Chương 30:
Tô Mã Lệ
20/09/2024
Triệu Phi Minh lại giơ tay lấy cái đĩa, Lê Nghiên nắm tay anh: “Cậu ngốc hả? Cậu cầm như vậy sẽ bị đứt tay đấy.”
Cô đẩy anh sang một bên, xả nước trong bồn rửa, sau đó nhặt những mảnh vỡ.
“Cô có chắc muốn tôi rửa bát không? Khả năng tôi sẽ làm vỡ rất nhiều bát.” Triệu Phi Minh dựa vào bệ bếp, nhìn khuôn mặt nghiêm túc và tập trung của cô, ngón tay vô thức gõ lên bệ bếp.
“Chỉ cần cậu không cố tình là được, tôi tin không ai ngu đến mức không rửa được bát.” Lê Nghiên thu thập tất cả mảnh vỡ bỏ vào túi rác rồi buộc lại, sau đó nói với anh, “Đúng rồi, cậu ở lại đây cũng được nhưng cậu phải ngủ ở sô pha.”
Nói xong cô đi vào phòng tắm rửa tay rồi xoay người vào phòng ngủ, thậm chí còn chốt cửa.
Triệu Phi Minh nhìn cửa phòng đóng chặt, anh khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn bát đũa trong bồn, sau đó xoay cổ, cúi đầu thò tay vào bồn rửa, cầm giẻ rửa bát trước, lấy một ít nước rửa, xoa bát xong rồi rửa lại sạch sẽ.
Lê Nghiên đứng ở cửa nghe ngóng một lúc, thấy bên ngoài không có động tĩnh, cô tưởng Triệu Phi Minh đã đi rồi, nhưng lúc cô chuẩn bị đi ngủ, cô lại nghe thấy Triệu Phi Minh ở bên ngoài gõ cửa: “Đưa cho tôi một cái gối.”
Cô mở cửa, đưa cho anh một chiếc gối.
Triệu Phi Minh lại đi lướt qua người qua, đi thẳng vào phòng: “Sô pha nhỏ quá, tôi không ngủ được.”
“Vậy cậu ngủ ở đây đi.” Lê Nghiên đang định rời đi lại bị anh ôm từ phía sau.
Triệu Phi Minh đang cởi trần không mặc quần áo, khoảnh khắc Lê Nghiên bị anh ôm trong lòng ngực, cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, làn da nóng bỏng cọ qua tai cô, nóng đến mức khiến người cô bất giác nóng lên theo, cô dùng sức đẩy cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì vậy!”
“Trốn gì chứ.” Triệu Phi Minh ném chiếc gối trong tay cô lên giường, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, thấy cô muốn đứng dậy, anh lập tức vươn tay chắn ngang ngực cô.
Lê Nghiên không dám cử động, cô chỉ trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu vẫn tiếp tục như vậy, tôi sẽ mặc kệ cậu.”
Triệu Phi Minh nghiêng người, một tay chống cằm, hơi nheo mắt lại: “Trước hết cô nói lý do vì sao muốn quản tôi đi đã.”
Không nghĩ thằng nhóc này phòng thủ đến vậy, cô cung phụng anh, cho anh ăn ngon, kết quả anh lại nghi ngờ cô, điều này càng khiến cô hối hận hơn vì xen vào việc người khác.
Lê Nghiên hít một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nếu tôi nói bởi vì cha cậu rất tốt với tôi nên tôi…”
Một bàn tay giữ cằm cô, xoay mặt cô lên, giọng nói của Triệu Phi Minh thật sự rất thấp, ánh mắt vô cùng nguy hiểm: “Lê Nghiên, nếu cô nhắc đến cha tôi lần nữa, tôi sẽ lập tức làm cô.”
Anh đang nghiêm túc, thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên của cô, điều này khá hiếm.
Lê Nghiên mở to mắt, nuốt nửa câu còn lại xuống, không dám nói gì nữa.
Triệu Phi Minh đợi một lúc, thấy cô im lặng, cau mày nói: “Không còn lý do nào khác sao?”
Lê Nghiên không dám mở miệng.
Triệu Phi Minh xùy một tiếng, khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng giọng nói lại mang theo uy hiếp; “Nếu không nói tôi cũng sẽ làm cô.”
Lê Nghiên không chịu nổi nữa, cô hất bàn tay đang nắm cằm mình, rồi giơ tay đẩy anh: “Tôi chỉ cảm thấy một người có điều kiện tốt như cậu lại cố tình đắm mình trụy lạc, tôi thấy điều đó không đáng. Nếu tôi là cậu, tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, thi vào một trường đại học tốt, tìm kiếm một công việc kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ sống một cuộc đời xuất sắc, sau đó nói cho những người không thích tôi, dù không có họ thì tôi vẫn sống tốt.”
Nếu là trước kia, lời nói này của cô đương đối xa xỉ, đương nhiên còn thiếu một điều kiện —— Triệu Phi Minh là con trai của Triệu Cao Hồng, mà cô muốn báo đáp ân tình của Triệu Cao Hồng.
Vì nguyên nhân này cho nên cô mới nhượng bộ, thậm chí còn động lòng trắc ẩn đưa anh về nhà.
Triệu Phi Minh thấy cô cứ giãy giụa, anh liền đè hai tay cô xuống hai bên mặt, người anh áp lên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng gì đó từ tôi sao?”
Lê Nghiên ngạc nhiên: “Lợi dụng cái gì chứ? Tôi có thể lấy được gì từ cậu?”
Thằng nhãi này có chỗ nào tốt cơ chứ! Bây giờ cô đang hối hận lắm đây! Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ không đến đồn cảnh sát bảo lãnh anh!
“Ví dụ như.” Triệu Phi Minh ưỡn hông, dương vật cách quần lót chọc vào bụng Lê Nghiên, anh hài lòng nhìn biểu cảm của cô thay đổi, cúi người xuống, dùng sức nặng cơ thể chặn cô lại, đôi môi mỏng hơi áp vào tai cô: “Để tôi làm cô.”
Cô đẩy anh sang một bên, xả nước trong bồn rửa, sau đó nhặt những mảnh vỡ.
“Cô có chắc muốn tôi rửa bát không? Khả năng tôi sẽ làm vỡ rất nhiều bát.” Triệu Phi Minh dựa vào bệ bếp, nhìn khuôn mặt nghiêm túc và tập trung của cô, ngón tay vô thức gõ lên bệ bếp.
“Chỉ cần cậu không cố tình là được, tôi tin không ai ngu đến mức không rửa được bát.” Lê Nghiên thu thập tất cả mảnh vỡ bỏ vào túi rác rồi buộc lại, sau đó nói với anh, “Đúng rồi, cậu ở lại đây cũng được nhưng cậu phải ngủ ở sô pha.”
Nói xong cô đi vào phòng tắm rửa tay rồi xoay người vào phòng ngủ, thậm chí còn chốt cửa.
Triệu Phi Minh nhìn cửa phòng đóng chặt, anh khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn bát đũa trong bồn, sau đó xoay cổ, cúi đầu thò tay vào bồn rửa, cầm giẻ rửa bát trước, lấy một ít nước rửa, xoa bát xong rồi rửa lại sạch sẽ.
Lê Nghiên đứng ở cửa nghe ngóng một lúc, thấy bên ngoài không có động tĩnh, cô tưởng Triệu Phi Minh đã đi rồi, nhưng lúc cô chuẩn bị đi ngủ, cô lại nghe thấy Triệu Phi Minh ở bên ngoài gõ cửa: “Đưa cho tôi một cái gối.”
Cô mở cửa, đưa cho anh một chiếc gối.
Triệu Phi Minh lại đi lướt qua người qua, đi thẳng vào phòng: “Sô pha nhỏ quá, tôi không ngủ được.”
“Vậy cậu ngủ ở đây đi.” Lê Nghiên đang định rời đi lại bị anh ôm từ phía sau.
