Chương 226
Thập Nguyệt Sơ
23/12/2016
Đám người theo dõi đằng sau, chỉ duy trì khoảng cách không xa không gần, nàng cần biện pháp tránh tầm mắt bọn họ.
Tiêu Yên ẩn nấp trên xe ngựa, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị kim thiền thoát xác.
Thời gian từ từ trôi, hàm răng nàng ngày càng nghiến chặt, nàng thật hi vọng con đường này có thể kéo dài mãi.
Cũng chưa quá muộn, cho nên trên đường vẫn còn hàng quán bày bán đồ vật này nọ.
Đội ngũ đi ngang một tửu lâu, mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng ròng ròng.
Một ngày này, toàn đi tra xét, vài chục người hầu như chưa ăn uống nay ngửi mùi thơm đương nhiên là không muốn đi nữa, nhất là thiếu niên đánh xe ngựa kia, miệng nhanh nhảu.
“Lão đại, đi không nổi nữa, đói chết mất… thật sự là sắp chết vì đói rồi.”
Thiếu niên nói vậy, một đám đại lão gia cũng ồn ào hô tới.
“Đúng vậy lão đại, chúng ta vất vả đi cả một ngày, đến nước cũng chưa kịp uống, các huynh đệ sớm chịu hết nổi rồi.”
Đội trưởng không dừng lại, gọi mọi người đi tiếp: “Nhịn thêm chút nữa, sắp về tới phủ rồi, trong phủ nhất định có thức ăn.”
Hắn vừa nói xong lập tức có người phản kháng: “Lão đại, đừng gạt chúng ta, ai mà không biết đội Thiên Cơ một đám đều như giặc cướp, đã trễ thế này, bọn hắn lại về trước, nhất định ăn hết cơm canh, một chút cũng không thèm chừa lại cho chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy… lão đại, huynh cũng không phải không biết tính khí đám người kia, chúng ta về nhất định sẽ đói bụng.”
Đội trưởng suy nghĩ một hồi, đằng nào trở về cũng bị phạt, chi bằng ăn uống no say rồi tính.
“Được, xuống ngựa ăn cơm.”
Tiêu Yên mừng rỡ, lúc bọn họ ăn cơm, chính là cơ hội tốt để chạy trốn, đúng là trời cũng giúp nàng.
Phượng Húc a Phượng Húc, lúc này, bổn cô nương lại khiến ngươi vồ hụt, trải qua lần này cho dù có gặp lại, ngươi không còn tư cách thu thập bổn cô nương nữa rồi.
Tửu lâu đột nhiên có một đám quan binh đi vào, tiểu nhị cùng chủ tiệm cẩn thận hầu hạ.
Xe ngựa bọn họ cũng không nhiều, dàn ngoài cửa cản đường, tiểu nhị đề nghị đưa ra hậu viện một lát.
Vốn để cho thiếu niên đánh xa ra hậu viện trông coi, nhưng hắn sống chết không đi.
Dựa vào cái gì mà mọi người ở đây ăn uống chung đụng, hắn phải đi coi xe ngựa, không đi không đi, nhất quyết không đi.
Cuối cùng đội trưởng mặc kệ, dù sao cũng chẳng có gì quý giá, lại nói hắn cũng không tin tửu lâu này dám đánh chủ ý lên đồ của quan binh.
Tiêu Yên ẩn nấp trên xe ngựa, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị kim thiền thoát xác.
Thời gian từ từ trôi, hàm răng nàng ngày càng nghiến chặt, nàng thật hi vọng con đường này có thể kéo dài mãi.
Cũng chưa quá muộn, cho nên trên đường vẫn còn hàng quán bày bán đồ vật này nọ.
Đội ngũ đi ngang một tửu lâu, mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng ròng ròng.
Một ngày này, toàn đi tra xét, vài chục người hầu như chưa ăn uống nay ngửi mùi thơm đương nhiên là không muốn đi nữa, nhất là thiếu niên đánh xe ngựa kia, miệng nhanh nhảu.
“Lão đại, đi không nổi nữa, đói chết mất… thật sự là sắp chết vì đói rồi.”
Thiếu niên nói vậy, một đám đại lão gia cũng ồn ào hô tới.
“Đúng vậy lão đại, chúng ta vất vả đi cả một ngày, đến nước cũng chưa kịp uống, các huynh đệ sớm chịu hết nổi rồi.”
Đội trưởng không dừng lại, gọi mọi người đi tiếp: “Nhịn thêm chút nữa, sắp về tới phủ rồi, trong phủ nhất định có thức ăn.”
Hắn vừa nói xong lập tức có người phản kháng: “Lão đại, đừng gạt chúng ta, ai mà không biết đội Thiên Cơ một đám đều như giặc cướp, đã trễ thế này, bọn hắn lại về trước, nhất định ăn hết cơm canh, một chút cũng không thèm chừa lại cho chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy… lão đại, huynh cũng không phải không biết tính khí đám người kia, chúng ta về nhất định sẽ đói bụng.”
Đội trưởng suy nghĩ một hồi, đằng nào trở về cũng bị phạt, chi bằng ăn uống no say rồi tính.
“Được, xuống ngựa ăn cơm.”
Tiêu Yên mừng rỡ, lúc bọn họ ăn cơm, chính là cơ hội tốt để chạy trốn, đúng là trời cũng giúp nàng.
Phượng Húc a Phượng Húc, lúc này, bổn cô nương lại khiến ngươi vồ hụt, trải qua lần này cho dù có gặp lại, ngươi không còn tư cách thu thập bổn cô nương nữa rồi.
Tửu lâu đột nhiên có một đám quan binh đi vào, tiểu nhị cùng chủ tiệm cẩn thận hầu hạ.
Xe ngựa bọn họ cũng không nhiều, dàn ngoài cửa cản đường, tiểu nhị đề nghị đưa ra hậu viện một lát.
Vốn để cho thiếu niên đánh xa ra hậu viện trông coi, nhưng hắn sống chết không đi.
Dựa vào cái gì mà mọi người ở đây ăn uống chung đụng, hắn phải đi coi xe ngựa, không đi không đi, nhất quyết không đi.
Cuối cùng đội trưởng mặc kệ, dù sao cũng chẳng có gì quý giá, lại nói hắn cũng không tin tửu lâu này dám đánh chủ ý lên đồ của quan binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.