Chương 12:
Tô Mã Lệ
09/09/2024
Trong hai ngày Lê Nghiên nằm viện Phương Cầm Cầm vẫn luôn ở bên cạnh cô, thậm chí còn không quan tâm đến công việc của mình.
Hồi cấp ba mối quan hệ của hai người rất tốt, chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học, Phương Cầm Cầm vì kiếm tiền nên đã làm một công việc khó nói, cho nên sau khi Giả Nhạc Nguyên biết, anh ta nhiều lần khuyên cô nên tránh xa Phương Cầm Cầm.
Anh ta không hề biết Phương Cầm Cầm là người đã giúp đỡ cô khi cô thiếu tiền.
Mặc dù Lê Nghiên có hai người anh trai đã kết hôn nhưng Phương Cầm Cầm vẫn là người đầu tiên đưa tiền cho Lê Nghiên, cô ấy chưa từng hỏi Lê Nghiên có cần hay không bởi vì Lê Nghiên chưa từng mở miệng hỏi vay tiền cô ấy.
Sau khi Lê Nghiên kết hôn với Triệu Cao Hồng cô đã hỏi Phương Cầm Cầm, liệu cô ấy có coi thường cô không.
Phương Cầm Cầm chỉ hỏi: “Vậy cậu có coi thường tớ không?”
Hai người nhìn nhau cười, nụ cười đầy bất lực với cuộc sống.
Sau khi xuất viện, Lê Nghiên mua một ít hoa quả đến thăm cha mẹ, cô nghe nói hôm qua Triệu Cao Hồng đã tới đây, ra lệnh cho trợ lý mua rất nhiều đồ, bao gồm đồ ăn, đồ uống, cái gì cũng có, còn để lại một phong bì tiền, có lẽ sợ cha mẹ Lê Nghiên không lấy nên lén nhét dưới gầm bàn.
Cha Lê Nghiên nhét nó vào tay Lê Nghiên, một xấp dày, ít nhất cũng phải 50 nghìn.
Căn nhà này do Lê Nghiên mua cho cha mẹ sau khi cô kết hôn, cách nhà của anh trai không xa, chỉ mất năm phút đi xe.
Ban đầu cha mẹ Lê Nghiên không muốn chuyển đến đây bởi vì cảm thấy Lê Nghiên vì tiền nên mới kết hôn với Triệu Cao Hồng, sống chết không muốn con gái chịu uất ức nhưng Lê Nghiên tự ra quyết định, sau khi lấy giấy chứng nhận với nói với bọn họ, còn nói Triệu Cao Hồng rất tốt, kết hôn với ông ta không hề chịu uất ức, cha mẹ Lê Nghiên vừa nghe vừa khóc, nói đời này có lỗi nhất với con gái, nếu không phải do bọn họ không giỏi giang, sao con gái lại kết hôn với một người mà mình không thích.
Lê Nghiên chỉ nói: “Con không hối hận.”
Cô dùng số tiền sính lễ của Triệu Cao Hồng trả hết nợ cho gia đình, mua nhà cho cha mẹ, số tiền còn lại cô chuyển vào hai thẻ ngân hàng, một thẻ 500 nghìn tệ đưa cho cha mẹ, một thẻ 200 nghìn tệ để lại cho bản thân.
Những ngày không phải lo sợ nợ nần khiến cô cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.
Đây là cảm giác mà tiền mang lại, điều mà Giả Nhạc Nguyên không thể mang lại cho cô.
Vốn dĩ cô định ở lại nhà cha mẹ mấy ngày, đợi Triệu Phi Minh khai giảng mới về nhà, ai ngờ chỉ mới hai ngày Triệu Cao Hồng đã gọi điện nói cả tuần nay Triệu Phi Minh không về nhà, cô hoảng hốt, hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Cao Hồng kể lại một tuần trước cha con hai người cãi nhau, Triệu Phi Minh đã bỏ đi.
Hôm đó vào đúng ngày Lê Nghiên nằm viện, Triệu Cao Hồng ngồi ở bàn ăn dạy dỗ Triệu Phi Minh, bảo anh sau này đừng lêu lỏng đánh nhau nữa, nếu không sẽ tống anh ra nước ngoài, gửi đến chỗ mẹ anh.
Từ nhỏ đến lớn Triệu Phi Minh bị cha mẹ coi như bóng cao su đá qua đá lại không biết bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi trái tim anh gần như tê liệt, nhưng bây giờ nghe thấy Triệu Cao Hồng nói lời này, anh vẫn cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, dường như cả thế giới không cần anh nữa.
Anh không nên tồn tại trên thế giới này.
Anh nhìn Triệu Cao Hồng, nói: “Nếu cha mẹ nghĩ con phiền phức, vậy tại sao lại sinh con ra?”
Nói xong, anh đứng dậy, đá văng ghế, cầm điện thoại đi ra ngoài, từ đó chưa về nhà lần nào.
Triệu Cao Hồng nói vợ cũ không gọi được cho Triệu Phi Minh nên gọi điện hỏi ông ta, bây giờ ông ta không biết con trai đang ở đâu, gọi điện cho Lê Nghiên cũng chỉ vì muốn trút bỏ bực bội trong lòng, bởi vì đứa nhỏ này mà ông ta và vợ cũ cãi nhau không biết bao nhiêu lần, cứ tưởng Triệu Phi Minh trưởng thành thì mọi chuyện sẽ ổn hơn, ai ngờ càng lớn càng nghịch ngợm.
Lê Nghiên an ủi vài câu, bảo anh không phải trả con, mấy ngày nữa sẽ tự về nhà.
Sau khi cúp máy, cô lập tức thu dọn đồ chuẩn bị về nhà, xem xét tình huống thì trong khoảng thời gian ngắn Triệu Phi Minh sẽ không về, lần trước hai cha con họ cãi nhau Triệu Phi Minh ở trường ba tháng không về nhà lấy một lần.
Đúng ba giờ chiều Lê Nghiên về đến nhà, tắm xong, cô ra ngoài đắp mặt nạ, gọi video nói chuyện với Phương Cầm Cầm, Đậu Nhã Hi nửa tiếng, sau đó đi xuống lầu xem giúp việc mua những gì, chuẩn bị thực đơn cho buổi tối.
Triệu Cao Hồng không biết hôm nay cô về nhà, Lê Nghiên làm một bàn đồ ăn đợi rất lâu nhưng không thấy ông ấy về, cô gửi tin nhắn mới biết tối nay ông ấy có buổi xã giao, khoảng hơn 9 giờ mới về đến nhà.
Cô dặn ông ấy uống ít rượu, cất điện thoại, cô chỉ ăn hai miếng cơm rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Khoảng 8 giờ tối trời mưa to, Lê Nghiên mơ hồ nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, cô tưởng Triệu Cao Hồng đã về nhà, khi đi dép lê xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy Triệu Phi Minh cởi trần, người ướt đẫm đang đứng trong bếp, uống bát canh tráng dương mà dì giúp việc nấu cho Triệu Cao Hồng.
Uống không sót một giọt nào.
Lê Nghiên trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng chạy lên lầu.
Hồi cấp ba mối quan hệ của hai người rất tốt, chỉ là sau khi tốt nghiệp đại học, Phương Cầm Cầm vì kiếm tiền nên đã làm một công việc khó nói, cho nên sau khi Giả Nhạc Nguyên biết, anh ta nhiều lần khuyên cô nên tránh xa Phương Cầm Cầm.
Anh ta không hề biết Phương Cầm Cầm là người đã giúp đỡ cô khi cô thiếu tiền.
Mặc dù Lê Nghiên có hai người anh trai đã kết hôn nhưng Phương Cầm Cầm vẫn là người đầu tiên đưa tiền cho Lê Nghiên, cô ấy chưa từng hỏi Lê Nghiên có cần hay không bởi vì Lê Nghiên chưa từng mở miệng hỏi vay tiền cô ấy.
Sau khi Lê Nghiên kết hôn với Triệu Cao Hồng cô đã hỏi Phương Cầm Cầm, liệu cô ấy có coi thường cô không.
Phương Cầm Cầm chỉ hỏi: “Vậy cậu có coi thường tớ không?”
Hai người nhìn nhau cười, nụ cười đầy bất lực với cuộc sống.
Sau khi xuất viện, Lê Nghiên mua một ít hoa quả đến thăm cha mẹ, cô nghe nói hôm qua Triệu Cao Hồng đã tới đây, ra lệnh cho trợ lý mua rất nhiều đồ, bao gồm đồ ăn, đồ uống, cái gì cũng có, còn để lại một phong bì tiền, có lẽ sợ cha mẹ Lê Nghiên không lấy nên lén nhét dưới gầm bàn.
Cha Lê Nghiên nhét nó vào tay Lê Nghiên, một xấp dày, ít nhất cũng phải 50 nghìn.
Căn nhà này do Lê Nghiên mua cho cha mẹ sau khi cô kết hôn, cách nhà của anh trai không xa, chỉ mất năm phút đi xe.
Ban đầu cha mẹ Lê Nghiên không muốn chuyển đến đây bởi vì cảm thấy Lê Nghiên vì tiền nên mới kết hôn với Triệu Cao Hồng, sống chết không muốn con gái chịu uất ức nhưng Lê Nghiên tự ra quyết định, sau khi lấy giấy chứng nhận với nói với bọn họ, còn nói Triệu Cao Hồng rất tốt, kết hôn với ông ta không hề chịu uất ức, cha mẹ Lê Nghiên vừa nghe vừa khóc, nói đời này có lỗi nhất với con gái, nếu không phải do bọn họ không giỏi giang, sao con gái lại kết hôn với một người mà mình không thích.
Lê Nghiên chỉ nói: “Con không hối hận.”
Cô dùng số tiền sính lễ của Triệu Cao Hồng trả hết nợ cho gia đình, mua nhà cho cha mẹ, số tiền còn lại cô chuyển vào hai thẻ ngân hàng, một thẻ 500 nghìn tệ đưa cho cha mẹ, một thẻ 200 nghìn tệ để lại cho bản thân.
Những ngày không phải lo sợ nợ nần khiến cô cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.
Đây là cảm giác mà tiền mang lại, điều mà Giả Nhạc Nguyên không thể mang lại cho cô.
Vốn dĩ cô định ở lại nhà cha mẹ mấy ngày, đợi Triệu Phi Minh khai giảng mới về nhà, ai ngờ chỉ mới hai ngày Triệu Cao Hồng đã gọi điện nói cả tuần nay Triệu Phi Minh không về nhà, cô hoảng hốt, hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Cao Hồng kể lại một tuần trước cha con hai người cãi nhau, Triệu Phi Minh đã bỏ đi.
Hôm đó vào đúng ngày Lê Nghiên nằm viện, Triệu Cao Hồng ngồi ở bàn ăn dạy dỗ Triệu Phi Minh, bảo anh sau này đừng lêu lỏng đánh nhau nữa, nếu không sẽ tống anh ra nước ngoài, gửi đến chỗ mẹ anh.
Từ nhỏ đến lớn Triệu Phi Minh bị cha mẹ coi như bóng cao su đá qua đá lại không biết bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi trái tim anh gần như tê liệt, nhưng bây giờ nghe thấy Triệu Cao Hồng nói lời này, anh vẫn cảm thấy bản thân bị bỏ rơi, dường như cả thế giới không cần anh nữa.
Anh không nên tồn tại trên thế giới này.
Anh nhìn Triệu Cao Hồng, nói: “Nếu cha mẹ nghĩ con phiền phức, vậy tại sao lại sinh con ra?”
Nói xong, anh đứng dậy, đá văng ghế, cầm điện thoại đi ra ngoài, từ đó chưa về nhà lần nào.
Triệu Cao Hồng nói vợ cũ không gọi được cho Triệu Phi Minh nên gọi điện hỏi ông ta, bây giờ ông ta không biết con trai đang ở đâu, gọi điện cho Lê Nghiên cũng chỉ vì muốn trút bỏ bực bội trong lòng, bởi vì đứa nhỏ này mà ông ta và vợ cũ cãi nhau không biết bao nhiêu lần, cứ tưởng Triệu Phi Minh trưởng thành thì mọi chuyện sẽ ổn hơn, ai ngờ càng lớn càng nghịch ngợm.
Lê Nghiên an ủi vài câu, bảo anh không phải trả con, mấy ngày nữa sẽ tự về nhà.
Sau khi cúp máy, cô lập tức thu dọn đồ chuẩn bị về nhà, xem xét tình huống thì trong khoảng thời gian ngắn Triệu Phi Minh sẽ không về, lần trước hai cha con họ cãi nhau Triệu Phi Minh ở trường ba tháng không về nhà lấy một lần.
Đúng ba giờ chiều Lê Nghiên về đến nhà, tắm xong, cô ra ngoài đắp mặt nạ, gọi video nói chuyện với Phương Cầm Cầm, Đậu Nhã Hi nửa tiếng, sau đó đi xuống lầu xem giúp việc mua những gì, chuẩn bị thực đơn cho buổi tối.
Triệu Cao Hồng không biết hôm nay cô về nhà, Lê Nghiên làm một bàn đồ ăn đợi rất lâu nhưng không thấy ông ấy về, cô gửi tin nhắn mới biết tối nay ông ấy có buổi xã giao, khoảng hơn 9 giờ mới về đến nhà.
Cô dặn ông ấy uống ít rượu, cất điện thoại, cô chỉ ăn hai miếng cơm rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Khoảng 8 giờ tối trời mưa to, Lê Nghiên mơ hồ nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, cô tưởng Triệu Cao Hồng đã về nhà, khi đi dép lê xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy Triệu Phi Minh cởi trần, người ướt đẫm đang đứng trong bếp, uống bát canh tráng dương mà dì giúp việc nấu cho Triệu Cao Hồng.
Uống không sót một giọt nào.
Lê Nghiên trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ, sau khi phản ứng lại, cô vội vàng chạy lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.