Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện
Chương 11: Suýt mất vợ
Thập Nhị Lai Quang
10/01/2025
Đạo diễn mới lần này là Vương Y Lương, do Phó Vi Dương đích thân mời đến. Cô là một nữ Alpha xinh đẹp và tài giỏi, là một trong số ít đạo diễn trong nước được nhận rất nhiều giải thưởng lớn ở nước ngoài.
Mặc Thiếu Phi cảm thấy Phó Vi Dương sau khi sống lại thật kỳ diệu.
Nếu suy xét tuổi thật, Phó Vi Dương hiện tại đã hai mươi bảy, nhưng vì mất sớm, nên tính ra chỉ mới hai mươi, vậy mà sau khi nhập xác vào Hứa Minh Kỵ ba mươi mốt tuổi, sống cuộc sống của người trưởng thành, lại có thể dễ dàng điều khiển nó giống như cuộc sống của chính mình, không có trở ngại, không chông gai.
Việc điều hành một công ty không phải chuyện nhỏ, chưa kể còn phải tìm cách phát triển nó ngày càng lớn mạnh, thế mà Hứa Đảng sau khi được Phó Vi Dương chiếm giữ liền thăng cấp một cách khó tin, bằng chứng là sự góp mặt của Vương Y Lương ngày hôm nay.
“Mặc Thiếu Phi, cậu có đề xuất nào về người thay thế không?” Vương Y Lương một tay hút thuốc, một tay cầm kịch bản vỗ vào vai Mặc Thiếu Phi.
“Tôi có.”
“Thế nào?” Vương Y Lương nổi tiếng là người đề cao tính công bằng và tôn trọng ý kiến cá nhân, cô nghiêm túc đáp: “Nói thử xem.”
“Tôi có một người rất phù hợp.” Mặc Thiếu Phi chưa nói hết câu, Lâm Tự Khiêm đúng lúc xuất hiện đưa lon nước tới, thấy vậy cậu thuận tiện giữa lại: “Là anh ấy.”
Vương Y Lương tập trung xem xét nam nhân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cơ hồ có thể dùng ánh mắt sâu xé vào tận tâm can để đem ra phân tích. Vài giây sau, cô đưa ra quyết định.
“Duyệt!”
Sau khi nói ra đề nghị với Lâm Tự Khiêm, Mặc Thiếu Phi còn tưởng mình phải trổ tài biện luận thuyết phục, nào ngờ Lâm Tự Khiêm lập tức đồng ý, một chút lưỡng lự cũng không thèm đề ra.
Trước khi cùng Lâm Tự Khiêm ký hợp đồng, Vương Y Lương rút điện thoại định gọi cho Phó Vi Dương bàn bạc, Mặc Thiếu Phi thấy thế liền bảo không cần.
“Tại sao?”
“Người tôi chọn, anh ấy sẽ không từ chối.”
Vương Y Lương nheo mắt: “Ý kiến của cậu có trọng lượng với Hứa Minh Kỵ đến mức đó?”
Mặc Thiếu Phi trong lòng gật đầu, nhưng ngoài miệng vẫn nên khiêm tốn: “Sếp Hứa biết mắt tôi nhìn người của tôi rất chuẩn. Vả lại gu hai chúng tôi giống nhau, bất kể là gì chỉ cần là người tôi chọn anh ấy nhất định hài lòng.”
“Dù sao cũng nên báo một tiếng, dự án này do Hứa Đảng sản xuất mà.”
Mặc Thiếu Phi thật tình không muốn Phó Vi Dương bị làm phiền trong lúc tịnh dưỡng bồi khí, nhưng Vương Y Lương cố chấp như vậy cậu cũng đành bó tay.
Nhưng mà, sóng điện thoại có truyền đến âm phủ được không nhỉ?
Câu hỏi ngốc nghếch của cậu nhanh chóng được giải đáp. Phó Vi Dương thật sự nghe máy.
Phó Vi Dương không quan tâm chuyện Lâm Tự Khiêm đóng phim, nhưng khi nghe đến Mặc Thiếu Phi là người lựa chọn, hắn không ngăn được cơn thủy triều dâng lên trong lòng ngực, lập tức hối thúc Diêm Vương gia tăng tốc độ bồi khí, để hắn nhanh chóng quay về giữ vợ.
