Chương 27:
Tô Mã Lệ
18/09/2024
Lê Nghiên có một đêm mộng mơ hỗn loạn, lúc dậy, cổ tay cô đau kinh khủng khiếp, miệng có mùi tanh, cô vừa đánh răng vừa nhớ lại, tối qua cô đâu ăn cá.
Trong phòng ngủ còn có một mùi tanh gỗ đàn hương, cô nghi ngờ tối hôm qua Triệu Phi Minh thủ dâm trong phòng ngủ của mình, thùng rác đựng đầy giấy, vì thế cô vội vàng buộc chặt túi rác quăng ra ngoài, sau đó che miệng lại, thầm nghĩ thằng nhãi ranh này sẽ không nhân lúc cô ngủ nhét dương vật vào miệng cô đó chứ?!
Nếu không thì tại sao cô luôn cảm thấy có mùi tanh?!
Càng nghĩ cô càng cảm thấy có khả năng, cô lấy điện thoại ra muốn tra hỏi thằng nhãi này, kết quả nhìn thấy thông báo thêm bạn mới trên Wechat, cô ấn vào, là Wechat của Triệu Phi Minh, ảnh đại diện là ảnh chụp tự sướng, trong ảnh anh đổ rượu vang đỏ lên đầu, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, màu đỏ của máu hòa lẫn với màu đỏ của rượu, trông vừa xa hoa vừa sa đọa.
Kể từ khi kết hôn với Triệu Cao Hồng, cô từng kết bạn với thằng nhãi này, nhưng anh chưa từng đồng ý, bây giờ thì hay rồi, còn chủ động kết bạn với cô nữa.
Lê Nghiên đồng ý, muốn gọi điện trực tiếp cho anh nhưng cô sợ bên cạnh anh có người, sợ người ra nghe thấy nên gửi tin nhắn hỏi anh : 【 Tối hôm qua cậu đã làm gì? 】
Hơn mười phút sau Triệu Phi Minh mới trả lời: 【 Sao vậy mẹ nhỏ. 】
Lê Nghiên: “…”
Bảo cô gõ dòng chữ “tôi nghi ngờ tối hôm qua cậu cắm dương vật vào trong miệng tôi” như thế nào? Cô căn bản không dám hỏi! Thằng nhóc này cũng sẽ không nói sự thật!
Cô hít sâu một hơi, định lần sau gặp sẽ giải quyết chuyện này, vì vậy cô mở tủ quần áo tìm một cái váy, rồi cầm điện thoại gõ mấy chữ: 【 Nhớ đi học. 】
Một lúc sau Triệu Phi Minh gửi một bức ảnh, giảng viên đang đứng trên bục giảng giảng bài, Triệu Phi Minh ngồi đằng sau, ở hàng ghế trước có không ít sinh viên đang nghiêm túc nghe giảng.
Lê Nghiên hoàn toàn không ngờ anh ngoan ngoãn đến trường học, cô vuốt chiếc điện thoại của mình, một lúc sau mới trả lời: 【 Đi học phải chăm chú nghe giảng, cố gắng đạt đủ điểm. 】
Triệu Phi Minh trả lời rất nhanh: 【 Đạt đủ điểm có phần thưởng gì không? 】
Lê Nghiên thầm nghĩ trẻ con vẫn là trẻ con, cô thay một chiếc váy dài, soi gương xong mới cầm điện thoại gõ chữ: 【 có. 】
Nếu Triệu Phi Minh thật sự chăm chỉ học hành, thuận lợi tốt nghiệp, chắc hẳn Triệu Cao Hồng cũng vui mừng, Lê Nghiên đột nhiên cảm thấy những câu mình nói hôm qua vẫn có chút tác dụng, nếu không thì hôm nay Triệu Phi Minh đã không ngoan ngoãn đi học.
Lê Nghiên trang điểm, vừa ra đến cửa, cô thấy tin nhắn cuối cùng Triệu Phi Minh gửi tới : 【 Được, đến lúc đó tôi sẽ tự lấy phần thưởng. 】
Tự lấy?
Chẳng lẽ thích thứ gì đó trong nhà sao?
Lê Nghiên đang vội nên không suy nghĩ nhiều, cô trả lời ‘được’, nhét điện thoại vào túi, ra khỏi cửa, ấn thang máy đi xuống.
Sau khi ly hôn cô không vội đi tìm việc làm, cô đăng ký một khóa học cắm hoa, pha trà, nấu ăn. Sau khi học xong, về đến nhà đã là 6 giờ tối. Về đến nhà, mở cửa ra, cô nhìn thấy nhãi ranh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động, anh đứng dậy, miệng cắn quả táo, đôi mắt hơi nheo lại, đôi mắt sắc bén chợt lóe lên, giọng nói trầm thấp, âm điệu kéo dài nghe vô cùng lười biếng: “Mẹ nhỏ, tôi đói bụng.”
Trong phòng ngủ còn có một mùi tanh gỗ đàn hương, cô nghi ngờ tối hôm qua Triệu Phi Minh thủ dâm trong phòng ngủ của mình, thùng rác đựng đầy giấy, vì thế cô vội vàng buộc chặt túi rác quăng ra ngoài, sau đó che miệng lại, thầm nghĩ thằng nhãi ranh này sẽ không nhân lúc cô ngủ nhét dương vật vào miệng cô đó chứ?!
Nếu không thì tại sao cô luôn cảm thấy có mùi tanh?!
Càng nghĩ cô càng cảm thấy có khả năng, cô lấy điện thoại ra muốn tra hỏi thằng nhãi này, kết quả nhìn thấy thông báo thêm bạn mới trên Wechat, cô ấn vào, là Wechat của Triệu Phi Minh, ảnh đại diện là ảnh chụp tự sướng, trong ảnh anh đổ rượu vang đỏ lên đầu, miệng vết thương vẫn đang rỉ máu, màu đỏ của máu hòa lẫn với màu đỏ của rượu, trông vừa xa hoa vừa sa đọa.
Kể từ khi kết hôn với Triệu Cao Hồng, cô từng kết bạn với thằng nhãi này, nhưng anh chưa từng đồng ý, bây giờ thì hay rồi, còn chủ động kết bạn với cô nữa.
Lê Nghiên đồng ý, muốn gọi điện trực tiếp cho anh nhưng cô sợ bên cạnh anh có người, sợ người ra nghe thấy nên gửi tin nhắn hỏi anh : 【 Tối hôm qua cậu đã làm gì? 】
Hơn mười phút sau Triệu Phi Minh mới trả lời: 【 Sao vậy mẹ nhỏ. 】
Lê Nghiên: “…”
Bảo cô gõ dòng chữ “tôi nghi ngờ tối hôm qua cậu cắm dương vật vào trong miệng tôi” như thế nào? Cô căn bản không dám hỏi! Thằng nhóc này cũng sẽ không nói sự thật!
Cô hít sâu một hơi, định lần sau gặp sẽ giải quyết chuyện này, vì vậy cô mở tủ quần áo tìm một cái váy, rồi cầm điện thoại gõ mấy chữ: 【 Nhớ đi học. 】
Một lúc sau Triệu Phi Minh gửi một bức ảnh, giảng viên đang đứng trên bục giảng giảng bài, Triệu Phi Minh ngồi đằng sau, ở hàng ghế trước có không ít sinh viên đang nghiêm túc nghe giảng.
Lê Nghiên hoàn toàn không ngờ anh ngoan ngoãn đến trường học, cô vuốt chiếc điện thoại của mình, một lúc sau mới trả lời: 【 Đi học phải chăm chú nghe giảng, cố gắng đạt đủ điểm. 】
Triệu Phi Minh trả lời rất nhanh: 【 Đạt đủ điểm có phần thưởng gì không? 】
Lê Nghiên thầm nghĩ trẻ con vẫn là trẻ con, cô thay một chiếc váy dài, soi gương xong mới cầm điện thoại gõ chữ: 【 có. 】
Nếu Triệu Phi Minh thật sự chăm chỉ học hành, thuận lợi tốt nghiệp, chắc hẳn Triệu Cao Hồng cũng vui mừng, Lê Nghiên đột nhiên cảm thấy những câu mình nói hôm qua vẫn có chút tác dụng, nếu không thì hôm nay Triệu Phi Minh đã không ngoan ngoãn đi học.
Lê Nghiên trang điểm, vừa ra đến cửa, cô thấy tin nhắn cuối cùng Triệu Phi Minh gửi tới : 【 Được, đến lúc đó tôi sẽ tự lấy phần thưởng. 】
Tự lấy?
Chẳng lẽ thích thứ gì đó trong nhà sao?
Lê Nghiên đang vội nên không suy nghĩ nhiều, cô trả lời ‘được’, nhét điện thoại vào túi, ra khỏi cửa, ấn thang máy đi xuống.
Sau khi ly hôn cô không vội đi tìm việc làm, cô đăng ký một khóa học cắm hoa, pha trà, nấu ăn. Sau khi học xong, về đến nhà đã là 6 giờ tối. Về đến nhà, mở cửa ra, cô nhìn thấy nhãi ranh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng động, anh đứng dậy, miệng cắn quả táo, đôi mắt hơi nheo lại, đôi mắt sắc bén chợt lóe lên, giọng nói trầm thấp, âm điệu kéo dài nghe vô cùng lười biếng: “Mẹ nhỏ, tôi đói bụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.