Cấm Đoán

Chương 22:

Tô Mã Lệ

15/09/2024

Việc Lê Nghiên ly hôn im ắng hơn nhiều so với kết hôn, cô thậm chí còn không nói với bạn thân Phương Cầm Cầm. Đầu tiên cô ở khách sạn vài ngày, sau đó tìm một tiểu khu có môi trường tương đối tốt, trả tiền thuê nhà một năm.

Cô nằm trong căn nhà thuê một tuần, sắp xếp lại những quan hệ tình cảm gập ghềnh trong nửa đầu cuộc đời, sau đó đặt ra mục tiêu: Sau này không yêu hay kết hôn, chuyên tâm kiếm tiền.

Đồ của Triệu Cao Hồng đều là ông mua tặng cô, Lê Nghiên không mang theo gì cả, bên trong hành lý chỉ có giấy tờ thùy thân và một vài bộ quần áo để thay. Triệu Cao Hồng nói cho cô một chiếc xe, một căn nhà nhưng Lê Nghiên không cần, cô nói ông đã cho cô rất nhiều, nếu không có ông, cô không thể nào trả hết nợ cho cha mẹ nhanh như vậy, đã vậy còn mua được một căn nhà cho cha mẹ.

Triệu Cao Hồng lại đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng khác, nói rằng đó là phí tổn thất 6 tháng tuổi thanh xuân của cô, Lê Nghiên vẫn không lấy, cô chỉ ôm ông trước khi đi, nói lời cảm ơn ông nửa năm qua đã chăm sóc cô, cô rất hạnh phúc.

Một câu nói khiến hai mắt Triệu Cao Hồng ươn ướt, hận không thể giữ cô lại, chỉ hy vọng cô không rời đi.

Nhưng Lê Nghiên vẫn kéo hành lý rời đi, cô đi dứt khoát không chút do dự.

Có vẻ như cô đã chuẩn bị sẵn cho ngày này từ lâu rồi.

Ngày 15 tháng 9, vào đúng ngày Trung thu trời đổ mưa to, Lê Nghiên bắt taxi về nhà sau khi ăn cơm ở nhà cha mẹ, trên đường cô nhận được điện thoại của Phương Cầm Cầm, cô ấy nói mình nhìn thấy con kế của cô ở đồn cảnh sát, hình như đánh nhau với ai đó bị cảnh sát tóm được.

Trong một tháng kể từ khi ly hôn, số lần cô mơ thấy Triệu Cao Hồng không nhiều bằng số lần cô mơ về Triệu Phi Minh, tên khốn này không chỉ tra tấn cô ở hiện thực mà ngay cả trong mơ cũng không chịu buông tha cho cô. Mỗi lần tỉnh dậy, quần lót cô ướt đẫm, cô nghi ngờ mình bị điên, tỉnh dậy mắng Triệu Phi Minh hơn chục lần mới có thể giải tỏa cơn tức.

Cô không muốn xen vào chuyện của người khác nên nói: “Cha nó sẽ đến bảo lãnh.”

“Này, cậu đoán xem, ông Triệu để mặc cậu ta, anh cảnh sát gọi điện thoại cho ông ấy, ông Triệu còn nói để thằng nhóc này ở đây cho nó suy nghĩ, thằng bé này đáng thương lắm, trên mặt có vết thương, hôm nay còn là Tết Trung Thu, cậu chắc chắn không muốn tới giúp nó để tăng thêm hảo cảm à?” Phương Cầm Cầm căn bản không hề biết thằng nhãi Triệu Phi Minh này đã làm gì Lê Nghiên, nếu cô ấy biết thì hôm nay làm gì có cuộc gọi này? Cô ấy có thể trực tiếp tiêu diệt Triệu Phi Minh chỉ bằng một cú đá.

Sau khi cúp máy, Lê Nghiên nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, sau khi đến tiểu khu, tài xế nói hai lần cô mới lấy lại tinh thần, nói: “Xin lỗi bác tài, phiền bác đưa tôi đến đồn cảnh sát.”

Triệu Phi Minh tuy khốn nạn nhưng Triệu Cao Hồng rất tốt với cô, gậy ông đập lưng ông, cô coi như trả ơn Triệu Cao Hồng.



Mưa quá to, tuy Lê Nghiên cầm ô nhưng khi bước vào sảnh Cục Cảnh Sát người cô vẫn ướt đẫm, cô dùng túi che ngực, giải thích mục đích mình đến đây rồi nộp tiền bảo lãnh, nghe giáo dục thêm 10 phút, lúc này mới đưa Triệu Phi Minh ra ngoài.

Triệu Phi Minh dường như rất bất ngờ khi người tới là cô, sau khi nhìn cô, chạm phải ánh mắt của cô lại kiêu căng quay mặt đi.

Trời mưa to, Lê Nghiên đưa chiếc ô duy nhất vào tay anh, thấy trên người anh không có ví tiền và điện thoại, cô đưa cho anh thêm một tờ 100 nhân dân tệ, bảo anh bắt taxi về nhà, sau đó lấy điện thoại đặt xe, yên lặng đợi xe tới, người cô ướt đẫm, nếu nhìn từ đằng sau có thể thấy rõ dây áo lót.

Phía sau có một người đàn ông xa lạ đi tới, từ xa nhìn chằm chằm bóng lưng của Lê Nghiên, sau đó đi vòng ra trước, cố tình nhìn ngực cô, ánh mắt của Triệu Phi Minh trở nên lạnh lùng, anh cầm ô, định chọc vào mắt của đối phương, Lê Nghiên không biết tại sao anh đột nhiên nổi điên muốn đánh người, vì vậy cô vội vàng nắm lấy cổ tay anh, nhỏ giọng mắng: “Cậu điên rồi à! Đây là đồn cảnh sát, cậu muốn làm gì?”

Triệu Phi Minh thấy người phụ nữ ngu ngốc này sắp bị người ta nhìn hết rồi vẫn không hề hay biết thì tức giận hừ một tiếng, ném chiếc ô vào trong tay cô: “Thấy anh ta ngứa mắt.”

Thằng nhãi này đúng là có tật xấu.

Lê Nghiên thấy anh không cần ô nên cũng không quan tâm anh nữa, khi xe đến, cô bật ô đi ra ngoài, ai ngờ vừa lên xe thì thấy Triệu Phi Minh cũng chen vào, chỉ vài bước ngắn ngủi, anh cũng bị dính mưa, người ướt đẫm.

Lê Nghiên đành phải ngồi vào trong, đợi anh đóng cửa xe mới hỏi: “Không phải tôi đưa tiền cho cậu rồi sao? Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Ai bảo cô cứu tôi?” Triệu Phi Minh hỏi cô.

“Bạn tôi thấy cậu ở đây.” Lê Nghiên rất khó chịu khi ở gần cậu, cô lặng lẽ dựa vào chỗ ngồi bên cửa sổ, cố gắng giữ khoảng cách với anh.

“Tôi biết chắc chắn không phải cha tôi.” Triệu Phi Minh ngả người ra sau, thấy cô sắp áp sát cửa sổ, anh cười lạnh nói: “Cô trốn cái gì? Tôi có thể ở trên xe ăn thịt cô chắc?”

Lê Nghiên sợ anh ăn nói không đúng mực trước mặt tài xế nên cô quay lại chỗ ngồi, hỏi tại sao anh không về nhà.

Triệu Phi Minh không nói gì, Lê Nghiên đợi một lúc, không thấy anh trả lời, cô quay sang nhìn anh, thấy Triệu Phi Minh đang nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau anh mới nói: “Tôi không có nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Đoán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook