Chương 41:
Tô Mã Lệ
26/09/2024
Lê Nghiên không nhớ mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ ngày hôm sau tỉnh dậy đã là 6 giờ tối, cô ngủ rất lâu, khi dậy đầu óc vẫn choáng váng, cứ tưởng đêm qua chỉ là một giấc mơ.
Rửa mặt xong cô lại nằm xuống giường, chân tay đau nhức, bước đi thì chân run rẩy.
6 giờ rưỡi, Triệu Phi Minh từ bên ngoài đi vào, Lê Nghiên nhắm mắt giả vờ ngủ, cô nghe thấy tiếng anh mở cửa, đứng ở trước giường nhìn một lúc, sau đó cúi xuống sờ trán cô, chắc để xác nhận xem cô có ốm hay không, rồi đi ra ngoài, hình như đang gọi điện thoại, giọng nói rất nhỏ.
Lê Nghiên lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện, hỏi cô đã ngủ bao lâu. Một tia sáng khác chiếu vào mắt cô, có người vạch mí mắt của cô lên, đặt ống nghe lên tim cô nghe tiếng tim cô đập.
Cô bừng tỉnh, mở mắt ra, giọng khàn đến mức gần như không phát ra được âm thanh: “Cô đang làm gì vậy?”
“Cơ thể không có vấn đề, tôi nghĩ cô ấy mệt quá nên mới ngủ lâu thôi.” Nữ bác sĩ đứng dậy nói: “Chuyện sinh hoạt nên tiết chế một chút, đừng làm đối phương mệt quá.”
Lê Nghiên ngạc nhiên mở to mắt, cô quay đầu nhìn Triệu Phi Minh, không biết thằng nhãi này nói gì, nói bao nhiêu với bác sĩ.
Triệu Phi Minh thấy cô không sao thì tiễn bác sĩ đi, khi quay lại, thấy cô run rẩy bước xuống giường, anh khoanh tay dựa vào khung cửa nói: “Tôi còn tưởng cô bị tôi chơi chết.”
Lê Nghiên không muốn để ý đến anh, cô đi ngang qua người anh, vào phòng tắm, lúc này mới dựa vào cửa thở dốc.
Tắm xong, vừa bức ra cô đã nhìn tháy Triệu Phi Minh đang mở hộp pizza trên bàn ăn, anh cắn một miếng, nhìn thấy cô nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, anh lại cầm một miếng khác đi đến chỗ cô; “Đi tắm rửa luôn cả não đấy à?”
Anh đút pizza vào miệng cô.
Lê Nghiên giơ tay cầm, nhưng anh không cho, một hai đòi đút cho cô.
Đến khi cô há mồm ăn anh mới buông tay, hỏi cô ăn ngon không.
Câu hỏi giống hệt tối hôm qua khi anh bắn vào miệng cô.
Lê Nghiên chỉ đơn giản gật đầu, ăn xong, cô nhìn anh nói: “Ngon.”
Làm cũng làm rồi, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Thằng nhãi này hoàn toàn bám lấy cô.
“Cô đang ám chỉ tôi à?” Triệu Phi Minh hơi ngạc nhiên trước phản ứng của cô, anh đang định tiến lên một bước thì Lê Nghiên đã đi lướt qua người anh, hướng về phía phòng ngủ. Điện thoại vang lên, Hoàng Cương gọi tới, tối hôm qua anh ta đến bệnh viện, gửi cho Lê Nghiên rất nhiều tin nhắn, nói nếu người đánh anh ta là người Lê Nghiên quen thì anh ta sẽ không báo cảnh sát, anh ta cũng xin lỗi, nói bản thân tối qua uống nhiều, có lẽ làm ra hành động không phải với cô, anh ta hy vọng cô không để ý.
Giọng của Lê Nghiên quá khàn, cô sợ bị người ta nghe ra nên từ chối cuộc gọi.
Nếu tối qua Triệu Phi Minh không xuất hiện, cô căn bản không phản kháng được trong tình trạng say khướt đó.
Cho nên hiện tại anh ta giải thích cũng đơn giản vì không muốn gây thù mà thôi.
Lê Nghiên cầm điện thoại, cô không trả lời, lặng lẽ ngồi trên giường nhìn hoa văn trên sàn nhà, lúc trước khi thuê căn phòng này, cô cũng bị hoa văn trên sàn trong phòng ngủ thu hút, hoa tulip phủ kín sàn nhà, sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, sàn nhà giống như được phủ đầy hoa.
Triệu Phi Minh đi từ ngoài vào, thấy cô cứ cúi đầu nhìn xuống đất, anh bước vài bước đến gần cô, ngồi xổm xuống đối diện với cô.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.
Cô nhìn anh, giọng khàn đến mức chỉ còn hơi: “Cậu đang trả thù tôi đúng không?”
Triệu Phi Minh nâng cằm, khuôn mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, anh mím môi tiến lại gần, ánh mắt trầm xuống, giọng nói cũng trầm theo.
“Cô biết rõ không phải vậy.”
“Tại sao vẫn hỏi tôi?”
Rửa mặt xong cô lại nằm xuống giường, chân tay đau nhức, bước đi thì chân run rẩy.
6 giờ rưỡi, Triệu Phi Minh từ bên ngoài đi vào, Lê Nghiên nhắm mắt giả vờ ngủ, cô nghe thấy tiếng anh mở cửa, đứng ở trước giường nhìn một lúc, sau đó cúi xuống sờ trán cô, chắc để xác nhận xem cô có ốm hay không, rồi đi ra ngoài, hình như đang gọi điện thoại, giọng nói rất nhỏ.
Lê Nghiên lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện, hỏi cô đã ngủ bao lâu. Một tia sáng khác chiếu vào mắt cô, có người vạch mí mắt của cô lên, đặt ống nghe lên tim cô nghe tiếng tim cô đập.
Cô bừng tỉnh, mở mắt ra, giọng khàn đến mức gần như không phát ra được âm thanh: “Cô đang làm gì vậy?”
“Cơ thể không có vấn đề, tôi nghĩ cô ấy mệt quá nên mới ngủ lâu thôi.” Nữ bác sĩ đứng dậy nói: “Chuyện sinh hoạt nên tiết chế một chút, đừng làm đối phương mệt quá.”
Lê Nghiên ngạc nhiên mở to mắt, cô quay đầu nhìn Triệu Phi Minh, không biết thằng nhãi này nói gì, nói bao nhiêu với bác sĩ.
Triệu Phi Minh thấy cô không sao thì tiễn bác sĩ đi, khi quay lại, thấy cô run rẩy bước xuống giường, anh khoanh tay dựa vào khung cửa nói: “Tôi còn tưởng cô bị tôi chơi chết.”
Lê Nghiên không muốn để ý đến anh, cô đi ngang qua người anh, vào phòng tắm, lúc này mới dựa vào cửa thở dốc.
Tắm xong, vừa bức ra cô đã nhìn tháy Triệu Phi Minh đang mở hộp pizza trên bàn ăn, anh cắn một miếng, nhìn thấy cô nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, anh lại cầm một miếng khác đi đến chỗ cô; “Đi tắm rửa luôn cả não đấy à?”
Anh đút pizza vào miệng cô.
Lê Nghiên giơ tay cầm, nhưng anh không cho, một hai đòi đút cho cô.
Đến khi cô há mồm ăn anh mới buông tay, hỏi cô ăn ngon không.
Câu hỏi giống hệt tối hôm qua khi anh bắn vào miệng cô.
Lê Nghiên chỉ đơn giản gật đầu, ăn xong, cô nhìn anh nói: “Ngon.”
Làm cũng làm rồi, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.
Thằng nhãi này hoàn toàn bám lấy cô.
“Cô đang ám chỉ tôi à?” Triệu Phi Minh hơi ngạc nhiên trước phản ứng của cô, anh đang định tiến lên một bước thì Lê Nghiên đã đi lướt qua người anh, hướng về phía phòng ngủ. Điện thoại vang lên, Hoàng Cương gọi tới, tối hôm qua anh ta đến bệnh viện, gửi cho Lê Nghiên rất nhiều tin nhắn, nói nếu người đánh anh ta là người Lê Nghiên quen thì anh ta sẽ không báo cảnh sát, anh ta cũng xin lỗi, nói bản thân tối qua uống nhiều, có lẽ làm ra hành động không phải với cô, anh ta hy vọng cô không để ý.
Giọng của Lê Nghiên quá khàn, cô sợ bị người ta nghe ra nên từ chối cuộc gọi.
Nếu tối qua Triệu Phi Minh không xuất hiện, cô căn bản không phản kháng được trong tình trạng say khướt đó.
Cho nên hiện tại anh ta giải thích cũng đơn giản vì không muốn gây thù mà thôi.
Lê Nghiên cầm điện thoại, cô không trả lời, lặng lẽ ngồi trên giường nhìn hoa văn trên sàn nhà, lúc trước khi thuê căn phòng này, cô cũng bị hoa văn trên sàn trong phòng ngủ thu hút, hoa tulip phủ kín sàn nhà, sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, sàn nhà giống như được phủ đầy hoa.
Triệu Phi Minh đi từ ngoài vào, thấy cô cứ cúi đầu nhìn xuống đất, anh bước vài bước đến gần cô, ngồi xổm xuống đối diện với cô.
“Đang nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.
Cô nhìn anh, giọng khàn đến mức chỉ còn hơi: “Cậu đang trả thù tôi đúng không?”
Triệu Phi Minh nâng cằm, khuôn mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, anh mím môi tiến lại gần, ánh mắt trầm xuống, giọng nói cũng trầm theo.
“Cô biết rõ không phải vậy.”
“Tại sao vẫn hỏi tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.