Chương 23
Thập Nguyệt Sơ
01/10/2015
Edit: Hắc Nguyệt.
Nàng không thể do dự nữa, nàng phải nhanh chóng rời khỏi Tiêu gia, tên Đại ca cầm thú này lòng dạ rất độc ác, nếu nàng chậm chạp, sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn, muốn sống không được.
[hệ thống] : chúc mừng người chơi Tiêu Yên hoàn thành nhiệm vụ đấu thú, thưởng: 60 lượng, kỹ năng Lô Hỏa Thuần Thanh, một chai Tiết Dương Tán.
Tiêu Yên: “ Lô Hỏa Thuần Thanh là kỹ năng gì? Tiết Dương Tán là cái gì?”
[hệ thống]: Lô Hỏa Thuần Thanh là kỹ năng thuộc hệ hành động, học được kỹ năng này, nói dối không sợ bị nhìn thấu. Tiết Dương Tán nam tử dùng sẽ bị bất lực trong ba tháng….
Tiêu Yên….
Nhìn thấy trời dần sáng, Tiêu Yên cuối cùng cũng có thể buông lỏng tinh thần, cuộn lại thành một cục ngủ không yên ổn.
Buổi trưa Thúy Trúc vội vàng tới đưa cơm, Tiêu Yên nhỏ giọng đem chuyện xảy ra tối qua kể cho nàng nghe.
Tiểu nha đầu bị dọa đến suýt ngất, lúc nàng định thần lại liền mắng Tiêu Long không bằng súc sinh, rồi ôm chầm lấy Tiêu Yên khóc không ngừng, miệng luôn nói một câu “ Tiểu thư của ta thật khổ.”
Tiêu Yên đổ mồ hôi +_+
Mạng của nàng, đúng là khổ ải đắng như hoàng liên.
**
Trong lòng lại sợ đến buổi tối, đang lúc Tiêu Yên sợ đến không biết làm cái gì thì gã sai vặt bên cạnh Tiêu Long lén đến nói với nàng : “Đại tiểu thư, Đại thiếu gia có việc buôn bán trọng yếu cần làm, cho nên không thể tới, nên sai tiểu nhân sang đây báo cho ngài một tiếng.”
Sau khi nghe xong, mém chút nữa Tiêu Yên chạy tới phật đường dập đầu vài cái, tối nay lại có thể bình an mà qua.
Tiêu Yên nhân cơ hội moi chuyện từ hắn, thì ra Tiêu Long muốn bán Lụa lá trà đồ sứ Trung Nguyên đến nước Sa Trì xa xôi trong hoang mạc. sau khi gã sai vặt đi, trong lòng Tiêu Yên đột nhiên sinh ra một ý tưởng ác độc.
Nếu Tiêu Long muốn cưỡi ngựa đi vào trong hoang mạc, nhất định phải đi qua Dương Gia quan, xuất quan khoảng một hai trăm dặm chính là khu vực không ai quản lý, nơi đó có một đám cướp đường, chuyên môn cướp bóc tiền tài hàng hóa của thương nhân qua đường.
Bọn họ chỉ là một đám du đãng, nếu như vận khí tốt, lúc ngươi đi ngang qua thì bọn chúng đang gây án ở nơi khác, vậy thì buôn bán không hao tổn.
Tiêu Yên cắn ngón tay, suy nghĩ loạn chuyển trong đầu, dù nàng rời khỏi Tiêu gia trước lúc bị cường bạo, nhưng mà…sau này, nếu gặp lại…..
Đối mặt với loại cầm thú này, nhất định không thể nhân từ nương tay, phải nghĩ ra biện pháp trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Nàng không thể do dự nữa, nàng phải nhanh chóng rời khỏi Tiêu gia, tên Đại ca cầm thú này lòng dạ rất độc ác, nếu nàng chậm chạp, sớm muộn gì cũng rơi vào tay hắn, muốn sống không được.
[hệ thống] : chúc mừng người chơi Tiêu Yên hoàn thành nhiệm vụ đấu thú, thưởng: 60 lượng, kỹ năng Lô Hỏa Thuần Thanh, một chai Tiết Dương Tán.
Tiêu Yên: “ Lô Hỏa Thuần Thanh là kỹ năng gì? Tiết Dương Tán là cái gì?”
[hệ thống]: Lô Hỏa Thuần Thanh là kỹ năng thuộc hệ hành động, học được kỹ năng này, nói dối không sợ bị nhìn thấu. Tiết Dương Tán nam tử dùng sẽ bị bất lực trong ba tháng….
Tiêu Yên….
Nhìn thấy trời dần sáng, Tiêu Yên cuối cùng cũng có thể buông lỏng tinh thần, cuộn lại thành một cục ngủ không yên ổn.
Buổi trưa Thúy Trúc vội vàng tới đưa cơm, Tiêu Yên nhỏ giọng đem chuyện xảy ra tối qua kể cho nàng nghe.
Tiểu nha đầu bị dọa đến suýt ngất, lúc nàng định thần lại liền mắng Tiêu Long không bằng súc sinh, rồi ôm chầm lấy Tiêu Yên khóc không ngừng, miệng luôn nói một câu “ Tiểu thư của ta thật khổ.”
Tiêu Yên đổ mồ hôi +_+
Mạng của nàng, đúng là khổ ải đắng như hoàng liên.
**
Trong lòng lại sợ đến buổi tối, đang lúc Tiêu Yên sợ đến không biết làm cái gì thì gã sai vặt bên cạnh Tiêu Long lén đến nói với nàng : “Đại tiểu thư, Đại thiếu gia có việc buôn bán trọng yếu cần làm, cho nên không thể tới, nên sai tiểu nhân sang đây báo cho ngài một tiếng.”
Sau khi nghe xong, mém chút nữa Tiêu Yên chạy tới phật đường dập đầu vài cái, tối nay lại có thể bình an mà qua.
Tiêu Yên nhân cơ hội moi chuyện từ hắn, thì ra Tiêu Long muốn bán Lụa lá trà đồ sứ Trung Nguyên đến nước Sa Trì xa xôi trong hoang mạc. sau khi gã sai vặt đi, trong lòng Tiêu Yên đột nhiên sinh ra một ý tưởng ác độc.
Nếu Tiêu Long muốn cưỡi ngựa đi vào trong hoang mạc, nhất định phải đi qua Dương Gia quan, xuất quan khoảng một hai trăm dặm chính là khu vực không ai quản lý, nơi đó có một đám cướp đường, chuyên môn cướp bóc tiền tài hàng hóa của thương nhân qua đường.
Bọn họ chỉ là một đám du đãng, nếu như vận khí tốt, lúc ngươi đi ngang qua thì bọn chúng đang gây án ở nơi khác, vậy thì buôn bán không hao tổn.
Tiêu Yên cắn ngón tay, suy nghĩ loạn chuyển trong đầu, dù nàng rời khỏi Tiêu gia trước lúc bị cường bạo, nhưng mà…sau này, nếu gặp lại…..
Đối mặt với loại cầm thú này, nhất định không thể nhân từ nương tay, phải nghĩ ra biện pháp trừ hậu hoạn vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.