Chương 246
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
Trong xe không có một bóng người, cũng không có cơ quan cửa ngầm, Phượng Húc nắm lấy cổ áo Lý Tiêu, phẫn hận hỏi: “Người đâu?”
“Người nào? Mong Duệ vương nói rõ?” Ngũ điện hạ ra vẻ vô tội, ngươi không nói là ai, người ta làm sao biết ngươi hỏi người nào?
“Tiêu… Yên.” Phượng Húc rít lên cái tên khiến hắn hận nhất.
Lý Tiêu vội vàng lớn giọng kêu oan: “Vương gia đừng oan uổng bản điện hạ, ngay cả bóng dáng muội ấy bản điện hạ còn chưa thấy, nếu vương gia biết biểu muội ở đâu, xin hãy nói một tiếng, bản điện hạ rất nhớ muội ấy.”
Phượng Húc tức giận đẩy Lý Tiêu: “Vậy cậu chạy lung tung làm gì?”
“Bản điện hạ dù sao cũng là một hoàng tử, sao có thể dễ dàng để vương gia lục soát xe, đương nhiên là bỏ chạy.”
Đôi mắt Phượng Húc như thú dữ, trừng mắt nhìn Lý Tiêu: “Đi…”
Lý Tiêu không có ý tốt nói với Phượng Húc: “Vương gia, nhìn thấy biểu muội bản điện hạ, nhớ nói tốt về bản điện hạ nha.”
Phượng Húc không thèm để ý hắn, tức giận trút vào em ngựa bé bỏng, quất a quất, coi như đang quất Lý Tiêu. [Ngựa: bị quất cũng đáng lắm, được làm thế thân cho Ngũ hoàng tử :3 ]
Mồ hôi trên đầu Lý Tiêu tuôn rơi, nhìn Phượng Húc dẫn người rời đi, thầm cầu nguyện, tiểu biểu muội à, ca ca chỉ có thể giúp bấy nhiêu, muội phải sống sót đó, không được rơi vào trong tay tặc nhân Phượng Húc kia nghe không.
Sau khi Phượng Húc biến mất tại góc đường, Lý Tiêu đang định hồi cung chờ tin tức, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.
**
Lục soát xe Lý Tiêu xong, Phượng Húc từ từ tỉnh táo lại, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, luôn có cảm giác trúng kế Tiêu Yên, bị nàng dắt mũi.
Nàng gióng trống khua chiên gọi Ngũ hoàng tử đến, lại không ngồ xe nó rời đi, chẳng lẽ chỉ vì muốn tránh tầm mắt của hắn?
Nhưng sau khi tránh được tầm mắt của hắn, lại động tay chân trên xe ai.
Đột nhiên trong đầu Phượng Húc hiện lên hình ảnh hai chiếc xe ngựa xa lạ.
Y ghìm cương ngựa lại, sắc mặt nghiêm túc, gấp gáp hỏi: “Khoan đã, hai chiếc xe ngựa vừa rồi, cái nào là xe Ngô phủ?”
Chỉ cần là xe ngựa từ Ngô phủ đi ra, nhất định có người lập tức báo cho hắn, nhưng chiếc xe ngựa kia không có ai thông báo, vậy không phải xe Ngô phủ.
Lúc này, đại thần văn võ đều biết Duệ vương hắn đánh cuộc với Tiêu Yên.
Còn có nữ nhi của mình đang bị bắt, làm gì có ai không có mắt như thế, dám ra cửa vào lúc này.
“Người nào? Mong Duệ vương nói rõ?” Ngũ điện hạ ra vẻ vô tội, ngươi không nói là ai, người ta làm sao biết ngươi hỏi người nào?
“Tiêu… Yên.” Phượng Húc rít lên cái tên khiến hắn hận nhất.
Lý Tiêu vội vàng lớn giọng kêu oan: “Vương gia đừng oan uổng bản điện hạ, ngay cả bóng dáng muội ấy bản điện hạ còn chưa thấy, nếu vương gia biết biểu muội ở đâu, xin hãy nói một tiếng, bản điện hạ rất nhớ muội ấy.”
Phượng Húc tức giận đẩy Lý Tiêu: “Vậy cậu chạy lung tung làm gì?”
“Bản điện hạ dù sao cũng là một hoàng tử, sao có thể dễ dàng để vương gia lục soát xe, đương nhiên là bỏ chạy.”
Đôi mắt Phượng Húc như thú dữ, trừng mắt nhìn Lý Tiêu: “Đi…”
Lý Tiêu không có ý tốt nói với Phượng Húc: “Vương gia, nhìn thấy biểu muội bản điện hạ, nhớ nói tốt về bản điện hạ nha.”
Phượng Húc không thèm để ý hắn, tức giận trút vào em ngựa bé bỏng, quất a quất, coi như đang quất Lý Tiêu. [Ngựa: bị quất cũng đáng lắm, được làm thế thân cho Ngũ hoàng tử :3 ]
Mồ hôi trên đầu Lý Tiêu tuôn rơi, nhìn Phượng Húc dẫn người rời đi, thầm cầu nguyện, tiểu biểu muội à, ca ca chỉ có thể giúp bấy nhiêu, muội phải sống sót đó, không được rơi vào trong tay tặc nhân Phượng Húc kia nghe không.
Sau khi Phượng Húc biến mất tại góc đường, Lý Tiêu đang định hồi cung chờ tin tức, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ.
**
Lục soát xe Lý Tiêu xong, Phượng Húc từ từ tỉnh táo lại, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, luôn có cảm giác trúng kế Tiêu Yên, bị nàng dắt mũi.
Nàng gióng trống khua chiên gọi Ngũ hoàng tử đến, lại không ngồ xe nó rời đi, chẳng lẽ chỉ vì muốn tránh tầm mắt của hắn?
Nhưng sau khi tránh được tầm mắt của hắn, lại động tay chân trên xe ai.
Đột nhiên trong đầu Phượng Húc hiện lên hình ảnh hai chiếc xe ngựa xa lạ.
Y ghìm cương ngựa lại, sắc mặt nghiêm túc, gấp gáp hỏi: “Khoan đã, hai chiếc xe ngựa vừa rồi, cái nào là xe Ngô phủ?”
Chỉ cần là xe ngựa từ Ngô phủ đi ra, nhất định có người lập tức báo cho hắn, nhưng chiếc xe ngựa kia không có ai thông báo, vậy không phải xe Ngô phủ.
Lúc này, đại thần văn võ đều biết Duệ vương hắn đánh cuộc với Tiêu Yên.
Còn có nữ nhi của mình đang bị bắt, làm gì có ai không có mắt như thế, dám ra cửa vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.