Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 27: Cấm kỵ

Phó Tráng Tráng

18/06/2014

Rối rắm Sau khi mây mưa cuồng bạo qua đi , Diệp Hiên Viên liếc nhìn cô gái trên giường hôn mê bất tỉnh , thở dài lắc đầu một cái, quả nhiên mình lại mất khống chế a, rõ ràng là muốn bảo vệ, nhưng là tại sao vừa nghĩ tới cô sẽ rời xa anh đi, liền tức giận không cách nào đè nén được, nở nụ cười vuốt ve cô gái ửng đỏ , Diệp Hiên Viên ôm lấy cô gái vì cô mà dọn dẹp sạch sẽ thân thể, lại lấy dược cao ra nhẹ nhàng xoa chỗ tư mật sưng đỏ cho cô . Cuối cùng liếc nhìn cô gái nằm trên giường dù bị giày vò thế nào cũng không có dấu hiệu tỉnh lại , Diệp Hiên Viên đóng cửa lại, cơ hồ như muốn chay nạn. Rõ ràng chỉ muốn hảo hảo thương yêu cô, rõ ràng muốn nói lời xin lỗi vì ngày hôm qua thô bạo cùng dã man, rõ ràng nói suốt đời cũng không tổn thương cô nữa, tại sao. . . . . . Năm tháng sau này còn dài đằng đẵng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ không nên thông qua tổn thương để xác định đối phương vẫn còn ở trong ngực của mình sao? Không lẽ là anh quá nghiêm khắc hay đúng hơn là đánh giá quá cao cảm tình của cô đối với anh ? Vừa nghĩ tới cô gái mềm mại có thể sẽ không thuộc về mình không thương mình, Diệp Hiên Viên trong mắt bỗng nhiên bốc lên một mảnh âm lãnh đến kinh người . Lắc đầu, Diệp Hiên Viên hung hăng khởi động xe, chạy ra ngoài. Cách đó không xa, nhà Lăng Thịnh . Lăng Thịnh nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên quầy bar uống rượu , thở dài một cái. Người đàn ông này nửa giờ trước còn hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ nhào tới nhà anh , tự nhiên lấy ra chai rượu ngon quý giá của anh ta liền bắt đầu mãnh liệt rót uống. Đáng thương cho mỹ tửu anh ta đã trân quý mấy chục năm a. Đứng dậy đỡ lấy người đàn ông đang đưa tay sờ loạn tìm kiếm chai rượu , Lăng Thịnh đánh một cái vào trán, đáng thương nói: " Đại ca, cậu đã muốn đem hầm rượu của mình uống sạch sẻ!" Diệp Hiên Viên, liếc mắt nhìn Lăng Thịnh, không chút lưu tâm đem oán trách của dối phương để ở trong lòng, chẳng qua là không nhịn được đẩy Lăng Thịnh ra, lại tự rót một ly rượu. "Này, đại ca." Lăng Thịnh kêu lên: "Cậu cho mình là không khí sao? Tới lâu như vậy không nói câu nào, cậu có biết hay không thời gian là vàng bạc, thời gian chính là sinh mạng a! cậu có biết hay không cậu đã lãng phí của mình hết bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu sinh mạng! Mình cho cậu ba phút, có chuyện mau nói có rắm mau thả, mình không có thời gian!" Diệp Hiên Viên lù lù bất động, chẳng qua là câu được câu không uống nốt phần rượu còn sót lại trong ly . Lăng Thịnh cầm lên áo khoác trên ghế sa lon , làm bộ đi ra ngoài cửa, "Mình đi nha." Không trả lời, lại là một mảnh trầm mặc. "Mình thật sự bỏ đi a!" Lăng Thịnh vừa bước tới ba bước vừa quay đầu lại,cách năm bước dừng một chút. Diệp Hiên Viên như cũ vững như bàn thạch. Cuối cùng, Lăng Thịnh đi tới cửa, chấp nhận lắc lắc đầu, trở lại bên cạnh Diệp Hiên Viên, vỗ vai, "Là chuyện tình với kẹo bông phải không ?" Diệp Hiên Viên hơi sững sờ, không có phủ nhận. Lăng Thịnh ở một bên tìm chỗ ngồi xuống, cầm lên một cái ly cũng tự mình rót một ly rượu, " biết ngay là bởi vì kẹo bông rồi, nhớ cái lần một năm trước thời điểm kẹo