Chương 248
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
Phượng Húc liếc xéo một cái, coi như công nhận lời của y, đúng vậy,
còn chưa gặp người nào nhanh nhẹn như nàng, lại còn tính toán tỉ mỉ, mưu trí, một nữ nhân giảo hoạt khôn ngoan.
Rõ ràng chỉ mới hơn mười tuổi, những cô nương khác còn đang làm nũng trong lòng cha mẹ, riêng nàng, lại dám khiêu chiến hắn.
“Ngài từ từ kiểm tra, bản điện hạ không phụng bồi.” Lý Tiêu vẫy tay với Phượng Húc, vội vàng đánh xe ngựa chạy vào cửa cung.
Lúc này toàn bộ chú ý của Phượng Húc đều nằm trên xe của Mạc Đình Ca, hơi đầu mà để ý Lý Tiêu.
Ngược lại, lúc này Mạc Đình Ca hoàn toàn phối hợp, ưu nhã hành lễ với Phượng Húc, quy củ đứng chắp tay ở bên cạnh, mặc kệ Phượng Húc kiểm tra xe, tuyệt không quan tâm mặt mũi.
Chỉ có Mặc Nghiên tức giận trừng mắt nhìn: “Thiếu gia, bọn họ dựa vào cái gì mà dám kiểm tra xe ngựa của chúng ta.”
Mạc Đình Ca cười nhưng không nói, ra vẻ không sao cả, điều này khiến Phượng Húc nghi ngờ, không biết y giả vờ bình tĩnh, hay thật sự không có gì.
Hắn liếc xéo Mạc Đình Ca: “Ngươi không hề lo lắng?”
Mạc Đình Ca lắc đầu, xòe quạt, rất thản nhiên nói: “Có gì để lo lắng đâu, không làm chuyện thất đức không sợ quỷ gõ cửa, tại hạ không làm gì sai, đương nhiên không lo lắng.”
Rất nhanh đã kiểm tra xong xe ngựa, Ngụy Kỳ lắc đầu với Phượng Húc, trên xe không có một bóng người.
Sắc mặt Phượng Húc hung ác nham hiểm, hắn không tin, nhất định Tiêu Yên ở trên xe: “Chiếc xe ngựa này của Mạc công tử thật vô dụng, chẳng thà phá làm củi, bổn vương sẽ tặng một chiếc tốt hơn.”
Mạc Đình Ca tuyệt đối không tức giận, lại còn chắp tay thi lễ: “Đã vậy liền tạ ơn vương gia trước, tại hạ cũng cảm thấy nên đập bỏ chiếc xe ngựa này.”
Theo lệnh của Duệ vương, một đám thị vệ như sói như hổ đập nát bét chiếc xe, đúng là chẳng có người, người đâu… đừng nói Tiêu Yên, một chút bụi cũng không thấy.
Phượng Húc vung roi quất vào hai mảnh ván gỗ thành năm bảy miếng.
Bỗng nhiên xoay người, ánh mắt ngoan lệ hung ác khóa chặt Mạc Đình Ca: “Tiêu Yên đang ở đâu?”
Mạc Đình Ca nhún vai: “Còn có thể ở đâu, không có trên xe, vậy thì đi rồi.”
“Đi? Đi đâu?”
Mạc Đình Ca tốt bụng nhắc nhở: “Chẳng lẽ vương gia đã quên hai người các ngài đánh cuộc, đã qua giờ Dậu, đương nhiên là nàng vào cung…”
Rõ ràng chỉ mới hơn mười tuổi, những cô nương khác còn đang làm nũng trong lòng cha mẹ, riêng nàng, lại dám khiêu chiến hắn.
“Ngài từ từ kiểm tra, bản điện hạ không phụng bồi.” Lý Tiêu vẫy tay với Phượng Húc, vội vàng đánh xe ngựa chạy vào cửa cung.
Lúc này toàn bộ chú ý của Phượng Húc đều nằm trên xe của Mạc Đình Ca, hơi đầu mà để ý Lý Tiêu.
Ngược lại, lúc này Mạc Đình Ca hoàn toàn phối hợp, ưu nhã hành lễ với Phượng Húc, quy củ đứng chắp tay ở bên cạnh, mặc kệ Phượng Húc kiểm tra xe, tuyệt không quan tâm mặt mũi.
Chỉ có Mặc Nghiên tức giận trừng mắt nhìn: “Thiếu gia, bọn họ dựa vào cái gì mà dám kiểm tra xe ngựa của chúng ta.”
Mạc Đình Ca cười nhưng không nói, ra vẻ không sao cả, điều này khiến Phượng Húc nghi ngờ, không biết y giả vờ bình tĩnh, hay thật sự không có gì.
Hắn liếc xéo Mạc Đình Ca: “Ngươi không hề lo lắng?”
Mạc Đình Ca lắc đầu, xòe quạt, rất thản nhiên nói: “Có gì để lo lắng đâu, không làm chuyện thất đức không sợ quỷ gõ cửa, tại hạ không làm gì sai, đương nhiên không lo lắng.”
Rất nhanh đã kiểm tra xong xe ngựa, Ngụy Kỳ lắc đầu với Phượng Húc, trên xe không có một bóng người.
Sắc mặt Phượng Húc hung ác nham hiểm, hắn không tin, nhất định Tiêu Yên ở trên xe: “Chiếc xe ngựa này của Mạc công tử thật vô dụng, chẳng thà phá làm củi, bổn vương sẽ tặng một chiếc tốt hơn.”
Mạc Đình Ca tuyệt đối không tức giận, lại còn chắp tay thi lễ: “Đã vậy liền tạ ơn vương gia trước, tại hạ cũng cảm thấy nên đập bỏ chiếc xe ngựa này.”
Theo lệnh của Duệ vương, một đám thị vệ như sói như hổ đập nát bét chiếc xe, đúng là chẳng có người, người đâu… đừng nói Tiêu Yên, một chút bụi cũng không thấy.
Phượng Húc vung roi quất vào hai mảnh ván gỗ thành năm bảy miếng.
Bỗng nhiên xoay người, ánh mắt ngoan lệ hung ác khóa chặt Mạc Đình Ca: “Tiêu Yên đang ở đâu?”
Mạc Đình Ca nhún vai: “Còn có thể ở đâu, không có trên xe, vậy thì đi rồi.”
“Đi? Đi đâu?”
Mạc Đình Ca tốt bụng nhắc nhở: “Chẳng lẽ vương gia đã quên hai người các ngài đánh cuộc, đã qua giờ Dậu, đương nhiên là nàng vào cung…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.