Những cảnh quay diễn ra suôn sẻ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên về năng lực diễn xuất của Lâm Tự Khiêm, cho đến khi một luồng khí lạnh bay ngang, Lâm Tự Khiêm rùng mình một cái, ánh mắt đột nhiên thay đổi, lãnh lẽo như băng, cảnh quay kế tiếp theo đó gặp trục trặc.
Trên bãi biển cát vàng cùng nắng và gió, Vương Y Lương từ xa nói vào bộ đàm: “Tự Khiêm, biểu cảm của cậu chưa được. Đọc lại kịch bản đi, cảm nhận rõ lời thoại, sau đó chúng ta quay tiếp.”
Bấm máy lần hai, tình trạng Lâm Tự Khiêm vẫn không khả quan. Vương Y Lương nhíu mày hô cắt, tặc lưỡi phê bình.
“Ánh mắt mê man tràn đầy tình sắc đó là sao nữa? Cảnh này cậu phải tức giận, đối mặt với kẻ thù thì phải đầy phẫn nộ mới đúng chứ. Lúc sớm cậu diễn đạt lắm mà. Mau điều chỉnh lại, quay lại lần ba.”
Mặc Thiếu Phi tạm thời thả lỏng, thăm hỏi bạn diễn: “Anh không ổn chỗ nào hả? Hay là trước giờ chưa từng giận dữ, cho nên không biết diễn?”
“Chỗ đó của cậu…”
“Hả?” Mặc Thiếu Phi không kịp định hình.
“Đã bị thằng nhóc đó đâm vào chưa?”
“...”
Cảm nhận được khí tức âm hàn của Lâm Tự Khiêm, kèm theo câu hỏi cực kỳ khiếm nhã khiến Mặc Thiếu Phi toàn thân ngưng đọng.
Nhưng mà, cậu không biết mình có bị ảo giác không, nhưng ánh mắt cợt nhã đó, chất giọng trầm thấp cùng ngữ khí đầy ma lực đó, giống hệt Hứa Minh Kỵ ngày xưa, thoáng chốc làm cậu bất an.
“Ý anh là sao? Thằng nhóc nào?”
Vương Y Lương đúng lúc hô lệnh: ‘Tất cả sẵn sàng, chuẩn bị bấm máy.”
Mặc Thiếu Phi kéo lại tinh thần, lắc đầu mấy cái cho rằng mình nhạy cảm, sau đó nghiêm ngặt lên án đối phương: “Anh đùa quá trớn rồi, nghiêm túc chút đi, đừng làm ảnh hưởng đến đoàn phim.”
Lâm Tự Khiêm cười nhếch mép: “Được, nghiêm túc thì nghiêm túc.”
Lời vừa dứt, máy quay vừa chạy, Mặc Thiếu Phi vừa diễn xong, Lâm Tự Khiêm đột ngột giở chứng, ôm eo Mặc Thiếu Phi kéo vào giữ chặt, gắt gao hôn xuống.
Vương Y Lương há hốc mồm: “Trời ơi là trời. Cậu lách kịch bản kiểu gì thế? Cắt đi cắt đi.”
Mặc Thiếu Phi giãy nảy, đẩy ngực đối phương, cố gắng thoát khỏi, nhưng Lâm Tự Khiêm như bức tường thành cao lớn nặng trịch, một tay ôm eo, một tay trấn trụ sau gáy khiến cậu càng thêm bất lực, dù muốn nghiêng đầu né tránh cũng tránh không được, chỉ có thể như cá mắc cạn, hé miệng đón lấy ánh nắng gay gắt thiêu đốt cuống họng.
Vương Y Lương thấy Mặc Thiếu Phi chật vật vùng vẫy cuối cùng cũng giác ngộ vấn đề, đang định kêu người hỗ trợ kéo Lâm Tự Khiêm, không biết từ đâu xuất hiện Phó Vi Dương.
Phó Vi Dương nắm vai Lâm Tự Khiêm tách ra, âm độc giáng xuống một đấm.
Lâm Tự Khiêm bị đánh lật mặt, khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn cười khiêu khích.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Phó Vi Dương em trai của anh.”
Mặc Thiếu Phi cảm thấy Phó Vi Dương sau khi sống lại thật kỳ diệu.
Nếu suy xét tuổi thật, Phó Vi Dương hiện tại đã hai mươi bảy, nhưng vì mất sớm, nên tính ra chỉ mới hai mươi, vậy mà sau khi nhập xác vào Hứa Minh Kỵ ba mươi mốt tuổi, sống cuộc sống của người trưởng thành, lại có thể dễ dàng điều khiển nó giống như cuộc sống của chính mình, không có trở ngại, không chông gai.
Việc điều hành một công ty không phải chuyện nhỏ, chưa kể còn phải tìm cách phát triển nó ngày càng lớn mạnh, thế mà Hứa Đảng sau khi được Phó Vi Dương chiếm giữ liền thăng cấp một cách khó tin, bằng chứng là sự góp mặt của Vương Y Lương ngày hôm nay.
“Mặc Thiếu Phi, cậu có đề xuất nào về người thay thế không?” Vương Y Lương một tay hút thuốc, một tay cầm kịch bản vỗ vào vai Mặc Thiếu Phi.
“Tôi có.”
“Thế nào?” Vương Y Lương nổi tiếng là người đề cao tính công bằng và tôn trọng ý kiến cá nhân, cô nghiêm túc đáp: “Nói thử xem.”
“Tôi có một người rất phù hợp.” Mặc Thiếu Phi chưa nói hết câu, Lâm Tự Khiêm đúng lúc xuất hiện đưa lon nước tới, thấy vậy cậu thuận tiện giữa lại: “Là anh ấy.”
Vương Y Lương tập trung xem xét nam nhân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cơ hồ có thể dùng ánh mắt sâu xé vào tận tâm can để đem ra phân tích. Vài giây sau, cô đưa ra quyết định.
“Duyệt!”
Sau khi nói ra đề nghị với Lâm Tự Khiêm, Mặc Thiếu Phi còn tưởng mình phải trổ tài biện luận thuyết phục, nào ngờ Lâm Tự Khiêm lập tức đồng ý, một chút lưỡng lự cũng không thèm đề ra.
Trước khi cùng Lâm Tự Khiêm ký hợp đồng, Vương Y Lương rút điện thoại định gọi cho Phó Vi Dương bàn bạc, Mặc Thiếu Phi thấy thế liền bảo không cần.
“Tại sao?”
“Người tôi chọn, anh ấy sẽ không từ chối.”
Vương Y Lương nheo mắt: “Ý kiến của cậu có trọng lượng với Hứa Minh Kỵ đến mức đó?”
Mặc Thiếu Phi trong lòng gật đầu, nhưng ngoài miệng vẫn nên khiêm tốn: “Sếp Hứa biết mắt tôi nhìn người của tôi rất chuẩn. Vả lại gu hai chúng tôi giống nhau, bất kể là gì chỉ cần là người tôi chọn anh ấy nhất định hài lòng.”
“Dù sao cũng nên báo một tiếng, dự án này do Hứa Đảng sản xuất mà.”
Mặc Thiếu Phi thật tình không muốn Phó Vi Dương bị làm phiền trong lúc tịnh dưỡng bồi khí, nhưng Vương Y Lương cố chấp như vậy cậu cũng đành bó tay.
Nhưng mà, sóng điện thoại có truyền đến âm phủ được không nhỉ?
Câu hỏi ngốc nghếch của cậu nhanh chóng được giải đáp. Phó Vi Dương thật sự nghe máy.
Phó Vi Dương không quan tâm chuyện Lâm Tự Khiêm đóng phim, nhưng khi nghe đến Mặc Thiếu Phi là người lựa chọn, hắn không ngăn được cơn thủy triều dâng lên trong lòng ngực, lập tức hối thúc Diêm Vương gia tăng tốc độ bồi khí, để hắn nhanh chóng quay về giữ vợ.
Những cảnh quay diễn ra suôn sẻ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên về năng lực diễn xuất của Lâm Tự Khiêm, cho đến khi một luồng khí lạnh bay ngang, Lâm Tự Khiêm rùng mình một cái, ánh mắt đột nhiên thay đổi, lãnh lẽo như băng, cảnh quay kế tiếp theo đó gặp trục trặc.
Trên bãi biển cát vàng cùng nắng và gió, Vương Y Lương từ xa nói vào bộ đàm: “Tự Khiêm, biểu cảm của cậu chưa được. Đọc lại kịch bản đi, cảm nhận rõ lời thoại, sau đó chúng ta quay tiếp.”
Bấm máy lần hai, tình trạng Lâm Tự Khiêm vẫn không khả quan. Vương Y Lương nhíu mày hô cắt, tặc lưỡi phê bình.
“Ánh mắt mê man tràn đầy tình sắc đó là sao nữa? Cảnh này cậu phải tức giận, đối mặt với kẻ thù thì phải đầy phẫn nộ mới đúng chứ. Lúc sớm cậu diễn đạt lắm mà. Mau điều chỉnh lại, quay lại lần ba.”
Mặc Thiếu Phi tạm thời thả lỏng, thăm hỏi bạn diễn: “Anh không ổn chỗ nào hả? Hay là trước giờ chưa từng giận dữ, cho nên không biết diễn?”
“Chỗ đó của cậu…”
“Hả?” Mặc Thiếu Phi không kịp định hình.
“Đã bị thằng nhóc đó đâm vào chưa?”
“...”
Cảm nhận được khí tức âm hàn của Lâm Tự Khiêm, kèm theo câu hỏi cực kỳ khiếm nhã khiến Mặc Thiếu Phi toàn thân ngưng đọng.
Nhưng mà, cậu không biết mình có bị ảo giác không, nhưng ánh mắt cợt nhã đó, chất giọng trầm thấp cùng ngữ khí đầy ma lực đó, giống hệt Hứa Minh Kỵ ngày xưa, thoáng chốc làm cậu bất an.
“Ý anh là sao? Thằng nhóc nào?”
Vương Y Lương đúng lúc hô lệnh: ‘Tất cả sẵn sàng, chuẩn bị bấm máy.”
Mặc Thiếu Phi kéo lại tinh thần, lắc đầu mấy cái cho rằng mình nhạy cảm, sau đó nghiêm ngặt lên án đối phương: “Anh đùa quá trớn rồi, nghiêm túc chút đi, đừng làm ảnh hưởng đến đoàn phim.”
Lâm Tự Khiêm cười nhếch mép: “Được, nghiêm túc thì nghiêm túc.”
Lời vừa dứt, máy quay vừa chạy, Mặc Thiếu Phi vừa diễn xong, Lâm Tự Khiêm đột ngột giở chứng, ôm eo Mặc Thiếu Phi kéo vào giữ chặt, gắt gao hôn xuống.
Vương Y Lương há hốc mồm: “Trời ơi là trời. Cậu lách kịch bản kiểu gì thế? Cắt đi cắt đi.”
Mặc Thiếu Phi giãy nảy, đẩy ngực đối phương, cố gắng thoát khỏi, nhưng Lâm Tự Khiêm như bức tường thành cao lớn nặng trịch, một tay ôm eo, một tay trấn trụ sau gáy khiến cậu càng thêm bất lực, dù muốn nghiêng đầu né tránh cũng tránh không được, chỉ có thể như cá mắc cạn, hé miệng đón lấy ánh nắng gay gắt thiêu đốt cuống họng.
Vương Y Lương thấy Mặc Thiếu Phi chật vật vùng vẫy cuối cùng cũng giác ngộ vấn đề, đang định kêu người hỗ trợ kéo Lâm Tự Khiêm, không biết từ đâu xuất hiện Phó Vi Dương.
Phó Vi Dương nắm vai Lâm Tự Khiêm tách ra, âm độc giáng xuống một đấm.
Lâm Tự Khiêm bị đánh lật mặt, khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn cười khiêu khích.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Phó Vi Dương em trai của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.