bông duy trì chuyện với triệu minh cậu cũng có dáng vẽ đáng chết này, nói đi. Lần này lại là ai?" "Đợi chút. . . . . . Để cho mình đoán một chút, mấy ngày trước các người còn ngọt ngọt ngào ngào cùng tắm suối nước nóng uyên ương , thanh âm kẹo bông mềm nhũn nũng nịu làm cho mình xuân tâm lộn xộn. . . . . . Này này, mình nói chơi mà thôi, cậu đừng trừng. . . . . . Mấy ngày ngắn ngủi thì có mâu thuẫn, chỉ sợ là ý thức đạo đức của kẹo bông thức tỉnh thôi ?" Diệp Hiên Viên há miệng, bất động hồi lâu, rốt cuộc khạc ra một câu: "cô ấy cảm thấy cùng mình ở chung một chỗ rất ghê tởm!" "Mẹ nó, " Lăng Thịnh nhẹ nhàng nện một cái xuống quầy rượu , khẽ làm rung ly rượu , "Có chút dính dáng đến luân lý đạo đức mọi người đều sẽ cảm giác chút ghê tởm có được hay không!" Diệp Hiên Viên liếc nhìn Lăng Thịnh, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly, thấp giọng mà nói ra: "Phải không?" "Ai kêu cậu dục hỏa đốt người sớm như vậy liền đem người ta ăn sạch sành sanh! Nhìn cái gì vậy. . . . . . đúng là cậu chứ gì nữa ! mình còn chưa nói kẹo bông người ta chỉ mới có mười bảy tuổi, đối với mấy cái vấn đề này chưa bao giờ biết đến , ở trên giường bị cậu phục vụ hảo hảo , đoán chừng còn tưởng rằng đây chỉ là một trong những việc từ thiện mà một đứa em gái nên làm nửa ! Hơn nữa một cô bé ở tuổi tác này dễ dàng động xuân tâm nữa, hơi cho một chút ngon ngọt, cô bé sẽ thề chết sống mà theo sát cậu , thế nhưng loại tình cảm non nớt này là rất không ổn định , nếu như gặp phải người ngon ngọt nhiều hơn, vậy thì sẽ dễ dàng thống hận trước kia mình ngu ngốc đến cỡ nào khi không ở trong lồng ngực ngon ngọt kia !" "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Lăng Thịnh?" "Ý của mình cậu vẫn không rõ sao? Cậu cứ như vậy mà đã xác định kẹo bông đối với cậu là tình cảm của nam và nữ, mà không phải bởi vì thời gian dài cứu giúp trong lúc hoạn nạn dành dụm thành thân tình cùng lệ thuộc vào?" "Mình. . . . . ." Uống một hớp rượu, Lăng Thịnh run run cổ họng, nói tiếp: "Lại nói, người ta đột nhiên đùng một cái biết cùng mình lên giường là người vĩnh viễn không thể đụng vào là phạm vào cấm kỵ thì khó tránh khỏi sẽ có thái độ kịch liệt cỡ nào ,thời điểm lúc cậu leo lên giường của cô ấy , chẳng lẽ cũng không có nghĩ tới ngày nay sao?" "Mình không muốn để cho cô ấy biết những chuyện này!" Diệp Hiên Viên nhàn nhạt mở miệng. "Xem một chút. . . . . . Cậu xem một chút cái cách cậu vừa nói thật là đáng đánh đòn , ‘ mình không muốn để cho cô ấy biết những chuyện này ! ’" Lăng Thịnh chu mỏ, bắt chước giọng điệu của Diệp Hiên Viên . Nhìn mặt Diệp Hiên Viên giống như ăn phải ngàn vạn con ruồi mà xanh mét, Lăng Thịnh nhìn có chút hả hê mà nói: "Như thế nào? Kinh ngạc đi! Năm đó cậu cũng là vì bộ dạng cùng giọng điệu này mà đuổi kẹo bông đi , làm hại cô ấy lạc đường gặp phải tên côn đồ cắc ké. . . . . ." Gặp đối phương mặt tái nhợt thì Lăng Thịnh vội thu lại vẻ mặt trêu chọc, ngừng nói, "Mình không phải cố ý muốn nhắc tới chuyện này. . . . . ." Diệp Hiên Viên khoát tay áo, chán nản cúi đầu, "Có một số việc, coi như cố ý bỏ đi, nhưng mà nó đã là chuyện đã xảy ra rồi!" Lăng Thịnh á khẩu không trả lời được, nhất thời, bên trong phòng một mảnh trầm mặc. Cuối cùng, Lăng Thịnh ngồi nghiêm chỉnh, hiếm khi nghiêm túc, "Hiên Viên, cậu nếu quả như thật thích cô ấy cũng không cần dùng sự mạnh mẽ cường bá chiếm đoạt như những thủ đoạn trên thương trường của cậu để đối phó với cô ấy . Phải biết nữ nhân là một tòa Everest, muốn thành công bắt lại thì cần kiên nhẫn cùng nghị lực thật lớn , nóng lòng cưỡng cầu chỉ biết là Vật Cực Tất Phản, thêm đẩy cô ấy ra xa ngực của cậu! Phải biết, con gái một khi thoát đi ngực của cậu về sau sẽ rất dễ dàng muốn chữa vết thương lòng mà có niềm vui mới , trên cái thế giới này, không phải chỉ có đàn ông mới thích đứng núi này trông núi nọ!" "Làm sao làm?" Lăng Thịnh quỷ dị cười một tiếng, tiến tới bên tai Diệp Hiên Viên nói thầm . Hồi lâu sau , Diệp Hiên Viên nhăn mày lại, bán tín bán nghi nói: "Như vậy thật sự có thể dùng được sao?" Lăng Thịnh cười đến bí hiểm, "Cậu phải tin tưởng mình , đó là biện pháp của cao thủ tình trường như mình đây, phải biết kẹo bông cũng không phải là một loại con gái, dùng khu nhà cao cấp cùng châu báu mà có thể giải quyết! Nói cho cậu, cọc gỗ, muốn đoạt tâm một cô gái, chiếm đoạt thân thể là hạ hạ sách, tấn công trái tim mới là kế sách tốt nhất!" Diệp Hiên Viên cái hiểu cái không gật đầu một cái, nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng trong ly. Tiển Diệp Hiên Viên đi, Lăng Thịnh ngồi phịch ở trên ghế sa lon, cười to hết nửa giờ, rốt cuộc ngừng lại. Diệp Hiên Viên a, Diệp Hiên Viên, uổng cậu ở trên thương trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chiến tích huy hoàng trước các cô gái , nhưng mà đối với cô gái mình yêu mến trước mặt vẫn là một học sinh tiểu học ngây thơ thôi . Tiện tay mở cuốn sách lấy trong ngăn kéo ra , khóe miệng Lăng Thịnh khẽ nâng lên, lần này có trò hay để nhìn. Gió đêm thổi mạnh , thổi lên làm cuốn sách mở ra , sách viết: 《 thuật tán gái —— nam sinh cần phải học 》. Lựa chọn Đang lúc ngây ngô, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "Bang bang. . . . . ." . cô giật giật thân thể, đau quá. Quả nhiên là vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. " vào đi ." cô mở miệng, thanh âm yếu ớt cùng khàn khàn. Người tới nghe tiếng trả lời khàn giọng yếu ớt cho phép,liền đẩy cửa đi vào. Cô thở phào một cái, thì ra là má Lâm. Má Lâm đi tới, xem bộ dáng yếu ớt của cô, lại không nhịn được mà kêu lên một tiếng, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Nhìn cô má Lâm khẽ động đôi môi nhẹ nhàng cười cười, bày tỏ an ủi. Cho tới nay ,má Lâm đều là một người hiền lành thiện lương, cô không hy vọng bà vì cô mà lo lắng. "Có chuyện gì sao?" Cô hỏi má Lâm , lại đến thời gian ăn cơm rồi sao. "Liễu mạch tiểu thư gọi cho cô, muốn tôi đem điện thoại lên đây không?" má Lâm hỏi. Nữu Nữu? Đúng rồi, bây giờ là thời gian lên lớp bình thường, cô không có đi học, cô ấy nhất định sẽ lo lắng. Cô gật đầu một cái, "Kia má Lâm , má giúp con đem lên đi!" Sự thật chứng minh, má Lâm thật sự là một người săn sóc tốt siêu cấp ,sau khi giúp cô tiếp điện thoại, lại đem tới cho cô một ly sữa tươi lớn còn nóng hổi, còn có một cái đùi gà cô thích ăn. "Này, Miên Miên, làm sao cậu lại bị bệnh vậy ?" Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng lớn của Nữu Nữu . "Mình. . . . . ." "Oa, cậu ngã bệnh thật nghiêm trọng a, thanh âm cũng khó nghe như vậy. . . . . ." "Ha ha. . . . . . Có chút. . . . . ." Cô ở bên này đường dây điện thoại vô lực cười khan, "Hí. . . . . ." Tiếng cười làm động tới bắp thịt đau nhức, cô thở nhẹ một tiếng. Bên đầu điện thoại kia Nữu Nữu cũng đã nhận ra cô có cái gì không đúng, quan tâm hỏi: "Miên Miên, cậu không sao chớ?" Cô hút miệng sữa tươi, ở đầu điện thoại này không nói gì gật đầu. Đúng vậy, cô cả người vô lực, ngay cả bưng một ly sữa tươi cũng không có hơi sức . Chỉ là, thật may là có má Lâm săn sóc, bắt hắn lại cho cô thói quen,cô nói lớn tiếng qua điện thoại . "Không có sao, không có sao, chẳng qua là hơi mệt!" cô cẩn thận giải thích cho Nữu Nữu, có một số việc, cô vẫn là không muốn để cho người khác biết. "Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi! Dù sao ở trường học cũng không có chuyện gì lớn , cậu dưỡng bệnh cho tốt , sớm ngày hồi phục! Đúng rồi, thầy Tần gọi tớ bảo tớ thay mặt thầy hỏi thăm sức khỏe cậu !" Tần Nhật Sơ? Cậu nhỏ sao? Anh biết cô ngã bệnh, hay anh ta đã biết chuyện của anh hai với cô.chắc là biết chuyện của anh hai với cô rồi đi,tiệc sinh nhật ngày đó của Nữu Nữu là hắn đưa cô về nhà , cộng thêm thái độ hết sức mập mờ đối với cô,một người đàn ông thông minh như vậy , làm sao mà không biết được. Nhưng biết thì thế nào cũng không phải là nhắm một mắt mở một mắt sao, làm như không thấy không biết gì hết , đây là một người đã từng thề phải chăm sóc thật tốt cho cô,người đàn ông muốn lấy danh nghĩa kết hôn bảo vệ cho cô sao? Trong nháy mắt, giống như tất cả đều đã thay đổi , anh hai không còn thương cô yêu cô là một người anh trai tốt , cậu nhỏ cũng không phải là yêu cô nói muốn lấy cô một người đàn ông tốt . Giả, đều là giả. . . . . . những chuyện đã từng trải qua trong đời cô giống như Hải Thị Thận Lâu ( cái này ý muốn nói giống như một ảo ảnh một giấc mộng không có thật ), xinh đẹp phi phàm, nhưng cuối cùng lại hư vô mờ mịt. "Đã thức chưa?" Không biết từ lúc nào anh hai đã tà tà tựa tại cửa ra vào, nhìn cô cười như không cười. "Anh. . . . . ." Làm sao lại tới nữa . Thành thật mà nói, mấy ngày nay anh hai để cho cô cảm thấy sợ hãi , coi như hắn cách cô rất xa, nhưng là chỉ cần hắn xuất hiện ở trong phạm vi nhìn thấy của cô, cô đều sẽ cảm thấy sợ hãi , toàn thân rét run. "Thế nào? Ngủ cả một ngày còn chưa muốn đứng lên sao?" Lại là cái giọng chế giểu cùng nhạo báng, rõ là. . . . . . Thật là làm cho người ta tức giận. Cô không trả lời, cũng không có nhìn anh, chỉ có cặp mắt nhìn lên nóc nhà mà ngẩn người. Anh hai bước tới, trực tiếp ngồi ở đầu giường, ngón tay thon dài khơi lên một luồng tóc dài đen mượt của cô , tiến tới chóp mũi nhẹ nhàng hôn một cái, " không nghe thấy lời anh nói sao ?" Anh hai thấy cô không có phản ứng, tiếp tục mở miệng nói: "Anh đã từng nói, anh Diệp Hiên Viên không nuôi người vô dụng, em có thể lựa chọn làm em gái bình thường của anh, sau đó gả cho Đằng Minh để củng cố thế lực Nguyễn thị , còn một lựa chọn nữa . . . . . . Chính là trở thành người con gái của anh , bồi ở bên cạnh anh." Đằng Minh là người nào? Cái tên này giống như đã nghe qua ở nơi nào rồi. Anh hai giống như nhìn thấu nghi ngờ của cô, tà mị cười một tiếng, "Chính là người đàn ông lần trước ở bửa tiệc sinh nhật bạn học em chuẩn bị Bá Vương ngạnh thượng cung với em đó’’ Là hắn, trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ của cô là hình ảnh người cùng maggie dây dưa lẫn nhau cười đến thật quỷ dị , cuồng tiếu. . . . . . Là hắn a, nếu như mà cô chỉ là anh em bình thường cùng anh cũng chỉ có thể bị dùng như món hàng mà làm giao dịch cưới xin sao? Không, cô không cần, vừa nghĩ tới sắc mặt của người đàn ông ghê tởm đó, cô liền hận không lập tức trốn đi thật xa, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở trước mặt hắn. "Sợ sao?" Anh hai cười lạnh một tiếng, " con gái của gia tộc giàu có không có tác dụng đặc thù gì khác, ngoài việc dùng để củng cố lợi ích của gia tộc . Mẹ em Tần Yên cũng vậy, dì nhỏ của em Tần Thù Bối cũng là vậy , chẳng lẽ em cũng muốn vì sự hưng thịnh của Nguyễn thị mà cống hiến. . . . . ." "Anh. . . . . . Anh đừng nói vậy !" Cô uất ức khóc thành tiếng, "Em là em ruột của anh , anh cũng muốn đem em đưa cho người khác sao?" Anh hai cười nhạo một tiếng, "Tần Thù Bối hay Tần Yên cũng là con gái bảo bối của Tần gia đấy thôi, cũng không phải là bị Tần gia làm như quà tặng mà đưa cho Nguyễn diệp thành sao, khoan hãy nói em. . . . . . Nguyễn Miên Miên, em cũng chỉ là em gái cùng cha khác mẹ của anh mà thôi. Đối với anh mà nói, trên cái thế giới này, phụ nữ cùng bàn chãi đánh răng là hai thứ anh tuyệt không cùng người khác xài chung!" Thấy cô sững sờ không trả lời ,bộ dạng ngây ngô, anh hai thở dài, đột nhiên cúi người, bàn tay giữ chặt vai của cô,mắt to ngăm đen thẳng tắp ngưng mắt nhìn cô, giọng nói cũng vạn phần êm ái, "Lựa chọn đi, trở thành người của anh, cả đời không cần phiền não chuyện hôm nay, hoặc là trở thành người của đàn ông khác, bất kể con đường kia hay là gì, cũng sẽ không có cách nào quay đầu lại!" "Không cần. . . . . . Anh hai. . . . . . Buông em ra. . . . . . Anh hai, bởi vì. . . . . . anh là anh hai của em. . . . . . Là anh của em. . . . . ." Cô giùng giằng, khóc. Anh chán nản buông cô ra, cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Thật lâu, mới sâu kín mở miệng, "Như vậy là em lựa chọn trở thành vật mua bán cưới xin vì lợi ích Nguyễn gia sao?" Cô lắc đầu một cái, không cần ,cô không muốn gả cho người đàn ông đáng ghét đó, cô cũng không muốn xa cách anh hai. . . . . . Đợi chút, cô đang nói cái gì. . . . . . Không muốn xa cách anh hai ,cô không muốn rời xa anh hai ? Cô tại sao sau nhiều chuyện anh hai làm với cô như vậy, mà vẫn còn muốn ở bên cạnh anh , không muốn rời xa anh, hơn nữa từ sâu thẳm trong nội tâm tản mát ra một nỗi sợ không phải là sợ anh hai đối với cô làm chuyện thô bạo dã man nào, mà là sợ anh hai sẽ vứt bỏ cô, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì , cô rốt cuộc bị làm sao rồi. . . . . . Một hồi lâu anh hai không có nghe được câu trả lời của cô, tự giễu cười một tiếng, từ từ ngồi dậy, đi ra cửa đi. Cô nhìn bóng lung anh hai từ từ biến mất, trong nội tâm chợt dâng lên một loại khủng hoảng không nói nên lời , hé miệng, cômuốn nói gì, nhưng mà thế nào cũng không phát ra được thanh âm nào, giống như ở trong cổ họng bị nhét một khối vải rách , ấp úng không cách nào phát ra một từ . cô thất hồn lạc phách nằm ở trên giường, thân thể đau đớn đã từ từ biến mất, thay vào đó là đau nhói bén nhọn trong lòng. Đêm thì dài đằng đẵng, cô cả đêm vẫn chưa chợp mắt được.

Biến chuyển

Kể từ cái ngày anh hai đi ra khỏi phòng của cô, anh giống như cũng đi ra khỏi sinh mạng của cô, liên tục rất nhiều ngày đều không thấy bóng dáng.

Vừa mới bắt đầu,cô ở trên giường không nhúc nhích cô chỉ cho là anh hai có thể chỉ là một lúc nóng giận mà nói lẫy một chút, không để ý tới cô thôi. Nhưng mà sau khi thương thế cô tốt lên cũng đã đi học lại ,đã hai tuần lễ, nửa tháng qua đi, vẫn không nhìn thấy thân ảnh anh hai thì trong lòng mới giựt mình luống cuống lo sợ, chợt hiểu anh hai là thật là không để ý tới cô nữa.

Má Lâm cũng nói sau hôm ấy, anh hai cũng không trở lại nữa. Cô cũng sẽ không ngốc đến mức đem chuyện anh hai bận rộn công việc mà quy thành nguyên nhân không về của anh ,anh hai đang tránh xa cô, thậm chí ở tương lai không lâu nũa sẽ vứt bỏ cô.

Trời đông giá rét lại tới, cô bọc khăn quàng cổ lông thỏ thật dày về đến nhà, có chút mong đợi hỏi: "Anh hai. . . . . . Chưa có trở về sao, má Lâm?"

Lâm mụ dừng tay đang dọn bàn ăn, lắc đầu một cái, "Miên Miên tiểu thư, cháu đã hỏi liên tục hết nửa tháng, nếu như. . . . . . Thật nhớ thiếu gia như vậy , sao cháu không ngại lùi một bước tiếp nhận thiếu gia đi. . . . . ."

Cô cởi áo khoác xuống, hít sâu một hơi, "Nhưng là. . . . . . anh ấy là anh của con . . . . . con không thể. . . . . ."

"Thiếu gia chẳng những là anh hai của Miên Miên tiểu thư, cũng vừa vặn là một người đàn ông bình thường ,cậu ấy thích cháu chăm sóc cháu bảo vệ cháu cũng đã vượt xa ra khỏi quan tâm thương yêu của anh trai với em gái thông thường, " ngừng chốc lát,thanh âm má Lâm như từ trong hư vô sâu kín vang lên, "Có lẽ đây mới thật là nghiệt duyên, nếu như, thiếu gia cùng tiểu thư không có liên hệ máu mủ, thật là tốt biết bao a!"

Cô nhai đùi gà trong chén, cũng ăn không thấy ngon, nhạt như nước ốc. Ngay cả má Lâm cũng ở đây khuyên cô cùng anh hai ở chung một chỗ a, vậy cô rốt cuộc đang muốn kiên trì cái gì đây.Cô biết rõ chuyện liên hệ máu mủ với anh hai và cô chỉ có người thân cận trong nhà biết, cô biết rõ anh hai thương cô cưng chìu cô như bảo bối, cô biết rõ cô từ nhỏ đã lệ thuộc kính yêu vào người đàn ông cũng là người thân duy nhất này, nhưng là tại sao cô không tiếp thụ nổi chuyện cùng anh hai ở chung một chỗ .

Nữu Nữu nói, yêu một người thì tất cả thay đổi đều phải là cam tâm tình nguyện, vậy tại sao cô đối với anh hai lại không cách nào cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân thể của anh , ngoan ngoãn làm người con gái của anh , chẳng lẽ, cô cũng không có thích anh hai như cái dạng cô vẫn cho là vậy ,cô chỉ ái mộ anh hai, hay là đối với anh hai chỉ là một phần lệ thuộc cùng một phần thân tình thôi.



Đáy long cô như có một thanh âm truyền đến: "Mày là tên lường gạt,cái người láu cá như Tiểu Phiến Tử này, lợi dụng tình cảm của người khác để đạt được mục đích!"

Cô gái xấu xa, mày là cô gái xấu xa, sợ người ta vứt bỏ nên vẫn giả bộ ngu mà ngoan ngoãn !

Tên lường gạt. . . . . . cô gái xấu xa. . . . . . Tên lường gạt. . . . . . cô gái xấu xa. . . . . .

Không, cô không phải, cô không có, cô không có. . . . . .

Một mảnh suy nghỉ rối loạn, đầu đau đến muốn nứt ra.

Đột nhiên tất cả trước mặt cũng trở nên dữ tợn hơn, cô đứng lên, quét về bàn ăn trước mặt, đôm đốp đôm đốp tiếng vỡ vụn của đồ sứ cùng thủy tinh vang lên.

Má Lâm từ trong phòng bếp chạy đến, ôm thân thể của cô, "Miên Miên tiểu thư, cháu làm sao vậy?"

Cô chống đầu lên , uất ức mà nói : "Má Lâm, con đau quá." Trước mặt bỗng tối

lại lần nữa, bên ngoài đã là khoảng không gian đen kịt, lúc cô giật giật sầm, liền rơi vào hắc ám vô biên.

Thời điểm tỉnh thân thể, lại bị nắm chặt hơn, trong lòng cô vui mừng, "Anh hai. . . . . ."



Má Lâm dụi dụi con mắt, "Miên Miên tiểu thư, cháu đã tỉnh à?"

Một khắc kia, cô có chút không nói ra lời mặt như đưa đám, "A, là má Lâm sao, con làm sao vậy?"

Má Lâm từ ái sờ sờ đầu của cô, " Bác sĩ Lữ nói là bởi vì khí trời quá lạnh, kích thích đến thần kinh nên té xỉu!"

Khí trời quá lạnh sao? Không phải là trong lòng quá đau quá lạnh sao?

"Vậy. . . . . . Anh hai đâu. . . . . ." Trước kia chỉ cần cô vừa nhuốm bệnh, anh hai sẽ lập tức chạy tới bên cạnh cô .

Má Lâm cúi đầu, do do dự dự, "Thiếu gia cậu ấy. . . . . . Thiếu gia cậu ấy. . . . . ."

"Anh hai không có trở lại đúng không?" Cô nằm ở trên giường, trong bụng chán nản, cô rốt cuộc đã hy vọng những thứ xa vời gì , rõ ràng là mình đuổi đi anh ấy, hiện tại còn muốn kì vọng anh sẽ trở về sao, trở lại thì phải làm thế nào đây, liếc mắt nhìn sau đó lại tiếp tục cãi vả cùng đùa giỡn sao?

Cô nghĩ lúc ấy bộ dạng cùng tinh thần cô nhất định là rất chán nản cô đơn, cho nên má Lâm mới vội vàng ôm cô bảo đảm, "Miên Miên tiểu thư, thiếu gia chẳng qua là quá bận rộn, quá bận rộn. . . . . ." Cuối cùng, khi thấy ánh mắt lạnh lẽo ảm đạm của cô , chột dạ mà nói không ra lời .

Cô nghiêng đầu, nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ đã đen như mực, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Mình rốt cuộc cần cái gì đây? Là một phần thân tình đáng quý hay là tình yêu, hoặc là căn bản là một phần không muốn bị vứt bỏ cùng dựa dẫm.

Đêm hôm đó, bên trong phòng nhiệt độ thật thích hợp, mà cô ở trong chăn ấm, tay chân lại lạnh như băng, cả đêm chưa chợp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Kỵ Chi Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook