Chương 245
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
Đúng lúc này, đột nhiên có một xe ngựa không biết từ đâu xuất hiện, suýt nữa mặt đập mặt.
Thấy hai xe ngựa sắp đâm vào nhau, Lý Tiêu sợ hãi, vội vàng ghìm dây cương.
Hồng mã hí một hơi dài đau đớn, bị Lý Tiêu cưỡng ép rẽ phải hơn bốn mươi độ.
Sau đó, bánh của hai chiếc xe ngựa va vào nhau.
Xe đối diện là thư đồng Mặc Nghiên của Mạc Đình Ca, hắn chống nạnh la lối với Lý Tiêu.
“Này, ngươi đánh xe kiểu gì vậy hả, có biết dắt ngựa không hử, đây là đường lớn chứ không phải đất hoang để ngươi diễu võ dương oai, dưới chân thiên tử sao lại có người ngang tàn như thế chứ, nếu dụng phải người khác là xảy ra án mạng đó.”
Lý Tiêu nào có thời gian cùng hắn so đo, Duệ vương càng ngày càng đuổi sát, y vội muốn chết đây.
“Câm miệng, còn ồn ào, bản điện hạ chém ngươi.”
Lý Tiêu vốn là tiểu ba vương trong cung, chỉ có hắn trách mắng người khác, nào có ai dám lớn lối chọc hắn đâu.
Mặc Nghiên bị khí thế của người này dọa sợ, vội vàng ngậm miệng.
Nhỏ giọng oán trách với người trong xe: “Công tử, người xem, người này sao lại hung hăng như thế chứ, đụng vào người ta còn phách lối.”
“Cũng không thể trách người ta, đây vốn là khúc quanh nên không thể quan sát đầy đủ, ngươi lách xe ngựa sát tường cho vị công tử này đi trước.”
Mạc Đình Ca biết người bên ngoài là Lý Tiêu, nhưng trước mắt, không phải là lúc nhận quen biết.
Mặc Nghiên bĩu môi, nhảy xuống xe ngựa.
Trước khi Phượng Húc đuổi tới khoảng chừng vài giây, xe ngựa Lý Tiêu lại chạy mất.
Phượng Húc tức đến ngứa răng, trừng mắt nhìn xe ngựa đụng vào Lý Tiêu, đâm đã đâm rồi, sao không chăn lại luôn vậy hử.
Sau khi Mặc Nghiên thấy Phượng Húc, giật mình thon thót, dè dặt đánh xe chạy đi.
Lộc cộc lộc cộc tiếng vó ngựa không nhanh không chậm, từ từ, rất có ý tứ, Phượng Húc giục ngựa chạy như bay, đúng lúc này hai xe ngựa đi sát qua nhau.
Phượng Húc một lòng muốn đuổi Lý Tiêu, nên không hề để ý hai xe ngựa đột nhiên xuất hiện này.
Không nhận được báo cáo, hẳn là xe không quan trọng.
Xe ngựa không thể so sánh với một ngựa tung vó, kéo một cỗ xe nặng đằng sau, hiển nhiên là chạy chậm hơn nhiều.
Mặc kệ Lý Tiêu cố gắng quất hồng mã cỡ nào, cuối cùng vẫn bị đuổi kịp thôi.
Đợi đến lúc người của Phượng Húc hoàn toàn bao vây Lý Tiêu, hắn dứt khoát không chống cự, ngồi trên xe chờ Duệ vương kiểm tra.
Thấy hai xe ngựa sắp đâm vào nhau, Lý Tiêu sợ hãi, vội vàng ghìm dây cương.
Hồng mã hí một hơi dài đau đớn, bị Lý Tiêu cưỡng ép rẽ phải hơn bốn mươi độ.
Sau đó, bánh của hai chiếc xe ngựa va vào nhau.
Xe đối diện là thư đồng Mặc Nghiên của Mạc Đình Ca, hắn chống nạnh la lối với Lý Tiêu.
“Này, ngươi đánh xe kiểu gì vậy hả, có biết dắt ngựa không hử, đây là đường lớn chứ không phải đất hoang để ngươi diễu võ dương oai, dưới chân thiên tử sao lại có người ngang tàn như thế chứ, nếu dụng phải người khác là xảy ra án mạng đó.”
Lý Tiêu nào có thời gian cùng hắn so đo, Duệ vương càng ngày càng đuổi sát, y vội muốn chết đây.
“Câm miệng, còn ồn ào, bản điện hạ chém ngươi.”
Lý Tiêu vốn là tiểu ba vương trong cung, chỉ có hắn trách mắng người khác, nào có ai dám lớn lối chọc hắn đâu.
Mặc Nghiên bị khí thế của người này dọa sợ, vội vàng ngậm miệng.
Nhỏ giọng oán trách với người trong xe: “Công tử, người xem, người này sao lại hung hăng như thế chứ, đụng vào người ta còn phách lối.”
“Cũng không thể trách người ta, đây vốn là khúc quanh nên không thể quan sát đầy đủ, ngươi lách xe ngựa sát tường cho vị công tử này đi trước.”
Mạc Đình Ca biết người bên ngoài là Lý Tiêu, nhưng trước mắt, không phải là lúc nhận quen biết.
Mặc Nghiên bĩu môi, nhảy xuống xe ngựa.
Trước khi Phượng Húc đuổi tới khoảng chừng vài giây, xe ngựa Lý Tiêu lại chạy mất.
Phượng Húc tức đến ngứa răng, trừng mắt nhìn xe ngựa đụng vào Lý Tiêu, đâm đã đâm rồi, sao không chăn lại luôn vậy hử.
Sau khi Mặc Nghiên thấy Phượng Húc, giật mình thon thót, dè dặt đánh xe chạy đi.
Lộc cộc lộc cộc tiếng vó ngựa không nhanh không chậm, từ từ, rất có ý tứ, Phượng Húc giục ngựa chạy như bay, đúng lúc này hai xe ngựa đi sát qua nhau.
Phượng Húc một lòng muốn đuổi Lý Tiêu, nên không hề để ý hai xe ngựa đột nhiên xuất hiện này.
Không nhận được báo cáo, hẳn là xe không quan trọng.
Xe ngựa không thể so sánh với một ngựa tung vó, kéo một cỗ xe nặng đằng sau, hiển nhiên là chạy chậm hơn nhiều.
Mặc kệ Lý Tiêu cố gắng quất hồng mã cỡ nào, cuối cùng vẫn bị đuổi kịp thôi.
Đợi đến lúc người của Phượng Húc hoàn toàn bao vây Lý Tiêu, hắn dứt khoát không chống cự, ngồi trên xe chờ Duệ vương kiểm tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.