Cấm Đoán

Chương 18:

Tô Mã Lệ

12/09/2024

Lê Nghiên gặp ác mộng.

Trong mơ, Triệu Cao Hồng dậy đi vệ sinh thì phát hiện cô và Triệu Phi Minh đang làm tình trên bồn rửa, Triệu Cao Hồng tức đến mức đánh Triệu Phi Minh một trận, cô nhân lúc hỗn loạn chạy ra khỏi phòng tắm, cô không tìm thấy điện thoại đâu, không thể gọi điện cho Phương Cầm Cầm, vì vậy cô tiếp tục đi xuống lầu, muốn chạy ra ngoài nhưng cầu thang dài vô tận, cô đi bao lâu cũng không xuống được tầng một.

Cuối cùng khi chạy đến cửa, vừa mở cửa ra, Phương Cầm Cầm xuất hiện trước mặt cô, cầm một que thử thai, kinh ngạc nhìn cô; “A Nghiên, cậu mang thai, đứa bé là của Triệu Phi Minh.”

Tim Lê Nghiên đập dữ dội, cô nói không thể nào, rõ ràng cô đã uống thuốc, chỉ là tối qua không kịp uống thuốc mà thôi, nhưng uống trong 24h vẫn có hiệu quả, chỉ cần hiện tại cô uống thuốc, chắc chắn cô sẽ không mang thai.

Không thể nào, cô không thể mang thai được.

Cô không thể mang thai đứa con của Triệu Phi Minh, tuyệt đối không được!

Lê Nghiên ngã phịch xuống ghế sô pha, toát mồ hôi lạnh tỉnh dậy, Triệu Cao Hồng ngồi ngay bên cạnh cô, thấy cô cuối cùng cũng tỉnh, ông xoa mặt cô, hỏi cô gặp ác mộng gì mà cứ nói mớ mãi.

Lê Nghiên ngơ ngác nhìn ông, cô tưởng mình vẫn đang nằm mơ, hồi lâu vẫn không có phản ứng.

Triệu Cao Hồng tới gần, giơ tay sờ trán cô: “Em bị sốt à? Sao mặt lại toát nhiều mồ hôi thế này?”

“Không phải.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, cổ họng khản đặc, hai mắt đỏ ửng, cô giơ tay ôm eo Triệu Cao Hồng, dựa vào ngực ông hít vào một hơi, nén nước mắt lại.

“Có phải bị cảm rồi không? Anh nghe thấy giọng em khàn lắm, lát nữa nhớ uống thuốc nhé.” Triệu Cao Hồng ôm eo cô, “Tối hôm qua anh nôn lên giường à? Haiz, lần sau anh sẽ không uống nhiều như vậy nữa, nếu biết tối qua em về anh đã không ăn bữa cơm đó.”



Lê Nghiên ôm eo ông “ừm” một tiếng.

“Lát nữa anh phải đến công ty họp.” Triệu Cao Hồng vỗ nhẹ lưng cô, “Anh có để hai tấm thẻ trên bàn, ăn sáng xong thì đi mua sắm với bạn bè nhé.”

Lê Nghiên vẫn mắc kẹt trong giác mơ đáng sợ kia, cô còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Cao Hồng đã hôn lên mặt cô, đứng dậy rời đi.

Cô cuộn tròn trên ghế sô pha, ngơ ngác một lúc, khi dì giúp việc bưng súp đến gọi cô ăn sáng cô mới khàn giọng đáp lại, hai chân mềm nhũn đi lên lầu tắm rửa thay quần áo.

Triệu Phi Minh đi từ sáng sớm, tựa như đêm qua chưa từng về nhà, nhưng toàn bộ phòng tắm, khắp nơi tràn ngập dấu vết của anh, ngay cả khi Lê Nghiên ngoảnh mặt làm ngơ đi đến chỗ bồn rửa mặt, cô vẫn nghĩ rằng anh đứng phía sau mình, cô sợ hãi quay người lại, thấy đằng sau không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ăn sáng, Lê Nghiên ngồi trên bàn ăn ngơ ngẩn một lúc rồi gửi tin nhắn cho Triệu Phi Minh: 【 Tôi sẽ ly hôn với cha cậu. 】

Cô chỉ muốn tìm một nơi trú ẩn an toàn, ai ngờ nơi trú ẩn này không chứa được cô.

Cô biết chỉ cần cô tiếp tục ở bên Triệu Cao Hồng thì thằng nhóc khốn nạn này sẽ không bỏ qua cho cô, chẳng phải thằng nhãi này chỉ muốn cô ly hôn với Triệu Cao Hồng thôi hay sao?

Vậy như anh mong muốn.

Chỉ là cô sắp làm cha mẹ buồn lần nữa rồi.

Cô rõ ràng muốn trở thành một đứa con khiến cha mẹ tự hào, nhưng hiện tại cô đang làm gì? Kết hôn với một người đàn ông hơn mình một con giáp đã đủ khiến cha mẹ xấu hổ, sau đó lại ly hôn, như vậy càng trở thành tâm điểm bàn tán của họ hàng hơn.



Lê Nghiên uống cạn cốc sữa bò, tô son, đeo kính râm, đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai trước, sau đó đến quán in in bản thỏa thuận ly hôn.

Khi bắt taxi về nhà, cô gặp mẹ Giả Nhạc Nguyên- Tào Lan Thúy đang lén lén lút lút, không biết bà ta làm thế nào mà tránh được bảo vệ ở đây, bà ta đứng ở cửa một lúc, thấy cô giúp việc trong nhà đi đổ rác liền đi tới hỏi có phải Lê Nghiên sống ở đây không, cô giúp việc rất thận trọng, hỏi tại sao bà ta lại đến đây, bà ra nói mình là họ hàng của Lê Nghiên, vừa hay đi ngang qua đây nên muốn gặp cô.

Chủ nhà không ở nhà, cô giúp việc không dám cho người lạ vào, chỉ nói đợi Lê Nghiên về. Tào Lan Thúy ngồi ở cửa chờ, có lẽ do chờ quá lâu nên mất kiên nhẫn, bà ta đứng dậy xuyên qua mắt mèo nhìn lén khắp nơi.

Ngay khi Lê Nghiên nhìn thấy Tào Lan Thúy, cô lập tức lấy điện thoại ra, sau khi bỏ chặn Giả Nhạc Nguyên, cô gọi cho anh ta: “Mẹ anh đang ở chỗ tôi.”

Nói xong cô cúp máy, gửi vị trí của mình.

Cô không ghét mẹ Giả Nhạc Nguyên, chỉ là cảm thấy phiền, không muốn nhìn thấy bà ta, cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.

Tình yêu vốn nên thuần túy, chứ không phải so đo được mất.

Đôi khi Lê Nghiên cảm thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ, giống như một đứa trẻ con vậy, nhưng cô thực sự từng nghĩ như vậy, cô muốn ở bên Giả Nhạc Nguyên, kết hôn sinh con, sống bên nhau cả đời.

Mặc dù ở chung với mẹ anh ta không dễ nhưng cô nguyện ý chịu đựng.

Nhưng hiện thực đã dạy cô truyện cổ tích đều dối trá, trên đời này không có tình yêu thuần túy.

Cho dù có thì cũng không thuộc về cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Đoán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook