Cấm Đoán

Chương 24:

Tô Mã Lệ

16/09/2024

Triệu Phi Minh hiếm khi ngẩn người.

Trước khi ra khỏi đồn cảnh sát anh còn tự hỏi tại sao Lê Nghiên lại bảo lãnh mình.

Kết quả là bởi vì Triệu Cao Hồng.

Cũng đúng, lúc trước anh trả thù cô, hại cô phải ly hôn với Triệu Cao Hồng, bây giờ cô chỉ có thể sống ở một nơi nhỏ bé như lòng bàn tay, chắc cô hận anh lắm.

Nhưng cô vẫn nấu một bàn đồ ăn cho anh.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, Lê Nghiên đang dọn dẹp bệ bếp, cầm giẻ lau lau khắp nơi, nhớ tới điều gì đó, cô rót thêm một cốc nước đưa tới trước mặt anh.

Triệu Phi Minh nhìn cốc nước một lúc mới dời tầm mắt, cúi đầu ăn cơm.

Dọn dẹp bếp xong, Lê Nghiên vừa quay lại phòng ngủ thì nhận được điện thoại của Triệu Cao Hồng, chắc chắn ông đã biết tin cô nộp tiền bảo lãnh đưa Triệu Phi Minh ra ngoài, đầu tiên ông cảm ơn cô trước sau đó hỏi cô Triệu Phi Minh đang ở đâu. Lê Nghiên không dám nói Triệu Phi Minh đang ở nhà mình mà nói dối bản thân không biết, Triệu Cao Hồng thở dài, nói đứa nhỏ này từ khi khai giảng đến giờ chưa từng đến trường mà lêu lổng bên ngoài, sợ ngày nào đó anh chết ở ngoài đường ông cũng không biết.

Nói về Triệu Phi Minh xong, Triệu Cao Hồng hỏi thăm tình hình gần đây của Lê Nghiên, Lê Nghiên không muốn nói gì nhiều, cô tìm cớ cúp điện thoại, lúc đi ra, Triệu Phi Minh vừa mới ăn xong, một tay cầm thìa soi mặt, tay khác cầm một miếng tăm bông nhúng povidnone chấm lên vết thương trên trán.

Lê Nghiên khá ngạc nhiên khi thấy anh ăn hết đồ ăn trên bàn, khi cô dọn dẹp bát đũa, nhìn cơ thể đầy sẹo của anh, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Tại sao cậu lại đánh nhau với người ta?”

“Đến cha mẹ tôi còn không quan tâm, cô lại quan tâm?” Triệu Phi Minh vứt miếng bông gòn đi, ngả người tựa lưng vào ghế, mặc dù trán bị thương nhưng vẫn không giấu được khuôn mặt điển trai, đôi mắt dài và hẹp, ánh mắt luôn nhìn người khác từ trên cao xuống, mang theo cảm giác ưu việt bẩm sinh.



Anh không mặc áo, chiếc khăn tắm màu hồng nhạt tôn lên làn da màu mật khỏe mạnh của anh. Bàn ăn che đi nửa người dưới, để lộ cơ ngực và cơ bụng săn chắc, bắp cánh tay dài đặt trên bàn, ngón tay với khớp xương rõ ràng tự do nghịch cái thìa.

“Cậu muốn sa đọa thế nào tôi không quản được, tôi chỉ cảm thấy tiếc cho cậu thôi, cậu có điều kiện tốt như vậy, nhưng…lãng phí cuộc sống.” Lê Nghiên giơ tay cầm cái đĩa trên bàn.

“Cô thì biết cái gì?” Triệu Phi Minh đặt nĩa lên một cái đĩa, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Cô thực sự coi mình là mẹ tôi đấy à?”

“Tôi không có ý xen vào chuyện của cậu, tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác.” Lê Nghiên đặt hết bát đũa trong tay xuống, nhìn anh nói: “Đúng, tôi không hiểu, tôi cũng không rõ cậu sa đọa như vậy có ý nghĩa gì không, tôi chỉ biết cậu làm như vậy thì chỉ đang làm tổn thương chính mình chứ không làm tổn thương được ai cả.”

“Triệu Phi Minh, cậu đang tự hại mình, cha mẹ cậu sẽ không cảm thấy có lỗi với cậu đâu, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy bản thân đã đáp ứng đầy đủ mọi nhu cầu của cậu, là do cậu không bám trụ được, là cậu vô dụng.”

Triệu Phi Minh lườm cô, sau đó đứng dậy cởi chiếc khăn tắm màu hồng nhạt xuống đất, xoay người đi ra ngoài.

Lê Nghiên há hốc mồm nhìn cặp mông trơn bóng của anh, mãi cho đến khi anh đi ra ngoài cửa, lúc này cô mới vội vàng nhặt khăn tắm đuổi theo: “Triệu Phi Minh! Cậu điên rồi à!”

Thằng nhóc này vậy mà dám trần truồng đi ra ngoài!

Khi Lê Nghiên đuổi kịp anh, Triệu Phi Minh đã bước vào thang máy, cô vội vàng quấn khăn tắm quanh eo anh nhưng bị anh giơ tay chặn lại, giọng nói của anh rất lạnh lùng, môi mím thẳng giống như một đứa trẻ con giận dỗi: “Đừng quan tâm đến tôi!”

Lê Nghiên quấn khăn tắm lần nữa, thấy khăn tắm không quấn được nữa, cô muốn kéo anh ra, ai ngờ thang máy đi thẳng xuống tầng một. Đến tầng một, Triệu Phi Minh nhấc chân đi ra ngoài, cô sợ bị người khác nhìn thấy nên mở khăn tắm ôm chặt anh.



“Cậu điên rồi à! Cậu muốn bị người ta chụp ảnh sao? Mau phủ lên cho tôi!” Lê Nghiên điên mất thôi, nếu như bị ai đó chụp tung lên mạng, bị Triệu Cao Hồng nhìn thấy không biết kết quả sẽ như thế nào.

“Chụp thì chụp thôi, tôi không quan tâm.” Triệu Phi Minh nhếch môi nói, “Cái mạng này của tôi cứ vậy thôi.”

“Cậu nói vớ vẩn gì vậy!” Lê Nghiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, lo lắng có người tiến vào, cô vội vàng kéo anh đến lối đi khẩn cấp, đóng cửa lại, sau đó cẩn thận dùng khăn tắm quấn quanh người anh, thậm chí còn thắt nơ bướm.

Triệu Phi Minh cụp mắt nhìn cô, Lê Nghiên đang cúi người buộc khăn tắm cho anh, thấy lưng anh dựa vào tường, cô kéo anh về phía trước, nói tường bẩn.

Đèn cảm ứng hành lang trong tòa nhà tắt.

Lê Nghiên dậm chân nói: “Đi thôi.”

Đáng lẽ cô nên đuổi anh đi, nhưng dáng vẻ vừa rồi của anh khiến cô bị dọa, cô sợ nếu bây giờ anh ra ngoài, anh lại đánh nhau với ai nữa.

Triệu Phi Minh không nhúc nhích, anh đứng im tại chỗ thắt nơ bướm bên hông, cau mày ngẩng đầu: “Cô muốn xen vào chuyện của tôi?”

Lê Nghiên nhìn anh, im lặng một lúc mới nói: “Được rồi, nhưng cấm cậu gọi tôi là mẹ.”

Triệu Phi Minh cúi đầu, tựa như đang cười, nhưng trong nụ cười tươi lại tràn đầy giễu cợt, không biết anh đang cười nhạo Lê Nghiên hay đang cười chính mình. Đèn cảm ứng lại tắt, giọng nói của anh giống như nước mơ ngoài cửa sổ, mang theo xúc cảm ẩm ướt.

“Được rồi, mẹ nhỏ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Đoán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook