Chương 42:
Tô Mã Lệ
26/09/2024
Triệu Phi Minh có vẻ giận rồi, anh lạnh lùng đóng sầm cửa đi ra ngoài, gần 10 giờ tối mới về, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh xong thì đi vào phòng ngủ, khi nằm trên giường còn cố tình giật chăn của Lê Nghiên.
Lê Nghiên vẫn chưa ngủ, thấy anh giận dỗi, cô còn tưởng anh lại định thịt mình nên toàn thân trở nên căng thẳng.
Giây tiếp theo Triệu Phi Minh giơ tay nhéo má cô, anh véo rất mạnh, giọng nói vẫn tức giận: “Sao trước đây tôi không nhận ra cô ngu ngốc như vậy nhỉ? Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Lê Nghiên không nhúc nhích, trong bóng tối, cô thậm chí còn không dám mở mắt.
Triệu Phi Minh nhéo má cô một lúc, thấy cô không phản ứng anh lại giơ tay đắp chăn cho cô.
Anh quay lưng về phía cô, đợi một lúc lâu, thấy cô không vòng tay ôm eo mình như thường lệ, anh lại quay người, kéo tay cô đặt lên eo mình, sau đó quay người.
Lê Nghiên: “…”
Triệu Phi Minh khốn nạn thì khốn nạn, nhưng trẻ con thì cũng rất trẻ con.
Lê Nghiên suy nghĩ miên man đến gần nửa đêm, khó khăn lắm mới vào giấc ngủ, khi dậy, Triệu Phi Minh đã không còn ở đó nữa. hôm nay là chủ nhật, Lê Nghiên và Phương Cầm Cầm đã hẹn nhau đi ăn. Tắm xong, cô trang điểm đơn giản, tìm kem nền che dấu hôn trên cổ, sau đó soi gương, bảo đảm không có vấn đề gì mới xách túi đi ra ngoài.
Cô là người đến đầu tiên, gọi vài món trong nhà hàng, Đậu Nhã Hi và Phương Cầm Cầm khoan thai đến muộn, hình như hai người này bị bệnh, sắc mặt rất xấu.
Sau khi ngồi xuống, Đậu Nhã Hi uống hết một cốc nước, lại gọi thêm cốc thứ hai.
Phương Cầm Cầm lục bao thuốc, nhớ ra mình đang trong nhà hàng liền nhét bao thuốc vào trong túi, cầm đôi đũa trên bàn nhét vào miệng cắn, thấy Lê Nghiên nhìn mình, lúc này mới gắp đồ ăn, nói: “Tớ không sao, chỉ buồn ngủ thôi.”
Đang ăn, Đậu Nhã Hi đột nhiên nói: “Tớ muốn đi nhà thờ.”
Lê Nghiên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Phương Cầm Cầm vỗ tay nói: “Được, tớ cũng đang muốn đi.”
Lê Nghiên đè nén câu nói “tớ cũng muốn đi”, cô gật đầu nói: “Được rồi, ăn cơm xong chúng ta đến đó.”
Phương Cầm Cầm nói đêm qua mình ngủ không ngon, thậm chí còn không lái xe tới mà bắt taxi, cô ấy đứng ven đường đón xe, miệng ngậm thuốc lá, không có bật lửa nên chỉ ngậm đơn thuần, ánh mắt nhìn về phía xa, bị Lê Nghiên vỗ vai mới lấy lại tinh thần: “Tớ không sao.”
Lê Nghiên nói: “Xe tới rồi.”
Phương Cầm Cầm: “…”
Ba người lên xe không nói gì, Lê Nghiên vốn có chuyện giữ trong lòng, cô tưởng mình là người dễ bị phát hiện nhất, ai ngờ Đậu Nhã Hi và Phương Cầm Cầm còn khoa trương hơn cô, hai người giống như mất hồn vậy, xuống xe còn quên cầm túi theo, Đậu Nhã Hi kỳ lạ nhất, sau khi xuống xe còn quên đóng cửa xe, cứ thế mà đi thẳng.
Lê Nghiên bước tới đóng cửa xe, vẫy tay với tài xế, lúc này mới đứng cạnh hai người hỏi: “Hai người các cậu thật sự không sao chứ?”
Đậu Nhã Hi và Phương Cầm Cầm cùng lắc đầu, họ ngẩng đầu lên nhìn nhà thờ, lại thống nhất gật đầu.
“Tớ tới đây sám hối.” Phương Cầm Cầm nói.
Đậu Nhã Hi há miệng muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống: “Đi thôi, chúng ta vào trong trước đã.”
Lê Nghiên không biết hai người này xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết chuyện này cô không giúp được, nếu không với tính cách của Phương Cầm Cầm, cô ấy sẽ nói cho cô biết đầu tiên.
Trong nhà thờ có rất nhiều cặp đôi đến chụp ảnh, không có ai xếp hàng xưng tội cả, vị linh mục mặc áo dài, tay cầm cuốn Kinh thánh, nhìn thấy mấy người đứng trước tòa xưng tội liền đi tới hỏi họ có cần giúp đỡ gì không.
Thấy ba người gật đầu, linh mục ra hiệu cho ba người đi lấy nước thánh, làm dấu thánh giá trên ngực để rửa sạch tội lỗi.
Lê Nghiên đi đằng sau linh mục, làm theo một lần, sau đó đi theo linh mục đi về phía tòa xưng tội— một phòng nhỏ bằng gỗ có thể di chuyển, xung quanh có rèm che, cửa sổ được chạm khắc hoa văn cổ điển.
Linh mục đi vào, Phương Cầm Cầm cũng mở cửa đi vào.
Khi Lê Nghiên kéo Đậu Nhã Hi đi, cô nghe thấy Phương Cầm Cầm nói: “Các cậu đừng đi, ở đây với tớ.”
Lê Nghiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Cầm Cầm, cô có chút lo lắng nhìn cánh cửa gỗ, sau đó nói: “Đừng sợ, chúng tớ không đi đâu.”
Lê Nghiên vẫn chưa ngủ, thấy anh giận dỗi, cô còn tưởng anh lại định thịt mình nên toàn thân trở nên căng thẳng.
Giây tiếp theo Triệu Phi Minh giơ tay nhéo má cô, anh véo rất mạnh, giọng nói vẫn tức giận: “Sao trước đây tôi không nhận ra cô ngu ngốc như vậy nhỉ? Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc.”
Lê Nghiên không nhúc nhích, trong bóng tối, cô thậm chí còn không dám mở mắt.
Triệu Phi Minh nhéo má cô một lúc, thấy cô không phản ứng anh lại giơ tay đắp chăn cho cô.
Anh quay lưng về phía cô, đợi một lúc lâu, thấy cô không vòng tay ôm eo mình như thường lệ, anh lại quay người, kéo tay cô đặt lên eo mình, sau đó quay người.
Lê Nghiên: “…”
Triệu Phi Minh khốn nạn thì khốn nạn, nhưng trẻ con thì cũng rất trẻ con.
Lê Nghiên suy nghĩ miên man đến gần nửa đêm, khó khăn lắm mới vào giấc ngủ, khi dậy, Triệu Phi Minh đã không còn ở đó nữa. hôm nay là chủ nhật, Lê Nghiên và Phương Cầm Cầm đã hẹn nhau đi ăn. Tắm xong, cô trang điểm đơn giản, tìm kem nền che dấu hôn trên cổ, sau đó soi gương, bảo đảm không có vấn đề gì mới xách túi đi ra ngoài.
Cô là người đến đầu tiên, gọi vài món trong nhà hàng, Đậu Nhã Hi và Phương Cầm Cầm khoan thai đến muộn, hình như hai người này bị bệnh, sắc mặt rất xấu.
Sau khi ngồi xuống, Đậu Nhã Hi uống hết một cốc nước, lại gọi thêm cốc thứ hai.
Phương Cầm Cầm lục bao thuốc, nhớ ra mình đang trong nhà hàng liền nhét bao thuốc vào trong túi, cầm đôi đũa trên bàn nhét vào miệng cắn, thấy Lê Nghiên nhìn mình, lúc này mới gắp đồ ăn, nói: “Tớ không sao, chỉ buồn ngủ thôi.”
Đang ăn, Đậu Nhã Hi đột nhiên nói: “Tớ muốn đi nhà thờ.”
Lê Nghiên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Phương Cầm Cầm vỗ tay nói: “Được, tớ cũng đang muốn đi.”
Lê Nghiên đè nén câu nói “tớ cũng muốn đi”, cô gật đầu nói: “Được rồi, ăn cơm xong chúng ta đến đó.”
Phương Cầm Cầm nói đêm qua mình ngủ không ngon, thậm chí còn không lái xe tới mà bắt taxi, cô ấy đứng ven đường đón xe, miệng ngậm thuốc lá, không có bật lửa nên chỉ ngậm đơn thuần, ánh mắt nhìn về phía xa, bị Lê Nghiên vỗ vai mới lấy lại tinh thần: “Tớ không sao.”
Lê Nghiên nói: “Xe tới rồi.”
Phương Cầm Cầm: “…”
Ba người lên xe không nói gì, Lê Nghiên vốn có chuyện giữ trong lòng, cô tưởng mình là người dễ bị phát hiện nhất, ai ngờ Đậu Nhã Hi và Phương Cầm Cầm còn khoa trương hơn cô, hai người giống như mất hồn vậy, xuống xe còn quên cầm túi theo, Đậu Nhã Hi kỳ lạ nhất, sau khi xuống xe còn quên đóng cửa xe, cứ thế mà đi thẳng.
Lê Nghiên bước tới đóng cửa xe, vẫy tay với tài xế, lúc này mới đứng cạnh hai người hỏi: “Hai người các cậu thật sự không sao chứ?”
Đậu Nhã Hi và Phương Cầm Cầm cùng lắc đầu, họ ngẩng đầu lên nhìn nhà thờ, lại thống nhất gật đầu.
“Tớ tới đây sám hối.” Phương Cầm Cầm nói.
Đậu Nhã Hi há miệng muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống: “Đi thôi, chúng ta vào trong trước đã.”
Lê Nghiên không biết hai người này xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết chuyện này cô không giúp được, nếu không với tính cách của Phương Cầm Cầm, cô ấy sẽ nói cho cô biết đầu tiên.
Trong nhà thờ có rất nhiều cặp đôi đến chụp ảnh, không có ai xếp hàng xưng tội cả, vị linh mục mặc áo dài, tay cầm cuốn Kinh thánh, nhìn thấy mấy người đứng trước tòa xưng tội liền đi tới hỏi họ có cần giúp đỡ gì không.
Thấy ba người gật đầu, linh mục ra hiệu cho ba người đi lấy nước thánh, làm dấu thánh giá trên ngực để rửa sạch tội lỗi.
Lê Nghiên đi đằng sau linh mục, làm theo một lần, sau đó đi theo linh mục đi về phía tòa xưng tội— một phòng nhỏ bằng gỗ có thể di chuyển, xung quanh có rèm che, cửa sổ được chạm khắc hoa văn cổ điển.
Linh mục đi vào, Phương Cầm Cầm cũng mở cửa đi vào.
Khi Lê Nghiên kéo Đậu Nhã Hi đi, cô nghe thấy Phương Cầm Cầm nói: “Các cậu đừng đi, ở đây với tớ.”
Lê Nghiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Cầm Cầm, cô có chút lo lắng nhìn cánh cửa gỗ, sau đó nói: “Đừng sợ, chúng tớ không đi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.