Chương 249
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
Đúng lúc đó bình đồng hồ nước ghi lại kết thúc một khắc cuối cùng của giờ Dậu.
Phượng Húc giật mình hoảng sợ, lập tức xoay người, xe ngựa Lý Tiêu đã vào cung, tất cả… tất cả đã kết thúc.
Trong cửa sổ thò ra một bàn tay nhỏ băng vải trắng, giống như đang chào hỏi Phượng Húc, hoặc có thể là đang cười nhạo hắn.
Không ai biết lúc Lý Tiêu vội vàng đi ngang qua Duệ vương có bao nhiêu sợ hãi.
Hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, điềm nhiên cười đùa với Phượng Húc, không để y nhìn ra manh mối, cái này… cái này thật con mẹ nó có bao nhiêu hành hạ chứ.
Lý Tiêu thật sự bội phục Tiêu Yên, lá gan của tiểu nha đầu này so với đại lão gia hắn còn lợi hại hơn.
Lại dám bắt hắn quang minh chính đại không coi Phượng Húc ra gì mà nghênh ngang đi qua, cái này cần bao nhiêu mưu kế cùng can đảm hử.
Lý Tiêu nghĩ lại mà sợ, vội lau mồ hôi trên trán, “Yên nhi, muội chạy lên xe ta từ khi nào, sao ta không biết?”
Lúc ở trên đường lớn, sau khi đội lục soát của Duệ vương vừa đi, Lý Tiêu nghe một tiếng vang trầm, hắn vội nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì.
Đúng lúc khó hiểu vò đầu, gầm xe ngựa có tiếng thì thào vang lên: “Ngũ ca… ta ở đây.”
Lúc ấy Lý Tiêu vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc như thể hồn lìa khỏi xác, vội vàng quỳ trên đất nhìn ngược lên, dưới gầm xe chẳng phải là Tiêu Yên đang bị Duệ vương phong thành chặn đường sao, là tiểu biểu muội của hắn.
Lúc ấy đầu tóc Tiêu Yên đều ướt đẫm mồ hôi, giống như dội qua nước, đôi tay bị quét tới nỗi máu thịt lẫn lộn.
Lúc ấy hắn đau lòng đến mức nào, vội vàng ôm người lên xe ngựa.
Tiêu Yên cười hắc hắc, vênh mặt nói: “Đương nhiên là ngươi không biết, nếu để ngươi biết, vậy còn có thể ra vẻ tự nhiên trước mặt Phượng Húc sao, thật ra cũng do ta tạm thời thay đổi ý định, lúc xe ngựa hai người chạm nhau trên đường lớn, ta nhân dịp đó lăn sang xe ngựa này, nằm trên xà ngang dưới gầm xe.”
“Vậy làm sao muội biết, Duệ vương không tìm thấy muội trên xe của ta, nhất định sẽ nghi ngờ xe của Mạc Đình Ca.”
“Cái này, ta… đoán thôi, ai nha, đừng hỏi nữa, dù sao cũng an toàn rồi, xem như đã bảo vệ được mạng nhỏ.”
Phượng Húc là một nam nhân rất thông minh, Tiêu Yên có thể nghĩ đến, đương nhiên hắn cũng nghĩ ra.
Khi đó xe ngựa nhà người ta không dám chạy trên đường lớn, vậy mà hết lần này tới lần khác lại xuất hiện xe của Mạc gia, cái này thật là bắt mắt.
Phượng Húc giật mình hoảng sợ, lập tức xoay người, xe ngựa Lý Tiêu đã vào cung, tất cả… tất cả đã kết thúc.
Trong cửa sổ thò ra một bàn tay nhỏ băng vải trắng, giống như đang chào hỏi Phượng Húc, hoặc có thể là đang cười nhạo hắn.
Không ai biết lúc Lý Tiêu vội vàng đi ngang qua Duệ vương có bao nhiêu sợ hãi.
Hắn chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, điềm nhiên cười đùa với Phượng Húc, không để y nhìn ra manh mối, cái này… cái này thật con mẹ nó có bao nhiêu hành hạ chứ.
Lý Tiêu thật sự bội phục Tiêu Yên, lá gan của tiểu nha đầu này so với đại lão gia hắn còn lợi hại hơn.
Lại dám bắt hắn quang minh chính đại không coi Phượng Húc ra gì mà nghênh ngang đi qua, cái này cần bao nhiêu mưu kế cùng can đảm hử.
Lý Tiêu nghĩ lại mà sợ, vội lau mồ hôi trên trán, “Yên nhi, muội chạy lên xe ta từ khi nào, sao ta không biết?”
Lúc ở trên đường lớn, sau khi đội lục soát của Duệ vương vừa đi, Lý Tiêu nghe một tiếng vang trầm, hắn vội nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì.
Đúng lúc khó hiểu vò đầu, gầm xe ngựa có tiếng thì thào vang lên: “Ngũ ca… ta ở đây.”
Lúc ấy Lý Tiêu vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc như thể hồn lìa khỏi xác, vội vàng quỳ trên đất nhìn ngược lên, dưới gầm xe chẳng phải là Tiêu Yên đang bị Duệ vương phong thành chặn đường sao, là tiểu biểu muội của hắn.
Lúc ấy đầu tóc Tiêu Yên đều ướt đẫm mồ hôi, giống như dội qua nước, đôi tay bị quét tới nỗi máu thịt lẫn lộn.
Lúc ấy hắn đau lòng đến mức nào, vội vàng ôm người lên xe ngựa.
Tiêu Yên cười hắc hắc, vênh mặt nói: “Đương nhiên là ngươi không biết, nếu để ngươi biết, vậy còn có thể ra vẻ tự nhiên trước mặt Phượng Húc sao, thật ra cũng do ta tạm thời thay đổi ý định, lúc xe ngựa hai người chạm nhau trên đường lớn, ta nhân dịp đó lăn sang xe ngựa này, nằm trên xà ngang dưới gầm xe.”
“Vậy làm sao muội biết, Duệ vương không tìm thấy muội trên xe của ta, nhất định sẽ nghi ngờ xe của Mạc Đình Ca.”
“Cái này, ta… đoán thôi, ai nha, đừng hỏi nữa, dù sao cũng an toàn rồi, xem như đã bảo vệ được mạng nhỏ.”
Phượng Húc là một nam nhân rất thông minh, Tiêu Yên có thể nghĩ đến, đương nhiên hắn cũng nghĩ ra.
Khi đó xe ngựa nhà người ta không dám chạy trên đường lớn, vậy mà hết lần này tới lần khác lại xuất hiện xe của Mạc gia, cái này thật là bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.