ngọt socola. Nam nhân nhìn tài liệu, cảm thấy không khó lắm, liền gật đầu,
"Được, liền làm cho con bánh này."
"Dạ! Ba, con còn muốn ăn hoành thánh, lần trước mua về đều bị Tần Tường ăn hết, con cũng chưa ăn đến."
"Nào có? Ta cũng không ăn sạch. Ta không phải để mấy cái trong hộp cho ngươi sao?"
"Vụn... nát."
Bạch Tiểu Hàn mếu máo, rất ủy khuất,
"Vỡ nát, không có thể ăn."
"Được rồi, ta làm cho con là được."
Nam nhân sờ sờ tóc Bạch Tiểu Hàn, cầm tài liệu trong tay hắn tìm công thức nghiêm túc xem.
"Lăng Tịch, cần ta giúp một tay không?"
Nhìn nam nhân tư thế chuẩn bị, Lạc Phi săn sóc hỏi.
"Hả? Được, thay ta đem lò lấy ra đi, trước tiên xem hướng dẫn sử sử dụng."
"Vâng, được."
"Ba, con cũng muốn giúp!"
Bạch Tiểu Hàn thật nhiệt tình, nam nhân nghĩ nghĩ, an bài một công việc thoải mái cho hắn,
"Tiểu Hàn, con xem xem cần vật dụng gì thì để lại trên bàn, những thứ khác, tất cả đều cất vào trong tủ."
"Dạ."
Gặp Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn đều giúp nam nhân làm việc, Tần Tường cũng muốn hỗ trợ.
Đánh trứng?! Nghe được công việc nam nhân giao cho hắn, Tần Tường mở mắt thật to, vẻ mặt không dám tin.
Tần Tường bĩu môi, rất là bất mãn. Nhưng nam nhân đã nói thì hắn phải làm, căn bản là không có lại phản đối.
Sau một lúc nam nhân nhìn kiệt tác của Tần Tường, một thau inox lẫn lộn lòng đỏ lòng trắng, lại bảo hắn đem lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng tách ra.
Liên tiếp phá vỡ vài cái lòng đỏ trứng, nhìn một thau hỗn độn Tần Tường ban đầu dùng đũa, sau đó đưa tay vào vớt. Vớt nha vớt nha, Tần Tường cuối cùng đem một cái lòng đỏ nguyên vẹn đi ra, bất quá không đợi hắn đem cái lòng đỏ bỏ vào thau bên cạnh nó cũng bị vỡ ra, chảy theo khe hở tay.
Liếc nhìn Tần Tường vấy bẩn, nam nhân bất đắc dĩ nói Tần Tường đi rửa tay. Nói xong, nam nhân tự mình ra tay đem lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng tách ra.
Nhìn nam nhân động tác thành thục, Tần Tường ở một bên vỗ tay, nói nam nhân thật là lợi hại. Hắn vỗ tay một cái, hai cặp mắt xem thường bắn về phía hắn.
Nhìn Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn ở một bên giúp nam nhân, hắn hâm mộ vô cùng. Hắn cũng muốn đi giúp nam nhân chút việc. Nhưng mà vừa nghĩ tới chính mình cái gì cũng không làm được, Tần Tường rất có tự mình giác không có tiến lên, ngoan ngoãn đứng nhìn.
Thật vất vả bánh ngọt cũng nướng chín, không đợi nam nhân đem bánh ngọt từ lò nướng bên trong lấy ra, trong phòng đã đầy mùi hương, Tần Tường đã cảm thấy đói bụng. Bạch Tiểu Hàn trông ngóng
"Ba, con muốn ăn."
Nam nhân đem bánh đặt lên bàn, cắt cho mỗi người một dĩa để cho bọn họ nhấm nháp.
"Ăn thật ngon, ngọt ghê. Ba, thật là lợi hại ghê."
Có ăn ngon như vậy không? Nói khoa trương như vậy! Tần Tường ghét bỏ nhìn Bạch Tiểu Hàn, cũng ăn một miếng.
A? rất ngon, chỉ là hơi ngọt một chút. À, lần sau muốn ăn phải nói nam nhân giảm một chút đường.
"Phi Phi, thấy sao?"
Nghe được Bạch Tiểu Hàn tán thưởng, thấy Tần Tường vừa lòng, chỉ có Lạc Phi không có tỏ thái độ, nam nhân có chút khẩn trương.
"À, ăn thật ngon nha, ta rất thích."
"Thích là tốt rồi."
Được Lạc Phi khẳng định, nam nhân cười tươi. Lần đầu tiên làm bánh ngọt, vẫn là xem sách làm theo, cũng không biết có ăn được không, nam nhân có chút không yên tâm. Nhưng nghe bọn họ nói vậy, nam nhân cũng an tâm.
Bạch Tiểu Hàn ăn hơn một nữa, Tần Tường cũng ăn không ít, còn Lạc Phi, bởi vì không thích quá ngọt, cho nên chỉ ăn một cái.
Không bao lâu, trên bàn đầy ly giấy, cùng với hộp giấy, giấy dầu, mấy cái muỗng nhựa.
Thật sự là ăn ngon a! Bạch Tiểu Hàn sờ sờ cái bụng, cười đến rất vui vẻ. Nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi nha!
À, lần sau nói nam nhân làm mấy món bánh khác nếm thử. Tần Tường liếm khóe miệng dính socola, cao hứng nghĩ. Đúng! Lần sau hắn muốn một mình hết tất cả, không cùng Tiểu Bạch ngốc đáng ghét kia!
Lạc Phi cùng nam nhân dọn dẹp rác trên bàn bỏ vào thùng rác.
Đem nhiệm vụ nam nhân giao cho hắn làm xong, Tần Tường hướng về nam nhân bên cạnh vui tươi hớn hở báo công.
"Vâng, cám ơn."
Nam nhân nhìn Tần Tường một cái, tiếp tục cắt rau,
"Nếu đã xong, vậy đi ra cùng Phi Phi bọn họ chơi đi, còn lại một mình ta làm được."
"Dạ."
Họ đang xem phim, là phim Bạch Tiểu Hàn diễn vai chính. Lạc Phi một bên xem, một bên cùng Bạch Tiểu Hàn thảo luận nội dung.
Tần Tường cởi giầy lên giường, khoanh chân ngồi ở trong góc. Sớm biết vậy hắn vừa rồi rửa đồ ăn chậm một chút thì tốt rồi, như vậy hắn còn có thể ở phòng bếp cùng nam nhân trong chốc lát, không cần nhàm chán ở trong này. Ai da... Thật nhàm chán a!! Tần Tường khẽ thở dài.
Nghe được Tần Tường thở dài, Lạc Phi quay đầu nhìn nhìn Tần Tường, sau đó nói:
"Tần Tường, lại đây cùng nhau xem đi."
Nói thật, hắn cũng không thế nào nguyện ý quan tâm người có tánh khí tàn bạo này, nhưng nhìn thấy Tần Tường một mình ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt cô đơn, mà nam nhân cũng có cùng hắn nói chuyện, nhờ hắn đừng quá nhằm vào Tần Tường. Vì không muốn cho nam nhân quá khó khăn, hắn chỉ tạm thời buông thành kiến đối với Tần Tường.
Đột nhiên nghe được Lạc Phi mời, Tần Tường kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó gật gật đầu,
"Được!"
Lúc mới bắt đầu Tần Tường là có chút khinh thường, hắn nghĩ, Bạch Tiểu Hàn chỉ biết làm nũng, chỉ biết ăn, là Tiểu Bạch ngốc.
Đóng phim? Đạo diễn cùng người công ty điện ảnh kia bị thần kinh sao lại tìm Tiểu Bạch ngốc đóng phim.
Thế nhưng càng xem Tần Tường liền thay đổi. Không thể không nói bộ phim rất hay, đáng xem. Kịch bản không tệ, hình ảnh đầy cảm xúc, tuy rằng không có diễn diễn viên nổi danh, nhưng mỗi người, đều diễn thật sự tốt.
Đặc biệt nam vai chính là Bạch Tiểu Hàn, đem mỗi một loại cảm xúc thể hiện xuất sắc. Nếu không phải biết Bạch Tiểu Hàn, biết tâm trí của hắn không hợp tuổi, Tần Tường sao cũng không nghĩ ra được, trên màn ảnh là Tiểu Bạch ngốc.
Xem đến một nửa, Tần Tường nhịn không được hướng tới Bạch Tiểu Hàn nhìn nhìn, trong ánh mắt, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.
Thấy Tần Tường luôn luôn nhìn mình, Bạch Tiểu Hàn sợ hãi né tránh phía sau Lạc Phi, cũng nắm chặt tay Lạc Phi.
Cảm giác được Bạch Tiểu Hàn nắm chặt ống tay áo, Lạc Phi đem tầm mắt từ trên màn ảnh chuyển qua Bạch Tiểu Hàn, lại theo tầm mắt khiếp đảm kia, nhìn về phía Tần Tường. Lạc Phi nhận thấy Tần Tường ánh mắt cũng không có ác ý, chính là nghi hoặc, mới cười khẽ hỏi:
"Tần Tường, Tiểu Hàn diễn rất khá hả?"
Xem ra, Tần Tường cũng là bị rung động.
Ban đầu, Lạc Phi đối với việc Bạch Tiểu Hàn đi đóng phim cũng chỉ có chút chờ mong, cũng không tin tưởng. Khi hắn thật sự xem bộ phim, Lạc Phi mới cảm thấy được, lúc trước suy nghĩ của mình là sai. Bạch Tiểu Hàn diễn thật sự tự nhiên, mỗi một cái biểu cảm, mỗi một động tác, rất chính xác. Hơn nữa, Bạch Tiểu Hàn diễn rất có sức cuốn hút, có thể dễ dàng tác động người khác.
Bạch Tiểu Hàn rất có tài năng, Bạch Tiểu Hàn tương lai nhất định sẽ rất có tiền đồ, như vậy nam nhân sẽ không cần lo lắng cho Bạch Tiểu Hàn nữa, đối với Lạc Phi mà nói, là một chuyện tốt.
Bất quá... Tình huống trước mắt, có chút khó giải quyết. Nghĩ đến cái cam kết kia, Lạc Phi không khỏi nhíu mày.
"À... Cũng không tệ lắm."
Tần Tường ngập ngừng nửa ngày, mới nói quanh co khẳng định Bạch Tiểu Hàn diễn tốt.
Tần Tường nói một tiếng tán dương, làm cho Bạch Tiểu Hàn tò mò ló đầu nhìn nhìn Tần Tường, sau đó nhỏ giọng nói
"Cám ơn".
Hắn trước không ít lần bị Tần Tường khi dễ, Tần Tường luôn trào phúng hắn, khó được Tần Tường trong miệng có một câu dễ nghe, được một câu tán dương, Bạch Tiểu Hàn rất kinh ngạc. Xem Tần Tường cũng không giống như là nói có lệ. Có lẽ, Tần Tường là thật cảm thấy được hắn diễn không tệ đi.
Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Hàn cho Tần Tường một nụ cười. Rất nhanh, Tần Tường cùng Lạc Phi đều bị Bạch Tiểu Hàn thu hút vào câu chuyện lý thú của hắn, cũng hỏi một ít thắc mắc để cho Bạch Tiểu Hàn giải đáp.
Đợi nam nhân làm xong đồ ăn tất cả đều bưng lên bàn, nghe được họ nói chuyện hòa hợp, lại có tiếng cười.
Xem ra, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ. Nam nhân vui mừng cởi tạp dề, kêu ba người tới dùng cơm.
Lúc ăn cơm, nam nhân rất vừa lòng, trên bàn cơm không khí khẩn trương không còn, mấy người kia thậm chí còn có thể gắp món ăn cho nhau, nói vài câu thoải mái.
Buổi chiều, Bạch Tiểu Hàn ngóng nhìn nam nhân, nói là muốn ăn bánh ngọt. Nghĩ đến chính mình đã hứa hẹn, nam nhân gật gật đầu, cầm ít tiền chuẩn bị mang Bạch Tiểu Hàn đi mua lò nướng. Lạc Phi cùng Tần Tường cũng muốn đi theo, nói là nhiều người, có thể thêm sự trợ giúp.
Bởi vì vừa ăn cơm xong, hơn nữa cửa hàng điện máy cũng không xa, cho nên bọn họ lựa chọn đi bộ.
Về đến nhà, Tần Tường giúp đem lò để vào ngăn tủ, nam nhân thì cầm lấy bản hướng dẫn. Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn cũng không có nhàn rỗi, bọn họ đem một đống nguyên liệu, khuôn bánh, ly giấy tất cả đều bày ra trên bàn, từng cái từng cái lật xem.
Sau khi xem xong những thứ trên bàn, Bạch Tiểu Hàn lại lấy cuốn sách dạy nấu ăn mà khi mua lò được tặng, chọn cái bánh ngọt hắn thích kéo kéo nam nhân, yêu cầu:
"Ba, làm cái này đi, nhìn thật ngon."
"Hả?"
Nam nhân quay đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Hàn chọn một bánh ngọt socola. Nam nhân nhìn tài liệu, cảm thấy không khó lắm, liền gật đầu,
"Được, liền làm cho con bánh này."
"Dạ! Ba, con còn muốn ăn hoành thánh, lần trước mua về đều bị Tần Tường ăn hết, con cũng chưa ăn đến."
"Nào có? Ta cũng không ăn sạch. Ta không phải để mấy cái trong hộp cho ngươi sao?"
"Vụn... nát."
Bạch Tiểu Hàn mếu máo, rất ủy khuất,
"Vỡ nát, không có thể ăn."
"Được rồi, ta làm cho con là được."
Nam nhân sờ sờ tóc Bạch Tiểu Hàn, cầm tài liệu trong tay hắn tìm công thức nghiêm túc xem.
"Lăng Tịch, cần ta giúp một tay không?"
Nhìn nam nhân tư thế chuẩn bị, Lạc Phi săn sóc hỏi.
"Hả? Được, thay ta đem lò lấy ra đi, trước tiên xem hướng dẫn sử sử dụng."
"Vâng, được."
"Ba, con cũng muốn giúp!"
Bạch Tiểu Hàn thật nhiệt tình, nam nhân nghĩ nghĩ, an bài một công việc thoải mái cho hắn,
"Tiểu Hàn, con xem xem cần vật dụng gì thì để lại trên bàn, những thứ khác, tất cả đều cất vào trong tủ."
"Dạ."
Gặp Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn đều giúp nam nhân làm việc, Tần Tường cũng muốn hỗ trợ.
Đánh trứng?! Nghe được công việc nam nhân giao cho hắn, Tần Tường mở mắt thật to, vẻ mặt không dám tin.
Tần Tường bĩu môi, rất là bất mãn. Nhưng nam nhân đã nói thì hắn phải làm, căn bản là không có lại phản đối.
Sau một lúc nam nhân nhìn kiệt tác của Tần Tường, một thau inox lẫn lộn lòng đỏ lòng trắng, lại bảo hắn đem lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng tách ra.
Liên tiếp phá vỡ vài cái lòng đỏ trứng, nhìn một thau hỗn độn Tần Tường ban đầu dùng đũa, sau đó đưa tay vào vớt. Vớt nha vớt nha, Tần Tường cuối cùng đem một cái lòng đỏ nguyên vẹn đi ra, bất quá không đợi hắn đem cái lòng đỏ bỏ vào thau bên cạnh nó cũng bị vỡ ra, chảy theo khe hở tay.
Liếc nhìn Tần Tường vấy bẩn, nam nhân bất đắc dĩ nói Tần Tường đi rửa tay. Nói xong, nam nhân tự mình ra tay đem lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng tách ra.
Nhìn nam nhân động tác thành thục, Tần Tường ở một bên vỗ tay, nói nam nhân thật là lợi hại. Hắn vỗ tay một cái, hai cặp mắt xem thường bắn về phía hắn.
Nhìn Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn ở một bên giúp nam nhân, hắn hâm mộ vô cùng. Hắn cũng muốn đi giúp nam nhân chút việc. Nhưng mà vừa nghĩ tới chính mình cái gì cũng không làm được, Tần Tường rất có tự mình giác không có tiến lên, ngoan ngoãn đứng nhìn.
Thật vất vả bánh ngọt cũng nướng chín, không đợi nam nhân đem bánh ngọt từ lò nướng bên trong lấy ra, trong phòng đã đầy mùi hương, Tần Tường đã cảm thấy đói bụng. Bạch Tiểu Hàn trông ngóng
"Ba, con muốn ăn."
Nam nhân đem bánh đặt lên bàn, cắt cho mỗi người một dĩa để cho bọn họ nhấm nháp.
"Ăn thật ngon, ngọt ghê. Ba, thật là lợi hại ghê."
Có ăn ngon như vậy không? Nói khoa trương như vậy! Tần Tường ghét bỏ nhìn Bạch Tiểu Hàn, cũng ăn một miếng.
A? rất ngon, chỉ là hơi ngọt một chút. À, lần sau muốn ăn phải nói nam nhân giảm một chút đường.
"Phi Phi, thấy sao?"
Nghe được Bạch Tiểu Hàn tán thưởng, thấy Tần Tường vừa lòng, chỉ có Lạc Phi không có tỏ thái độ, nam nhân có chút khẩn trương.
"À, ăn thật ngon nha, ta rất thích."
"Thích là tốt rồi."
Được Lạc Phi khẳng định, nam nhân cười tươi. Lần đầu tiên làm bánh ngọt, vẫn là xem sách làm theo, cũng không biết có ăn được không, nam nhân có chút không yên tâm. Nhưng nghe bọn họ nói vậy, nam nhân cũng an tâm.
Bạch Tiểu Hàn ăn hơn một nữa, Tần Tường cũng ăn không ít, còn Lạc Phi, bởi vì không thích quá ngọt, cho nên chỉ ăn một cái.
Không bao lâu, trên bàn đầy ly giấy, cùng với hộp giấy, giấy dầu, mấy cái muỗng nhựa.
Thật sự là ăn ngon a! Bạch Tiểu Hàn sờ sờ cái bụng, cười đến rất vui vẻ. Nếu có thể ăn mỗi ngày thì tốt rồi nha!
À, lần sau nói nam nhân làm mấy món bánh khác nếm thử. Tần Tường liếm khóe miệng dính socola, cao hứng nghĩ. Đúng! Lần sau hắn muốn một mình hết tất cả, không cùng Tiểu Bạch ngốc đáng ghét kia!
Lạc Phi cùng nam nhân dọn dẹp rác trên bàn bỏ vào thùng rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.