Chương 26: Cấm kỵ
Phó Tráng Tráng
18/06/2014
Thời điểm cô tỉnh lại lần nữa , đã là chuyện buổi trưa ngày hôm sau .
Cô cũng không biết, dưới loại tình huống xấu hổ lại đau đớn này, cô cư
nhiên còn có cảm giác đói bụng.
Có câu nói là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nói đại khái chính là
như vậy đi!
Cô nhìn má Lâm đang ngồi đầu giường lau nước mắt , "Anh hai đâu?"
Má Lâm hít hít mũi, giọng mũi nghèn nghẹt vang lên, "Miên Miên tiểu thư, con. . . . . . rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì đây a!"
Cô giật giật thân thể, "Ti —— đau ——" , quả nhiên còn là rất đau.
Má Lâm cuống quít tới gần, từ từ đỡ thân thể của cô ngồi dậy, nức nở
nói: "Miên Miên tiểu thư, con. . . . . . Còn đau không, thiếu gia cậu
ấy. . . . . ."
Cô cúi đầu nhìn qua thân thể nơi máu ứ đọng bởi vì ngồi dậy từ từ trợt
xuống , miễn cưỡng cười cười, "Không có sao ,má Lâm , không đau, thật
không đau! Chỉ là ——" cô bình thản vuốt ve bụng, "con lại thấy rất đói,
con cư nhiên bỏ lỡ hai bữa tiệc lớn!"
Má Lâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gật đầu một cái, "Đợi chút,
Miên Miên tiểu thư , vú đi làm thức ăn cho con !"
Cô dung tay nhu nhu trên gối đầu, vuốt ve từng vết thương trên người,
trong lòng lại thấy một hồi bi thương. Cô rốt cuộc đã lọt vào khốn cảnh
nào a!
Cho tới nay, cô đều muốn ở lại bên người anh hai, cho nên bất luận anh
nói gì làm cái gì, cô cũng sẽ không cố kỵ chút nào mà tin tưởng cùng ủng hộ anh , nhưng là vạn lần không nghĩ tới thì ra đều đó đã vượt ra ranh
giới đạo đức .
Anh hai vẫn luôn nhìn cô như vậy sao? Dùng cách đối đãi như một người
đàn ông đối đãi với cô gái với cô, nhưng tại sao làm chuyện sai trái như vậy mà tâm anh hai lại không thấy thẹn chút nào sao .
Đúng rồi, anh hai đã từng nói qua, tiểu di cùng cha kết hôn đối với cách nhìn của người bên ngoài cũng có thể xem là loạn luân, cô đang suy
nghĩ, rốt cuộc năm đó cha là lấy một loại tâm tình như thế nào cưới tiểu di, mà tiểu di chắc chắn sẽ không thể không biết đây là cấm kỵ, nhưng
vậy thì tại sao cuối cùng vẫn gả cho cha,hai người bọn họ rốt cuộc là
nghĩ như thế nào.
Hiệu suất làm việc của má Lâm rất cao, rất nhanh liền bưng tới một chén
chè táo đỏ hạt sen cùng cái đĩa bánh ngọt lớn.
Cô ăn một ít bánh ngọt, rốt cuộc cảm thấy toàn thân có lại hơi sức.
Giống như vô tình, cô hỏi má Lâm: " má Lâm, cha là bởi vì thích mẹ mới
cưới mẹ sao?"
Nghĩ một lát ,cô lại tăng thêm một câu, "má Lâm, con đã trưởng thành, mọi người không cần gạt con!"
Má Lâm nghe vậy, dừng lại động tác đút cô ăn , từ từ cầm chén để ở một
bên trên bàn ăn, thật lâu, mới dằng dặc mở miệng: "Cha con. . . . . .
Quả thật không phải là bởi vì thích đại tiểu thư mà cưới cô ấy. Năm đó,
Tần lão gia vì khủng hoảng tài chính mà lôi kéo thương giới Tân Tú cũng
chính là cha con, cho nên tự tiện đem đại tiểu thư mới mười tám tuổi gả
cho cha của con. Sau khi cưới, thật ra thì cuộc sống chung cả hai rất là lãnh đạm, cha con thường không ở nhà, mà đại tiểu thư tính tình lại
hướng nội không biết tranh thủ tình cảm, cho nên đối với việc thái độ
cha con lạnh lùng trong hôn nhân cũng là vô năng vô lực!"
Thở dài ,má Lâm nói tiếp: "Khi đó,nhị tiểu thư thường tới đây ,cô ấy
cùng với người chị mà từ nhỏ đã thích lại hay lệ thuộc , nhất lai nhị
khứ, nhị tiểu thư cũng cùng cha con bắt đầu quen thuộc . Thật ra thì,
lúc ấy nhị tiểu thư là rất chán ghét cha con , có thể là do cha con đoạt đi người chị duy nhất của cô ấy, lại còn không thật tốt quý trọng chị
ấy, cho nên đối với cha con vẫn là coi thường , ai có thể đoán được ——
cha con lại từ từ cư nhiên coi trọng của cô em vợ nhỏ của mình . Khi đó, nhị tiểu thư cũng chẳng qua mới mười hai tuổi, vẫn còn là con nít a!
Sau khi mẹ con qua đời, vú tình cờ nghe được Tần lão gia cùng cha của
ông đối thoại sau đó mới hiểu được, năm đó cha con lần đầu nhìn thấy nhị tiểu thư cũng chỉ có mười một tuổi thôi,cha con muốn là cô ấy ! Chẳng
qua là khi ấy tuổi nhị tiểu thư còn quá nhỏ , Tần lão gia mới đem mẹ con đẩy tới trước gả cho cha con! Đại tiểu thư cô ấy . . . . . . Thật ra
thì rất đáng thương!"
Hai ngày nay,cô nghĩ cô đời này cũng không quên được.
Nó làm vỡ vụng nhiều năm vẫn cố chấp nhận định lại kiên trì tin tưởng
những thứ đã từng tốt đẹp của cô. Cô cho rằng cha mẹ là đôi vợ chồng
tình thâm, vợ chồng ân ái, nhưng là ai ngờ đến người mẹ xinh đẹp dịu
dàng từ đầu đến cuối chỉ là một con cờ, một con cờ trong nhà giàu có .
Mới bắt đầu bà bị chính người cha thân cận lệ thuộc nhất của mình phản
bội , khó trách bà lại chọn an nghỉ mãi mãi, dù là rời đi cốt nhục bà
đứt ruột đẻ ra , cũng không nguyện ý đối mặt sự thật tàn khốc bị phản
bội .
Cha thì sao, cư nhiên không thích sự thanh xuân của mẹ, mà cố chấp yêu
dì nhỏ vẫn còn là một nụ hoa nhỏ đang chớm nở , như vậy mà nói, năm đó
cha đối với cô sủng ái cũng chỉ là thành lập trên cơ sở yêu thương để
thân cận người mình yêu thôi.
Thật là đáng buồn , vì dì nhỏ, cha cưới mẹ làm vật thay thế, vì dì nhỏ,
cha lại lợi dụng cốt nhục ruột thịt chính mình , thật là đáng buồn !
Cô ngẩng đầu lên, lại hỏi: "Dì nhỏ —— thích cha sao?"
"Làm sao thích được ? Người nào sẽ thích một người số tuổi ước chừng lớn hơn mình rất nhiều , hơn nữa dì nhỏ của cô tính tình hoạt bát, lại có
với cuộc sống tuổi trẻ tràn đầy tốt đẹp cùng mong đợi, làm sao có thể
tâm cam tình nguyện đem bản thân mình cầm tù !"má Lâm thản nhiên nói.
"Cho nên nói,thời điểm đó, bọn họ mới có thể không thể dừng lại vô tận
cãi vả cùng đùa giỡn!" cô thật sự là bội phục mình, cư nhiên nghe được
chân tướng sự tình rung động này mà còn có thể lạnh lung cùng tỉnh lặng
như vậy.
Má Lâm sờ sờ đầu của cô, thương tiếc giảng đạo: "Đây đều là số mạng a,
đây là số mạng con gái Tần gia a! Rõ ràng chẳng qua là hai đứa nhỏ vô
tội, tại sao muốn hành hạ như thế !"
Quay đầu ,má Lâm nhìn chằm chằm cô từng chữ từng câu mà nói: "Miên Miên
tiểu thư, con không phải là con gái Tần gia nữa, con nhất định phải hạnh phúc!"
cô bây giờ còn có thể có hạnh phúc sao, cùng anh ruột loạn luân với
nhau, bỏ đi luân lý cùng đạo đức hạnh phúc là hạnh phúc thật sự sao?
Cô cười khổ, mở miệng: "Má Lâm, con cùng anh hai làm như vậy, còn có thể có hạnh phúc sao?"
Má Lâm cúi đầu không nói, chẳng qua là âm thầm thở dài.
Má Lâm bưng đĩa đi xuống lầu, nhìn thấy Diệp Hiên Viên đang ngồi ở dưới
lầu, cung kính đi tới, "Thiếu gia."
Diệp Hiên Viên thần sắc không thay đổi, "Ừ, cô ấy như thế nào?"
"Thiếu gia, tiểu thư vẫn còn nhỏ, đối với cô ấy như vậy có phải hay
không quá tàn nhẫn?"
"Tàn nhẫn?" Diệp Hiên Viên cười lạnh, "Là tôi trước kia đối với cô ấy
thật quá tốt! Bởi vì vậy mà việc nhỏ thế này lại không vâng lời tôi!"
"Thiếu gia, có lẽ chuyện này đây đối với thiếu gia chẳng qua là chuyện
nhỏ, nhưng là Miên Miên tiểu thư ,cô ấy từ nhỏ được bảo hộ vô cùng tốt,
đối với mấy cái chuyện này một mực không biết, hiện tại đột nhiên lại
biết, khó tránh khỏi sẽ có tâm lý phản kháng, xin thiếu gia không cần
tổn thương tiểu thư nữa !"
Má Lâm lại nói tiếp : "Tôi biết rõ thiếu gia đã nắm được thực quyền của
Nguyễn thị rồi, đối với thiếu gia mà nói, tiểu thư căn bản là dư thừa
đối với người, tại sao thiếu gia còn phải làm như vậy. . . . . . Khi dễ
tiểu thư !"
"Ha ha. . . . . ." Diệp Hiên Viên cười nhạo một tiếng, "bà là bảo tôi gả bán cô ấy đi ra ngoài sao? Đừng quên lần trước Vọt Minh Đằng Vân chính
là muốn gỏ cữa chủ ý muốn lấy công chúa của Nguyễn thị lâu rồi, bà nghĩ
tôi nên trói cô ấy rồi cột một cái nơ con bướm đưa đến trên giường Vọt
Minh?"
"Thiếu gia, đừng. . . . . ." Má Lâm cả kinh trong lòng, "Thiếu gia, đừng như vậy đối với Miên Miên tiểu thư, cô ấy là đứa bé ngoan, không thể
hủy diệt hạnh phúc suốt đời của cô ấy như vậy !"
"Hạnh phúc? Bà cho rằng tôi làm hại cô ấy không được hạnh phúc, người
nào có thể cho cô ấy hạnh phúc? Tần Nhật Sơ sao? Chớ dại dột, bà không
phải không biết hắn đến gần Miên Miên là vì đối với Tần Yên còn sót lại
tình yêu kia! Các người cố chấp dùng máu mủ ràng buộc chia lìa chúng ta, nhưng là bà có hay không nghĩ tới trừ một nữa dòng máu giống nhau trên
người ra, tôi cùng cô ấy chỉ là hai thân thể đơn độc trên thế giới , bà
tại sao biết tôi không thể mang cho cô ấy hạnh phúc!"
Má Lâm nhìn lên người đàn ông thô bạo trước mặt , trong lòng một hồi
hoảng hốt, Đúng vậy a, tự mình nhiều năm cũng đem hai đứa nhỏ này chăm
sóc đến lớn , có lẽ trước kia còn tưởng rằng thiếu gia chẳng qua là trả
thù đơn thuần , nhưng là đoạn thời gian trước cuộc sống hai người ngọt
ngọt ngào ngào đã phần nào tuyên thệ đầy đủ sủng ái yêu mến của một
người đàn ông đối với cô gái mình yêu thương . Miên Miên tiểu thư, càng
không cần phải nói vẫn thích người anh hai này, chẳng qua là có thể
chính cô ấy cũng còn chưa nhận thấy được cô ấy là đã yêu anh hai của
mình thật sâu đậm.
Hai người như vậy, ở chung một chỗ, trừ máu mủ, có lẽ thật sẽ là một đôi kim đồng ngọc nữ hạnh phúc bên nhau.Má Lâm cúi đầu, âm thầm suy nghĩ,
chẳng lẽ chính là bà quá mức hà khắc, cho nên không nhìn thấy giữa hai
người tình đã hãm thật sâu.
Ngược
yêu
Sau khi ăn, cả người cô như lấy lại hơi sức, đồng thời khốn ý lại vây quanh .
Giữa lúc mông lung , lại có người đến.
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ: chắc là má Lâm đến đắp chăn cho mình đi! Trong nội tâm nghĩ như vậy , thân thể cũng liền thanh tĩnh lại, an tâm chìm vào mộng đẹp.
Má Lâm đi tới cạnh giường cô, giống như dừng lại một chút, sau đó quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, má Lâm nhẹ nhàng đắp kín chăn cho cô.
Trong lòng cô len lén cười, quả nhiên má Lâm đối với cô tốt nhất, không giống anh hai. . . . . .
Má Lâm đắp kín mền, lại dừng lại chốc lát, nhưng không có rời đi, mà là lẳng lặng ngồi ở bên giường thở dài một tiếng thật nhỏ.
Đợi chút, lực lõm xuống bên giường dường như không đúng, má Lâm không có nặng như vậy, còn có hơi thở quen thuộc này , không phải của má Lâm, mà là. . . . . . Mà là anh hai.
Thân thể cô cương cứng, ngừng thở, không dám lộn xộn. Bất kể nói thế nào, cô đều không muốn nhìn thấyanh hai lúc này, cô không cách nào tưởng tượng đuợc người đàn ông bỏ mặc lời cầu xin tha thứ của cô mà ở trên người cô vẫn cuồng loạn Luật Động lúc trước người đàn ông như vậy trong lúc này đây sẽ dùng một loại ánh mắt cùng tâm tình như thế nào đối đãi với thân thể xích lõa của cô ở dưới tấm chăn đây .
Cách thật lâu, hai người cứ giằng co như vậy.
Cô không động, anh hai cũng không có rời đi.
Bất chợt, anh hai nhẹ nhàng nhích lại gần, hô hấp ấm áp phun trên cổ nhạy cảm của cô, cô cảm thấy một hồi sợ hải, khẽ rụt vào trong mền .
Anh hai luôn luôn phản ứng nhạy bén , Quan sát cực kì tỉ mỉ, một động tác nho nhỏ của cô làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của anh .
Anh hai tiến tới bên tai của cô, giọng âm trầm giống như một cái gai sắc vô hình xuyên thấu màng nhỉ mỏng manh của cô , cô cố gắng chống đỡ nội tâm không yên của bản thân , "Anh biết em đã tỉnh, Miên Miên."
Cô nỗ lực khống chế cõi lòng rối loạn nhảy liên hồi , nhắm mắt lại thật chặc, giống như không nhìn thấy được người trước mặt cũng sẽ không nhớ tới những thứ đã từng ngọt ngào cũng là quên đi đoạn thời gian sống trong hạnh phúc sai trái .
Anh hai cười một tiếng, nói: "Thật là một đứa trẻ hư cứng đầu cứng cổ !"
Chốc lát sau, anh hai lại nói: "em nói anh nên trừng phạt đứa nhỏ cứng đầu cứng cổ như thế nào đây?"
Lòng cô cả kinh, có một loại không khí lạnh lẽo từ bên ngoài dần dần xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng của cô, khắp cả người đều phát rét. Anh hai, anh lại muốn muốn làm gì?
Đột nhiên, cô nghe thấy một hồi tiếng tất tất tác tác,đối với loại thanh âm này cô lại thấy quen thuộc, là tiếng cởi quần áo .
cCả người cô run lên, chẳng lẽ anh hai muốn. . . . . .
Giữa lúc đang tưởng tượng, anh hai đã vén lên chăn mền của cô, chui vào,đưa bàn tay, đem cô kéo vào lồng ngực ấm áp .
Lúc này, cô vô luận như thế nào cũng không thể giả bộ ngủ nữa, đẩy cánh tay bền chắc của anh hai ra , không để ý toàn thân trần truồng, hướng bên kia giường mà thối lui.
Anh hai nhanh tay kéo ta ôm khóa vào, đem cô giam cầm dưới thân thể, " không muốn gặp lại anh như vậy sao, muốn thoát đi anh sao?"
Cô cuống quít lắc đầu một cái, sợ hãi hướng trong chăn chui vào.
Anh hai ngăn trở động tác của cô, chân dài thật chặt đè ép bắp chân cô đang muốn thoát ra , bàn tay nắm được cằm của cô, uy hiếp nói: "Miên Miên, anh đã sớm nói với em rồi, không cho phép em rời bỏ anh, bất kể là thân hay là tâm!" Nói xong, môi ấm áp cùng vô số bén nhọn cuồng bạo cuốn tới.
Không có thương tiếc, không có dịu dàng, giống như muốn đem cô nuốt vào trong người hòa nhập thành thân thể của bản thân, cuồng dã mà thô bạo. Cũng không lâu lắm, cô cảm giác bên môi truyền đến một tư vị khó chụi, trong lòng buồn nôn, đẩy anh hai ra liền nhào tới bên giường nôn ra một trận.
"Ha ha ha. . . . . ." Anh hai sửng sốt chốc lát, đột nhiên cười lớn, "em cư nhiên chán ghét anh đụng vào như vậy sao , lại còn cảm thấy ghê tởm đến nôn mửa không ngừng!"
Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú xanh mét của anh hai , tà mị cuồng quyến trên mặt tất cả đều là nhàn nhạt châm chọc cùng bi thương thật sâu ,bên môi mỏng khêu gợi còn mơ hồ chảy một tia máu. Không biết vì sao a, anh hai như vậy làm cho cô có chút đau lòng.
Cô hé miệng, muốn giải thích, cô không phải cố ý, chỉ là vừa mới ăn cơm no lại ngửi thấy mùi máu tươi, mới có thể nhất thời buồn nôn . Nhưng nhìn thấy thần sắc bi thương của anh hai, cô cái gì cũng nói ra miệng được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh .
Anh hai cúi đầu, đem mặt chôn thật sâu trong mái tóc đen mượt của cô, thật lâu không nói một câu, chẳng qua là duy trì hành động quỳ gối trên giường , không nhúc nhích.
Cô chu chu mỏ: "Anh hai. . . . . ."
Anh hai giống như bị thanh âm của cô kích thích , ngẩng đầu lên, trong con ngươi tĩnh mịch sự lạnh lẽo bắt đầu ngưng tụ, khóe miệng cũng nâng lên một đường cong tà khí .
Anh mở miệng, thanh âm lạnh lùng: "em ói đi ói đi, anh quen là được rồi!" Nói xong, nghiêng thân hướng cô nhào tới, đè lấy cô ở trên giường, nâng lên chân của cô gác ở hai vai, bàn tay bắt đầu vuốt ve da thịt mềm mại của cô .
Trong lòng cô tràn đầy sợ hãi, nước mắt cũng bắt đầu tụ lại trong hốc mắt , nghẹn ngào lên tiếng: "Anh hai. . . . . . Không cần. . . . . ."
Anh hai cười nhẹ, "em phải , em sẽ chủ động muốn anh đấy!"
Nói xong, hai chân cuốn lấy bắp chân của cô, từ bên cạnh lấy ra một bình sứ nho nhỏ , xấu bụng nhìn cô, nhẹ nhàng dùng tay mở nắp bình sứ ra , đổ ra một chút các viên thuốc lớn nhỏ ra ngoài.
"Này. . . . . . Đây là cái gì?" Cô không thể động đậy, nhìn anh hai cầm viên thuốc kia hướng gần tới hạ thân cô.
Anh hai ngẩng đầu, tà mị cười một tiếng: "Bảo bối, đây là đồ tốt, em chốc lát nữa sẽ biết!" Nói xong đẩy viên thuốc kia vào dũng đạo của cô.
Viên thuốc kia vừa tiến vào địa phương bí mật hết sức ấm áp ươn ướt liền từ từ hóa thành một vũng nước.chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy toàn thân nóng lên, nơi địa phương tư mật càng thêm nóng giống như sắp bốc cháy lên, cô không kìm hãm được giãy dụa cái eo không tính là thon gọn .
"Khó chịu. . . . . . Rất khó chịu. . . . . . Miên Miên rất khó chịu. . . . . . anh hai. . . . . ." cô nói, trong miệng không ý thức bắt đầu rên rỉ cầu xin.
Anh hai vuốt ve gương mặt hồng nộn của của cô, nhẹ nhàng cười nói: "Rất khó chịu a, Miên Miên?"
Cô gật đầu một cái, nói không ra lời.
"Vậy còn muốn anh không?" anh hai tiến tới bên tai cô, bắt đầu liếm láp vành tai trắng như ngọc kia .
Cô nắm chặt ga giường, vô lực vuốt ve chân, cố gắng giảm bớt khát vọng nhiệt lưu trào lên trong cơ thể .
Bàn tay anh hai vuốt cái đùi trắng nõn của cô, "Thật đúng là quật cường ! Không nghĩ tới tiểu bạch thỏ hiền lành bình thường cũng sẽ biến thành tiểu sơn dương quật cường , ha ha, thú vị, anh thật muốn nhìn em thêm chút nữa, không hổ là con gái của lão hồ ly , mặc dù không có học được âm hiểm xảo trá của ông ta, tính tình cố chấp lại không khác nhau chút nào!"
Nói xong, anh hai thấm lấy mật ngọt trắng muốt kia, nhẹ nhàng ngửi một cái, hài lòng nheo mắt, "Thật sự rất thơm ngọt a, có thể so với Quỳnh Ngọc lộ!" lưỡi lộ ra cuốn lấy một ít tia trắng muốt, nhẹ nhàng vòng lại lượn quanh.
Cô trong cơn mê loạn hé mắt ra , đem động tác tà khí của anh hai nhìn thấy tất cả, trong lòng một hồi kích động, thân thể liển róc rách chảy ra chất lỏng.
"Bại hoại, anh hai là đồ bại hoại, bại hoại. . . . . ."
Anh hai cười khẽ, "Ngay cả mắng chửi người cũng không biết, thật là đáng yêu!"
Thân thể càng lúc càng nóng, trước mặt cũng càng ngày càng mơ hồ. Tình dục đột hiển, lý trí vội vàng thối lui.
cô liếm liếm đôi môi khô khốc , mơ hồ còn niếm được tư vị máu tươi, cô tiếp đến liền nói ra câu nói anh hai mong muốn kia, "em muốn anh! em muốn anh ! anh hai, em muốn anh!"
ở trước mặt anh hai vô luận là trong lòng hay là sinh lý cô đều đấu không lại anh ấy, tình dục đau khổ, luân lý sai trái , ngày hôm đó cô đều nếm được tất cả.
Thân thể của cô phản bội cô, cô lại phản bội điểm mấu chốt đạo đức cuối cùng trong lòng mình .
Một ngày kia, cô nhìn người đàn ông không ngừng luật động trên người cô, trong lòng một mảnh hoảng hốt, mơ hồ dâng lên một loại cảm giác quả nhiên , quả nhiên con gái Tần gia là không thể chiếm được hạnh phúc.
Sau khi ăn, cả người cô như lấy lại hơi sức, đồng thời khốn ý lại vây quanh .
Giữa lúc mông lung , lại có người đến.
Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ: chắc là má Lâm đến đắp chăn cho mình đi! Trong nội tâm nghĩ như vậy , thân thể cũng liền thanh tĩnh lại, an tâm chìm vào mộng đẹp.
Má Lâm đi tới cạnh giường cô, giống như dừng lại một chút, sau đó quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, má Lâm nhẹ nhàng đắp kín chăn cho cô.
Trong lòng cô len lén cười, quả nhiên má Lâm đối với cô tốt nhất, không giống anh hai. . . . . .
Má Lâm đắp kín mền, lại dừng lại chốc lát, nhưng không có rời đi, mà là lẳng lặng ngồi ở bên giường thở dài một tiếng thật nhỏ.
Đợi chút, lực lõm xuống bên giường dường như không đúng, má Lâm không có nặng như vậy, còn có hơi thở quen thuộc này , không phải của má Lâm, mà là. . . . . . Mà là anh hai.
Thân thể cô cương cứng, ngừng thở, không dám lộn xộn. Bất kể nói thế nào, cô đều không muốn nhìn thấyanh hai lúc này, cô không cách nào tưởng tượng đuợc người đàn ông bỏ mặc lời cầu xin tha thứ của cô mà ở trên người cô vẫn cuồng loạn Luật Động lúc trước người đàn ông như vậy trong lúc này đây sẽ dùng một loại ánh mắt cùng tâm tình như thế nào đối đãi với thân thể xích lõa của cô ở dưới tấm chăn đây .
Cách thật lâu, hai người cứ giằng co như vậy.
Cô không động, anh hai cũng không có rời đi.
Bất chợt, anh hai nhẹ nhàng nhích lại gần, hô hấp ấm áp phun trên cổ nhạy cảm của cô, cô cảm thấy một hồi sợ hải, khẽ rụt vào trong mền .
Anh hai luôn luôn phản ứng nhạy bén , Quan sát cực kì tỉ mỉ, một động tác nho nhỏ của cô làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của anh .
Anh hai tiến tới bên tai của cô, giọng âm trầm giống như một cái gai sắc vô hình xuyên thấu màng nhỉ mỏng manh của cô , cô cố gắng chống đỡ nội tâm không yên của bản thân , "Anh biết em đã tỉnh, Miên Miên."
Cô nỗ lực khống chế cõi lòng rối loạn nhảy liên hồi , nhắm mắt lại thật chặc, giống như không nhìn thấy được người trước mặt cũng sẽ không nhớ tới những thứ đã từng ngọt ngào cũng là quên đi đoạn thời gian sống trong hạnh phúc sai trái .
Anh hai cười một tiếng, nói: "Thật là một đứa trẻ hư cứng đầu cứng cổ !"
Chốc lát sau, anh hai lại nói: "em nói anh nên trừng phạt đứa nhỏ cứng đầu cứng cổ như thế nào đây?"
Lòng cô cả kinh, có một loại không khí lạnh lẽo từ bên ngoài dần dần xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng của cô, khắp cả người đều phát rét. Anh hai, anh lại muốn muốn làm gì?
Đột nhiên, cô nghe thấy một hồi tiếng tất tất tác tác,đối với loại thanh âm này cô lại thấy quen thuộc, là tiếng cởi quần áo .
cCả người cô run lên, chẳng lẽ anh hai muốn. . . . . .
Giữa lúc đang tưởng tượng, anh hai đã vén lên chăn mền của cô, chui vào,đưa bàn tay, đem cô kéo vào lồng ngực ấm áp .
Lúc này, cô vô luận như thế nào cũng không thể giả bộ ngủ nữa, đẩy cánh tay bền chắc của anh hai ra , không để ý toàn thân trần truồng, hướng bên kia giường mà thối lui.
Anh hai nhanh tay kéo ta ôm khóa vào, đem cô giam cầm dưới thân thể, " không muốn gặp lại anh như vậy sao, muốn thoát đi anh sao?"
Cô cuống quít lắc đầu một cái, sợ hãi hướng trong chăn chui vào.
Anh hai ngăn trở động tác của cô, chân dài thật chặt đè ép bắp chân cô đang muốn thoát ra , bàn tay nắm được cằm của cô, uy hiếp nói: "Miên Miên, anh đã sớm nói với em rồi, không cho phép em rời bỏ anh, bất kể là thân hay là tâm!" Nói xong, môi ấm áp cùng vô số bén nhọn cuồng bạo cuốn tới.
Không có thương tiếc, không có dịu dàng, giống như muốn đem cô nuốt vào trong người hòa nhập thành thân thể của bản thân, cuồng dã mà thô bạo. Cũng không lâu lắm, cô cảm giác bên môi truyền đến một tư vị khó chụi, trong lòng buồn nôn, đẩy anh hai ra liền nhào tới bên giường nôn ra một trận.
"Ha ha ha. . . . . ." Anh hai sửng sốt chốc lát, đột nhiên cười lớn, "em cư nhiên chán ghét anh đụng vào như vậy sao , lại còn cảm thấy ghê tởm đến nôn mửa không ngừng!"
Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn tú xanh mét của anh hai , tà mị cuồng quyến trên mặt tất cả đều là nhàn nhạt châm chọc cùng bi thương thật sâu ,bên môi mỏng khêu gợi còn mơ hồ chảy một tia máu. Không biết vì sao a, anh hai như vậy làm cho cô có chút đau lòng.
Cô hé miệng, muốn giải thích, cô không phải cố ý, chỉ là vừa mới ăn cơm no lại ngửi thấy mùi máu tươi, mới có thể nhất thời buồn nôn . Nhưng nhìn thấy thần sắc bi thương của anh hai, cô cái gì cũng nói ra miệng được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh .
Anh hai cúi đầu, đem mặt chôn thật sâu trong mái tóc đen mượt của cô, thật lâu không nói một câu, chẳng qua là duy trì hành động quỳ gối trên giường , không nhúc nhích.
Cô chu chu mỏ: "Anh hai. . . . . ."
Anh hai giống như bị thanh âm của cô kích thích , ngẩng đầu lên, trong con ngươi tĩnh mịch sự lạnh lẽo bắt đầu ngưng tụ, khóe miệng cũng nâng lên một đường cong tà khí .
Anh mở miệng, thanh âm lạnh lùng: "em ói đi ói đi, anh quen là được rồi!" Nói xong, nghiêng thân hướng cô nhào tới, đè lấy cô ở trên giường, nâng lên chân của cô gác ở hai vai, bàn tay bắt đầu vuốt ve da thịt mềm mại của cô .
Trong lòng cô tràn đầy sợ hãi, nước mắt cũng bắt đầu tụ lại trong hốc mắt , nghẹn ngào lên tiếng: "Anh hai. . . . . . Không cần. . . . . ."
Anh hai cười nhẹ, "em phải , em sẽ chủ động muốn anh đấy!"
Nói xong, hai chân cuốn lấy bắp chân của cô, từ bên cạnh lấy ra một bình sứ nho nhỏ , xấu bụng nhìn cô, nhẹ nhàng dùng tay mở nắp bình sứ ra , đổ ra một chút các viên thuốc lớn nhỏ ra ngoài.
"Này. . . . . . Đây là cái gì?" Cô không thể động đậy, nhìn anh hai cầm viên thuốc kia hướng gần tới hạ thân cô.
Anh hai ngẩng đầu, tà mị cười một tiếng: "Bảo bối, đây là đồ tốt, em chốc lát nữa sẽ biết!" Nói xong đẩy viên thuốc kia vào dũng đạo của cô.
Viên thuốc kia vừa tiến vào địa phương bí mật hết sức ấm áp ươn ướt liền từ từ hóa thành một vũng nước.chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy toàn thân nóng lên, nơi địa phương tư mật càng thêm nóng giống như sắp bốc cháy lên, cô không kìm hãm được giãy dụa cái eo không tính là thon gọn .
"Khó chịu. . . . . . Rất khó chịu. . . . . . Miên Miên rất khó chịu. . . . . . anh hai. . . . . ." cô nói, trong miệng không ý thức bắt đầu rên rỉ cầu xin.
Anh hai vuốt ve gương mặt hồng nộn của của cô, nhẹ nhàng cười nói: "Rất khó chịu a, Miên Miên?"
Cô gật đầu một cái, nói không ra lời.
"Vậy còn muốn anh không?" anh hai tiến tới bên tai cô, bắt đầu liếm láp vành tai trắng như ngọc kia .
Cô nắm chặt ga giường, vô lực vuốt ve chân, cố gắng giảm bớt khát vọng nhiệt lưu trào lên trong cơ thể .
Bàn tay anh hai vuốt cái đùi trắng nõn của cô, "Thật đúng là quật cường ! Không nghĩ tới tiểu bạch thỏ hiền lành bình thường cũng sẽ biến thành tiểu sơn dương quật cường , ha ha, thú vị, anh thật muốn nhìn em thêm chút nữa, không hổ là con gái của lão hồ ly , mặc dù không có học được âm hiểm xảo trá của ông ta, tính tình cố chấp lại không khác nhau chút nào!"
Nói xong, anh hai thấm lấy mật ngọt trắng muốt kia, nhẹ nhàng ngửi một cái, hài lòng nheo mắt, "Thật sự rất thơm ngọt a, có thể so với Quỳnh Ngọc lộ!" lưỡi lộ ra cuốn lấy một ít tia trắng muốt, nhẹ nhàng vòng lại lượn quanh.
Cô trong cơn mê loạn hé mắt ra , đem động tác tà khí của anh hai nhìn thấy tất cả, trong lòng một hồi kích động, thân thể liển róc rách chảy ra chất lỏng.
"Bại hoại, anh hai là đồ bại hoại, bại hoại. . . . . ."
Anh hai cười khẽ, "Ngay cả mắng chửi người cũng không biết, thật là đáng yêu!"
Thân thể càng lúc càng nóng, trước mặt cũng càng ngày càng mơ hồ. Tình dục đột hiển, lý trí vội vàng thối lui.
cô liếm liếm đôi môi khô khốc , mơ hồ còn niếm được tư vị máu tươi, cô tiếp đến liền nói ra câu nói anh hai mong muốn kia, "em muốn anh! em muốn anh ! anh hai, em muốn anh!"
ở trước mặt anh hai vô luận là trong lòng hay là sinh lý cô đều đấu không lại anh ấy, tình dục đau khổ, luân lý sai trái , ngày hôm đó cô đều nếm được tất cả.
Thân thể của cô phản bội cô, cô lại phản bội điểm mấu chốt đạo đức cuối cùng trong lòng mình .
Một ngày kia, cô nhìn người đàn ông không ngừng luật động trên người cô, trong lòng một mảnh hoảng hốt, mơ hồ dâng lên một loại cảm giác quả nhiên , quả nhiên con gái Tần gia là không thể chiếm được hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.