Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Chương 18: Giọt lý trí cuối cùng

Thập Nhị Lai Quang

10/01/2025

Đã hơn 5 giờ chiều, nhân viên công ty gần như về hết, Phó Vi Dương đóng laptop, xoa xoa thái dương một chút rồi đi đến chỗ Mặc Thiếu Phi đang ngủ.

Thấy mi mắt đen dài xinh đẹp cùng dáng ngủ bình an, hắn đột nhiên không nỡ đánh thức.

Mặc Thiếu Phi từ trong giấc ngủ bỗng thấy cồn cào, lòng ngực giống như có cơn sóng thần đang cuộn trào chuẩn bị đổ bộ.

Dáng vẻ khó chịu của Mặc Thiếu Phi vô tình bị thu vào tầm mắt Phó Vi Dương, hắn khom lưng sờ trán cậu.

Sao nóng quá vậy?

Mặc Thiếu Phi bất giác thức tỉnh, ánh mắt phủ đầy hơi nước, khuôn mặt phờ phạc nhưng lại đỏ lên một cách kỳ quái.

“Em bị sốt rồi, chờ chút tôi đi mua thuốc.”

Biểu hiện của Mặc Thiếu Phi không phải bị sốt, loại cảm giác này chính là báo hiệu cho đợt phát tình.

Bình thường, Mặc Thiếu Phi đối với việc sử dụng thuốc ức chế cực kỳ nghiêm ngặt, suốt bảy năm chưa từng có tiền lệ chậm trễ so với chu kỳ. Nhưng lần này xung quanh cậu xuất hiện quá nhiều lộn xộn, cậu mãi lo toan những bộn bề không để ý thời gian nên mới dẫn đến tình trạng như buổi hôm nay.

Mặc Thiếu Phi nhịn xuống hơi thở bất ổn, cố gắng tỏ ra bình đạm: “Không cần đâu. Tôi chỉ hơi nặng người vì ngủ nhiều quá thôi, chắc là bị mặt trời đè. Hôm nay không ăn tối với anh được, tôi vừa nhớ ra có việc bận… Đi trước nhé.”

Mặc Thiếu Phi lái xe về nhà. Đi vào phòng đóng chặt cửa, cửa sổ không chừa, rèm che cũng kéo nốt, một mặt là để ngăn chặn pheromone của mình lan tỏa mất kiểm soát sang những nơi khác kéo theo những mối nguy hiểm, mặt khác, cậu muốn tự xử vấn đề.

Khi Alpha bị biến đổi thành Omega, căn bản không thể sử dụng thuốc ức chế giống người bình thường. Các Omega thuần túy đa số đều dùng cách uống thuốc, nhưng hiện tại các loại thuốc đại trà trên thị trường không đủ mạnh để ức chế Omega đặc biệt như cậu, cách duy nhất là phải tìm đến bác sĩ để tiêm thuốc đặc trị, hàng tháng như thế cậu lại tốn thêm bộn tiền.

Nếu lúc này có một người có khả năng “chữa trị” cho cậu thì mặc nhiên chỉ có Phó Vi Dương. Nếu Phó Vi Dương trở thành bạn tình của cậu, cậu sẽ không còn khổ sở như vậy nữa, nhưng đáng tiếc cậu không thể mở lời, không phải không muốn, mà là không dám.

Không dám mơ tưởng!

Không dám hi vọng!

Không dám đối diện!

Không dám nghĩ đến cảnh tượng Phó Vi Dương sẽ tức giận như thế nào khi cho rằng bản thân đang bị cậu lợi dụng tình cảm để gần gũi với thân xác Hứa Minh Kỵ!



Quan trọng hơn cả, không dám rung động với Phó Vi Dương thêm lần nữa!

Cậu nợ người ấy quá nhiều, cho dù thời gian trôi qua bao lâu thì cũng không thể xóa nhòa tội lỗi trong thâm tâm cậu.

Cậu không xứng!

Mặc Thiếu Phi đã hứa với lòng sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp cho Phó Vi Dương, chỉ cần không liên quan đến tình yêu, vô luận là gì cậu cũng không tiếc dành hết cho hắn.

Mặc Thiếu Phi vội vàng vào nhà vệ sinh, dội thẳng một thau nước lạnh lên người, hi vọng có thể vơi bớt sức nóng và bức bách.

Tắm táp xong, Mặc Thiếu Phi thoải mái hơn chút, mà cũng chẳng được bao lâu. Lúc cậu cố gắng nhắm mắt ngủ thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Khứu giác của người đang phát tình vô cùng nhạy cảm, ở khoảng cách xa như vậy, cộng thêm vài tấm cửa che chắn, Mặc Thiếu Phi vẫn ngửi ra được mùi hương của Phó Vi Dương.

Không được mở cửa!

Mở cửa là hết đường lui!

Mặc Thiếu Phi nhủ với lòng vừa xong, điện thoại đổ chuông âm ĩ. Thấy màn hình hiển thị hai chữ Dương Dương, cậu dứt khoát tắt máy.

Mười lăm giây kế tiếp, hiện trường đột nhiên im lìm. Đoạn Mặc Thiếu Phi ngồi dậy dỏng tai thăm dò, điện thoại có thông báo mới.

“Em đừng nghĩ không mở thì tôi không vào được.”

Tim Mặc Thiếu Phi đập nhanh đến mức khó thở, giây phút không biết phản ứng thế nào, một tiếng rầm vang lên, cậu biết Phó Vi Dương đã phá cửa.

Rầm thêm tiếng nữa, cửa phòng cũng bị đá ra.

Trong căn phòng mờ ảo không bật đèn, thân dáng cao lớn khí chất áp đảo của Phó Vi Dương chễm chệ đứng đó, một nửa khuôn mặt hắn bị ẩn trong bóng tối khiến Mặc Thiếu Phi không nhìn ra biểu cảm.

“Anh… đến đây làm gì?”



Phó Vi Dương bước tới, vẻ mặt phức tạp che giấu trong màn đêm, dùng mu bàn tay chạm vào cổ Mặc Thiếu Phi.

Mặc Thiếu Phi theo bản năng lùi lại né tránh, sau đó tìm cách đánh lạc hướng: “Anh có thể ra ngoài mua giùm tôi thuốc đau đầu không? Lúc nãy tôi tưởng không sao, bây giờ lại thấy hơi không chịu nổi.”

“Chẳng phải em phát tình rồi sao, còn bảo tôi đi đâu?”

Mặc Thiếu Phi giật mình, nhất thời biến thành khúc gỗ.

Lúc này, cơn động dục chuẩn bị bộc phát, da gà Mặc Thiếu Phi tầng tầng lớp lớp nổi lên, bất tri bất giác run rẩy khi ngửi thấy mùi pheromone của Phó Vi Dương, ve vãn bủa vây khắp căn phòng.

Mùi hương của Enigma là loại mùi vị độc nhất trên đời, dường như là sự kết hợp của tất cả tinh túy ở trên đời, được tạo ra để mê hoặc hết chúng sinh, bất kể là Omega, Beta hay Alpha đều không thể cưỡng lại mà trở nên tê liệt.

“Cơ thể này của tôi có thể giúp em khắc chế. Nào, để tôi ôm em.”

Mặc Thiếu Phi âm thầm nắm chặt ga giường, cực kỳ lưỡng lự: “Đừng… Không thể đâu.” Cậu sợ rằng chỉ với một cái ôm tất cả sẽ bùng nổ. Vả lại, cậu cũng chưa từng nghe ai nói thân thể của Enigma có thể ức chế cơn phát tình của Omega.

“Tin tôi.”

Nhờ âm giọng chắc nịch đó, cuối cùng Mặc Thiếu Phi vẫn phá bỏ phòng bị, dựa dẫm vào Phó Vi Dương.

Trên giường lớn, hai thân dáng một cao một thấp quấn lấy nhau. Phó Vi Dương đã cởi bỏ áo vest, trên người là chiếc áo sơ mi phẳng phiu, vòng tay ôm gọn Mặc Thiếu Phi trong lòng ngực.

Quả nhiên Phó Vi Dương không hề gạt người, thân thể hắn đang mang có chức năng xoa dịu dục vọng của Mặc Thiếu Phi là thật.

Nhưng xoa dịu ở đây phải là vơi đi, mà là thay vì khốn đốn chịu đựng sự khó chịu ngứa ngáy bên trong, cậu lại cảm thấy như được vuốt ve dỗ dành, tinh thần thoải mái đến lạ.

Mãi đến khi Mặc Thiếu Phi ngủ thiếp đi, Phó Vi Dương mới có phản ứng.

Giai đoạn đấu tranh tâm lý bị bỏ lại phía sau, lúc này, nhân lúc Mặc Thiếu Phi không có ý thức, hắn cố tình giải phóng một ít pheromone. Một chút ít ỏi này sẽ không làm Mặc Thiếu Phi kiệt quệ hoàn toàn, mục đích chính là để bức ép cậu nhanh chóng mất đi lý trí mà thôi.

Nếu sau mánh khóe này ý niệm cự tuyệt của Mặc Thiếu Phi vẫn vững vàng, hắn cam kết sẽ dừng lại, cũng coi như chừa cho mình một con đường lui.

Khứu giác Mặc Thiếu Phi đột nhiên nếm phải tư vị mới mẻ phi phàm, thân thể giống như bị tiêm chất kích thích, nét thư thái trước đó phút chốc bay sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook