Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện
Chương 19: Ướt át
Thập Nhị Lai Quang
10/01/2025
Khi giọt lý trí cuối cùng bị rơi vào hố đen, Mặc Thiếu Phi phát ra tiếng rên nhè nhẹ, hai mắt nhắm chặt dù đã thức giấc, mọi cử chỉ hành vi lúc này không khác gì mộng du. Cơn phát tình chính thức đổ bộ.
“Anh… đi ra ngoài đi… Tôi sắp…”
Phó Vi Dương ngược lại ôm Mặc Thiếu Phi chặt hơn, cơ hồ muốn bóp nát cơ thể này nhét vào hết lòng ngực.
Mùi pheromone của Mặc Thiếu Phi thay đổi rất lớn, trước đây khi còn là Alpha, mùi vị này vô cùng mạnh mẽ, pha lẫn một chút quý tộc ngạo nghễ, nhưng hiện tại nó đã biến thành hương vị ngọt ngào man mát, giống như loài hoa sen dịu dàng tinh khôi.
“Hiện giờ tôi là người duy nhất có thể giải quyết ham muốn của em. Vậy nên, có thể không?”
Mặc Thiếu Phi muốn đẩy Phó Vi Dương ra, nhưng địa phương giấu kín phía sau bắt chảy ra dịch thể, tay chân mềm nhũn, không còn đủ lực.
“Ah… ưm… khó chịu quá… Anh, mau đi ra đi mà… xin anh.”
Phó Vi Dương khổ sở không kém gì Mặc Thiếu Phi, nhìn bộ dạng bị con ma tình dục chiếm hữu của đối phương khiến hắn đê mê xây xẩm mặt mày, chỉ hận không thể ngay lập tức đem Mặc Thiếu Phi xé toạc mạnh bạo xâm phạm.
“Được rồi, nếu em không muốn, tôi hứa sẽ không cho vào, chỉ đơn thuần giúp em thôi.” Phó Vi Dương miễn cưỡng đưa ra quyết định, sau đó tự ý chạm vào mông của Mặc Thiếu Phi.
Có ai khổ như hắn không? Quen người yêu sáu tháng không cho làm một lần, lúc sắp toại nguyện thì gặp biến cố, từ đó sống lay lắt chờ đợi bảy năm, sau khi chết đi sống lại, có cơ hội tái ngộ vẫn phải tiếp tục chờ đợi. Nếu hắn nhìn nhận không lầm, có vẻ như mối tình này đã quay về điểm xuất phát, hắn bắt buộc theo đuổi Mặc Thiếu Phi một lần nữa.
Mặc Thiếu Phi trong cơn mê mang, bị bàn tay của Phó Vi Dương mon men thò vào quần, tìm đến vị trí cửa sau đã ướt át kia mà chà xát.
Mặc Thiếu Phi như bị chích điện, toàn thân run lên bần bật. Đến khi ngón tay thon dài của Phó Vi Dương chính thức xâm phạm, thần trí cậu cũng theo đó lưu lạc tứ phương.
Đang được loại cảm giác vừa đau vừa sảng khoái khuấy đảo bên trong, Mặc Thiếu Phi không khống chế được bắt đầu rên rỉ một cách phóng khoáng.
Ngón tay thứ hai và ngón tay thứ ba nhanh chóng được đưa vào, trơn tru xuyên xỏ.
“Sướng không?” Phó Vi Dương ghé sát vào tai Mặc Thiếu Phi, trước khi rời đi còn cố tình liếm một cái.
Mặc Thiếu Phi nhất thời nương theo khoái lạc trả lời: “S… Sướng lắm…” Lâu lắm rồi mới được chạm vào nơi này, thật lòng sướng đến mức không có từ nào diễn tả.
Ánh mắt Phó Vi Dương đã sớm mất đi trọng tâm, nếu còn tiếp tục hắn sợ rằng bản thân sẽ trở thành kẻ thất hứa, làm tổn thương người mình yêu.
Hắn cố tình ra vào nhanh hơn, mỗi lần đâm lại dễ dàng chạm đến nơi sâu nhất, đồng thời hắn cúi đầu, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng vô cùng ngọt ngào ấy, mạnh mẽ hôn sâu.
Mặc Thiếu Phi sắp đạt đến cao trào đã không còn quan tâm những thứ xung quanh, cái gì sung sướng tự khắc ưu tiên. Môi hôn ấm nóng giao nhau, cộng thêm địa phương kín đáo đang va chạm kịch liệt, không lâu sau cậu liền bắn ra.
Cơn phát tình tạm thời lắng xuống, Mặc Thiếu Phi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu. Trái ngược với ai kia, vật lớn trong đũng quần đã căng cứng như sắp nổ.
Phó Vi Dương tách Mặc Thiếu Phi ra, đặt cậu nằm ngay ngắn, sau đó đi vào nhà vệ sinh tự mình an ủi tiểu Vi Dương.
Sau khi phóng thích, hắn gọi ngay cho Tiểu Thanh Lâm.
“Anh nghe.”
“Mặc Thiếu Phi lên cơn phát tình nhưng không có thuốc ức chế, anh có cách nào giúp không?”
“Sao lại hỏi anh, không phải cậu chính là thuốc đó sao.”
“Em bị từ chối rồi.” Phó Vi Dương thở dài: “Tiểu Mặc không em cho tôi làm.”
“Vậy thế này đi, cậu ở bên cạnh thằng bé canh chừng một lát, anh đến bệnh viện đem thuốc về. Chỉ sợ thuốc không có sẵn sẽ chờ hơi lâu, có thể mất khoảng ba bốn tiếng, do phải chờ bác sĩ điều chế.”
“Anh cứ làm đi, bao lâu cũng được, miễn có thuốc là được.”
“Thằng bé bộc phát mấy lần rồi?”
“Mới một lần, em giải quyết xong rồi, tạm thời sóng yên biển lặng.”
“Gắng gượng thêm chút, anh biết cậu cũng không dễ thở với tình huống này.”
Phó Vi Dương trở lại phòng ngủ, từ tốn lau người và thay đồ cho Mặc Thiếu Phi. Toàn bộ quá trình không dám mở mắt lần nào, ấy vậy mà khi bàn tay vô tình chạm phải đầu ngực của Mặc Thiếu Phi, thân dưới của hắn lại rục rịch.
Đêm đó, trong vòng ba tiếng, Phó Vi Dương ra vào nhà vệ sinh tuốt lươn tổng cộng sáu lần.
Mười giờ đêm, rốt cuộc vị cứu tinh của hắn cũng đến. Tiểu Thanh Lâm dùng ống chích lấy thuốc từ lọ nhỏ, sau đó trực tiếp tiêm vào người Mặc Thiếu Phi.
Mọi chuyện ổn thỏa, Phó Vi Dương cùng Tiểu Thanh Lâm đi ra ngoài, tiện thể trò chuyện mấy câu.
“Cậu có định khơi gợi ký ức ngày xưa cho Thiếu Phi nhớ lại không?”
“Anh cũng biết Hứa Minh Kỵ đánh dấu tiểu Mặc rồi, những thứ liên quan đến em, em ấy căn bản sẽ không bao giờ nhớ ra được.”
“Người khác tất nhiên là vô ích, nhưng hai đứa sẽ không vô ích đâu. Em quên trong đầu của Thiếu Phi có một phần của em rồi sao?”
Phó Vi Dương dường như ngộ ra gì đó: “Không lẽ…”
“Thằng bé mang một phần não của em, cũng tức là mang trên mình ký ức của em, chỉ cần em khơi gợi, chắc chắn nó sẽ nhớ được. Những gì hai đứa trải qua rất đẹp, đừng để nó bị lãng quên.”
Phó Vi Dương gật gù: “Em biết rồi. Còn chi phí thuốc của tiểu Mặc, lát nữa em chuyển khoản cho.”
“Không cần đâu! Anh giàu!”
“Anh… đi ra ngoài đi… Tôi sắp…”
Phó Vi Dương ngược lại ôm Mặc Thiếu Phi chặt hơn, cơ hồ muốn bóp nát cơ thể này nhét vào hết lòng ngực.
Mùi pheromone của Mặc Thiếu Phi thay đổi rất lớn, trước đây khi còn là Alpha, mùi vị này vô cùng mạnh mẽ, pha lẫn một chút quý tộc ngạo nghễ, nhưng hiện tại nó đã biến thành hương vị ngọt ngào man mát, giống như loài hoa sen dịu dàng tinh khôi.
“Hiện giờ tôi là người duy nhất có thể giải quyết ham muốn của em. Vậy nên, có thể không?”
Mặc Thiếu Phi muốn đẩy Phó Vi Dương ra, nhưng địa phương giấu kín phía sau bắt chảy ra dịch thể, tay chân mềm nhũn, không còn đủ lực.
“Ah… ưm… khó chịu quá… Anh, mau đi ra đi mà… xin anh.”
Phó Vi Dương khổ sở không kém gì Mặc Thiếu Phi, nhìn bộ dạng bị con ma tình dục chiếm hữu của đối phương khiến hắn đê mê xây xẩm mặt mày, chỉ hận không thể ngay lập tức đem Mặc Thiếu Phi xé toạc mạnh bạo xâm phạm.
“Được rồi, nếu em không muốn, tôi hứa sẽ không cho vào, chỉ đơn thuần giúp em thôi.” Phó Vi Dương miễn cưỡng đưa ra quyết định, sau đó tự ý chạm vào mông của Mặc Thiếu Phi.
Có ai khổ như hắn không? Quen người yêu sáu tháng không cho làm một lần, lúc sắp toại nguyện thì gặp biến cố, từ đó sống lay lắt chờ đợi bảy năm, sau khi chết đi sống lại, có cơ hội tái ngộ vẫn phải tiếp tục chờ đợi. Nếu hắn nhìn nhận không lầm, có vẻ như mối tình này đã quay về điểm xuất phát, hắn bắt buộc theo đuổi Mặc Thiếu Phi một lần nữa.
Mặc Thiếu Phi trong cơn mê mang, bị bàn tay của Phó Vi Dương mon men thò vào quần, tìm đến vị trí cửa sau đã ướt át kia mà chà xát.
Mặc Thiếu Phi như bị chích điện, toàn thân run lên bần bật. Đến khi ngón tay thon dài của Phó Vi Dương chính thức xâm phạm, thần trí cậu cũng theo đó lưu lạc tứ phương.
Đang được loại cảm giác vừa đau vừa sảng khoái khuấy đảo bên trong, Mặc Thiếu Phi không khống chế được bắt đầu rên rỉ một cách phóng khoáng.
Ngón tay thứ hai và ngón tay thứ ba nhanh chóng được đưa vào, trơn tru xuyên xỏ.
“Sướng không?” Phó Vi Dương ghé sát vào tai Mặc Thiếu Phi, trước khi rời đi còn cố tình liếm một cái.
Mặc Thiếu Phi nhất thời nương theo khoái lạc trả lời: “S… Sướng lắm…” Lâu lắm rồi mới được chạm vào nơi này, thật lòng sướng đến mức không có từ nào diễn tả.
Ánh mắt Phó Vi Dương đã sớm mất đi trọng tâm, nếu còn tiếp tục hắn sợ rằng bản thân sẽ trở thành kẻ thất hứa, làm tổn thương người mình yêu.
Hắn cố tình ra vào nhanh hơn, mỗi lần đâm lại dễ dàng chạm đến nơi sâu nhất, đồng thời hắn cúi đầu, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng vô cùng ngọt ngào ấy, mạnh mẽ hôn sâu.
Mặc Thiếu Phi sắp đạt đến cao trào đã không còn quan tâm những thứ xung quanh, cái gì sung sướng tự khắc ưu tiên. Môi hôn ấm nóng giao nhau, cộng thêm địa phương kín đáo đang va chạm kịch liệt, không lâu sau cậu liền bắn ra.
Cơn phát tình tạm thời lắng xuống, Mặc Thiếu Phi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu. Trái ngược với ai kia, vật lớn trong đũng quần đã căng cứng như sắp nổ.
Phó Vi Dương tách Mặc Thiếu Phi ra, đặt cậu nằm ngay ngắn, sau đó đi vào nhà vệ sinh tự mình an ủi tiểu Vi Dương.
Sau khi phóng thích, hắn gọi ngay cho Tiểu Thanh Lâm.
“Anh nghe.”
“Mặc Thiếu Phi lên cơn phát tình nhưng không có thuốc ức chế, anh có cách nào giúp không?”
“Sao lại hỏi anh, không phải cậu chính là thuốc đó sao.”
“Em bị từ chối rồi.” Phó Vi Dương thở dài: “Tiểu Mặc không em cho tôi làm.”
“Vậy thế này đi, cậu ở bên cạnh thằng bé canh chừng một lát, anh đến bệnh viện đem thuốc về. Chỉ sợ thuốc không có sẵn sẽ chờ hơi lâu, có thể mất khoảng ba bốn tiếng, do phải chờ bác sĩ điều chế.”
“Anh cứ làm đi, bao lâu cũng được, miễn có thuốc là được.”
“Thằng bé bộc phát mấy lần rồi?”
“Mới một lần, em giải quyết xong rồi, tạm thời sóng yên biển lặng.”
“Gắng gượng thêm chút, anh biết cậu cũng không dễ thở với tình huống này.”
Phó Vi Dương trở lại phòng ngủ, từ tốn lau người và thay đồ cho Mặc Thiếu Phi. Toàn bộ quá trình không dám mở mắt lần nào, ấy vậy mà khi bàn tay vô tình chạm phải đầu ngực của Mặc Thiếu Phi, thân dưới của hắn lại rục rịch.
Đêm đó, trong vòng ba tiếng, Phó Vi Dương ra vào nhà vệ sinh tuốt lươn tổng cộng sáu lần.
Mười giờ đêm, rốt cuộc vị cứu tinh của hắn cũng đến. Tiểu Thanh Lâm dùng ống chích lấy thuốc từ lọ nhỏ, sau đó trực tiếp tiêm vào người Mặc Thiếu Phi.
Mọi chuyện ổn thỏa, Phó Vi Dương cùng Tiểu Thanh Lâm đi ra ngoài, tiện thể trò chuyện mấy câu.
“Cậu có định khơi gợi ký ức ngày xưa cho Thiếu Phi nhớ lại không?”
“Anh cũng biết Hứa Minh Kỵ đánh dấu tiểu Mặc rồi, những thứ liên quan đến em, em ấy căn bản sẽ không bao giờ nhớ ra được.”
“Người khác tất nhiên là vô ích, nhưng hai đứa sẽ không vô ích đâu. Em quên trong đầu của Thiếu Phi có một phần của em rồi sao?”
Phó Vi Dương dường như ngộ ra gì đó: “Không lẽ…”
“Thằng bé mang một phần não của em, cũng tức là mang trên mình ký ức của em, chỉ cần em khơi gợi, chắc chắn nó sẽ nhớ được. Những gì hai đứa trải qua rất đẹp, đừng để nó bị lãng quên.”
Phó Vi Dương gật gù: “Em biết rồi. Còn chi phí thuốc của tiểu Mặc, lát nữa em chuyển khoản cho.”
“Không cần đâu! Anh giàu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.