Cấm Đoán

Chương 23:

Tô Mã Lệ

16/09/2024

Tuổi thơ của Triệu Phi Minh rất ảm đạm, mẹ anh có trí tưởng tượng phong phú, luôn nghi ngờ Triệu Cao Hồng có người khác ở bên ngoài cho nên bà luôn trút giận cơn tức của mình lên người Triệu Phi Minh, ký ức tuổi thơ của anh là luôn bị mẹ đánh, sau khi lớn lên thì bị cha đánh.

Sau đó anh bắt đầu ra ngoài đánh nhau với người khác, đánh từ trong nước ra nước ngoài, mẹ không yêu, cha cũng mặc kệ.

Anh ngồi trong trại giam lạnh lẽo, thật sự từng nghĩ sẽ có người đến đón mình, người đó có thể là quản gia, hoặc trợ lý của Triệu Cao Hồng nhưng không ngờ người đó lại là Lê Nghiên.

Người mẹ kế bị anh ‘đuổi đi’.

Khi xe chạy tới cổng tiểu khu, Lê Nghiên xuống xe phía bên trái, sau khi đi một đoạn đường ngắn thì phát hiện Triệu Phi Minh cũng đang đi theo mình, trời mưa quá to, kèm theo sấm chớp ầm ầm, cô không dám dừng lại trên đường nên chạy chậm vào một mái hiên, cụp ô lại, lúc này mới xoa đôi tay lạnh ngắt, người vừa run vừa hỏi anh: “Sao cậu lại đi theo tôi?”

Triệu Phi Minh cũng không biết tại sao mình lại đến đây, có lẽ bởi vì mưa quá lớn khiến anh chưa nghĩ ra hôm nay nên đi đâu.

Anh vuốt mái tóc trên trán, tuy vừa chạy vội đến đây nhưng toàn thân anh ướt đẫm, quần áo nhỏ nước áp sát cơ thể để lộ cơ bụng săn chắc. Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Trong nhà có đàn ông không?”

Lê Nghiên nghẹn lời: “Không.”

Cô nghi ngờ thằng nhãi này chỉ muốn xem cô có cặp kè với ai không nên mới đi theo cô.

Khi thang máy đến, Lê Nghiên bước vào trước, Triệu Phi Minh cũng vào theo, hai người bước đến đâu nước thấm đến đó giống như con gà rơi vào nồi canh, sau khi ra khỏi thang máy, Lê Nghiên trả lời điện thoại, vừa ấn mật khẩu vừa đi vào nhà.

Triệu Phi Minh theo cô vào nhà, vốn tưởng cô sẽ sống trong một căn hộ sang trọng nhưng hóa ra chỉ là một căn phòng bình thường, phòng khách cũng nhỏ đến đáng thương, chỉ cần liếc mắt nhìn một lần đã bao trọn cả căn hộ.

Lê Nghiên cúp điện thoại, tìm một chiếc khăn lông trong phòng ngủ đưa cho anh, thấy anh đứng ở sảnh cửa, cau mày không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì nữa.

Cô tưởng anh đang tìm dép lê nên nói: “Cậu vào nhà đi, ở đây không có dép cho nam đâu.”

Cô vào bếp đun nước rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa. Ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy Triệu Phi Minh đã cởi hết quần áo ướt, chỉ mặc quần lót đi về phía phòng tắm, anh đi chân đất, lòng bàn chân toàn là nước, mỗi một bước đi đều để lại dấu chân.



Cô cất quần áo, cầm cây lau nhà bắt đầu lau sàn, đợi nước sôi, cô cắt một ít gừng, đổ một ít cola, nước sôi, cô tắt bếp, đổ nước coca gừng vào cốc.

Triệu Phi Minh tắm rất nhanh, lúc đi ra, trên eo anh quấn khăn tắm màu hồng nhạt của Lê Nghiên, nửa người trên trần trụi, trên ngực, vai và lưng đầy những vết sẹo lớn nhỏ, có lẽ đây là hậu quả do đánh nhau với người khác. Lê Nghiên không nhìn nhiều lắm, thấy anh đi ra, cô liền cầm quần áo đi vào phòng tắm, chốt cửa rồi bắt đầu tắm.

Khi đi ra, Triệu Phi Minh đã uống gần hết nước gừng của cô, có lẽ đói bụng nên đang lục lọi tìm thứ gì đó trong tủ lạnh.

Bây giờ mới 4 giờ chiều, Lê Nghiên hỏi anh chưa ăn cơm trưa sao, nhớ ra hôm nay là Tết Trung Thu, nếu không có cô, có lẽ anh đang ăn Tết ở đồn cảnh sát, nói vậy vẫn chưa ăn trưa, cũng đúng, bận đánh nhau với người khác làm gì có thời gian ăn trưa.

Trong lúc Lê Nghiên thái rau, cô không khỏi nghĩ: Cô bị thằng nhãi này bắt nạt như vậy nhưng vẫn đưa người ta về nhà nấu cơm cho ăn.

Đây không phải tốt bụng mà là ngu ngốc.

Nhưng vẻ mặt bơ phờ như bị cả thế giới bỏ rơi của anh khi nói câu “tôi không có nhà” cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Thật sự rất đáng thương.

Cô lục lọi nguyên liệu trong tủ lạnh nấu bốn món, còn lấy một hộp bánh trung thu mua hôm trước ra, bày ra đĩa, đặt trước mặt Triệu Phi Minh, sau đó tìm hòm thuốc dưới bàn trà, ném lên chiếc ghế trước mặt Triệu Phi Minh, cô tùy tiện liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy một vết thương mới trên lưng đã trắng bệch vì dính nước.

Cô dừng lại, muốn giúp đỡ nhưng nhớ lại chuyện đã xảy ra khi cô bôi thuốc giúp anh, cô ngay lập tức từ bỏ suy nghĩ của mình.

“Cậu thấy rồi đấy, tôi sống một mình, không có người đàn ông nào khác.” Lê Nghiên đi về phía đối diện với Triệu Phi Minh, hít một hơi trước khi nói: “Với cả tôi không còn liên lạc với cha cậu nữa, cậu không cần phải nghi ngờ gì đâu, ăn xong thì đi đi. Tôi giữ cậu lại ăn bữa cơm này cũng chỉ vì cha cậu rất tốt với tôi, đây xem như tôi trả ơn ông ấy, điều này không có nghĩa tôi có thể tha thứ cho những chuyện cậu đã làm với tôi đâu.”

Triệu Phi Minh cắn miếng bánh trung thu trong tay, nghe vậy, anh ngẩng đầu nhìn cô; “Sau này nếu tôi vào đồn cảnh sát lần nữa, cô có đến bảo lãnh tôi ra nữa không?”

Lê Nghiên nghẹn lời, cô đột nhiên có cảm giác nắm đấm của mình đấm phải bông gòn, cô xoay người đi vào bếp, lạnh giọng nói: “Không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Đoán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook