Cấm Đoán

Chương 11:

Tô Mã Lệ

06/09/2024

6 giờ tối, Đậu Nhã Hi cũng tới, cô ấy lấy chồng sớm, con đã bảy tuổi, cả ngày không phải đưa đón con đi học thì chính là đi chợ nấu cơm.

Cô ấy mang cháo cho Lê Nghiên, salad rau cho Phương Cầm Cầm. Vừa đặt túi xuống, cô ấy bắt đầu dọn dẹp đống vỏ nho Phương Cầm Cầm ném trên mặt đất, Lê Nghiên bảo cô ấy ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc nhưng cô ấy nói không cần, cô ấy dọn dẹp phòng bệnh từ trong ra ngoài, sau đó giặt khăn lau mặt cho Lê Nghiên, hỏi cô cảm thấy như thế nào.

Lê Nghiên: “Ai không biết còn tưởng tớ có bầu đấy.”

Đậu Nhã Hi cười: “Khi nào cậu có thai, tớ mặc kệ cả tiểu tổ tông kia nhà tớ đến đây chăm sóc cậu đấy nhé.”

“Đến lúc đó ông Triệu sắp xếp 8-10 bảo mẫu, cần đến cậu sao?” Phương Cầm Cầm cầm nĩa lấy salad, há miệng thật rộng để tránh làm lem son.

“Cũng đúng.” Đậu Nhã Hi ngồi xuống hỏi Lê Nghiên: “Cậu dự định khi nào có thai?”

“Tạm thời vẫn chưa.” Lê Nghiên nghĩ đến Triệu Cao Hồng, rồi lại nhớ đến đứa con trai-quả bom không hẹn giờ nổ của ông ta, trong lòng cô biết cuộc hôn nhân của mình có giữ được hay không còn là vấn đề, vì vậy cô chỉ có thể tìm cớ nói: “Tớ vẫn chưa sẵn sàng.”

“Vậy nhân cơ hội này rèn luyện cơ thể nhiều hơn đi, cậu phải biết rằng cơ thể 25 tuổi không thể so sánh với cơ thể 30 tuổi, tuổi này của cậu nếu trì hoãn thì đến khi sinh con cũng thuộc độ tuổi trung niên rồi.” Đậu Nhã Hi không chịu ngồi yên, cô ấy ngồi trên giường cầm lược chải đầu cho Lê Nghiên.

Bởi vì hai anh trai của Lê Nghiên mua nhà kết hôn khiến nhà nợ rất nhiều, mẹ của Giả Nhạc Nghiên lại muốn Lê Nghiên bỏ ra 200 nghìn tệ mới đồng ý mua nhà kết hôn cho hai người nên khiến đám cưới của bọn họ bị kéo dài lâu hơn, cuối cùng dứt khoát thất bại.

Kế hoạch ban đầu của Lê Nghiên là cô sẽ kết hôn vào năm 28 tuổi, 29 tuổi mang thai, 30 tuổi sinh một đứa con xinh xắn, đáng yêu.

Nhưng bây giờ cô đã 30 tuổi, không có kỳ vọng gì vào tương lai.

“Nhưng việc sinh con cũng mang đến nhiều trách nghiệm và áp lực hơn.” Đậu Nhã Hi thở dài nói: “Ngoài những nhu yếu phẩm cần thiết hằng ngày thì mọi thứ trong cuộc sống đều gập ghềnh, trước kia tớ sẽ cãi nhau với anh ấy vài câu, bây giờ cãi nhau lại không thấy người đâu, cuộc sống của tớ chỉ còn con thôi.”

“Hả?” Phương Cầm Cầm kinh ngạc, “Tối Đàm Vũ không về nhà sao?”

“Anh ấy nói tăng ca, lúc về đến nhà đã 1-2 giờ sáng, buổi sáng chưa đến 6 giờ đã đi rồi.” Đậu Nhã Hi không muốn nói quá nhiều, cô ấy dừng lại giữa chừng, cụp mắt nói: “Tớ bắt đầ hối hận vì đã từ chức ở nhà làm nội trợ toàn thời gian rồi, thật sự rất mệt mỏi và áp lực.”

“Vậy mà cậu còn khuyên A Nghiên sinh con?” Phương Cầm Cầm đặt salad lên bàn, lấy giấy lau miệng: “Nếu sinh con chẳng phải sẽ gặp họa sao?”



“Có lẽ vợ chồng nghèo nên mới gặp khó khăn, bây giờ A Nghiên gả đến chỗ tốt, nhà chồng giàu có, không trải qua những khó khăn mà chúng tớ từng trải.” Đậu Nhã Hi kể cha mẹ Đàm Vũ ở cùng với bọn họ, nói là vì lo cho con nhưng cả ngày cô là người đưa đón con đi học, dạy kèm ở nhà, ngay cả cơm cô ấy nấu xong, bê lên bàn cha mẹ Đàm Vũ mới từ trên ghế sô pha ra ăn cơm, quả thực bọn họ giúp rửa bát nhưng phần lớn việc nhà vẫn do Đậu Nhã Hi làm.

Nuôi một đứa nhỏ tốn rất nhiều tiền, hiện tại còn phải nuôi cha mẹ Đàm Vũ, mỗi ngày ra ngoài đi chợ, cô ấy đều phải biến 50 tệ trong tay thành 500 tệ.

Cô ấy nói lâu rồi không mua quần áo mới, mỹ phẩm hết cũng không dám nói với Đàm Vũ, cô ấy sợ mở miệng nói một câu hai người sẽ cãi nhau, cũng sợ cha mẹ Đàm Vũ nghe thấy, điều này chỉ khiến cô ấy mất mặt hơn mà thôi.

Lê Nghiên lấy điện thoại trên bàn, mở Alipay, chuyển 20 nghìn tệ cho Đậu Nhã Hi, sau đó đưa hai tấm thẻ mà Triệu Cao Hồng đưa cho cô trước đó nhét vào trong tay cô ấy.

Đậu Nhã Hi nghe thấy thông báo từ Alipay thì vội vàng đứng dậy lấy điện thoại ra từ trong túi: “A Nghiên, cậu đừng như vậy, ý của tớ không phải…”

“Coi như quà sinh nhật nhé.” Lê Nghiên nắm tay cô ấy: “Giữa chúng ta đừng tính toán, cậu cần, tớ có, vừa hay đẹp cả làng.”

“Đúng đó Nhã Nhã.” Phương Cầm Cầm vỗ vai an ủi cô áy. “Tớ còn tự hỏi sao cậu sinh con xong lại không ra ngoài nữa, hóa ra cuộc sống của cậu thành thế này, sao cậu không nói cho chúng tớ biết sớm hơn.”

Đậu Nhã Hi cầm tấm thẻ, nghiêng đầu lau nước mắt: “Tớ không biết phải nói như thế nào, tớ chỉ thấy xấu hổ.”

“Nhã Nhã, không sao đâu.” Lê Nghiên ôm cô ấy, cô thực sự hiểu cho Đậu Nhã Hi, dù sao không ai hiểu cuộc sống khó khăn nghèo khổ hơn cô.

Nếu trước đó không xảy ra sự việc kia, cô kết hôn với Giả Nhạc Nguyên như ý nguyện, mang thai lập tức từ chức, yên tâm ở nhà làm nội trợ liệu bây giờ cô có giống như Đậu Nhã Hi hay không?

Đau khổ lại áp lực.

Vốn dĩ trong lòng vẫn còn một chút không cam lòng nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn tan thành mây khói theo những lời Đậu Nhã Hi nói.

Cũng may.

Cô không kết hôn với Giả Nhạc Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Đoán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook