Quyển 2 - Chương 113: Chương 105.2
Phó Tráng Tráng
12/03/2017
Tần Nhật Sơ đã từng nghĩ, nếu như cô hạnh phúc, nếu như người đàn ông
anh tuấn đó có thể mang lại cho cô hạnh phúc thì anh cũng sẽ buông tay
được, thực sự buông tay được! Anh cho rằng mình vẫn giữ được chút bản
lĩnh này! Trong quan niệm tình yêu của anh, yêu một người không phải là
có được người ấy bằng mọi giá mà là chúc phúc cô, thành toàn cho cô để
cô có thể bay cao hơn, bay xa hơn, rời xa cái gia tộc giàu có mà cũng
đầy hắc ám này!
Nhưng mà... nhưng mà...
Tên đàn ông chết tiệt đó không thực lòng với cô! Ngược lại, còn để cho cô phòng đơn gối chiếc, cuối cùng uất ức mà chết! Khi biết người con gái trong lòng mình vì băng huyết sau khi sinh mà chết, thì trong nháy mắt đó, bao nhiêu ý chí sinh tồn anh tích góp bao năm bỗng chốc đã ầm ầm sụp đổ.
Anh không muốn phải rời xa… Người mà anh ái mộ, người mà anh yêu, người duy nhất trên đời anh quan tâm… Người con gái đó, người con gái mang nụ cười kiều diễm như nắng mai đó, cô ấy, đã chết rồi… Cô ấy không còn nữa, cô ấy sẽ chẳng xuất hiện trước mắt anh thêm bất kì một lần nào nữa. Cô ấy sẽ không còn mỉm cười xoa đầu anh với vẻ mặt rất cưng chiều đó nữa, cũng sẽ chẳng hấp háy đôi mắt to đen láy ấy một cách rất nghịch ngợm đáng yêu nữa…
Đêm đó, Tần Nhật Sơ trốn trong phòng của Yên Nhiên. Anh vẫn còn ngửi thấy đâu đây xung quanh mình là phảng phất mùi hương đặc trưng nơi cô, anh đã khóc đến khi tâm tê phế liệt…
Nguyễn Diệp Thành, tôi muốn ông phải chết! Nguyễn Diệp Thành, tôi muốn ông phải chết! Nguyễn Diệp Thành, Tần Nhật Sơ tôi muốn ông phải chết! Muốn ông phải chết! Anh muốn tự tay mình giết chết tên đàn ông đốn mạt kia, để cho hắn rơi xuống vực sâu không đáy, sống không bằng chết!
Đáng tiếc, trời cao lại không chiều lòng người. Không đợi nổi đến lúc anh có được sức mạnh cường đại trong tay thì đã truyền đến tin Nguyễn Diệp Thành gặp tai nạn máy bay mà chết. Lúc cử hành tang lễ, Tần Nhật Sơ tay nắm chặt, vạn phần tức giận! Sao có thể? Nguyễn Diệp Thành sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nhiều năm qua không phải vì ý niệm trả thù hắn mà anh mới chống đỡ được để sống đến giờ phút này hay sao? Thế mà tại sao chỉ sau một đêm ngắn ngủi hắn đã không còn nữa? Như thế này thì anh sống trên đời còn có mục đích gì nữa đây?
Không còn mối bận tâm nào, động lực để sinh tồn cũng không có. Không thể yêu ai, cũng chẳng còn ai để mà hận...
Ngay lúc đó, Tần Nhật Sơ đã gặp được người con gái thứ hai anh yêu trong cuộc đời mình. Chính là con gái của Yên Nhiên - tiểu công chúa của Nguyễn gia – Nguyễn Miên Miên. Nhìn đứa bé đáng yêu mở to đôi mắt ngốc nghếch núp trong ngực một thiếu niên anh tuấn lạnh lùng, tim anh chợt thấy nhói đau. Đúng rồi, anh sao lại quên được lời hứa với Yên Nhiên là phải chăm sóc thật tốt cho Miên Miên?.. Ngày đó, Yên Nhiên đã liều chết để giữ lại đứa bé này. Và hôm nay, làm sao anh có thể buông tay với cuộc đời này? Làm sao anh có thể bỏ lại đứa bé này mà ra đi được nữa?
Khi anh muốn vuốt ve khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đó đã bị địch ý của cậu thiếu niên lạnh lùng đứng bên cạnh ngăn lại, khiến anh phải kiên quyết rời đi.
Anh muốn có được sức mạnh cường đại, muốn chuẩn bị một lực lượng thật hùng hậu để quay trở về cướp lại bảo bối này đi! Khi đó, bảo bối này sẽ là của anh, của duy nhất chỉ mình anh!
Vì vậy, bảy năm sau, anh đã quay trở lại, mang theo về là niềm tin cùng rất nhiều hy vọng. Nhưng anh chưa từng tự hỏi mình rằng tình yêu chân thật này đã kết thúc vĩnh viễn hay chưa, hoặc giả, nó căn bản chưa từng bắt đầu?..
Cho đến một ngày Tần Nhật Sơ mới nhận ra bản thân mình vẫn luôn tìm kiếm hình bóng của Yên Nhiên trên người cô bé mập mạp kia. Thậm chí đã từ rất lâu trước đây, cả khi ham muốn tình dục bộc phát thì đáy mắt anh vẫn luôn chỉ có hình ảnh xinh đẹp của Yên Nhiên mà thôi.
Diệp Hiên Viên nói rất đúng, nếu như không phải vì Yên Nhiên thì cả đời này anh cũng sẽ không thèm liếc mắt lại nhìn đứa bé kia đến lần thứ hai.
Nhưng mà, theo thời gian từ từ tiếp xúc, không biết từ bao giờ anh đã yêu cô bé con mềm mại đáng yêu, nhát gan lại hay tự ti này mất rồi. Chỉ tiếc đến khi anh phát hiện ra thì đã quá muộn. Cô bé kia đã yêu người con trai khác. Cả thể xác và tâm hồn cô chỉ tràn ngập hình bóng của người con trai ấy mà thôi. Dù người khác có mạt sát ra sao, dù có chỉ cho cô biết rằng thứ tình yêu đó là cấm kỵ nhưng hai con người ấy vẫn dũng cảm mà yêu thương nhau.
Tần Nhật Sơ không chỉ dưới một lần đã từng nghĩ, nếu như năm đó anh nhất quyết mang cô bé này rời đi thì có phải hay không kết cục sẽ không ra đến nông nỗi này? Nếu như, anh không phải từ lúc ban đầu mang theo những tính toán để tiếp cận cô gái này, không phải bởi vì chút huyết mạch liên thông kia mà đối với cô rất dịu dàng, thì có hay không, trong cuộc đời này, anh sẽ tình cờ gặp được cô?
Nhưng mà...
Trong tình yêu, không có thứ gọi là chờ đợi. Chính là thời cơ, người con trai kia đã không hề bỏ lỡ, còn anh, đã lỡ mất rồi... Lần này, anh đã yêu khi quá muộn...
Liếc nhìn danh sách chuyển nhượng của Tần thị trong tay, Tần Nhật Sơ đem nó tùy ý vứt sang bên cạnh.
Cho dù hiện tại anh đã lấy được Tần thị mà mình tâm huyết trong bao nhiêu năm. Nhưng ở nơi sâu tận đáy lòng vẫn dâng lên những xúc cảm vừa khinh bỉ vừa bi thương... Không có cô gái ấy, cuộc đời của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Khi đứng ở đỉnh cao danh vọng và nhìn xuống mọi người ở phía dưới, anh cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi vì bên cạnh anh không có cô, không có cô ấy!
Có lẽ cuộc đời anh đã phạm phải quá nhiều sai lầm nên bây giờ ông trời đang trừng phạt anh, làm cho hai người con gái anh yêu cuối cùng đều rời xa anh...
Nếu số phận đã là như vậy thì hãy để cho anh vì người con gái mình yêu mà làm một việc cuối cùng đi!
Anh biết cô đã mang thai, cũng bởi vì áp lực tâm lí quá lớn mà khiến thai nhi không thuận, cơ thể suy yếu. Cứ như vậy thì có lẽ chưa kịp đợi đến ngày đứa trẻ ra đời đã hương tiêu ngọc vẫn mất rồi.
Không, anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! Số phận của Yên Nhiên, bi kịch của Yên Nhiên không thể xảy ra một lần nữa trên người Miên Miên, tuyệt đối không thể!!!
Lão Tần không phải đã muốn gả cô bé cho anh hay sao, không phải vì sợ Diệp Hiên Viên sẽ chiếm được gia sản của Tần gia hay sao? Vậy thì theo đúng như lão mong muốn, anh thực sự sẽ làm được một hôn lễ hoành tráng! Lão chỉ nói kết hôn, nhưng không biết rằng trên thế giới này còn một thứ gọi là “ly hôn” hay sao? Thật là thông minh cả một đời lại hồ đồ trong một phút giây!
Cái chết của Nguyễn Diệp Thành và Tần nhị tiểu thư không phải vẫn là cơn ác mộng vẫn luôn hành hạ Miên Miên hay sao? Như vậy, nếu khéo léo chỉnh sửa lại sự thật, cũng không có gì là quá đáng đúng không? Nguyễn Diệp Thành bá đạo ép duyên cũng được, mà Tần nhị tiểu thư bất đắc dĩ ôm hận cũng xong, nhưng không có bất kì ai, bất kì ai cũng không được phép làm tổn thương cô bé này!
Phải biết, nguỵ tạo ra một phong thư đã nát như tro cho giống một bức di thư tâm huyết, điều này đối với Lăng Thịnh mà nói chỉ là một chuyện dễ như bỡn mà thôi!
Nguyễn Diệp Thành có ra sao, Tần nhị tiểu thư có như thế nào, điều ấy không hề quan trọng!
Chỉ cần Miên Miên được hạnh phúc!
Đúng vậy, chỉ cần Miên Miên được hạnh phúc mà thôi!
Nhưng mà... nhưng mà...
Tên đàn ông chết tiệt đó không thực lòng với cô! Ngược lại, còn để cho cô phòng đơn gối chiếc, cuối cùng uất ức mà chết! Khi biết người con gái trong lòng mình vì băng huyết sau khi sinh mà chết, thì trong nháy mắt đó, bao nhiêu ý chí sinh tồn anh tích góp bao năm bỗng chốc đã ầm ầm sụp đổ.
Anh không muốn phải rời xa… Người mà anh ái mộ, người mà anh yêu, người duy nhất trên đời anh quan tâm… Người con gái đó, người con gái mang nụ cười kiều diễm như nắng mai đó, cô ấy, đã chết rồi… Cô ấy không còn nữa, cô ấy sẽ chẳng xuất hiện trước mắt anh thêm bất kì một lần nào nữa. Cô ấy sẽ không còn mỉm cười xoa đầu anh với vẻ mặt rất cưng chiều đó nữa, cũng sẽ chẳng hấp háy đôi mắt to đen láy ấy một cách rất nghịch ngợm đáng yêu nữa…
Đêm đó, Tần Nhật Sơ trốn trong phòng của Yên Nhiên. Anh vẫn còn ngửi thấy đâu đây xung quanh mình là phảng phất mùi hương đặc trưng nơi cô, anh đã khóc đến khi tâm tê phế liệt…
Nguyễn Diệp Thành, tôi muốn ông phải chết! Nguyễn Diệp Thành, tôi muốn ông phải chết! Nguyễn Diệp Thành, Tần Nhật Sơ tôi muốn ông phải chết! Muốn ông phải chết! Anh muốn tự tay mình giết chết tên đàn ông đốn mạt kia, để cho hắn rơi xuống vực sâu không đáy, sống không bằng chết!
Đáng tiếc, trời cao lại không chiều lòng người. Không đợi nổi đến lúc anh có được sức mạnh cường đại trong tay thì đã truyền đến tin Nguyễn Diệp Thành gặp tai nạn máy bay mà chết. Lúc cử hành tang lễ, Tần Nhật Sơ tay nắm chặt, vạn phần tức giận! Sao có thể? Nguyễn Diệp Thành sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nhiều năm qua không phải vì ý niệm trả thù hắn mà anh mới chống đỡ được để sống đến giờ phút này hay sao? Thế mà tại sao chỉ sau một đêm ngắn ngủi hắn đã không còn nữa? Như thế này thì anh sống trên đời còn có mục đích gì nữa đây?
Không còn mối bận tâm nào, động lực để sinh tồn cũng không có. Không thể yêu ai, cũng chẳng còn ai để mà hận...
Ngay lúc đó, Tần Nhật Sơ đã gặp được người con gái thứ hai anh yêu trong cuộc đời mình. Chính là con gái của Yên Nhiên - tiểu công chúa của Nguyễn gia – Nguyễn Miên Miên. Nhìn đứa bé đáng yêu mở to đôi mắt ngốc nghếch núp trong ngực một thiếu niên anh tuấn lạnh lùng, tim anh chợt thấy nhói đau. Đúng rồi, anh sao lại quên được lời hứa với Yên Nhiên là phải chăm sóc thật tốt cho Miên Miên?.. Ngày đó, Yên Nhiên đã liều chết để giữ lại đứa bé này. Và hôm nay, làm sao anh có thể buông tay với cuộc đời này? Làm sao anh có thể bỏ lại đứa bé này mà ra đi được nữa?
Khi anh muốn vuốt ve khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đó đã bị địch ý của cậu thiếu niên lạnh lùng đứng bên cạnh ngăn lại, khiến anh phải kiên quyết rời đi.
Anh muốn có được sức mạnh cường đại, muốn chuẩn bị một lực lượng thật hùng hậu để quay trở về cướp lại bảo bối này đi! Khi đó, bảo bối này sẽ là của anh, của duy nhất chỉ mình anh!
Vì vậy, bảy năm sau, anh đã quay trở lại, mang theo về là niềm tin cùng rất nhiều hy vọng. Nhưng anh chưa từng tự hỏi mình rằng tình yêu chân thật này đã kết thúc vĩnh viễn hay chưa, hoặc giả, nó căn bản chưa từng bắt đầu?..
Cho đến một ngày Tần Nhật Sơ mới nhận ra bản thân mình vẫn luôn tìm kiếm hình bóng của Yên Nhiên trên người cô bé mập mạp kia. Thậm chí đã từ rất lâu trước đây, cả khi ham muốn tình dục bộc phát thì đáy mắt anh vẫn luôn chỉ có hình ảnh xinh đẹp của Yên Nhiên mà thôi.
Diệp Hiên Viên nói rất đúng, nếu như không phải vì Yên Nhiên thì cả đời này anh cũng sẽ không thèm liếc mắt lại nhìn đứa bé kia đến lần thứ hai.
Nhưng mà, theo thời gian từ từ tiếp xúc, không biết từ bao giờ anh đã yêu cô bé con mềm mại đáng yêu, nhát gan lại hay tự ti này mất rồi. Chỉ tiếc đến khi anh phát hiện ra thì đã quá muộn. Cô bé kia đã yêu người con trai khác. Cả thể xác và tâm hồn cô chỉ tràn ngập hình bóng của người con trai ấy mà thôi. Dù người khác có mạt sát ra sao, dù có chỉ cho cô biết rằng thứ tình yêu đó là cấm kỵ nhưng hai con người ấy vẫn dũng cảm mà yêu thương nhau.
Tần Nhật Sơ không chỉ dưới một lần đã từng nghĩ, nếu như năm đó anh nhất quyết mang cô bé này rời đi thì có phải hay không kết cục sẽ không ra đến nông nỗi này? Nếu như, anh không phải từ lúc ban đầu mang theo những tính toán để tiếp cận cô gái này, không phải bởi vì chút huyết mạch liên thông kia mà đối với cô rất dịu dàng, thì có hay không, trong cuộc đời này, anh sẽ tình cờ gặp được cô?
Nhưng mà...
Trong tình yêu, không có thứ gọi là chờ đợi. Chính là thời cơ, người con trai kia đã không hề bỏ lỡ, còn anh, đã lỡ mất rồi... Lần này, anh đã yêu khi quá muộn...
Liếc nhìn danh sách chuyển nhượng của Tần thị trong tay, Tần Nhật Sơ đem nó tùy ý vứt sang bên cạnh.
Cho dù hiện tại anh đã lấy được Tần thị mà mình tâm huyết trong bao nhiêu năm. Nhưng ở nơi sâu tận đáy lòng vẫn dâng lên những xúc cảm vừa khinh bỉ vừa bi thương... Không có cô gái ấy, cuộc đời của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...
Khi đứng ở đỉnh cao danh vọng và nhìn xuống mọi người ở phía dưới, anh cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi vì bên cạnh anh không có cô, không có cô ấy!
Có lẽ cuộc đời anh đã phạm phải quá nhiều sai lầm nên bây giờ ông trời đang trừng phạt anh, làm cho hai người con gái anh yêu cuối cùng đều rời xa anh...
Nếu số phận đã là như vậy thì hãy để cho anh vì người con gái mình yêu mà làm một việc cuối cùng đi!
Anh biết cô đã mang thai, cũng bởi vì áp lực tâm lí quá lớn mà khiến thai nhi không thuận, cơ thể suy yếu. Cứ như vậy thì có lẽ chưa kịp đợi đến ngày đứa trẻ ra đời đã hương tiêu ngọc vẫn mất rồi.
Không, anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! Số phận của Yên Nhiên, bi kịch của Yên Nhiên không thể xảy ra một lần nữa trên người Miên Miên, tuyệt đối không thể!!!
Lão Tần không phải đã muốn gả cô bé cho anh hay sao, không phải vì sợ Diệp Hiên Viên sẽ chiếm được gia sản của Tần gia hay sao? Vậy thì theo đúng như lão mong muốn, anh thực sự sẽ làm được một hôn lễ hoành tráng! Lão chỉ nói kết hôn, nhưng không biết rằng trên thế giới này còn một thứ gọi là “ly hôn” hay sao? Thật là thông minh cả một đời lại hồ đồ trong một phút giây!
Cái chết của Nguyễn Diệp Thành và Tần nhị tiểu thư không phải vẫn là cơn ác mộng vẫn luôn hành hạ Miên Miên hay sao? Như vậy, nếu khéo léo chỉnh sửa lại sự thật, cũng không có gì là quá đáng đúng không? Nguyễn Diệp Thành bá đạo ép duyên cũng được, mà Tần nhị tiểu thư bất đắc dĩ ôm hận cũng xong, nhưng không có bất kì ai, bất kì ai cũng không được phép làm tổn thương cô bé này!
Phải biết, nguỵ tạo ra một phong thư đã nát như tro cho giống một bức di thư tâm huyết, điều này đối với Lăng Thịnh mà nói chỉ là một chuyện dễ như bỡn mà thôi!
Nguyễn Diệp Thành có ra sao, Tần nhị tiểu thư có như thế nào, điều ấy không hề quan trọng!
Chỉ cần Miên Miên được hạnh phúc!
Đúng vậy, chỉ cần Miên Miên được hạnh phúc mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.