Chương 22
Thập Nguyệt Sơ
01/10/2015
Edit: Hắc Nguyệt.
“ Bộ dáng này của Yên nhi, làm cho Đại ca thật muốn…ăn ngươi tại đây.”
Trong lòng Tiêu Yên run rẩy, lập tức phản ứng, hờn dỗi trừng Tiêu Long, đưa tay nhéo hông hắn một cái.
“Đại ca thật ngốc, cho dù…cho dù ta đồng ý, huynh cũng không nhìn lại xem bây giờ là lúc nào? Chẳng lẽ huynh muốn để người khác phát hiện…?”
Lúc này Tiêu Long mới để ý, bên ngoài đã tảng sáng, không giấu nổi thất vọng trong lòng, vỗ nhẹ gò má Tiêu Yên : “ Vậy Đại ca đi trước, Yên nhi… muội đừng làm cho ta thất vọng.”
Tiêu Yên cắn răng, hận không thể đem Tiêu Long thiên đao vạn quả, nàng học theo bà nội nghèo trong sách Bạch Liên Hoa, che ngực, nước mắt lưng tròng.
[ta không biết nv này đâu nha o.0 ].
“Đại ca, ở Tiêu gia ta đã chịu quá nhiều đau khổ, ta chỉ muốn bảo vệ chính mình, dù bây giờ huynh có chút thành tích, nhưng dù sao vẫn không phải là gia chủ Tiêu gia.
Mà nay, ca ca phải mạnh mẽ, chỉ khi huynh có năng lực, mới có thể bảo vệ ta, khi đó muội muội mới giao ra tâm của mình…cho ca ca, Đại ca chính là tâm của Yên nhi, huynh hiểu không?”
Tiêu Long ngẩn ngơ một lát, chắc là hắn đã suy nghĩ nhiều, một cô nương bị khi dễ mà trưởng thành lại không thể xoay người thì làm sao có âm mưu gì, nếu nàng thật có mưu mô, thì làm sao để bị phạt đến phật đường?
Nhìn thân thể đẫy đà của Tiêu Yên, hắn tà tà cười nói:
“ Tâm tư của Yên nhi Đại ca đã hiểu, ngoan ngoãn chờ Đại ca trở lại đón, lúc đó…Đại ca sẽ hảo hảo yêu chiều ngươi.”
“Dạ” Tiêu Yên gật đầu, mém nữa là chửi ầm lên.
“Đại ca đi trước, đêm mai ta sẽ trở lại.”
Tiêu Yên níu khăn tay lưu luyến nhìn hắn rời đi.
Sau khi Tiêu Long rời đi, nàng xụi lơ trên bồ đoàn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Một kiếp hôm nay đã qua, nhưng sau này thì sao…
Tiêu Long đột nhiên tới nên nàng làm tất cả chỉ để kéo dài thời gian, nhưng sau này thì làm sao bây giờ?
Nàng không thể do dự nữa, nàng phải nhanh chóng rời khỏi Tiêu gia, tên Đại ca cầm thú này lòng dạ rất độc ác, nếu nàng chậm chạp, sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn, muốn sống không được.
“ Bộ dáng này của Yên nhi, làm cho Đại ca thật muốn…ăn ngươi tại đây.”
Trong lòng Tiêu Yên run rẩy, lập tức phản ứng, hờn dỗi trừng Tiêu Long, đưa tay nhéo hông hắn một cái.
“Đại ca thật ngốc, cho dù…cho dù ta đồng ý, huynh cũng không nhìn lại xem bây giờ là lúc nào? Chẳng lẽ huynh muốn để người khác phát hiện…?”
Lúc này Tiêu Long mới để ý, bên ngoài đã tảng sáng, không giấu nổi thất vọng trong lòng, vỗ nhẹ gò má Tiêu Yên : “ Vậy Đại ca đi trước, Yên nhi… muội đừng làm cho ta thất vọng.”
Tiêu Yên cắn răng, hận không thể đem Tiêu Long thiên đao vạn quả, nàng học theo bà nội nghèo trong sách Bạch Liên Hoa, che ngực, nước mắt lưng tròng.
[ta không biết nv này đâu nha o.0 ].
“Đại ca, ở Tiêu gia ta đã chịu quá nhiều đau khổ, ta chỉ muốn bảo vệ chính mình, dù bây giờ huynh có chút thành tích, nhưng dù sao vẫn không phải là gia chủ Tiêu gia.
Mà nay, ca ca phải mạnh mẽ, chỉ khi huynh có năng lực, mới có thể bảo vệ ta, khi đó muội muội mới giao ra tâm của mình…cho ca ca, Đại ca chính là tâm của Yên nhi, huynh hiểu không?”
Tiêu Long ngẩn ngơ một lát, chắc là hắn đã suy nghĩ nhiều, một cô nương bị khi dễ mà trưởng thành lại không thể xoay người thì làm sao có âm mưu gì, nếu nàng thật có mưu mô, thì làm sao để bị phạt đến phật đường?
Nhìn thân thể đẫy đà của Tiêu Yên, hắn tà tà cười nói:
“ Tâm tư của Yên nhi Đại ca đã hiểu, ngoan ngoãn chờ Đại ca trở lại đón, lúc đó…Đại ca sẽ hảo hảo yêu chiều ngươi.”
“Dạ” Tiêu Yên gật đầu, mém nữa là chửi ầm lên.
“Đại ca đi trước, đêm mai ta sẽ trở lại.”
Tiêu Yên níu khăn tay lưu luyến nhìn hắn rời đi.
Sau khi Tiêu Long rời đi, nàng xụi lơ trên bồ đoàn, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Một kiếp hôm nay đã qua, nhưng sau này thì sao…
Tiêu Long đột nhiên tới nên nàng làm tất cả chỉ để kéo dài thời gian, nhưng sau này thì làm sao bây giờ?
Nàng không thể do dự nữa, nàng phải nhanh chóng rời khỏi Tiêu gia, tên Đại ca cầm thú này lòng dạ rất độc ác, nếu nàng chậm chạp, sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn, muốn sống không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.