Triệu Phi Minh đang cởi trần không mặc quần áo, khoảnh khắc Lê Nghiên bị anh ôm trong lòng ngực, cô nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, làn da nóng bỏng cọ qua tai cô, nóng đến mức khiến người cô bất giác nóng lên theo, cô dùng sức đẩy cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì vậy!”
“Trốn gì chứ.” Triệu Phi Minh ném chiếc gối trong tay cô lên giường, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống giường, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, thấy cô muốn đứng dậy, anh lập tức vươn tay chắn ngang ngực cô.
Lê Nghiên không dám cử động, cô chỉ trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu vẫn tiếp tục như vậy, tôi sẽ mặc kệ cậu.”
Triệu Phi Minh nghiêng người, một tay chống cằm, hơi nheo mắt lại: “Trước hết cô nói lý do vì sao muốn quản tôi đi đã.”
Không nghĩ thằng nhóc này phòng thủ đến vậy, cô cung phụng anh, cho anh ăn ngon, kết quả anh lại nghi ngờ cô, điều này càng khiến cô hối hận hơn vì xen vào việc người khác.
Lê Nghiên hít một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nếu tôi nói bởi vì cha cậu rất tốt với tôi nên tôi…”
Một bàn tay giữ cằm cô, xoay mặt cô lên, giọng nói của Triệu Phi Minh thật sự rất thấp, ánh mắt vô cùng nguy hiểm: “Lê Nghiên, nếu cô nhắc đến cha tôi lần nữa, tôi sẽ lập tức làm cô.”
Anh đang nghiêm túc, thậm chí còn gọi đầy đủ họ tên của cô, điều này khá hiếm.
Lê Nghiên mở to mắt, nuốt nửa câu còn lại xuống, không dám nói gì nữa.
Triệu Phi Minh đợi một lúc, thấy cô im lặng, cau mày nói: “Không còn lý do nào khác sao?”
Lê Nghiên không dám mở miệng.
Triệu Phi Minh xùy một tiếng, khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng giọng nói lại mang theo uy hiếp; “Nếu không nói tôi cũng sẽ làm cô.”
Lê Nghiên không chịu nổi nữa, cô hất bàn tay đang nắm cằm mình, rồi giơ tay đẩy anh: “Tôi chỉ cảm thấy một người có điều kiện tốt như cậu lại cố tình đắm mình trụy lạc, tôi thấy điều đó không đáng. Nếu tôi là cậu, tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, thi vào một trường đại học tốt, tìm kiếm một công việc kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ sống một cuộc đời xuất sắc, sau đó nói cho những người không thích tôi, dù không có họ thì tôi vẫn sống tốt.”
Nếu là trước kia, lời nói này của cô đương đối xa xỉ, đương nhiên còn thiếu một điều kiện —— Triệu Phi Minh là con trai của Triệu Cao Hồng, mà cô muốn báo đáp ân tình của Triệu Cao Hồng.
Vì nguyên nhân này cho nên cô mới nhượng bộ, thậm chí còn động lòng trắc ẩn đưa anh về nhà.
Triệu Phi Minh thấy cô cứ giãy giụa, anh liền đè hai tay cô xuống hai bên mặt, người anh áp lên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống: “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng gì đó từ tôi sao?”
Lê Nghiên ngạc nhiên: “Lợi dụng cái gì chứ? Tôi có thể lấy được gì từ cậu?”
Thằng nhãi này có chỗ nào tốt cơ chứ! Bây giờ cô đang hối hận lắm đây! Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ không đến đồn cảnh sát bảo lãnh anh!
“Ví dụ như.” Triệu Phi Minh ưỡn hông, dương vật cách quần lót chọc vào bụng Lê Nghiên, anh hài lòng nhìn biểu cảm của cô thay đổi, cúi người xuống, dùng sức nặng cơ thể chặn cô lại, đôi môi mỏng hơi áp vào tai cô: “Để tôi làm cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.