Chương 26:
Tô Mã Lệ
17/09/2024
“Tôi không muốn nhìn! Cậu đi xuống cho tôi!” Lê Nghiên đẩy mặt anh ra, thuận tiện đứng dậy, nhặt chiếc khăn tắm trên sàn nhà nhét vào ngực anh, đẩy lưng anh đi về phía phòng ngủ, “Mau đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy đi học nữa. Với cả sau này đừng tái phạm, nếu còn tái phạm, tôi sẽ mặc kệ cậu!”
Nghe thấy câu cuối cùng của cô Triệu Phi Minh mới phản ứng lại, anh nhướng mày nhìn cô, sau đó cầm khăn tắm, xoay người đi vào phòng ngủ.
Lê Nghiên đợi anh đóng cửa mới nằm xuống ghế sô pha, che trái tim đang đập thình thịch của mình, điện thoại rung lên, Phương Cầm Cầm gọi video đến, cô từ chối trả lời, giải thích bức ảnh vừa rồi mình lấy trên mạng nhưng Phương Cầm Cầm không tin, nói bàn tay kia giống y đúc tay cô, chỉ là không đeo nhẫn, cô ấy yêu cầu cô nói thật, còn nói dương vật kia chắc chắn không phải của ông Triệu.
Lê Nghiên hoàn toàn không biết phải giải thích như thế nào, lòng bàn tay cô tê rần, vẫn còn cảm giác vừa mới cầm dương vật nóng bỏng.
Cô trùm chăn lên đầu, trốn dưới chăn gửi tin nhắn cho Phương Cầm Cầm, nói cô ấy đừng hỏi gì cả, sau này có cơ hội sẽ giải thích với cô ấy, Phương Cầm Cầm tưởng bên cạnh cô có người không tiện nói chuyện nên chỉ trả lời bằng một nhãn dán OK.
Lê Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cô trả lời thêm mấy tin nhắn nữa, lúc này mới đặt điện thoại lên bàn, nhắm mắt đi ngủ.
Vừa mới qua 12 giờ đêm, Triệu Phi Minh đi ra từ phòng ngủ, anh bước vài bước đến trước ghế sô pha, nhìn Lê Nghiên đã ngủ ngon lành, anh không biết Lê Nghiên nghĩ gì, nhưng anh cảm nhận được cô có ý tốt với mình.
Trước đây nếu có người nói anh vô dụng, anh nhất định sẽ hủy hoại người đó, nếu hôm nay không phải vì Lê Nghiên cứu anh ra khỏi đồn cảnh át, anh nhớ kỹ ân tình này, nếu không thì căn bếp này của cô chắc chắn đã bị anh đập nát thành từng mảnh rồi.
Nhưng cái người phụ nữ này lại ôm anh thật chặt khi anh nổi điên muốn ra ngoài phát tiết.
Khi đó Triệu Phi Minh hoàn toàn có thể bóp cổ cô, ném cô xuống đất nhưng anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, anh cũng không muốn làm cô bị thương, anh chỉ muốn tìm một nơi nào đó để phát tiết như mọi ngày, sống mơ mơ màng màng, đánh nhau vui vẻ với một lũ điên.
Người phụ nữ trước mặt này lại muốn xen vào cuộc sống của anh.
Từ khi anh bắt đầu có ký ức thì cha mẹ đã ly hôn, ai chơi theo ý người nấy, không ai quan tâm đến anh cả, nhưng người mẹ kế bị anh ép ly hôn này lại muốn quản chuyện của anh.
Triệu Phi Minh nhếch môi, anh muốn cười nhưng cười không nổi, anh cúi người bế Lê Nghiên lên, vững vàng bước vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường.
Lê Nghiên bị đánh thức, cô mở mắt ra nhìn thấy Triệu Phi Minh đang ôm mình, có lẽ do vẫn chưa tỉnh táo nên cô không giãy giụa, chỉ nắm lấy cánh tay anh hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Triệu Phi Minh tắt đèn ở đầu giường, một tay kéo chăn, một tay che mặt cô, làm xong anh xoay người đi ra ngoài, giọng nói trong bóng tối khàn vô cùng: “Cô ngủ ở đây đi.”
Lê Nghiên chớp mắt, tưởng mình đang nằm mơ, nhưng do buồn ngủ nên cô không nghĩ nhiều, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên Triệu Phi Minh nằm trên ghế sô pha hơn nửa tiếng vẫn không ngủ được. Ghế sô pha chật hẹp, không chứa nổi thân người cao 1m89 của anh, anh cau mày, gãi đầu, dứt khoát đi vào phòng ngủ, trực tiếp nằm xuống giường.
Phòng của Lê Nghiên rất thơm, chăn ga gối đệm cũng có mùi thơm, giống hệt mùi hương trên người cô.
Anh xoay người, vô cảm nhìn cô trong bóng tối, Lê Nghiên đang ngủ, cô quay lưng về phía anh, một lúc sau cô trở mình, ngón tay gần như chạm vào cánh tay anh, cô không biết đó là gì, đưa tay sờ một lúc rồi áp sát cơ thể lại gần.
Chắc hẳn cô tưởng anh là Triệu Cao Hồng, hoặc cũng có thể là một người đàn ông khác, nói tóm lại không phải Triệu Phi Minh anh đây.
Trong bóng tối, Triệu Phi Minh nắm lấy bàn tay lộn xộn của cô rồi ấn xuống phần hông của mình.
Không biết dương vật xảy ra chuyện gì mà đêm nay rất phấn khích.
Khoảnh khắc đè lên người Lê Nghiên trên ghế sô pha, anh thật sự muốn đâm dương vật vào trong miệng cô.
Trong hơn một tháng kể từ khi Lê Nghiên ly hôn với Triệu Cao Hồng, thực ra anh từng mơ thấy Lê Nghiên, nếu không phải trên giường thì là trong phòng tắm, cô lúc nào cũng khóc, tiếng khóc vừa dâm vừa mềm mại, khiến người bốc hỏa, hận không thể nện chết cô ở trong mơ.
Triệu Phi Minh nắm các ngón tay của cô, áp sát chúng lên dương vật nóng bỏng, nặng nề ưỡn hông chọc vào lòng bàn tay cô.
Nghe thấy câu cuối cùng của cô Triệu Phi Minh mới phản ứng lại, anh nhướng mày nhìn cô, sau đó cầm khăn tắm, xoay người đi vào phòng ngủ.
Lê Nghiên đợi anh đóng cửa mới nằm xuống ghế sô pha, che trái tim đang đập thình thịch của mình, điện thoại rung lên, Phương Cầm Cầm gọi video đến, cô từ chối trả lời, giải thích bức ảnh vừa rồi mình lấy trên mạng nhưng Phương Cầm Cầm không tin, nói bàn tay kia giống y đúc tay cô, chỉ là không đeo nhẫn, cô ấy yêu cầu cô nói thật, còn nói dương vật kia chắc chắn không phải của ông Triệu.
Lê Nghiên hoàn toàn không biết phải giải thích như thế nào, lòng bàn tay cô tê rần, vẫn còn cảm giác vừa mới cầm dương vật nóng bỏng.
Cô trùm chăn lên đầu, trốn dưới chăn gửi tin nhắn cho Phương Cầm Cầm, nói cô ấy đừng hỏi gì cả, sau này có cơ hội sẽ giải thích với cô ấy, Phương Cầm Cầm tưởng bên cạnh cô có người không tiện nói chuyện nên chỉ trả lời bằng một nhãn dán OK.
Lê Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cô trả lời thêm mấy tin nhắn nữa, lúc này mới đặt điện thoại lên bàn, nhắm mắt đi ngủ.
Vừa mới qua 12 giờ đêm, Triệu Phi Minh đi ra từ phòng ngủ, anh bước vài bước đến trước ghế sô pha, nhìn Lê Nghiên đã ngủ ngon lành, anh không biết Lê Nghiên nghĩ gì, nhưng anh cảm nhận được cô có ý tốt với mình.
Trước đây nếu có người nói anh vô dụng, anh nhất định sẽ hủy hoại người đó, nếu hôm nay không phải vì Lê Nghiên cứu anh ra khỏi đồn cảnh át, anh nhớ kỹ ân tình này, nếu không thì căn bếp này của cô chắc chắn đã bị anh đập nát thành từng mảnh rồi.
Nhưng cái người phụ nữ này lại ôm anh thật chặt khi anh nổi điên muốn ra ngoài phát tiết.
Khi đó Triệu Phi Minh hoàn toàn có thể bóp cổ cô, ném cô xuống đất nhưng anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, anh cũng không muốn làm cô bị thương, anh chỉ muốn tìm một nơi nào đó để phát tiết như mọi ngày, sống mơ mơ màng màng, đánh nhau vui vẻ với một lũ điên.
Người phụ nữ trước mặt này lại muốn xen vào cuộc sống của anh.
Từ khi anh bắt đầu có ký ức thì cha mẹ đã ly hôn, ai chơi theo ý người nấy, không ai quan tâm đến anh cả, nhưng người mẹ kế bị anh ép ly hôn này lại muốn quản chuyện của anh.
Triệu Phi Minh nhếch môi, anh muốn cười nhưng cười không nổi, anh cúi người bế Lê Nghiên lên, vững vàng bước vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường.
Lê Nghiên bị đánh thức, cô mở mắt ra nhìn thấy Triệu Phi Minh đang ôm mình, có lẽ do vẫn chưa tỉnh táo nên cô không giãy giụa, chỉ nắm lấy cánh tay anh hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Triệu Phi Minh tắt đèn ở đầu giường, một tay kéo chăn, một tay che mặt cô, làm xong anh xoay người đi ra ngoài, giọng nói trong bóng tối khàn vô cùng: “Cô ngủ ở đây đi.”
Lê Nghiên chớp mắt, tưởng mình đang nằm mơ, nhưng do buồn ngủ nên cô không nghĩ nhiều, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên Triệu Phi Minh nằm trên ghế sô pha hơn nửa tiếng vẫn không ngủ được. Ghế sô pha chật hẹp, không chứa nổi thân người cao 1m89 của anh, anh cau mày, gãi đầu, dứt khoát đi vào phòng ngủ, trực tiếp nằm xuống giường.
Phòng của Lê Nghiên rất thơm, chăn ga gối đệm cũng có mùi thơm, giống hệt mùi hương trên người cô.
Anh xoay người, vô cảm nhìn cô trong bóng tối, Lê Nghiên đang ngủ, cô quay lưng về phía anh, một lúc sau cô trở mình, ngón tay gần như chạm vào cánh tay anh, cô không biết đó là gì, đưa tay sờ một lúc rồi áp sát cơ thể lại gần.
Chắc hẳn cô tưởng anh là Triệu Cao Hồng, hoặc cũng có thể là một người đàn ông khác, nói tóm lại không phải Triệu Phi Minh anh đây.
Trong bóng tối, Triệu Phi Minh nắm lấy bàn tay lộn xộn của cô rồi ấn xuống phần hông của mình.
Không biết dương vật xảy ra chuyện gì mà đêm nay rất phấn khích.
Khoảnh khắc đè lên người Lê Nghiên trên ghế sô pha, anh thật sự muốn đâm dương vật vào trong miệng cô.
Trong hơn một tháng kể từ khi Lê Nghiên ly hôn với Triệu Cao Hồng, thực ra anh từng mơ thấy Lê Nghiên, nếu không phải trên giường thì là trong phòng tắm, cô lúc nào cũng khóc, tiếng khóc vừa dâm vừa mềm mại, khiến người bốc hỏa, hận không thể nện chết cô ở trong mơ.
Triệu Phi Minh nắm các ngón tay của cô, áp sát chúng lên dương vật nóng bỏng, nặng nề ưỡn hông chọc vào lòng bàn tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.