Chương 29:
Tô Mã Lệ
20/09/2024
Đậu Nhã Hi ở đầu dây bên kia điện thoại gọi mấy lần Lê Nghiên mới hoàn hồn, cô đi ra ngoài vài bước, sau đó nhớ ra ném chiếc quần lót trong tay xuống đất, nghĩ thế nào lại nhặt lên ném vào giỏ đựng quần áo bẩn, tiện thể nhặt cả áo phông, quần thể thao của Triệu Phi Minh vào giỏ.
“Cậu đang làm gì vậy?” Đậu Nhã Hi hỏi.
“Tớ vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị giặt quần áo.” Lê Nghiên nhặt chiếc tất thối trên mặt đất, đè nén lửa giận trong lòng hỏi Đậu Nhã Hi: “Cậu chăm sóc con trai như thế nào? Nhóc con nghe lời cậu chứ?”
“A?” Đậu Nhã Hi tưởng cô đã thông suốt việc có con, cười nói, “Trẻ con nghe lời rất đơn giản, chỉ cần cậu tốt với nó, mua mấy viên kẹo nó thích ăn, nó sẽ vui vẻ chạy tới hôn má cậu, nói người mình yêu nhất thế giới này là mẹ, nhưng cậu cũng không được chiều chuộng con, cậu phải để con biết mình vất vả, hãy để con học cách đặt mình vào vị trí của người khác, cho con biết cậu đang làm gì cho con, khi con làm sai, nên phê bình thì vẫn phải phê bình, phê bình xong thì dỗ dành.”
“Dỗ?” Lê Nghiên nhớ tới khuôn mặt kia của Triệu Phi Minh, cô lắc đầu, “Quên đi, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Cô chia quần áo cho vào máy giặt, sau đó đi vào bếp rửa bát. Giữa được nửa chừng, cô nhớ tới lời Đậu Nhã Hi nói, cô dừng tay, cầm khăn lông lau khô tay, nói vọng vào phòng tắm: “Sau này ăn cơm xong cậu tự rửa bát.”
Triệu Phi Minh vừa mới đi ra từ phòng tắm, trên tay cầm một chiếc khăn lông màu trắng đang lau đầu, cơ thể trần trụi ẩm ướt, lần này anh thậm chí còn không quấn khăn tắm, trực tiếp trần truồng đi ra ngoài.
Lê Nghiên nhìn anh một cái, sau đó quay mặt đi vờ như không thấy, cúi đầu cọ tay mình: “Nghe thấy không?”
Triệu Phi Minh đi đến trước ghế sô pha, mở cặp sách ra, lấy ra một chiếc quần lót bên trong, mặc vào người, lúc này mới đi vào trong bếp, hai tay chống hai bên người Lê Nghiên, hạ khuỷu tay xuống, hỏi: “Nếu tôi không rửa, cô sẽ đuổi tôi đi đúng không?”
Lê Nghiên không ngờ anh nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô đẩy cánh tay anh, thấy không đẩy được, cô hạ thấp người chui ra khỏi lòng ngực anh, ném giẻ rửa bát vào tay anh: “Biết thì tốt, mau rửa bát đi.”
Đầu lưỡi của Triệu Phi Minh đẩy má, anh không từ chối, cầm giẻ rồi lại nhìn bát đĩa trong bồn rửa, anh nhăn mặt, sau đó mới giơ tay cầm một cái bát lên.
“Phải dùng dầu rửa bát.” Lê Nghiên phát hiện nhãi ranh này thật sự chưa từng làm việc nhà bao giờ, thậm chí còn không biết rửa bát, vì vậy cô dứt khoát giật lấy giẻ rửa bát, dạy anh từng bước một, “Đầu tiên làm như vậy, cho một ít nước rửa bát lên giẻ, sau đó nhúng ít nước để có bọt, sau đó rửa sạch sẽ lại là được.”
Triệu Phi Minh nhướng mày, anh dựa theo từng bước của cô cầm đĩa lên rửa, nhưng đang xoa thì đĩa rơi xuống bồn, va chạm với bát đĩa khác, vỡ thành từng mảnh.
Lê Nghiên: “…”
“Cậu đang làm gì vậy?” Đậu Nhã Hi hỏi.
“Tớ vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị giặt quần áo.” Lê Nghiên nhặt chiếc tất thối trên mặt đất, đè nén lửa giận trong lòng hỏi Đậu Nhã Hi: “Cậu chăm sóc con trai như thế nào? Nhóc con nghe lời cậu chứ?”
“A?” Đậu Nhã Hi tưởng cô đã thông suốt việc có con, cười nói, “Trẻ con nghe lời rất đơn giản, chỉ cần cậu tốt với nó, mua mấy viên kẹo nó thích ăn, nó sẽ vui vẻ chạy tới hôn má cậu, nói người mình yêu nhất thế giới này là mẹ, nhưng cậu cũng không được chiều chuộng con, cậu phải để con biết mình vất vả, hãy để con học cách đặt mình vào vị trí của người khác, cho con biết cậu đang làm gì cho con, khi con làm sai, nên phê bình thì vẫn phải phê bình, phê bình xong thì dỗ dành.”
“Dỗ?” Lê Nghiên nhớ tới khuôn mặt kia của Triệu Phi Minh, cô lắc đầu, “Quên đi, tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Cô chia quần áo cho vào máy giặt, sau đó đi vào bếp rửa bát. Giữa được nửa chừng, cô nhớ tới lời Đậu Nhã Hi nói, cô dừng tay, cầm khăn lông lau khô tay, nói vọng vào phòng tắm: “Sau này ăn cơm xong cậu tự rửa bát.”
Triệu Phi Minh vừa mới đi ra từ phòng tắm, trên tay cầm một chiếc khăn lông màu trắng đang lau đầu, cơ thể trần trụi ẩm ướt, lần này anh thậm chí còn không quấn khăn tắm, trực tiếp trần truồng đi ra ngoài.
Lê Nghiên nhìn anh một cái, sau đó quay mặt đi vờ như không thấy, cúi đầu cọ tay mình: “Nghe thấy không?”
Triệu Phi Minh đi đến trước ghế sô pha, mở cặp sách ra, lấy ra một chiếc quần lót bên trong, mặc vào người, lúc này mới đi vào trong bếp, hai tay chống hai bên người Lê Nghiên, hạ khuỷu tay xuống, hỏi: “Nếu tôi không rửa, cô sẽ đuổi tôi đi đúng không?”
Lê Nghiên không ngờ anh nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô đẩy cánh tay anh, thấy không đẩy được, cô hạ thấp người chui ra khỏi lòng ngực anh, ném giẻ rửa bát vào tay anh: “Biết thì tốt, mau rửa bát đi.”
Đầu lưỡi của Triệu Phi Minh đẩy má, anh không từ chối, cầm giẻ rồi lại nhìn bát đĩa trong bồn rửa, anh nhăn mặt, sau đó mới giơ tay cầm một cái bát lên.
“Phải dùng dầu rửa bát.” Lê Nghiên phát hiện nhãi ranh này thật sự chưa từng làm việc nhà bao giờ, thậm chí còn không biết rửa bát, vì vậy cô dứt khoát giật lấy giẻ rửa bát, dạy anh từng bước một, “Đầu tiên làm như vậy, cho một ít nước rửa bát lên giẻ, sau đó nhúng ít nước để có bọt, sau đó rửa sạch sẽ lại là được.”
Triệu Phi Minh nhướng mày, anh dựa theo từng bước của cô cầm đĩa lên rửa, nhưng đang xoa thì đĩa rơi xuống bồn, va chạm với bát đĩa khác, vỡ thành từng mảnh.
Lê Nghiên: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.