Quyển 2 - Chương 112: chương 105
Phó Tráng Tráng
01/09/2017
Cả cuộc đời Tần Nhật Sơ chỉ yêu hai người phụ nữ
Một người chính là đại tiểu thư xinh đẹp dịu dàng của Tần gia – Tần Yên Nhiên. Nhưng chỉ tiếc: “Khi nàng sinh thì ta chưa sinh, khi ta sinh nàng đã già rồi.” Tình yêu này của Tần Nhật Sơ đã nảy nở từ rất sớm, nhưng không có cơ hội, không thể tranh đoạt, chỉ có thể là một giấc mộng thoáng qua…
Năm đó Tần Nhật Sơ còn là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ sống trong cô nhi viện. Trong một chương trình từ thiện được tổ chức ở đây, anh đã được Tần đại lão gia nhìn trúng, sau đó mang về nhà nhận làm con nuôi. Từ đó, số phận của anh đã bước sang một trang mới, lúc đầu là quyền hành tiền bạc dễ dàng có được nhưng sau đó lại là một đoạn dài tình cảm đầy trắc trở!
Năm ấy, vẫn trong bộ dáng lam lũ cô đơn, anh đã gặp được chị hai xinh đẹp dịu dàng cùng chị ba hoạt bát hiếu động. Sau khi nhìn thấy nụ cười như nắng mai của chị hai, đứa bé vẫn luôn sống quật cường bướng bỉnh lúc đó, bỗng như hóa thành hư không. Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới trong mắt anh cũng không quan trọng bằng nụ cười xinh đẹp đầy dịu dàng của cô gái trước mặt kia. Anh không thể quên được cô và dẫu có muốn, cũng đã không thể được nữa rồi…
Năm tháng thấm thoắt trôi đi, anh từng chút từng chút một khắc sâu hình ảnh cô gái thanh lệ đó vào sâu tận đáy lòng...
Vị chị gái xinh đẹp đó có một cái tên rất êm tai, gọi là Yên Nhiên. Cô luôn luôn nói nói cười cười rất hồn nhiên. Anh không biết phải miêu tả sự tuyệt vời của cô bằng từ ngữ như thế nào nữa. Kia đôi lông mày cong cong, cái miệng trái tim xinh đẹp, mắt to chớp động nhẹ nhàng. Từng giây từng phút, từng khoảnh khắc đều khiến anh xao xuyến không ngừng...
Yên Nhiên không hề giống với những vị thiên kim đại tiểu thư khác. Bọn họ trước mặt anh thì tỏ ra dịu dàng thiện lương, sau lưng lại ngầm khinh bỉ, xem thường anh, nhìn anh giống như đang nhìn con chó hoang nhỏ chỉ có thể đi cầu xin chút sự thương xót sắp héo tàn từ kẻ khác!
Yên Nhiên rất đẹp, tâm hồn cũng thiện lương. Đối với người em nuôi xa lạ này, cô càng muôn vàn che chở, yêu thương. Cô đối tốt với anh thậm chí còn tốt hơn so với em gái ruột của mình. Cho nên, có đôi khi nhị tiểu thư của Tần gia thỉnh thoảng sẽ ghen tị, mặt mũi nhăn tít cả lại >”<. Rõ ràng là chị ruột của cô, vậy mà sao lại đối tốt với người em trai nuôi không có ruột rà máu mủ này đến nhường ấy!
Khi nhìn thấy vẻ mặt không cam chịu này của em gái, Yên Nhiên thiện lương cũng chỉ nhẹ nhàng giảiứa bé này khiến cho chị đau lòng!
Đứa bé này khiến cho chị đau lòng!
Đứa bé này khiến cho chị đau lòng!
Mấy chữ này đã khắc sâu vào trong lòng Tần Nhật Sơ.
Từ nhỏ, anh đã hiểu rằng trên cái thế giới này, chẳng thể nhờ vả dựa dẫm được vào bất cứ ai! Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà tồn tại! Cho nên, anh trở thành hung ác, anh tàn nhẫn, anh gài bẫy người khác, bởi vì tất cả những việc này sẽ giúp bản thân có được cơm no áo ấm, anh cũng sẽ không phải tiếp tục sống kiếp sống nơi đầu đường xó chợ bẩn thỉu khốn khổ. Anh, có thể đứng trên đỉnh cao thế giới mà nhìn xuống tất cả mọi người!
Tất cả những kẻ đã từng bắt nạt anh, cười nhạo anh, đều chỉ có thể nằm ở dưới chân anh, nịnh hót mà đi hôn mũi giầy của của anh mà thôi!
Cha mẹ vô danh tuy không cho anh được cái gì nhưng cũng để lại cho anh thừa hưởng được chút dung mạo bên ngoài như môi hồng răng trắng, nước da sáng... tổng thể nhìn khá giống một thiếu niên lai Pháp. Và vẻ ngoài này của anh thì nhận được rất nhiều sự yêu mến từ mọi người. Anh cũng không cảm thấy những cảm tình mà mình nhận được này có gì đáng xấu hổ cả, đó chỉ là một chuyện rất bình thường thôi! Trên thế giới này, khi người ta chẳng có gì trong tay, đến ăn cơm cũng phải dựa vào chút sắc đẹp để kiếm lấy thì mấy thứ kiểu như lòng tự trọng rẻ tiền cũng đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Và khi những kẻ tư bản vốn tưởng lợi dụng được chút nhan sắc kia, sẽ bị anh làm cho mê hoặc, bất tri bất giác buông lỏng phòng bị, tạo cơ hội cho anh lấy được bất cứ thứ gì mà anh muốn.
Nhưng khi đứng trước người con gái xinh đẹp cao quý như mây như sương này, Tần Nhật Sơ lần đầu tiên có cảm giác thật lòng yêu thương…Cô không giống với tất cả những người con gái khác, nàng không cậy mình nhà cao cửa rộng, phú quý giàu sang, nàng thực sự rất thiện lương và nhân nghĩa.
Trong một khoảnh khắc kia, Tần Nhật Sơ đã thề sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ cô gái có nụ cười dịu dàng, xinh đẹp động lòng người ấy...
Nhưng, người tính không bằng trời tính. Tần Nhật Sơ ngày đó còn quá non nớt, anh chưa có đủ sức mạnh để bảo vệ cô. Mà có lẽ, cô gái ấy cũng không cần anh bảo vệ, chưa từng cần...
Nhìn sàn nhảy hoa với những cô tiểu thư xinh đẹp áo váy tung bay thướt tha, Tần Nhật Sơ phát hiện cổ họng mình khô khốc, trong lòng đau đớn, oán giận vô cùng.
Người đàn ông kia, người đàn ông kia, tại sao lại ôm Yên Nhiên của mình? Tại sao?
Vì miệng hắn đầy những lời ngon tiếng ngọt, vì vẻ ngoài bảnh bao, vì gia thế hiến hách hay là hắn là cái loại giàu sổi cường quyền?
Nhưng...
Tần Nhật Sơ khi ấy chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, thân cô thế cô chẳng có thứ gì trong tay. Hơn nữa, anh khi đó chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi mà dám đòi đi yêu thiếu nữ hai mươi tuổi hoa lệ ấy hay sao? Vì vậy, anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chị gái yêu quý của mình khoác lên người chiếc váy cưới trắng muốt đi bên cạnh người đành ông anh tuấn – Nguyễn Diệp Thành đó mà thôi.
Một người chính là đại tiểu thư xinh đẹp dịu dàng của Tần gia – Tần Yên Nhiên. Nhưng chỉ tiếc: “Khi nàng sinh thì ta chưa sinh, khi ta sinh nàng đã già rồi.” Tình yêu này của Tần Nhật Sơ đã nảy nở từ rất sớm, nhưng không có cơ hội, không thể tranh đoạt, chỉ có thể là một giấc mộng thoáng qua…
Năm đó Tần Nhật Sơ còn là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ sống trong cô nhi viện. Trong một chương trình từ thiện được tổ chức ở đây, anh đã được Tần đại lão gia nhìn trúng, sau đó mang về nhà nhận làm con nuôi. Từ đó, số phận của anh đã bước sang một trang mới, lúc đầu là quyền hành tiền bạc dễ dàng có được nhưng sau đó lại là một đoạn dài tình cảm đầy trắc trở!
Năm ấy, vẫn trong bộ dáng lam lũ cô đơn, anh đã gặp được chị hai xinh đẹp dịu dàng cùng chị ba hoạt bát hiếu động. Sau khi nhìn thấy nụ cười như nắng mai của chị hai, đứa bé vẫn luôn sống quật cường bướng bỉnh lúc đó, bỗng như hóa thành hư không. Có lẽ trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới trong mắt anh cũng không quan trọng bằng nụ cười xinh đẹp đầy dịu dàng của cô gái trước mặt kia. Anh không thể quên được cô và dẫu có muốn, cũng đã không thể được nữa rồi…
Năm tháng thấm thoắt trôi đi, anh từng chút từng chút một khắc sâu hình ảnh cô gái thanh lệ đó vào sâu tận đáy lòng...
Vị chị gái xinh đẹp đó có một cái tên rất êm tai, gọi là Yên Nhiên. Cô luôn luôn nói nói cười cười rất hồn nhiên. Anh không biết phải miêu tả sự tuyệt vời của cô bằng từ ngữ như thế nào nữa. Kia đôi lông mày cong cong, cái miệng trái tim xinh đẹp, mắt to chớp động nhẹ nhàng. Từng giây từng phút, từng khoảnh khắc đều khiến anh xao xuyến không ngừng...
Yên Nhiên không hề giống với những vị thiên kim đại tiểu thư khác. Bọn họ trước mặt anh thì tỏ ra dịu dàng thiện lương, sau lưng lại ngầm khinh bỉ, xem thường anh, nhìn anh giống như đang nhìn con chó hoang nhỏ chỉ có thể đi cầu xin chút sự thương xót sắp héo tàn từ kẻ khác!
Yên Nhiên rất đẹp, tâm hồn cũng thiện lương. Đối với người em nuôi xa lạ này, cô càng muôn vàn che chở, yêu thương. Cô đối tốt với anh thậm chí còn tốt hơn so với em gái ruột của mình. Cho nên, có đôi khi nhị tiểu thư của Tần gia thỉnh thoảng sẽ ghen tị, mặt mũi nhăn tít cả lại >”<. Rõ ràng là chị ruột của cô, vậy mà sao lại đối tốt với người em trai nuôi không có ruột rà máu mủ này đến nhường ấy!
Khi nhìn thấy vẻ mặt không cam chịu này của em gái, Yên Nhiên thiện lương cũng chỉ nhẹ nhàng giảiứa bé này khiến cho chị đau lòng!
Đứa bé này khiến cho chị đau lòng!
Đứa bé này khiến cho chị đau lòng!
Mấy chữ này đã khắc sâu vào trong lòng Tần Nhật Sơ.
Từ nhỏ, anh đã hiểu rằng trên cái thế giới này, chẳng thể nhờ vả dựa dẫm được vào bất cứ ai! Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà tồn tại! Cho nên, anh trở thành hung ác, anh tàn nhẫn, anh gài bẫy người khác, bởi vì tất cả những việc này sẽ giúp bản thân có được cơm no áo ấm, anh cũng sẽ không phải tiếp tục sống kiếp sống nơi đầu đường xó chợ bẩn thỉu khốn khổ. Anh, có thể đứng trên đỉnh cao thế giới mà nhìn xuống tất cả mọi người!
Tất cả những kẻ đã từng bắt nạt anh, cười nhạo anh, đều chỉ có thể nằm ở dưới chân anh, nịnh hót mà đi hôn mũi giầy của của anh mà thôi!
Cha mẹ vô danh tuy không cho anh được cái gì nhưng cũng để lại cho anh thừa hưởng được chút dung mạo bên ngoài như môi hồng răng trắng, nước da sáng... tổng thể nhìn khá giống một thiếu niên lai Pháp. Và vẻ ngoài này của anh thì nhận được rất nhiều sự yêu mến từ mọi người. Anh cũng không cảm thấy những cảm tình mà mình nhận được này có gì đáng xấu hổ cả, đó chỉ là một chuyện rất bình thường thôi! Trên thế giới này, khi người ta chẳng có gì trong tay, đến ăn cơm cũng phải dựa vào chút sắc đẹp để kiếm lấy thì mấy thứ kiểu như lòng tự trọng rẻ tiền cũng đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Và khi những kẻ tư bản vốn tưởng lợi dụng được chút nhan sắc kia, sẽ bị anh làm cho mê hoặc, bất tri bất giác buông lỏng phòng bị, tạo cơ hội cho anh lấy được bất cứ thứ gì mà anh muốn.
Nhưng khi đứng trước người con gái xinh đẹp cao quý như mây như sương này, Tần Nhật Sơ lần đầu tiên có cảm giác thật lòng yêu thương…Cô không giống với tất cả những người con gái khác, nàng không cậy mình nhà cao cửa rộng, phú quý giàu sang, nàng thực sự rất thiện lương và nhân nghĩa.
Trong một khoảnh khắc kia, Tần Nhật Sơ đã thề sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ cô gái có nụ cười dịu dàng, xinh đẹp động lòng người ấy...
Nhưng, người tính không bằng trời tính. Tần Nhật Sơ ngày đó còn quá non nớt, anh chưa có đủ sức mạnh để bảo vệ cô. Mà có lẽ, cô gái ấy cũng không cần anh bảo vệ, chưa từng cần...
Nhìn sàn nhảy hoa với những cô tiểu thư xinh đẹp áo váy tung bay thướt tha, Tần Nhật Sơ phát hiện cổ họng mình khô khốc, trong lòng đau đớn, oán giận vô cùng.
Người đàn ông kia, người đàn ông kia, tại sao lại ôm Yên Nhiên của mình? Tại sao?
Vì miệng hắn đầy những lời ngon tiếng ngọt, vì vẻ ngoài bảnh bao, vì gia thế hiến hách hay là hắn là cái loại giàu sổi cường quyền?
Nhưng...
Tần Nhật Sơ khi ấy chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, thân cô thế cô chẳng có thứ gì trong tay. Hơn nữa, anh khi đó chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi mà dám đòi đi yêu thiếu nữ hai mươi tuổi hoa lệ ấy hay sao? Vì vậy, anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chị gái yêu quý của mình khoác lên người chiếc váy cưới trắng muốt đi bên cạnh người đành ông anh tuấn – Nguyễn Diệp Thành đó mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.