Chương 227: Vào Ngô phủ
Thập Nguyệt Sơ
23/12/2016
Vì vậy không hề do dự để tiểu nhị dắt xe lương vào hậu viện.
Chuồng ngựa tửu lâu, tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, tiểu nhị mò mẫm buộc dây cương, xoay người lấy cỏ khô cho ngựa ăn, bỗng nhiên có người bịt miệng lại, chưa kịp sợ hãi đã cảm giác cả người tê dại, trước mắt tối đen ngất đi.
Từ kinh nghiệm đánh ngất hắc y nhân, Tiêu Yên cũng biết sau khi dùng thuốc tăng lực sức lực của bản thân lớn hơn người bình thường không ít.
Nàng ra tay nhanh gọn, lấy cán đao đánh lên gáy tiểu nhị, sau khi hắn hôn mê bất tỉnh thì đổi y phục của hai người.
Tiêu Yên dễ dàng nâng tiểu nhị lên xe, lại đặt bao lương thực lên, lại giả dạng thiếu niên đánh xe kia, nhìn từ phía sau, căn bản không có gì khác thường.
Tiềm lực con người là vô hạn, trong hoàn cảnh bức bách tự nhiên năng lực tự động đề cao.
Một loạt hành động của nàng, lưu loát trình tự, không quá năm phút đồng hồ.
Nàng có thể đoán được, sau khi Phượng Húc thấy người trên xe sẽ có biểu tình như thế nào, không chừng giết luôn tiểu nhị này cũng nên, nàng cảm thấy thật có lỗi với người ta, nhưng chẳng còn biện pháp nào khác.
Tiêu Yên mở rương dự trữ lấy khoảng năm mươi lượng có được từ nhiệm vụ nhét vào trong ngực tiểu nhị.
Nếu hắn còn sống ra khỏi vương phủ, với số tiền này có thể lấy vợ, mua vài mẫu đất, coi như lòng biết ơn của nàng.
Vóc người tiểu nhị kia không cao, chẳng khác nào khỉ ốm, cho nên Tiêu Yên đóng giả hắn, nếu không nhìn mặt, thì giống hệt nhau.
Tiêu Yên rời khỏi chuồng ngựa, nàng biết rõ tứ phía đều là ánh mắt theo dõi, đang canh chừng hậu viện, chẳng qua không sao cả, nàng sẽ thoát được, nhất định.
Tiêu Yên học dáng vẻ đi đường của tiểu nhị, đơn giản là khom người, trên vai vắt khăn trắng, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi ra.
Cách chuồng ngựa không xa là nhà bếp, lúc Tiêu Yên cúi đầu đi ngang qua cửa, một đầu bếp mập mạp đầy mỡ, thô lỗ gọi nàng: “Tiểu nhị, hết muối, ngươi đi mua muối, nhanh lên, đừng có lười biếng…”
Tiêu Yên mừng thầm, lập tức giả giọng tiểu nhị, nói lớn: “Ôi chao, được rồi, lập tức đi ngay…”
Nàng đang lo lắng không biết làm sao để quang minh chính đại đi ra ngoài, không ngờ bông dưng cơ hội rơi xuống đầu.
Chuồng ngựa tửu lâu, tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, tiểu nhị mò mẫm buộc dây cương, xoay người lấy cỏ khô cho ngựa ăn, bỗng nhiên có người bịt miệng lại, chưa kịp sợ hãi đã cảm giác cả người tê dại, trước mắt tối đen ngất đi.
Từ kinh nghiệm đánh ngất hắc y nhân, Tiêu Yên cũng biết sau khi dùng thuốc tăng lực sức lực của bản thân lớn hơn người bình thường không ít.
Nàng ra tay nhanh gọn, lấy cán đao đánh lên gáy tiểu nhị, sau khi hắn hôn mê bất tỉnh thì đổi y phục của hai người.
Tiêu Yên dễ dàng nâng tiểu nhị lên xe, lại đặt bao lương thực lên, lại giả dạng thiếu niên đánh xe kia, nhìn từ phía sau, căn bản không có gì khác thường.
Tiềm lực con người là vô hạn, trong hoàn cảnh bức bách tự nhiên năng lực tự động đề cao.
Một loạt hành động của nàng, lưu loát trình tự, không quá năm phút đồng hồ.
Nàng có thể đoán được, sau khi Phượng Húc thấy người trên xe sẽ có biểu tình như thế nào, không chừng giết luôn tiểu nhị này cũng nên, nàng cảm thấy thật có lỗi với người ta, nhưng chẳng còn biện pháp nào khác.
Tiêu Yên mở rương dự trữ lấy khoảng năm mươi lượng có được từ nhiệm vụ nhét vào trong ngực tiểu nhị.
Nếu hắn còn sống ra khỏi vương phủ, với số tiền này có thể lấy vợ, mua vài mẫu đất, coi như lòng biết ơn của nàng.
Vóc người tiểu nhị kia không cao, chẳng khác nào khỉ ốm, cho nên Tiêu Yên đóng giả hắn, nếu không nhìn mặt, thì giống hệt nhau.
Tiêu Yên rời khỏi chuồng ngựa, nàng biết rõ tứ phía đều là ánh mắt theo dõi, đang canh chừng hậu viện, chẳng qua không sao cả, nàng sẽ thoát được, nhất định.
Tiêu Yên học dáng vẻ đi đường của tiểu nhị, đơn giản là khom người, trên vai vắt khăn trắng, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn đi ra.
Cách chuồng ngựa không xa là nhà bếp, lúc Tiêu Yên cúi đầu đi ngang qua cửa, một đầu bếp mập mạp đầy mỡ, thô lỗ gọi nàng: “Tiểu nhị, hết muối, ngươi đi mua muối, nhanh lên, đừng có lười biếng…”
Tiêu Yên mừng thầm, lập tức giả giọng tiểu nhị, nói lớn: “Ôi chao, được rồi, lập tức đi ngay…”
Nàng đang lo lắng không biết làm sao để quang minh chính đại đi ra ngoài, không ngờ bông dưng cơ hội rơi xuống đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.